Cưng Chiều Thê Tử Bảo Bối

Chương 161

Lê Tùng nhìn bóng lưng thoải mái của Tuyên Vương, càng nhìn càng ước ao.

Chờ nhìn thấy cách đó không xa nữ tứ duyên dáng trên hành lang, tiểu nha hoàn bưng khay xinh xắn đáng yêu, mới nở nụ cười, sau đó đặt ly rượu trong tay qua một bên, cứ trực tiếp như vậy đi tới. Bước đến trước mặt, nở nụ cười sảng khoái kêu một tiếng “Bảo Lục cô nương.”

Y vốn muốn kêu một tiếng muội muội, nhưng vài lần ở chung, cũng hiểu được da mặt của tiểu nha hoàn này rất mỏng, nên mới quy củ hơn chút.

Thấy nàng nhíu hàng mày lại, y có chút bất đất dĩ, nụ cười không còn sáng lạng như trước, gãi gãi mặt nói: “Hôm nay ta không có trêu chọc gì ngươi nha?”

Tất nhiên Bảo Lục không có ý định bày sắc mặt tốt ra cho y xem.

Tuy nói y là người rất lẫm liệt, nhưng cử chỉ rất thô tục, mà nàng từ trong miệng tiểu nha hoàn khác, nghe được một ít chuyện liên quan tới y, biết y ở trên chiến trường rất anh dũng, từng mang theo ba ngàn binh mã, cùng mười ngàn ngàn tinh binh liều chết chiến đấu, cuối cùng càng đánh càng thắng.

Là một đại anh hùng.

Bảo Lục quỳ gối hành lễ, nói: “Nô tỳ thỉnh an Lê tướng quân.”

Lê Tùng nở nụ cười, trả lời: “Ngươi và ta, hình như hơi xa lạ quá…” Dứt lời lại nhìn về cần cổ trắng nõn của nàng, thấy cổ bên trái có một mục sởi hồng hồng, hình như là bị con kiến cắn.

Lê Tùng vốn tưởng rằng cô nương ở Dân Châu là trắng mịn thủy linh nhất, nhưng cô nương ở Vọng Thành, ai ai cũng trắng nõn như tuyết, Tuyên Vương phi xinh đẹp tự nhiên kia tất nhiên không cần phải nhắc tới, nhưng tiểu nha hoàn bên người Tuyên Vương phi, cũng xinh đẹp đáng yêu như vậy. Lại nói tới Bảo Lục, tuy không phải nương tử xinh đẹp lại yểu điệu tinh tế, nhưng trông như châu tròn ngọc sáng (1), cộng thêm da dẻ trắng nõn, một đôi mắt hạnh to tròn long lanh nước, rất dễ làm nam nhân nổi lên ý muốn bảo vệ.

(1) Châu tròn ngọc sáng: Ý chỉ như trân châu tròn viên, như mỹ ngọc sáng loáng.

Lập tức sốt sắng nói: “Cổ ngươi bị sao vậy? Sâu cắn à?”

Vừa nghe y nói như thế, Bảo Lục lại nhớ tới chuyện vừa rồi, đôi mắt nhất thời trở nên ướt át, gật đầu nói: “Hừm, nô tỳ chuẩn bị đi trở về bôi thuốc.” Cũng bởi vì việc này, nên tâm tình nàng không được tốt lắm.

Quả thật là bị cắn...

Hai mắt Lê Tùng trở nên ảm đạm, một gương mặt ngăm đen trở nên nghiêm túc, lôi kéo nàng đi tới mộtchỗ yên tĩnh, nói: “đi, để cho ta xem. Sợ là con sâu không được sạch sẽ, ta hành quân đánh trận nhiều năm như vậy, có con nào mà chưa từng thấy qua, ta xem cho ngươi —— ”

Hành động của y không thích hợp lắm, nhưng thấy hai mắt y không có chút gợn sóng nào, thật lòng quan tâm tới nàng.

Bảo Lục cũng không ngăn cản, liền để y xem xét thay mình một chút, lo lắng hỏi: “Lê tướng quân?”

Lê Tùng quan sát một hồi, cuối cùng cũng coi như là thở phào nhẹ nhõm, cười cười nói: “Cũng còn may, trông không giống như là có độc…” nói xong nhìn gò má tiểu nha hoàn, âm thanh nhu một chút, hỏi, “Có đau hay không?”

Bảo Lục nghe xong trở nên an tâm hơn, lắc lắc đầu nói: “Cũng không phải đau, chỉ là... Chỉ là có chút ngứa.” Liền muốn giơ tay lên gãi. Nhưng tay nàng vừa nâng lên, lập tức bị nam nhân nắm lại.

“... Ai, đừng gãi.”

Tuy Bảo Lục là nha hoàn, nhưng trước tiên khi vào Trấn Quốc Công phủ, phải qua sự giáo dục của ma ma, sau đó mới đưa tới chỗ Giang Diệu hầu hạ, quả thật dựa theo thân phận Giang Diệu ở Trấn Quốc Công phủ, dù là nha hoàn thiếp thân, cũng chẳng khác gì một nửa chủ nhân, đôi tay này không làm việc nặng, tất nhiên là trắng trắng nộn nộn. Nên hiện nay bị nam nhân nắm trong tay, mới thấy bàn tay nam nhân vô cùng thô ráp, còn đen nữa...

Bảo Lục sững sờ ngẩng đầu, quan sát nam nhân nghiêm túc trước mặt, trưởng thành không được tuấn mỹ như Vương gia bọn họ, nhưng cũng coi như là đoan chính, mà hôm nay tới làm khách, tất nhiên cũng tân trang một phen, đúng là cũng có vóc có dạng.

không biết vì sao, lại cảm thấy gò má có chút nóng, xấu hổ cúi đầu xuống.

Cho đến khi nghe được tiếng nam nhân nuốt nước bọt, tiếp theo lại cảm thấy cổ mình có hơi ấm ướt, Bảo Lục mới nhất thời mới phản ứng lại, muốn tránh thoát khỏi y, vội vàng nói: “Ngài... Ngài làm cái gì?”

Làm cái gì?

Lê Tùng không buông tay, nắm cổ tay tinh tế của Bảo Lục, liếc mắt nhìn tay nhỏ không có chút thịt của nàng, mới nhìn vào mắt nàng nói: “không phải ngươi nói ngứa sao? Ta bôi nước bọt trong miệng ta lên đó, chờ một lúc sẽ ổn thôi.”

Bảo Lục buồn nôn đến nghẹn, nhíu hàng lông mày nói thẳng: “Buồn nôn đến sắp chết rồi. Ngài thả ra ta!”

Buồn nôn?

Trong lòng Lê Tùng mắng một câu, chỉ cảm thấy tiểu nha hoàn này như Lã Động Tân bị chó cắn (2) không thấy được lòng tốt của y. Y vừa mới uống rượu, tuy nói mấy ly rượu kia không đủ để làm y say, nhưng cũng có chút ảnh hưởng, nếu không phải vậy... Bình thường, sao y có thể tính toán với một tiểu nha hoàn?

(2) Người đời sau dùng tích “chó cắn Lã Động Tân” này để chỉ bản thân vô duyên vô cớ gặp phải những chuyện không như ý, ách giữa đàng lại mang vô cổ, làm ơn mà mắc oán.

Vào lúc này chỉ cảm thấy, hai chữ “Buồn nôn” của nàng làm y đặc biệt không thoải mái.

Có lẽ do trong lòng các nam nhân luôn có một chút thói hư tật xấu, Lê Tùng nhìn thấy gương mặt ghét bỏ của nàng, giống như là thấy vật bẩn thỉu vậy, thân hình cao lớn áp sát nói: “Buồn nôn thật sao?”

Y hít sâu một hơi, một tay tiếp tục nắm chặt cổ tay nàng, một tay khác trực tiếp nắm chặt vòng eo của nàng.

Thầm nói, tuy eo này rất tinh tế, nhưng còn có chút thịt.

Lê Tùng mỉm cười, chợt áp tiểu nha hoàn đến vách tường phía sau, trực tiếp ngậm miệng người ta, lung tung hôn môi một trận.

Miệng bị nam nhân phủ lên, mũi tràn đầy hơi thở riêng về mùi của nam nhân, Bảo Lục trợn to hai mắt, có chút dọa sợ, tay còn lại không bị khống chế dùng sức đẩy y, đẩy không được, liền nắm chặt thành nắm đấm, hung hăng đánh mấy cái. Cho đến khi miệng bị cạy ra, bị nam nhân quấy rối tiến tiến lùi lùi, Bảo Lục mới “Hu hu hu” khóc lên.

Lê Tùng bị dọa sợ, vội vàng thả miệng nàng ra, thấy tiểu nha hoàn khóc đên thương tâm, mới bắt đầu an ủi: “... Bà cô này, ngươi đừng khóc nữa.”



Giang Diệu còn đang ở bên trong chiêu đãi nữ quyến.

Chờ nghe được bên ngoài lại có khách nhân đến, giữ nguyên nụ cười khéo léo tiến lên. không ngờ, Lục Lưu lại tự mình đón bọn họ vào. Nàng nhìn về hướng bên cạnh Lục Lưu, lúc này thấy được “Khách nhân” vừa tới, cũng sững sờ hồi lâu, sau đó viền mắt ửng hồng nhào tới, kêu: “Mẫu thân.”

Hai tiếng “Mẫu thân” này, làm tim Kiều thị mềm nhũn.

Hốc mắt Kiều thị toàn là nước, nhưng dù sao cũng là người từng va chạm xã hội, vội buông tay khuê nữ đang ôm mình ra, tỉ mỉ quan sát, thấy khí sắc khuê nữ rất tốt, mới yên tâm, nói: “Nhìn con kìa, đã làm mẫu thân rồi, sao vẫn còn trẻ con như thế?”

Giang Diệu cũng mặc kệ, cánh tay ôm Kiều Thị không chịu buông ra, sau đó quay sang nhìn Tam ca Giang Thừa Ngạn cùng đến với Kiều thị, kêu: “Tam ca.”

Giang Thừa Ngạn cũng trở nên trưởng thành hơn một chút, cười cười nói: “Diệu Diệu mập hơn rồi nha.” Lúc nói lời này, đáy mắt Giang Thừa Ngạn tràn đầy cưng chiều của huynh trưởng đối với muội muội. Bắt đầu từ khi tiểu muội này sinh ra, chính là tiểu bảo bối trong trái tim nhỏ của ba huynh đệ bọn họ, trước sáu tuổi gầy trơ xương, nhìn vào vừa thương vừa sầu, sau đó nuôi tiểu muội đến béo trắng mũm mĩm, chính là tâm nguyện mà ba huynh đệ bọn họ đều nhất trí.

không ngờ tâm nguyện này, ba huynh đệ bọn họ không hoàn thành được, mà em rể của y, lại làm rất xuất sắc.

Nhất thời, Giang Thừa Ngạn đối với người em rể Lục Lưu này, đúng là càng nhìn càng vui vẻ.

Giang Diệu đưa Kiều Thị vào buồng trong, nhìn Kiều Thị, lại nhìn Tam ca, tuy chỉ có hai người đến, nhưng cũng đủ làm Giang Diệu cực kỳ vui vẻ. Nàng hỏi: “Mẫu thân, quả thật nữ nhi rất mong mọi người đến, nhưng mà... Nhưng mà xa như vậy, con mới…” Nàng khịt khịt mũi, vừa khóc vừa cười, “Sao đến đây, mà không báo trước với con một tiếng?”

Nàng phải tự mình nghênh đón mới vui cơ.

Kiều Thị cười đáp: “Mẫu thân biết con có hiếu, có điều con còn ở cữ, mẫu thân không cho phép con tùy hứng. Hơn nữa, đây là tiệc đầy tháng của ngoại tôn bảo bối, ta thân là ngoại tổ mẫu, sao có thể khôngđến chứ?” Bà dừng một chút, nhìn Lục Lưu bộ dáng như ngọc, lại hướng về phía khuê nữ mỉm cười nói, “Mẫu thân và Tam ca con có thể đến, đúng là làm khổ con rể rồi.”

Tất nhiên Giang Diệu hiểu —— Lục Lưu muốn cho nàng một niềm vui bất ngờ. Nam nhân này, thật là...

Nàng ngẩng đầu liếc mắt nhìn Lục Lưu, thấy hắn yên tĩnh đứng ở một bên, không quấy rầy nàng và mẫu thân tâm sự, bày ra một bộ con rể tốt tính tình ngay thẳng, liền hướng về phía hắn mỉm cười.

Con rể tốt như vậy, đừng nói nàng chỉ là kẻ nhìn người chỉ nhìn mặt mẫu thân, ngay cả nàng, nếu sau này có khuê nữ, cũng hi vọng khuê nữ có thể gả cho một phu quân tốt như hắn.

nói tới tiểu ngoại tôn, Kiều Thị liền nói: “Ngoại tôn bảo bối của ta đâu? Mau ôm tới đây để ta xem.”

Giang Diệu lập tức kêu Hứa ma ma ôm nhi tử mập mạp tới.

Kiều Thị cũng là người làm tổ mẫu, nhưng còn chức ngoại tổ mẫu, vẫn là lần đầu tiên. Bà cẩn thận từng li từng tí bế hài tử từ trong tay Hứa ma ma, cúi đầu nhìn gương mặt non nớt. Tiểu ngoại tôn này của bà, hiện tại đang nhắm hai mắt, ngủ say sưa. Kiều Thị liếc mắt nhìn, lập tức vui vẻ nói: “Sinh ra thật khéo, nhìn thử đi, trắng trẻo non nớt, còn cưng hơn cả Quan ca. Trông bộ dáng nhỏ này rất giống con rể, nhất định sau này sẽ là đứa nhỏ tuần tú.”

Quan ca là nhi tử của Giang Thừa Nhượng đại ca Giang Diệu.

Giang Diệu cũng gật đầu tán thành, cảm thấy nhi tử mình nhìn chỗ nào cũng tốt.

Kiều Thị còn đang nựng cháu, lại thấy tiểu ngoại tôn hơi chu miệng nhỏ, sau đó chậm rãi mở mắt ra, một đôi mắt to màu đen long lanh nước, thẳng tắp nhìn bà, đúng là ngoan ngoãn xinh xắn, không hề khóc hay quấy. Tiểu ngoại tôn đáng yêu như thế, bộ dáng thật giống cha, mềm mại nho nhỏ, Kiều thị muốn ở lại với khuê nữ và ngoại tôn, kích động không muốn trở về nữa.

Kiều Thị nói: “thật tốt, trước đây mẫu thân rất lo lắng. Mặc dù đứa nhỏ này chưa đủ tháng, nhưng trông rất khỏe mạnh.” Đong đưa vài cái, đứa nhỏ vẫn rất có trọng lượng.

Giang Thừa Ngạn cũng ồn ào theo.

Y là người duy nhất chưa được làm cha trong ba huynh đệ, bình thường nhì thấy chất nhi béo trắng nhưng không có được, trông mà phát thèm, gặp mấy lần đều muốn ôm trở về nuôi luôn. May tức phụ không chịu thua kém, rốt cuộc cũng mang thai, làm cho Giang Thừa Ngạn hớn hở cả ngày, mong chờ tức phụ nhà mình sớm sinh một hài tử cho y, bé trai hay bé gái y đều xem là bảo bối.

Lần này nhìn thấy, ngoại tôn liền nắm tay nhỏ của nó, đùa mấy câu: “Ta là Tam cữu của con…”

Hài tử mới vừa đầy tháng, nào biết tam cữu hay không tam cữu?

Có điều đứa nhỏ cũng rất nể tình, mắt to vội vã chuyển động, liền nhìn “Tam cữu” nhà mình, sau đó mở miệng, lộ ra cái lợi phấn nộn, cười khanh khách vài tiếng.

Nhất thời Giang Thừa Ngạn lại lộ tính trẻ con, quay về Kiều Thị hưng phấn nói: “Mẫu thân, người xem ngoại tôn đang cười với con đấy.”

Y nắm tay cháu ngoại trai, bàn tay vừa mềm vừa nhỏ. Cháu ngoại trai nắm chặt ngón tay của y, ặc, còn rất có lực.

Kiều Thị cũng có hơi ghen tị.

Bà chọc tiểu ngoại tôn, nghiêm túc nói với nhi tử: “Con nhìn lầm, Triệt nhi mới vừa rồi là cười với ngoại tổ mẫu ta mà.”

Giang Thừa Ngạn không nghe theo, nói lầm bầm: “rõ ràng là với con…”

Đứa nhỏ vẫn rất bướng, không lý do lúc hai mẹ con tranh luận, liền oa oa khóc lớn lên. Kiều Thị vội vàng đong đưa ngoại tôn bảo bối, “Ui ui ui” dụ dỗ.

Cách dụ dỗ đứa nhỏ không khác nhau, Kiều thị cũng từng sinh mấy hài tử, còn tôn nhi tôn nữ, lần nào cũng do bà dỗ, đứa nhỏ đặc biệt ngoan ngoãn nghe lời, làm Kiều Thị cực có cảm giác thành công.

Nhưng hiện tại, cũng không có tác dụng gì mấy.

Giang Diệu nhân tiện nói: “Mẫu thân, tính Triệt nhi rất bướng bỉnh, để con làm.”

nói xong liền muốn ôm nhi tử.

Lục Lưu đến gần chút, quay về thê tử nói: “Nàng vừa mới ôm lâu như vậy, cánh tay còn đau chứ?”

Có một chút, Giang Diệu vừa mới ôm nhi tử tới nói chuyện với các nữ quyến đến dự tiệc, tuy đứa nhỏkhông nặng lắm, nhưng ôm lâu rồi, cánh tay cũng hơi đau. Nàng cũng không cậy mạnh, hơn nữa, hôm nay mẫu thân và Tam ca đến, nàng còn muốn trò chuyện với bà thật lâu đây, lập tức hiểu rõ ý của hắn, ôm nhi tử mập đưa tới cho Lục Lưu.

Kiều Thị hiểu con rể đối xử với khuê nữ rất tốt, cũng có thể từ trên mặt của khuê nữ, nhìn ra sau khi kết hôn một năm, tiểu phu thê hai người vẫn ngọt ngào ân ái. Nhưng nhìn thấy động tác con rể rất quen thuộc cẩn thận từng li từng tí ôm lấy tiểu ngoại tôn, hai ba lần liền dỗ tiểu ngoại tôn nín khóc, sau khi yên lặng trở lại, vẫn lộ ra ánh mắt ngạc nhiên.

* Giải thích thêm chú thích (2):

Lã Động Tân người Hà Trung, họ Lã tên Nham, tự là Động Tân còn gọi là Thuần Dương kiếm khách. Ông là một trong bát tiên của Đạo gia gồm: Chung Ly Quyền, Lã Động Tân, Trương Quả Lão, Lý Thiết Quài, Lam Thái Hoà, Tào Quốc Cựu, Hà Tiên cô và Hàn Tương Tử. Tương truyền ông chính là Huê Dương Chơn Nhơn xuống trần đầu thai, trải qua kiếp nạn cuối cùng là "Ái Tình" để đắc đạo.

trên đường đi Lư Sơn tầm sư học đạo, Lã Động Tân vô tình bị lôi vào chuyện trừ yêu cứu tiểu thư của nhà Vương viên ngoại. Con yêu này chính là Hạo Thiên Khuyển của Nhị Lang thần. Bảo vật dùng để bắt yêu là một bức họa đồ, hễ dụ được nó nhảy vào họa đồ thì cuộn lại, có thể khiến nó xương cốt thành tro.

Lã Động Tân được giao nhiệm vụ giữ cửa, canh chừng bức họa đồ. Khi dẫn dụ được Hạo Thiên Khuyển nhảy vào bức họa, Lã Động Tân vội cuộn lại, nhưng được nửa chừng thì nghĩ tới chủ của nó là Nhị Lang thần nên lưỡng lự thả bức họa đồ xuống. Hạo Thiên Khuyển thoát ra liền quay sang cắn Lã Động Tân một cái rồi chạy mất.

Lã Động Tân vừa bị cắn đau vừa làm lỡ việc trừ yêu của người ta, đành phải ở lại nhà Vương viên ngoại canh chừng Hạo Thiên Khuyển. Sau nhờ Hằng Nga tiên tử đưa tin, mời Nhị Lang thần xuống mới thu phục được nó.
Bình Luận (0)
Comment