Cưng Chiều Thê Tử Bảo Bối

Chương 138

Lục Hành Chu lúc này mới tỉ mỉ đánh giá nàng, phát hiện nàng thật sự rất đẹp, nàng kế thừa dung mạo mẫu thân Kiều Thị, nhưng nhìn nàng hoạt bát long lanh hơn. Nhất thời, Lục Hành Chu nghĩ tới muội muội thường xuyên ở bên cạnh y nhắc tới mê sảng, nếu khi còn bé y không nói thật với Trấn Quốc công, giữ quan hệ với Trấn Quốc công cùng ba huynh đệ Giang thị, họ vẫn sẽ xem y là ân nhân cứu mạng của Giang Diệu, lúc đó hắn sẽ như lời mẫu thân nói, là thanh mai trúc mã của Giang Diệu, sau đó...

Cưới nàng sao?

Lục Hành Chu ngơ ngẩn, trong lòng bỗng run lên.

Thuở nhỏ đã đọc sách thánh hiền quân tử khiêm tốn, lại dám muốn nghĩ tới Tam thẩm thẩm như vậy? Lúc trước y đối với nàng có thành kiến, nhưng đó không phải là một loại thất vọng sao?Trong lòng y, nàng là một cô nương tốt, lúc biết chuyện này, y mới phản ứng quá khích. Bây giờ đã biết sự thật, lúc gặp lại nàng, cảm giác tất nhiên cũng không giống nhau.

Lục Hành Chu nhìn vào đôi mắt đẹp của nàng, chậm rãi dọc theo chóp mũi, chuyển tới trên môi của nàng.Đôi môi anh đào căng mọng, tùy ý mím môi, do hôm nay ra cửa làm khách, trên đôi môi cũng có bôi ít son, màu sắc càng có vẻ kiều diễm hơn... Y liếc mắt đánh giá một chút, nhất thời giống như làm sai, lỗ tai có chút nóng.

Lúc y thu hồi ánh mắt, theo bản năng lại liếc mắt nhìn, đột nhiên sắc mặt trắng bệch, nói: "Tam... Tam thúc."

Hả?

Giang Diệu vừa nghe, cũng nhất thời quay lại. Nàng nhìn nam nhân cao to tuấn mỹ nam nhân phía sau, trong lòng "lộp bộp" một tiếng, biết hắn là một bình dấm chua, bèn không để ý Lục Hành Chu cũng ở đây, đi tới bên cạnh, véo véo mu bàn tay của hắn,khuôn mặt đẹp hơi có ý cười, đôi mắt sáng lấp lánh nháy mắt một cái, hỏi: "Đặc biệt tới tìm ta?" Nàng lén lút đánh giá vẻ mặt của hắn, ngữ khí có chút vui mừng.

Lục Lưu không trả lời thê tử, chỉ nhàn nhạt nhìn lướt qua Lục Hành Chu, dáng người của hắn cao hơn Lục Hành Chu một chút, khí chất cũng lạnh hơn so với người bên ngoài, nhìn như thế, thật có chút dọa người. Hơn nữa... Lục Hành Chu cũng đã từnglĩnh giáo thủ đoạn vị Tam thúc này, là người lãnh khốc vô tình, ngày ấy nếu không có mẫu thân y đúng lúc chạy tới, y thật sự cảm thấy Tam thúc sẽ lấy mạng y. Y vốn có bất mãn, nhưng biết mình thật sự hiểu lầm Giang Diệu, nên cũng không thể tức giận được.

Lục Lưu liếc mắt nhìn tiền viện bày tiệc mừng, nói: "Hôm nay là ngày vui của ngươi, bản vương nên cùng ngươi nói một câu chúc mừng, đi, tới đây cùng bản vương uống một chén."

Nam nhân ngữ khí nhàn nhạt, Giang Diệu lại biết, lúc này hắn chắc chắn tức giận. Nàng nhìn phu quân bên cạnh, lại nhìn Lục Hành Chu trước mặt, lúc trước nhìn Lục Hành Chu ăn mặc hỉ bào, còn có mộtchút cảm giác tia kinh diễm, nhưng bây giờ Lục Lưu đứng ở đây, so sánh hai người, bộ dáng Lục Hành Chu ngây ngô văn nhược thật không đáng chú ý...

không hiểu sao, Lục Hành Chu bỗng nhiên sinh ra một cảm giác muốn tranh đấu, nhìn vị Tam thúc cao cao tại thượng xưa nay hắn kính trọng, không e dè chút nào gật đầu nói: "Được."

Dứt lời, liền cùng Lục Lưu đi tới tiền viện.

Giang Diệu đứng tại chỗ, nhìn thúc cháu hai người đi xa, lông mày hơi nhíu lại, thầm nghĩ nếu uống rượu, Lục Hành Chu chắc không phải đối thủ của Lục Lưu? Có điều —— Giang Diệu nói với Lục Hà còn chưa đi : "Ngươi mau tới nhìn Vương gia, đừng để cho hắn uống nhiều."

Lục Hà cũng âm thầm lau mồ hôi lạnh.

Vừa rồi Vương phi với đại công tử đứng cùng một chỗ, tư thế kia, khiến người suy nghĩ viển vông, nếu Vương gia đi qua... đi qua là được rồi, Vương phi thông tuệ, luôn có biện pháp dỗ dành. Lúc này nghe được Vương phi dặn dò, Lục Hà thầm nghĩ: Việc này Vương gia chịu nghe y khuyên mới được.

Nhưng vẫn gật đầu, nói: "Tiểu nhân hiểu rõ, tiểu nhân đi qua ngay."

Giang Diệu cũng không yên lòng, cũng không thể đi tới chỗ ngồi của nam khách, mà Lục Lưu cũng không phải tiểu hài tử, chắc sẽ biết đúng mực. Nghĩ như vậy, nàng thoải mái trở về chỗ ngồi.

đi tới hành lang nàng lại thấy Lục Bồng Bồng đáng lẽ đang ở chỗ ngồi lại từ nơi không xa chạy tới.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lục Bồng Bồng đỏ ửng, có lẽ do chạy nhanh, thở phì phò hổn hển, miệng nhỏhơi mở, thấy Giang Diệu, âm thanh trong veo gọi: "Tam thẩm thẩm."

Giang Diệu "Ừm" một tiếng, hỏi: "Sao lại ở đây?"

Lục Bồng Bồng hạ mắt, hai tay bất an xoắn xuýt, nói: "Ta tiện đường đi nhà xí..." Dáng vẻ có chút thẹn thùng, cũng không dám nói vừa nãy gặp phải nam tử xa lạ. Sợ Tam thẩm thẩm sẽ hỏi, liền kéo tay của nàng, nhỏ giọng nói, "Tam thẩm thẩm, chúng ta trở về đi thôi."

Giang Diệu tất nhiên cũng không hỏi nhiều, nhưng nhìn dáng vẻ sợ hãi này của Lục Bồng Bồng, hôm nay Lục Hành Chu thành thân, lại sợ một tiểu cô nương như Lục Bồng Bồng sẽ bị ấm ức, bèn dẫn nàng trở lại.

Trở lại chỗ ngồi, Lục Linh Lung nhìn Lục Bồng Bồng thân cận đứng bên cạnh Giang Diệu, liền chu môi, cũng không để ý tới nữ khách ở đây, hung hăng trừng mắt nhìn Lục Bồng Bồng. Bộ dáng Lục Bồng Bồng vốn ngoan ngoãn khiến người yêu thích, lúc này so với Lục Linh Lung, càng làm nổi bật một tiểu cô nương tốt như thế này. Chỗ các phu nhân ngồi, cũng có nhi tử chưa cưới vợ, bình thường đi lại, tự nhiên sẽ để ý tiểu cô nương như vậy nhiều hơn một chút. Mà Lục Bồng Bồng này, lúc trước lại ít xuất hiện trước mặt người ngoài, khó tránh khỏi nhìn nhiều thêm mấy lần.

Giang Diệu tất nhiên cũng chú ý.

Cùng ngồi có mấy vị phu nhân, bộ dáng đều rất thân thiện, nay nhìn Lục Bồng Bồng, ánh mắt lộ ra mấy phần thưởng thức. Khiến Giang Diệu cũng sinh ra một loại cảm giác hưng phấn khi dắt khuê nữ lộ mặt. Mấy ngày này, nàng để Bảo Cân Bảo Lục dạy dỗ nha hoàn bên người Lục Bồng Bồng cách trang điểm, hiện nay Lục Bồng Bồng tuy không phải rất chói mắt, nhưng cũng không trang điểm già dặn giống như trước đây làm che lấp đi sự thanh tú của tiểu cô nương

Nữ khách đều nói chuyện như vậy, nam khách bên kia lại náo nhiệt.

Bảo Lục hưng phấn chạy vào, nói với Giang Diệu: "Vương phi,ở tiền viện các đại nhân chơi ném thẻ vào bình rượu, rất là kịch liệt."

Nhắc tới việc đó, các phu nhân đang ngồi có chút ngạc nhiên, nhưng nam nữ khác biệt, không tiện đi ra xem, chỉ có thể ở chỗ ngồi đợi tình huống một vòng ném thẻ.

Vừa nghe Lục Hành Chu dễ dàng thắng được mười mấy người, Mạnh thị đang nghiêm mặt từ đầu tới cuối, nghe được các phu nhân khen, cũng lộ ra nụ cười đắc ý: "... Chơi ném thẻ chỉ là trò chơi nhỏ, nhi tử của ta bình thường học tập xuất sắc, học phú ngũ xe, từ nhỏ đã thông tuệ, trò vặt như này, đối với hắn chỉ là việc nhỏ."

Tuy Mạnh thị quá đắc ý, nhưng mọi người cũng thừa nhận, Lục Hành Chu đúng là ưu tú.

một phụ nhân mặc áo màu hồng thêu hoa cúc, chải tóc Uy Đọa Kế mở miệng, phụ nhân này là thê tử Cát thị của võ tướng Đô úy Trử Minh Huy, Trử Minh Huy từ một quan nhỏ bây giờ đã làm quan lớn, tuy có tiền đồ, nhưng lại thủy chung như một với thê tử kết tóc Cát thị. Cát thị này sinh ra ở thôn quê, tính tình cũng khác với quý phụ ở Vọng Thành, giọng cũng lớn hơn so với người thường một chút, tuy khôngquen nhìn Mạnh thị như vậy, nhưng ấn tượng với Lục Hành Chu cũng rất tốt, "Lục công tử đúng là xuất sắc, Khiêm nhi nhà ta cũng hay kể với ta, Lục công tử hay được Phu tử khen ngợi, chính là trạng nguyên tài năng..."

Mạnh thị vốn coi thường Cát thị là một thôn phụ nhà quê, nhưng lời nói này, lại khiến Mạnh thị mở cờ trong bụng.

Trong mắt mọi ngươi, nói đến thê tử Cát thị của Trử Đô úy, nổi danh nhất đó là Cát thị sinh cho Trử Đô úy sáu hài tử, mà sáu người đều là nam nhi, lời đồn Cát thị có phương pháp sinh con gia truyền, các phu nhân Vọng Thành, lúc cùng Cát thị nói chuyện cũng muốn dụ bà nói ra phương pháp sinh con gia truyền. Lúc này, Khiêm nhi trong miệng Cát thị, chính là Trử Khiêm, đứa con nhỏ nhất của bà, năm nay mới mười sáu, học cùng thư viện với Lục Hành Chu, chỉ có điều vào học muộn hơn hai năm.

đang nói chuyện,lại thấy Bảo Lục đi hỏi thăm tin tức trở về, lúc này trên mặt tràn đầy nụ cười.

Giang Diệu có chút ngạc nhiên, hỏi: "Thi xong rồi?"

Bảo Lục gật đầu.

Sống lưng Mạnh thị ưỡn lên thẳng tắp, đương nhiên mình nhi tử của mình thắng, nhất thời trên mặt sáng lạn.

Lại thấy nha hoàn bên người Mạnh thị cũng hỏi thăm tin tức, đi tới bên cạnh Mạnh thị nói: "Là... Là Tuyên Vương thắng."

Vừa dứt lời, không chỉ các phu nhân đang ngồi kinh ngạc, ngay cả Giang Diệu cũng hơi kinh ngạc. hắnlà trưởng bối, sao lại so đo với Lục Hành Chu?

Nha hoàn kia lại nói: "Tuyên Vương quay lưng ném thẻ vào bình rượu, đánh bay mũi tên của công tử ra ngoài..."

Sắc mặt Mạnh thị càng ngày càng khó coi.

Cát thị sảng khoái mỉm cười, nói với tiểu vương phi nhỏ bé yêu kiều ngồi ở trước mặt: "không nghĩ tới Tuyên Vương còn có sở trường như vậy, thật sự không nhìn ra."

Giang Diệu là người làm thê tử, mặc dù có chút vinh dự, nhưng cảm thấy tính tình của Lục Lưu khôngphải người thích náo nhiệt. Trong lòng nàng thở dài, có chút lo lắng lo lắng, nói: Đêm nay phải cố gắng dỗ dành nam nhân khó chịu này một chút.

Tan tiệc mừng, Lục Thầm tự mình đưa hai vợ chồng Lục Lưu ra ngoài phủ, đợi nhìn bọn họ lên xe ngựa, mới tới xem nhi tử của mình uống đến say mèm,đứng cũng không vững.Uống nhiều như vậy, sợ là phải nâng vào động phòng.

Lúc này trên xe ngựa, Giang Diệu nhíu mày, trách cứ nam nhân người đầy mùi rượu bên cạnh: "Sao lại uống nhiều như vậy?" hắn không cho nàng uống rượu, nhưng tự hắn lại uống rất nhiều. nói xong, nhìn thẳng vào đôi mắt đen kịt của nam nhân, trong lòng Giang Diệu mềm nhũn, không nỡ lại trách cứ tiếp, liền giơ tay ôm đầu của hắn , nói, "Chàng nghỉ một lát đi, đến nơi ta sẽ gọi chàng."

Lục Lưu thuận thế tựa ở trong ngực của nàng, hơi thở nhàn nhạt hương thơm, uống rượu, khiến huyết mạch trong người căng phồng,cả người đếu nóng. Lục Lưu theo bản năng đem người ôm sát chút, chỉ cảm thấy dáng người nhỏ bé trong lồng ngực mềm nhũn, hận không thể mạnh mẽ cắn một cái.

đang nghĩ vậy nhưng thật sự cắn một cái.

Ngày mùa hè quầo áo ít, trên người Giang Diệu mặc hơi mỏng manh, nam nhân này cắn một cắn thìthôi, càng quá đáng hơn là cứ như thế ngậm trong miệng,một lúc lại một lúc nhẹ nhàng cắn. Nàng mắc cỡ không ra hình dáng gì, đôi chân giấu bên trong giày thêu theo bản năng cuộn lại, bình thường hồ đồ như vậy cũng là ở trong phòng, ở trong xe ngựa, là không nên.

Nàng giơ tay đẩy hắn, "Lục Lưu..."

Nghe giọng nàng mềm mại, Lục Lưu siết chặt eo thê tử, lúc này mới khôi phục một chút lý trí.

Trước lúc xuống xe ngựa, Giang Diệu tự chỉnh lại quần áo nhiều nếp nhăn của mình, nhìn trước ngực một mảng ướt nhẹp, màu sắc đậm hơn chút,mặt có chút nóng,đến khi Lục Lưu giúp nàng mặc thêm áo choàng, lúc này nhìn tay hắn giúp nàng mặc áo choàng nói: "Lát nữa trong lúc chàng đi tắm, ta sẽ bảo Bảo Cân chuẩn bị canh giải rượu cho chàng, chàng uống xong rồi nên đi ngủ sớm..."Cuối cùng bất mãn nhìn hắn, "Sau này không cho uống nhiều như vậy."

Đôi mắt Lục Lưu thanh tỉnh, nếu gò má không có chút đỏ ửng, trên người cũng đầy mùi rượu, cũng không nhìn ra nửa điểm hắn say rượu. hắn cầm tay nhỏ của nàng, vuốt nhẹ , nói: "Được."

Trở về Ngọc Bàn Viện, Giang Diệu thấy ông lão mặc bộ áo bào màu xanh,chòm râu bạc phất phơ xuất hiện trước mắt, khó hiểu nhìn về phía Lục Hà.

Lục Hà đưa hai người hồi phủ, lại nghe mệnh lệnh của Lục Lưu, vội vàng tiến cung mời Hồ thái y tới, lập tức hành lễ với Vương gia Vương phi nói: "Đây là Hồ thái y,y thuật tốt nhất trong Thái y viện."

Hồ thái y thích nhất là nghe người ta nịnh hót, trên gương mặt già nua cười ra nhiều nếp nhăn khiêm tốn nói "Nào có nào có..."

Giang Diệu có chút kỳ lạ, thấy Lục Lưu nhờ Hồ thái y bắt mạch cho nàng, ngồi vào trên ghế thái sư, nghe Hồ thái y, đưa cánh tay ra ngoài, mới ngơ ngác nhìn Lục Lưu, giải thích: "Mấy ngày nay ta đâu có nơi nào không khỏe..." đang yên đang lành, mời đại phu làm gì? Hơn nữa, thấy bộ dạng Lục Lưu long trọng như vậy, giống như nàng bị bệnh gì không trị được.

Lục Lưu nghiêm mặt, lẳng lặng nhìn Hồ thái y bắt mạch cho thê tử.

Đợi Hồ thái y thu tay về, vuốt chòm râu, mới nhướng lông mày vội vàng hỏi: "Thân thể Vương phi làm sao?"

Hồ thái y cười khanh khách nói: "Vương phi sắc mặt hồng hào, khí sắc không tồi, đúng như lời Vương phi nói, thân thể rất mạnh khỏe, không có chỗ nào không ổn."

Lục Lưu ngẩn ra, lại nói: "Ngươi nhìn cẩn thận, còn bệnh gì khác không..."

Hồ thái y không thích nhất là bị người nghi ngờ y thuật của ông, nếu không phải người này là Tuyên Vương, ông đã sớm nghiêm mặt bỏ đi . Nhưng ông làm sao dám cậy tài khinh người, cũng không dám ở trước mặt vị Tuyên Vương danh tiếng không tốt này làm bừa, chỉ có thể nói lại một lần. Sau lại làm theo lời Tuyên Vương, bắt mạch lại cho vị tiểu Vương phi này,câu trả lời, vẫn giống như cũ.

lúc này Lục Lưu mới mặt lạnh dặn Lục Hà: "Đưa thái y đi."

Lục Hà lĩnh mệnh, dẫn Hồ thái y đi ra Ngọc Bàn Viện.

Giang Diệu đầu óc mơ hồ nhìn Lục Lưu, cảm thấy hôm nay Lục Lưu biểu hiện quá kỳ lạ, giốnng như... Giống như rất hi vọng Hồ thái y chẩn ra bệnh gì đó. Nàng nhìn Lục Lưu lẳng lặng đi tới tịnh thất tắm rửa, ngồi ở trên ghế thái sư lại cố gắng suy nghĩ một chút. Nghĩ tới hành động lạ lùng của Lục Lưu hôm nay, lại dặn nàng không được uống rượu, không cho ăn con cua, lúc nàng suýt bị ngã, hắn lại cẩn thận như vậy...

Giang Diệu trợn to đôi mắt.

Sau dùng sức vỗ đầu mình một cái.

Nàng đúng là đầu gỗ.

Giang Diệu bỗng nhiên đứng dậy, nhìn về phía tịnh thất đang có tiếng nước, đôi mắt hiện ra một chút ý cười. hắn đây là... Cho rằng nàng mang thai sao?

Nam nhân này...

Giang Diệu nhếch miệng, lập tức nhấc váy chạy vào tịnh thất, nhìn nam nhân mới vừa cởi quần áo, thân thể trần truồng, cũng không biết sao, không nhìn mặt hắn mà nhìn vào "tiểu Lục Lưu". Lỗ tai Giang Diệu đỏ lên, thấy sắc mặt hắn hờ hững bước vào bên trong nước nóng, mới đến gần cong môi nói: "Nếu hôm nay ta thật sự mang thai,chàng... Chàng sẽ để ta sinh ra sao?" hắn cũng thích đúng không?

Lục Lưu ảo não đến mức gân xanh nhảy thình thịch trên trán, hai mắt đỏ ngầu nhìn thê tử trước mặt, biết nàng vẫn chưa mang thai, nhất thời không còn lo lắng, lúc này liền nắm lấy cánh tay thê tử, xách thê tử như xách gà con tiến vào.

Giang Diệu kinh hô một tiếng, nhưng gò má nhiễm ý cười, không chút nào rụt rè kẹp lấy hắn.
Bình Luận (0)
Comment