Cưng Chiều Thê Tử Bảo Bối

Chương 158

Rốt cục... Sinh.

Nghe được tiếng trẻ con khóc vang dội trong phòng, Lục Lưu không thể đợi được nữa nhấc chân đi vào.

Vào phòng liền đi thẳng đến bên giường.

Đến gần Giang Diệu,cả người giống như vừa dội qua nước, mái tóc ướt đẫm, mồ hôi chảy ròng ròng khắp người, Bảo Cân đang lau mặt cho nàng.

Chỉ là...

Lục Lưu thấy đôi mắt của thê tử nhắm chặt, lúc này liền mở to mắt, chợt cảm thấy một trận hoa mắt chóng mặt, nói với bà đỡ và Hứa ma ma: "Vương phi làm sao!"

Hứa ma ma đang mải vui mừng vì mẹ con bình an,nghe tiếng Tuyên vương lớn như vậy,chỉ lo làm hài tử sợ,đang muốn trách cứ,nhưng nhìn vào đôi mắt đỏ đậm của hắn,cũng biết là hắn rất lo lắng,vội nói:"Kéo dài hơn ba canh giờ,Vương phi tất nhiên là rất mệt.Vương gia yên tâm,tuy lần đâu Vương phi sinh,nhưng sinh sản cũng là thuận lợi..."

không kịp đợi bà nói xong, đã thấy Vương gia thay vị trí của Bảo Cân, cầm khăn cẩn thận từng chút mộtgiúp Vương phi lau mặt lau tay.

Hứa ma ma cười khanh khách, tình cảnh như vậy bà nhìn đã quen. Năm đó Quốc công phu nhân sinh sản, Quốc công gia cũng làm như thế. Nhớ đến hồi đó, Quốc công gia cũng không quan tâm tới ba đứa con trai đặt ngay ngắn trên giường nhỏ, mà đi tới mép giường thê tử nằm,bây giờ xem ra Tuyên Vương còn hơn cả Quốc công gia.

Nghĩ đến Vương gia và Vương phi cũng sẽ ân ái giống như Quốc công gia cùng Quốc công phu nhân,việc như vậy không thể nghi ngờ.

Giang Diệu thật sự rất mệt, nhưng nghe thấy tiếng khóc của hài tử, vẫn cố gắng mở mắt ra. Vừa thấy Lục Lưu giúp nàng lau mặt, liền mỉm cười nói: "Chàng xem, có phải là rất thuận lợi..." Nàng chắc chắn hắn lo lắng đến hỏng rồi.

Lục Lưu để khăn sang một bên, vuốt ve khuôn mặt nhỏ của thê tử, mới ôm nửa người nàng vào trong lồng ngực, nói: "Ừm." Sau đó ôn nhu nói một câu, "Diệu Diệu, nàng vất vả rồi."

Giang Diệu tựa ở trong ngực của hắn, cảm thấy thoải mái lại chân thật, trong lòng vẫn nhớ tới hài tử đang khóc kia, nói: "Là nam hài hay nữ oa?"

Cái này...

Động tác của Lục Lưu dừng một chút, không đáp lời.

Giang Diệu lập tức hiểu ý, tức giận nói: "Ta vất vả sinh ra nó, chàng cũng không thèm nhìn một chút." Tiểu tử tới sẽ khiến người mệt nhọc, nhưng đó là hài tử của nàng, nàng tất nhiên hi vọng Lục Lưu sẽthương yêu hài tử này giống nàng —— không ngờ người làm cha như hắn, không có một chút nào để tâm.

Lúc này Lục Lưu nhận sai, nói: "Ta liền ôm nó tới đây."

Vậy còn tạm được.

Giang Diệu để hắn nhanh đi.

Lục Lưu cẩn thận từng chút một đặt thê tử xuống,liền đi ôm hài tử kia tiếng khóc đang dần ngừng lại. hiện nay hài tử đã được tắm qua, được bọc lại bằng tã lót màu xanh ngọc, Hứa ma ma đang ôm. Hứa ma ma vừa nãy đã nói qua,nhưng Vương gia không nghe lọt một chữ,lúc này rốt cục cười nói : "Chúc mừng Vương gia,là một nam hài."

Nam hài.

Lục Lưu cúi đầu, nhìn một nắm nho nhỏ nằm trong tã lót. Tuy rằng chưa đủ tháng, nhưng đứa nhỏ này cũng không bé hơn nhiều so với tiểu hài tử đủ tháng, chỉ thấy đỏ rực một nắm, đôi mắt còn chưa mở, tóc máu dính sát vào đầu, bộ dạng kia, không có chút nào bộ dạng đẹp như cha mẹ hắn.

một nắm nho nhỏ này, là nhi tử của Lục Lưu hắn?

Lục Lưu ngẩn người, mới đưa tay nói: "Đưa bản vương đi."

Hứa ma ma cẩn thận từng chút một đưa hài tử tới, nói: "Vương gia cẩn thận một chút, tiểu Thế tử còn nhỏ, tay này của ngài đặt ở đây... không đúng không đúng, là bên này..."

Giang Diệu nằm ở trên giường nhỏ, hiếm khi nhìn thấy bộ dáng ngây ngốc của Lục Lưu, trong lòng có chút cảm giác thành công. Tuy rằng chưa toại nguyện, một lần sinh hai, nhưng có thể sinh cho Lục Lưu một nhi tử mập mạp, cũng đủ rồi. Sau này bọn họ còn có thể sinh thêm rất nhiều.

Lục Lưu ôm hài tử tới bên cạnh thê tử, chậm rãi đặt xuống, động tác nhẹ nhàng khác thường. Tiểu tử rất ngoan ngoãn, lúc này đang say ngủ.

Giang Diệu nhìn vài lần, khóe miệng không nhịn được nhếch lên,trên mặt tràn đầy vẻ vui sướng của mẫu thân.. Đời trước nàng chưa từng sinh hài tử,nhưng nàng đã nhìn thấy bộ dáng của tiểu chất nhi lúc sinh ra đời,nên cũng không ghét bỏ bộ dáng nhi tử của nàng lúc này. Tuy rằng cảm thấy rất xấu, giống như một tiểu lão đầu, nhưng qua mấy ngày, thì sẽ trở nên béo trắng.

Giang Diệu đến gần hôn một cái, cảm thấy mình quá lợi hại, nhất thời cũng quên mệt mỏi, đôi mắt long lanh nói: "Tống biểu ca, ta rất lợi hại,đúng không?"

Tuy nàng không thể giống như mẫu thân,một lần sinh ba con trai cho Lục Lưu sinh. Nhưng nàng còn ít tuổi, có thể từ từ sinh ra từng đứa a.

Lúc này tâm trạng căng thẳng của Lục Lưu cũng vừa hết, nay nhìn thê nhi (vợ con) trong lòng, nghe lời trẻ con của thê tử, cũng thuận theo gật đầu: "Hừm, rất lợi hại." nói xong liền ôm người chặt hơn mộtchút.

Hài tử rất khỏe mạnh, Giang Diệu mệt mỏi lâu như vậy, sau khi xem xong, liền nhắm mắt nghỉ ngơi. Giang Diệu ngủ rất nhanh, lập tức đã ngủ sâu, chỉ còn lại Lục Lưu lẳng lặng ngồi ở một bên giường, nhìn một lớn một nhỏ ngủ say sưa.

Lục Lưu mỉm cười, cúi người hôn lên mặt thê tử một cái, sau đó do dự một chút... Ở trên mặt tiểu tử xấu xí vừa ra đời,cũng cố hết sức hôn một cái.
Bình Luận (0)
Comment