Cưng Chiều Thê Tử Bảo Bối

Chương 128

Lục Lưu sải bước tiến lên, giơ tay nắm vạt áo Lục Hành Chu, sau đó nhấc cả người y lên. 

Lục Hành Chu có vóc dáng cao gầy, nhưng cơ thể Lục Lưu lại cao hơn y gần nửa cái đầu, nhấc y lên như thế, mũi chân Lục Hành Chu chỉ có thể chạm đất, gương mặt tuấn tú trắng xám, máu trên đầu chảy xuống, nhiễu lên mu bàn tay nổi đầy gân xanh của Lục Lưu.

Lục Hành Chu hấp hấp môi, sững sờ nói: “Tam... Tam thúc.” Hiển nhiên là không nghĩ tới, Lục Lưu sẽphản ứng kịch liệt như thế.

Trong phòng vẫn có mấy nha hoàn, giờ khắc này tất cả đều bị cảnh tượng trước mắt dọa sợ đến hét lên. Người ngoài đều nói Tuyên Vương Lục Lưu là kẻ giết người không chớp mắt, nhưng bọn họ ở trong phủ hầu hạ hắn lâu như vậy, sợ hãi thì có sợ hãi, nhưng rất ít khi thấy dáng vẻ Vương gia nổi giận, phần lớn chỉ là bày ra gương mặt lạnh lùng thôi. Hôm nay ra tay dã man như vậy, cũng chứng minh lời đồn đại hắn lòng dạ độc ác là có thật, mà ngay cả đây là chất nhi của hắn, nói đập liền đập.

Mạnh thị vừa nghe Lục Lưu muốn đơn độc gặp mặt con trai bà, liền cảm thấy có gì đó là lạ, lập tức vội vã chạy tới. Vậy mà mới vừa tới hành lang, liền nghe bên trong phát ra âm thanh tách trà rơi vỡ. Bà sợ hãi giật mình một cái, vội chạy vào, đã thấy Lục Lưu đang nhấc con trai của bà, mà trên mặt con trai của bà dính đầy máu tươi, trông bộ dáng hiện tại như rất thống khổ.

Mạnh thị sợ đến suýt chút nữa hôn mê, cũng không màng bình thường mình hay sợ hãi Lục Lưu, vội vã tiến lên níu lấy cánh tay Lục Lưu, nói: “Thả Chu nhi của ta ra, sao ngươi có thể... ngươi thả nó ra!”

Đứa con trai Lục Hành Chu này được Mạnh thị xem như bảo bối, thường ngày một câu trách mắng còn không nỡ, sao dám giơ tay đánh y bao giờ? Mạnh thị khóc đến viền mắt đỏ chót, gào to: “Lục Lưu, ngươi mau thả nhi tử của ta ra!” Bà là một phụ nhân, thường ngày kiêu ngạo hung hăng ra sao, bây giờ chứng kiến vẻ mặt dọa người của Lục Lưu, trong lòng cũng kinh hồn bạt vía, bà thấy Lục Lưu ra tay thậtđộc ác, không biết đã đắc tội hắn lúc nào, nhưng vẫn hiểu rõ tính tình của hắn, quỳ trên mặt đất liên tục dập đầu hướng về hắn, “... Cầu Vương gia tha cho nhi tử của ta, dù sao nó cũng là cháu ruột của ngài, Đại ca ngài chỉ có một nhi tử là nó.”

Mạnh thị biết, Lục Lưu đối với người khác không có tình người, nhưng đối với thứ huynh vẫn có mấy phần tôn kính. Trước mắt bà nhắc tới Lục Thầm, chính là hi vọng Lục Lưu nể mặt Lục Thầm, tha cho con trai của bà.

Lục Lưu nhìn Lục Hành Chu trước mặt, nói: “Lục Hành Chu, thê tử của Lục Lưu ta, còn chưa tới phiên ngươi đến chỉ trích. Chưa kể nàng chưa từng làm sai chuyện gì, mà cho dù nàng có làm sai cái gì, bản vương vẫn sẽ che chở nàng như cũ. Nếu ngươi không thích, thì dứt khoát cút ra ngoài phủ đi!” nói xong, liền dùng sức ném Lục Hành Chu ra ngoài.

“Rầm” một tiếng, nam tử mười tám tuổi cao lớn, bị ném thật mạnh vào ván cửa. 

Giang Diệu đang đứng ở cửa, nhìn thấy một nam tử mặc trường bào trắng như trăng non, máu me đầy mặt, trực tiếp bị ném vào ván cửa, sau đó chậm rãi té xuống, ngồi trên mặt đất. Nàng giật mình, thấy Mạnh thị khóc sướt mướt đi tới bên cạnh ôm nam tử vào lòng, mới phản ứng được —— vị thanh niên trẻ này lại là Lục Hành Chu!

Bởi vì hôm nay Tiết Kim Nguyệt mang thai nên thân thể không được khỏe cho lắm, mọi người mới trở về nhà sớm hơn một chút. Giang Diệu vừa vào cửa chính, liền có nha hoàn ở Ngọc Bàn Viện vội vội vàng vàng chạy tới chỗ nàng, nói là xảy ra chuyện rồi, Vương gia đang cực kỳ tức giận. Giang Diệu đã bao giờ thấy bộ dáng lúc Lục Lưu tức giận đâu? Vội vàng chạy tới, nhìn tách trà trắng bằng sứ dập nát trên mặt đất, phía trên bị chút vệt máu đỏ sẫm, hơn nữa nhìn Lục Hành Chu máu me đầy mặt, nghiễm nhiên là một bộ cảnh tượng cực dọa người.

Ngay cả bọn nha hoàn đi theo phía sau Giang Diệu, cũng sợ đến mức không dám bước qua. 

Mạnh thị ôm Lục Hành Chu khóc sướt mướt, nào còn bộ dáng quý phụ như bình thường.

Bước chân Giang Diệu hơi dừng một chút, nhìn nam nhân cách đó không xa, gương mặt tràn đầy lạnh lẽo, cũng cảm thấy Lục Lưu như vậy có chút xa lạ. Tính tình hắn xấu thế nào nàng đều nghe qua, nhưng nàng chỉ toàn nhìn thấy, trước giờ hắn rất tốt rất ôn nhu. một nam nhân lạnh băng như thế, mới đầu ở trước mặt nàng còn có chút tôn nghiêm của trưởng bối, nhưng từ lúc sau khi thành thân, lại có lúc ấu trĩ như một hài tử. Lâu dần, tự nhiên nàng cảm thấy hắn là nam nhân ôn hòa dễ nói chuyện. 

Đến cùng đầu đuôi chuyện này là sao? Bây giờ Giang Diệu vẫn không biết gì cả, nàng đi vào, Mạnh thị vừa nhìn thấy nàng. Mạnh thị khóc đến nước mắt nước mũi tèm lem, hướng về Giang Diệu nói: “Vương phi, van cầu ngài cứu Chu nhi, Vương gia rõ ràng muốn lấy mạng Chu nhi.”

Giang Diệu liếc nhìn Mạnh thị, chậm rãi đi tới bên cạnh Lục Lưu, thấy gương mặt hắn toàn là lạnh lẽo, vẻ mặt như vậy nàng căn bản không có cơ hội nhìn thấy.

Bọn nha hoàn trong phòng, nhìn thấy tiểu Vương phi yêu kiều như thế, lại nhớ đến bộ dáng lúc Vương gia tức giận khi nãy, chỉ cảm thấy vẻ mặt đáng sợ của Vương gia bây giờ có vẻ như còn chưa hết giận đâu, nhìn cánh tay rắn chắc kia thử xem, nhẹ nhàng gập lại, cũng có thể đem vòng eo tinh tế như liễu của Vương phi bẻ gẫy. Đại công tử cao to như vậy, nhưng khi ở trước mặt Vương gia cũng không có sức chống đỡ nào, tiểu Vương phi cũng chỉ là tiểu Vương phi, chỉ cần nhẹ nhàng dùng sức là có thể nhấc lên như chú gà con còn được nữa kìa.

Giang Diệu cúi đầu, nhìn trên tay Lục Lưu và ống tay áo dính máu, không chút do dự liền nắm tay hắnnói: “Lục Lưu, chúng ta về phòng trước đi.”

Tuy Lục Lưu không lên tiếng, nhưng tùy ý Giang Diệu nắm tay hắn, cùng đi với nàng ra tiền thính.

Lục Hành Chu ngồi dưới đất, ngước mắt nhìn hai người, sau khi thấy bọn họ đi rồi, mới nói với Mạnh thị đang khóc sướt mướt: “Mẫu thân... nhi tử không có chuyện gì.”

Mạnh thị ôm đầu Lục Hành Chu, khóc nức nở nói: “Con đã làm cái nghiệt gì, lại trêu chọc tới vị Diêm Vương sống này.”



Ngọc Bàn Viện cực kỳ yên lặng, bọn nha hoàn ai ai cũng cúi đầu, ngay cả âm thanh thở dốc cũng khôngdám quá lớn. Bảo Cân bưng bồn ngọc màu xanh chạm khắc bách điểu triều hoa đi tới sau tấm bình phong, thấy Vương phi đang cởi ngoại bào thay cho Vương gia.

Giang Diệu nhìn Bảo Cân, vẻ mặt lạnh nhạt nói: “Đặt xuống đó được rồi, ngươi đi xuống trước đi.”

Bảo Cân lo lắng gật đầu, lúc này mới lui ra.

Giang Diệu cởi áo choàng dính máu trên người Lưu xuống, đem ngâm ở chậu rửa mặt, nắm tay Lục Lưu, cúi đầu lau cho hắn, nói: “Chàng có thể nói với muội một chút, hôm nay đến cùng là xảy ra chuyện gì không?” Lau bàn tay to lớn của nam nhân khô ráo xong, Giang Diệu mới cầm bằng hai tay nâng nó nâng lên, tiện đà nhìn vào ánh mắt của nam nhân, nói, “... Còn giận sao?”

Lục Lưu rút tay ra, lẳng lặng nhìn chăm chú khuôn mặt yêu kiều của thê tử trước mặt, lúc này cánh tay mới vươn ra, ôm người vào trong lồng ngực.

Cánh tay vững vàng ôm vòng eo Giang Diệu, làm nàng không thể động đậy, sức lực hắn rất lớn, dường như muốn bẻ gẫy nàng luôn vậy. Giang Diệu biết trong lòng hắn còn giận, nên nàng cũng hơi nhân nhượng, hai tay vòng qua đặt lên sống lưng rộng rãi, mới nói: “Vừa nãy... Trông chàng rất đáng sợ. Có điều, khi ta còn bé cũng từng thấy cha nổi nóng, tính tình Tam ca của ta rất lì lợm, thường hay gây sự, ba ngày hai lần chọc cha ta bực mình. Có lẽ chàng chưa từng thấy bộ dáng lúc cha ta tức giận, đôi mắt hồng hồng, giống như muốn ăn thịt người vậy, lúc mà cây mây trong tay cha giương lên, thì Tam ca của ta lại sợ đến chân đều mềm nhũn... Chắc chàng không đoán được lúc sau đâu, chỉ có mình mẫu thân ta không sợ ông ấy, đi tới che ở trước mặt Tam ca, còn có thể lấy luôn cây mây trong tay cha. Mỗi lần mẫu thân giận lên, cha ta y như con cọp giấy vậy, lập tức ngoan ngoãn."

“... Khi đó liền hiểu rõ, cha ta thoạt nhìn rất lợi hại, kỳ thực mẫu thân mới là người lợi hại nhất. Bà có thể leo lên đầu con cọp vuốt chòm râu của nó, bản lĩnh tới cỡ nào nha.” 

Lúc này Lục Lưu mới đáp: “nói nhiều như vậy, không phải muốn ta nghe lời nàng sao?”

Bị vạch trần, Giang Diệu lúng túng cười cười, sau đó nhìn mặt hắn, có vẻ như đã dịu đi một chút, trong đôi mắt mang theo một chút ý cười, liền cười khanh khách xoa xoa gò má của hắn, giả vờ ung dung nhưng lại nhỏ giọng chờ mong nói: “Vậy chàng có chịu nghe ta không?”

Lục Lưu ngậm lấy môi nàng, hôn một lúc, sau mới ngoan ngoãn nói: “... Nghe.”

Lúc này Giang Diệu mới thoả mãn, nâng gò má của hắn hôn một cái, cho đó là khen thưởng. Nàng vuốt ve mặt hắn, nói: “Vậy chàng nói cho ta nghe đi, hôm nay đã xảy ra chuyện gì?”

Tất nhiên Lục Lưu không dối gạt nàng, đem chuyện đó nhất nhất khai ra.

Giang Diệu không hề nghĩ rằng, hắn phát hỏa lớn như vậy, là bởi vì lần trước Lục Hành Chu chỉ trích nàng. Giang Diệu hơi giật mình, nhưng mà thật sự là trong lòng nàng cực kỳ cảm động. Nam nhân này, không ngờ lại quan tâm nàng như vậy, người khác nói nàng nửa câu, hắn liền đánh nhau với họ bênh vực nàng. 

Người sinh ra từ đích tôn Trấn Quốc Công phủ, đều có một cái thói hư tật xấu, đó chính là tự bênh vực người mình bất kể đúng sai. Giang Diệu từ nhỏ đến lớn luôn sống trong vòng bao che này, bây giờ cũng hiểu được cảm giác bênh vực người của mình. Dù Lục Lưu đánh Lục Hành Chu tới mức bị thương, nhưng ở trong lòng Giang Diệu, vẫn giữ lập trường kiên định đứng bên người Lục Lưu.

Thậm chí Giang Diệu hơi hoài nghi, nếu cứ tiếp tục như vậy, sau này Lục Lưu muốn giết người phóng hỏa, nàng có thể đứng ở bên cạnh đưa dao hay đồ đánh lửa cho hắn không? Như vậy hình như khônghay lắm.
Bình Luận (0)
Comment