Cưng Chiều Thê Tử Bảo Bối

Chương 124

Lúc này Giang Diệu nói với hai nha hoàn đang sững sờ ở bên cạnh: "Đứng nhìn làm gì? Tách các nàng ra."

Hai nha hoàn kia là nha hoàn bên người của Lục Linh Lung. Mà người vừa vội vã chạy đi cầu cứu, nửa đường gặp phải Giang Diệu là nha hoàn bên người Lục Bồng Bồng. Hai nha hoàn của Lục Linh Lung đãnhìn quen cảnh tiểu thư của mình bắt nạt Nhị tiểu thư. Mà tính tình Nhị tiểu thư khiếp nhược, nếu bị bắt nạt cũng không đi tố cáo.

không náo loạn đến các trưởng bối bên kia, Lục Linh Lung càng coi trời bằng vung. Thường ngày Lục Bồng Bồng đều yên lặng chịu đựng, hôm nay lại phản kháng, nhưng là... dù phản kháng, cũng không là đối thủ của Lục Lung Linh.

hiện nay hai nha hoàn nghe tiếng nghiêng đầu, nhìn nữ tử đi tới mặc quần áo màu hồng sắc bối tử, khuôn mặt đẹp đoan trang quý khí, biết vị này chính là tiểu Vương phi mới vào cửa.

Tiểu Vương phi lên tiếng, bọn nha hoàn nào dám không theo? Lập tức tiến lên tách hai người ra.

Lục Bồng Bồng búi tóc tán loạn, quần áo xô lệch, ngoan ngoãn đứng trước mặt Giang Diệu, viền mắt đỏ hồng kêu một tiếng: "Tam thẩm thẩm." Cảm thấy mình làm sai chuyện, đầu thoáng hạ thấp, giống như sợ bị mắng.

Lục Linh Lung thì lại ngược lại hoàn toàn. Tay nàng sửa lại một chút nếp nhăn trên quần áo bị Lục Bồng Bồng vò nhàu. Bộ quần áo mềm mại này vừa làm xong mấy ngày trước đây, nàng ta mới mặc lần đầu tiên, lại bị Lục Bồng Bồng biến thành bộ dạng này. Trong lòng Lục Linh Lung đã mắng chết Lục Bồng Bồng, mím môi, lười biếng nói: "Tam thẩm thẩm, chất nữ cùng Nhị muội muội đùa giỡn, không có chuyện gì." Nàng ta cười nhìn về phía người thấp hơn nửa cái đầu Lục Bồng Bồng, nháy mắt nói, "Nhị muội muội, muội nói đúng không?"

Giang Diệu sao lại không hiểu, Lục Linh Lung đang dùng lời nói để uy hiếp. Khi còn bé Tam ca nàng cũng làm nhiều chuyện như vậy, nàng quá quen thuộc ánh mắt cùng cử chỉ này.

Lại thấy Lục Bồng Bồng sợ hãi ngước mắt lên, sau đó gật đầu: "Đúng vậy."

Lục Linh Lung đắc ý nhếch khóe miệng lên, làm ra bộ dáng ngoan ngoãn, nói với Giang Diệu: "Tam thẩm thẩm vừa tới Vương phủ, chưa quen thuộc đối với chất nữ cùng Nhị muội muội. Trong vương phủ chỉ có chất nữ cùng Nhị muội muội là hai tỷ muội, tình cảm tất nhiên tốt. Có lúc yêu thích liền chơi đùa trẻ con như vậy, hôm nay nhất thời có hứng thú, đã làm cho Tam thẩm thẩm chê cười rồi." Nếu khôngcó người nào ở đây biết tính tình Lục Linh Lung, nghe xong lời nói này, sẽ thật sự cho rằng hai người này là hai tỷ muội tình cảm rất tốt.

Giang Diệu cười khanh khách nói: "Là như vậy à..."

Lục Linh Lung nói: "Đúng vậy." Trong lòng cảm thấy vị Tam thẩm thẩm này thật dễ lừa. Cũng chỉ là mộttiểu nha đầu nhỏ hơn nàng một tuổi thôi, có gì phải đáng ngại.

Giang Diệu nhìn trên tay Lục Linh Lung một chút, nói: "Trâm hoa hồ điệp này là món đồ lần trước ta đưa nhị tiểu thư đúng không?"

Lục Linh Lung cầm trâm hoa hồ điệp trong tay thật chặt, tâm trạng hơi sốt ruột. Sau mới chuyển động con ngươi, nhanh trí nói: "Đây là... vừa rồi Nhị muội muội đưa cho chất nữ xem. Chất nữ rất yêu thích, Nhị muội muội hào phóng, nên đem trâm hoa này đưa cho chất nữ. Tam thẩm thẩm sẽ không để tâm chứ?"

Lục Linh Lung đúng là hơi khôn vặt. Lúc này, còn có thể bịa ra lý do như vậy. Mặc dù nói trâm hoa này chuyển giao không được tốt, nhưng mấy lời nói này cùng lúc trước Lục Linh Lung nói tỷ muội tình thâm không mâu thuẫn. Tỷ tỷ yêu thích cây trâm, muội muội mượn hoa hiến phật, cũng là một chuyện tốt. Giang Diệu nếu để tâm, sẽ có vẻ hẹp hòi. Nếu nói không ngại, vậy trâm hoa này liền danh chính ngôn thuận rơi vào tay Lục Linh Lung.

nói xong, Lục Linh Lung cảm thấy đắc chí vì mình ứng biến giỏi. Nàng ta cầm trong tay trâm hoa hồ điệp, nhìn xem Tam thẩm thẩm tuổi còn trẻ này sẽ trả lời như thế nào.

Giang Diệu nghe xong, bỗng nhiên tỉnh ngộ nói: "Vốn ngươi yêu thích đôi hoa trâm này. Lần trước ta đưa ra hai đồ trang sức, để cho các ngươi chọn, ta còn tưởng ngươi yêu thích đôi vòng tay kia." Lại nhìn trên cổ tay Lục Linh Lung đeo vòng tay bằng vàng ròng Linh đang, đúng là đôi vòng Giang Diệu đưa. "Nếu như vậy, hai ngươi đem hai đồ trang sức đổi cho nhau là được rồi. Trâm hoa hồ điệp đưa cho Đại tiểu thư, vòng trên tay Đại tiểu thư đưa cho Nhị tiểu thư. Như vậy hai tỷ muội các ngươi đều có đồ trang sức mới, cũng là đồ mình thích..."

Lục Linh Lung ngẩn người, muốn nói điều đó không phải ý của mình, đã thấy Giang Diệu nói chuyện với Lục Bồng Bồng, "Nhị tiểu thư có yêu thích vòng tay này không?"

Lục Bồng Bồng có ngốc cũng hiểu rõ giờ khắc này Tam thẩm thẩm đang ra mặt giúp nàng.

Nàng ngoan ngoãn đáp lời, nói: "Thích ạ."

Giang Diệu nói: "Vậy chuyện này xong rồi." Nàng đi tới, nói với Lục Bồng Bồng "Ngươi thay Đại tiểu thư đeo đôi vòng,trâm hoa hồ điệp thì đưa Đại tiểu thư đi."

Lục Bồng Bồng bị bắt nạt đã quen, không dám đụng vào Lục Linh Lung, nhưng nay có Tam thẩm thẩm ở bên cạnh, đột nhiên có dũng khí, duỗi tay nhỏ về phía Lục Linh Lung nói: "Tỷ tỷ, muội đeo giùm tỷ." Nàng đi tới cướp lấy trâm hoa hồ điệp trên tay Lục Linh Lung, giơ tay cài lên búi tóc của Lục Linh Lung, mở đôi mắt to xem xét, cười ngọt ngào, "... Tỷ tỷ nói rất đúng, cây trâm này đeo ở tóc muội đúng là lãng phí, tỷ tỷ đeo thật là đẹp."

Giang Diệu giả vờ đánh giá vài lần, khen ngợi nói: "Đúng là rất đẹp." Lại nói tiếp, "Đại tiểu thư đưa vòng tay cho Nhị tiểu thư đeo đi."

Lục Linh Lung cực kỳ tức giận, trâm hoa hồ điệp có đẹp hơn nữa cũng không đẹp bằng vòng tay? Nhưng mẫu thân nàng ta đãtrăm ngàn lần dặn dò, không thể đắc tội Tam thẩm thẩm. Nàng ta tất nhiên cũng không thể đối phó vị nữ chủ nhân vương phủ như đối phó với Lục Bồng Bồng được.

Lục Linh Lung dù không phục cũng phải, cắn răng đưa vòng tay ra, rồi dùng sức nắm chặt tay thành nắm đấm, thở phì phò nói: "Tam thẩm thẩm, chất nữ trở về thêu thùa."

nói xong, liếc nhìn chiếc vòng trong tay Lục Bồng Bồng lưu luyến không rời, tâm trạng bực bội muốn chết, lập tức đi thẳng về sân viện của mình.

Lục Bồng Bồng cúi đầu, nhìn vòng tay bằng vàng ròng Linh đang tinh xảo quý trọng hoa văn sóng nước, ngón tay trắng nõn vuốt ve theo bản năng. Ngày ấy chọn lễ vật, ở trước hai món đồ trang sức Lục Bồng Bồng cũng yêu thích vòng tay này. Có điều Lục Linh Lung đã chọn vòng tay, nàng cũng không tiện nóigì. Lục Bồng Bồng cong khóe miệng, đôi mắt to lóng lánh nhìn Tam thẩm thẩm lớn hơn một tuổi so với nàng, nhỏ giọng nói: "Cảm ơn Tam thẩm thẩm."

Nàng cho rằng Tam thẩm thẩm giúp nàng, nhưng sau khi nàng cảm ơn, đã thấy Tam thẩm thẩm xoay người rời đi. Lục Bồng Bồng hơi ngưng nụ cười, há miệng, đi theo.

Giang Diệu đi trên đường ở Ngọc Bàn Viện, Bảo Cân bên cạnh nhỏ giọng nhắc nhở: "Vương phi, Nhị tiểu thư vẫn đi theo chúng ta."

Giang Diệu không quay đầu nhìn, chỉ lầm lũi trở về Ngọc Bàn Viện. đi vào sân, thấy tiểu cô nương kia do dự đứng bên ngoài, giống như không dám vào. Giang Diệu nói với Bảo Cân: "Dẫn Nhị tiểu thư vào, giúp nàng rửa mặt, đổi quần áo sạch sẽ."

Bảo Cân đáp lại, ung dung đi tới mời Lục Bồng Bồng.

Giang Diệu ngồi trên ghế thái sư, nhìn Bảo Cân giúp Lục Bồng Bồng chải đầu sau khi thay xong quần áo sạch sẽ. Lục Bồng Bồng nhìn tiểu cô nương trong gương rực rỡ hẳn lên, có chút không nhận ra chính mình. Tiểu cô nương nào cũng thích chưng diện, nhưng nàng vẫn đi theo bên cạnh kế mẫu Điền thị, trang điểm một chút, cũng là do Điền thị an bài. Điền thị chăm sóc Lục Bồng Bồng cũng coi như tận tâm tận lực, cẩn thận tỉ mỉ, chỉ là ở vấn đề trang phục, chính Điền thị cũng là người ăn mặc không đẹp, nên làm sao có thể giúp Lục Bồng Bồng ăn mặc được đẹp đẽ.

Tiểu cô nương mặc bộ quần áo mềm mại màu xanh biếc, chải tóc song kế đơn giản. trên tóc cài hoa quyên cùng quần áo bổ sung lẫn nhau, trang phục hoạt bát đẹp đẽ như vậy so với ngày thường mặc quần áo giống ông cụ non, thật như hai người khác nhau. Dung mạo Lục Bồng Bồng chỉ thanh tú, nhưng lại có đôi mắt rất được, long lanh nước, sạch sẽ, trong suốt.

Giang Diệu thấy nàng hài lòng, cũng đứng dậy đi tới, từ trong tráp lấy ra một cây trâm hoa nhánh nam châu, cài vào trong búi tóc tiểu cô nương, như gấm thêm hoa (đã đẹp còn đẹp hơn).

Lục Bồng Bồng quay đầu, nhìn Tam thẩm thẩm bên cạnh, nói: "Cảm ơn Tam thẩm thẩm..." Nàng lại do dự nói, "Chuyện vừa rồi... là chất nữ không đúng, đã làm Tam thẩm thẩm tức giận."

Giang Diệu không nghĩ tới, tiểu cô nương nhìn đơn thuần khiếp nhược này, tâm tư lại rất mẫn cảm, cũng biết nàng tức giận. Nàng đầy hứng thú nói: "Ta tức giận chuyện gì?"

Lục Bồng Bồng nghiêm túc nói: "Tam thẩm thẩm có tâm giúp chất nữ, nhưng chất nữ lại sợ tỷ tỷ, khôngdám nói thật với Tam thẩm thẩm, nên Tam thẩm thẩm tức giận."

Nàng đã coi nhẹ tiểu cô nương. Giang Diệu nói: "Nếu ngươi đã biết, vậy ta cũng nói thật lòng với ngươi. Tính tình ngươi như vậy, khó trách Lục Linh Lung sẽ cưỡi ở trên đầu ngươi..." Giang Diệu đồng tình với tiểu cô nương bị bắt nạt, hơn một nửa là vì duyên cớ của mình. Tự mình nuốt giận vào bụng, sẽ cổ vũ đối phương kiêu ngạo, bắt nạt lần thứ nhất, không phản kháng, tất nhiên sẽ có lần thứ hai, "... Hôm nay ta giúp ngươi, nhưng không thể mỗi lần đều giúp ngươi. Ở Tuyên Vương phủ, có Lục Linh Lung bắt nạt ngươi, sau này người muốn đụng tới ngươi, so với Tuyên Vương phủ còn nhiều hơn, nếu ngươi nuốt giận vào bụng, người khác vì lợi ích sẽ lại bắt nạt ngươi."

Lục Bồng Bồng cẩn thận suy nghĩ một chút, gật đầu "Vâng" một tiếng, nói: "Chất nữ... chất nữ biết rồi, chất nữ sẽ thay đổi."

Thay đổi? Nhìn khuôn mặt nhỏ mềm mại yếu đuối này, Giang Diệu cảm thấy, đây là gương mặt dễ bị ức hiếp, lại có thêm bộ dạng tính tình dễ bị ức hiếp, đúng là làm cho người ta muốn đi bắt nạt. Nàng giống như trưởng bối sờ đầu của Lục Bồng Bồng, nói: "Việc này ta sẽ quản."

Ít nhất tính tình nên mạnh mẽ hơn một chút, nếu không như vậy, khoảng hai năm nữa đi xuất giá, tính tình mảnh mai như vậy, có thể có được một phu quân biết thương hương tiếc ngọc thì may mắn, nhưng gặp người có chút thói hư tật xấu, thì sẽ chịu nhiều ấm ức.

Lục Bồng Bồng liếc nhìn bốn phía, quay về Giang Diệu mỉm cười nói: "Chất nữ lần đầu tiên đến nơi ở của Tam thúc, nơi này thật to lớn."

Ngọc Bàn Viện không phải là sân lớn nhất Tuyên Vương phủ. Chỉ là sau khi Tuyên Vương đời trước tạ thế, Lục Lưu cũng không đổi nơi ở, vẫn ở nơi này. Vừa nghe Lục Bồng Bồng nói lần đầu tiên đến Ngọc Bàn Viện, Giang Diệu hơi kinh ngạc, "Trước đây ngươi không cùng tam thúc trò chuyện sao?"

Dù thế nào cũng là thúc cháu. Giang Diệu nhớ tới mình khi còn bé, nàng hay tìm Nhị thúc tam thúc nóichuyện. Nhị thúc là một con mọt sách, Tam thúc phong lưu thành tính, nhưng đối với tiểu chất nữ là nàng, lại coi như là con gái ruột thịt mà thương yêu. Sau đó Tam thúc cùng cha nàng có mâu thuẫn, Tam thúc cũng không vì vậy mà xa lánh nàng.

Lục Bồng Bồng lẩm bẩm nói: "Đúng vậy. Cha ta nói Tam thúc không thích bị người quấy rầy, nên chất nữ cùng đệ đệ xưa nay chưa bao giờ tới đây. Hơn nữa mỗi ngày Tam thúc trở về đều rất muộn, sáng sớm đã đi ra ngoài, quanh năm suốt tháng chất nữ cũng không nói được mấy câu với Tam thúc."

Bận rộn như vậy, điều này hơi ngoài dự liệu của Giang Diệu.

Lúc này Lục Linh Lung trở về, liền tố khổ với Mạnh thị. Đúng lúc Lục Hành Chu cũng ở đây.

Lục Linh Lung nước mắt giàn giụa, lấy trâm hoa hồ điệp từ trên tóc xuống, buồn bực muốn ném xuống đất, nhưng nghĩ đến đôi vòng tay kia không còn, trâm hoa hồ điệp này lại bị phá hỏng, chẳng phải nàng càng thiệt thòi sao? Vai nàng ta run lên một cái, cầm trâm hoa hồ điệp ở trong tay, nói với Mạnh thị, "Giang Diệu kia khinh người quá đáng, lại giúp đỡ đứa nhà quê bắt nạt con. Giúp Lục Bồng Bồng lấy vòng tay của con..." Nàng ta nức nở không ngớt, chỉ còn chưa lăn lộn khóc lóc om sòm, "Con nhấtđịnh phải lấy lại, cái vòng tay kia là của con."

Mạnh thị bất đắc dĩ ôm khuê nữ an ủi một phen, nhìn bộ dáng nàng chật vật, thì có chút đau đầu, nói: "đã nói rồi, nha đầu kia hiện giờ là Vương phi, dù có bắt nạt con, con cũng phải nhịn." nói xong kêu nha hoàn đưa khuê nữ đi đổi quần áo sạch sẽ một chút.

Đợi Lục Linh Lung vừa khóc vừa tố cáo được đưa đi, Mạnh thị mới quay về nhi tử lông mày nhíu chặt im lặng bên cạnh nói: "Con xem, muội muội con bị bắt nạt thành bộ dáng này. Con cố gắng đọc sách, cho mẫu thân có chút tự hào."

Lục Hành Chu hé môi, nói: "Mẫu thân... Nàng, nàng khi còn bé rõ ràng rất biết điều."

Từ "Nàng" này, tất nhiên không phải Lục Linh Lung.

Lục Hành Chu thở dài một hơi. Đúng vậy, hắn nhớ khi còn bé Giang Diệu gầy gò yếu nhược, mặc dù là kim tôn ngọc quý tiểu tổ tông của Trấn Quốc Công phủ, nhưng tính tình rất ôn hòa. Sau khi rơi xuống nước bệnh nặng một thời gian, thân thể bắt đầu tốt lên, tính tình cũng hoạt bát, càng khiến người yêuthích.

Mạnh thị lạnh lùng nói một tiếng: "Con cũng chưa có tiếp xúc qua. Con nhìn gia thế Giang Diệu, được một đại gia đình như thế chiều chuộng, hiện nay lại gả cho tam thúc con, đôi mắt sợ là đã ở trên đỉnh đầu. Làm sao có thể ngoan ngoãn?"

Đúng vậy, lông mày Lục Hành Chu càng nhíu chặt. Biết người biết mặt nhưng không biết lòng, ai có thể nghĩ tới một tiểu cô nương khả ái như thế nhưng tâm địa lại ác độc như vậy? Lúc này, Lục Hành Chu đối với chuyện ngày ấy Tạ Nhân kể, tự nhiên lại tin thêm mấy phần, thật sự cho là, khi còn bé bởi vì Giang Diệu không thích Tạ Nhân, mới vu oan giá họa, loại thủ đoạn này khiến cho Tạ Nhân bị đuổi ra khỏi phủ. Bây giờ lại ỷ vào thân phận nữ chủ nhân vương phủ, bắt nạt muội muội của y.



Biết Lục Lưu công vụ bận rộn, Giang Diệu đặc biệt dặn dò nhà bếp làm món ăn hắn. Lại sợ hắn trở về muộn, cơm nước đều nguội, liền sai người giữ ấm.

Lúc Lục Lưu trở lại, đã thấy gã sai vặt của Ngọc Bàn Viện đứng cửa lớn, nhìn thấy hắn, lập tức tiến lên nghênh đón, nói, "Vương phi sai tiểu nhân chờ Vương gia trở về. Vương phi bảo nhà bếp làm món ăn Vương gia thích ăn nhất, từ buổi trưa đã bắt đầu chuẩn bị, làm hết một buổi chiều. hiện nay đã đợi Vương gia nửa canh giờ, cuối cùng cũng đợi được ngài trở về."

Nghe được câu trước, Lục Lưu rất hài lòng, nhưng sau khi nghe tiểu thê tử đợi hắn nửa canh giờ, liền bước nhanh về phía Ngọc Bàn Viện. Gã sai vặt đi theo phía sau của hắn, có chút theo không kịp.

Giang Diệu vừa nghe Lục Lưu trở về, liền từ trên ghế thái sư đứng lên, đi ra ngoài sân Ngọc Bàn Viện.

Vương phủ đã thắp đèn, ngoài sân Ngọc Bàn đèn đuốc đã sáng choang. Giang Diệu vừa đi tới bên ngoài, đã nghe thấy động tĩnh, ngước mắt, giữa trời chiều thấy dáng người cao to từ xa đang đi tới phía nàng.

Lục Lưu nhìn thấy bóng dáng bé nhỏ kia, bước chân đi nhanh đột nhiên dừng lại, đứng tại chỗ, lẳng lặng nhìn thê tử đang đứng dưới mái hiên chờ hắn về nhà, bộ dạng có chút ngốc nghếch.

Giang Diệu thấy lạ, cầm đèn lồng chủ động đi tới, gương mặt tươi cười nói: "Sao vậy?"

Lục Lưu cúi đầu, nhìn vào ánh mắt sáng ngời của thê tử, đem người ôm vào lồng ngực, cười nói: "Diệu Diệu, ta đã trở về."

Giang Diệu mỉm cười, cảm thấy ở bên ngoài thân mật, có chút không được tốt, nhưng cả một ngày không thấy hắn, cũng nhớ hắn. Nàng nói: "Chàng mệt không, chúng ta vào nhà ăn cơm đi." nói xong, lui ra từ trong ngực của hắn, cầm tay hắn tay cùng nhau vào nhà dùng bữa.

Ăn xong bữa tối, hai người hóng mát tản bộ ở trong sân, sau liền trở về nhà ngủ.

Màn được thả xuống nhẹ nhàng, cửa sổ phòng ngủ bởi vì trời nóng mà mở rộng, gió mát thổi tới phía trên màn, vải màn giống như cuộn sóng chập chùng lên xuống, tình cờ còn nhấc lên một góc nhỏ. Giang Diệu nóng đến mồ hôi đầm đìa, như con cá mất nước từng ngụm từng ngụm thở hổn hển, vừa thở mộtlúc, đầu nhỏ lại bị ôn nhu xoay chuyển lại, môi nam nhân nhất thời hôn tới, quấy nhiễu long trời lở đất. Cũng không biết được hôm nay đã xảy ra chuyện gì, bất chấp. Giang Diệu mệt đến mức nhức eo đau lưng, giơ tay cào lung tung ở lồng ngực và trên lưng hắn mấy lần.

Tiếng gõ canh ba vang lên, động tĩnh trên giường nhỏ mới dần lắng lại.

Lục Lưu để trần nửa người trên, lộ ra thân thể cường tráng, nghiêng đầu nhìn nàng, thỉnh thoảng tới gần hôn mấy lần. rõ ràng đã mệt mỏi cả ngày một ngày, nhưng bây giờ lại không có buồn ngủ chút nào. Có lẽ do nóng, thê tử trong lồng ngực ngủ say sưa lầm bầm vài câu, liền tránh khỏi ôm ấp của hắn, hướng vào bên phía trong giường thiếp đi.

Lông mày nam nhân cau lại,duỗi cánh tay dài, một lần nữa đem người ôm lại. Như thế mấy lần, người trong ngực mới chịu nằm yên không nhúc nhích nữa. Lục Lưu mới hài lòng cong môi, nhắm mắt ngủ, lại nghe thê tử bên cạnh lẩm bẩm nói mơ.

âm thanh nũng nịu mềm mại khiến Lục Lưu theo bản năng mở mắt ra, nhìn mặt nàng, muốn biết nàng đang làm gì trong mộng, trong mộng có hắn hay không.

Giống như là mơ tới chuyện không vui, thấy mày liễu của nàng cau lại, cái miệng nhỏ chu lên, rồi nhỏgiọng lẩm bẩm nói: "không muốn... không cho tìm thông phòng …
Bình Luận (0)
Comment