Cưng Chiều Thê Tử Bảo Bối

Chương 184.1

Tuyên Vương phủ.

Giang Diệu tắm rửa cho tiểu tử xong liền đặt hắn vào trong chăn gấm mềm mại.Bàn ngày nàng tiến cung,chờ hơn nửa ngày,ngay cả ngọ thiện cùng dùng ở trong cung.Tuy tiểu tử còn nhỏ tuổi nhưng lại thích dính lấy nàng,nửa ngày không thấy,chờ lúc nàng trở lại liền đặc biệt hưng phấn,a a a muốn nàng ôm.

Giang Diệu cũng tự mình tắm qua,từ tịnh phòng đi ra,đã nhìn thấy nhi tử mập nghịch ngợm bò ra từ trong chăn gấm,giương đầu nhỏ cười với nàng.

Đồ ngốc. Giang Diệu thầm nghĩ.

Bên ngoài trời tuy lạnh, nhưng bên trong có đốt địa long, cũng rất nóng.

Giang Diệu đi qua, ôm tiểu tử vào trong ngực, hôn lên gò má của hắn nói: "Triệt nhi sao còn chưa ngủ?" Ngày thường vào lúc này, nhi tử mập của nàng chắc chắn đã ngủ say giống như heo con.

Tiểu tử vùi đầu vào trong lồng ngực của mẫu thân, thân mật cọ cọ mấy lần, trong miệng a a a a khôngbiết đang nói cái gì, nhưng Giang Diệu vẫn có thể cảm giác được —— tiểu tử đang cố gắng nói chuyện với nàng. Chỉ tiếc mẫu thân như nàng quá ngốc, nghe không hiểu.

Lúc Giang Diệu muốn ôm nhi tử mập đi ngủ, bên ngoài truyền đến một chút động tĩnh, giống như có ai vội vàng lại đây, cùng Hứa ma ma nói chuyện. Sau đó Hứa ma ma liền đi vào, nói với nàng: "Vương phi, Hoàng thượng và Hoàng hậu nương nương đến đây."

Cảnh Huệ đế và Tuyền tỷ tỷ!

Mặc dù Giang Diệu không biết vì sao đã tối muộn mà hai người lại tới đây, nhưng có thể nghĩ đến,chuyện này chắc chắn rất quan trọng,hơn nữa...Có quan hệ với Lục Lưu.Mí mắt Giang Diệu giật giật, trong lòng cũng bất ổn. là chuyện gì,nàng cũng không thể quá mức nghi thần nghi quỷ... Có lẽ là chuyện khác?

Giang Diệu gật đầu nói: "Ta lập tức đi tới."

nói xong, liền dặn dò Mặc Cầm chăm sóc tốt tiểu Thế tử, tự mình đứng lên mặc quần áo thường.

Chỉ đơn giản sửa soạn một lát,chải một búi tóc tầm thường, liền dự định đi qua gặp Cảnh Huệ đế cùng Hoắc Tuyền.

Thấy nàng muốn đi ra ngoài, tiểu tử trên giường nhỏ bỗng dưng oa oa khóc rống lên.

Giang Diệu đang vội vàng, lại nghe tiếng nhi tử khóc, hai chân liền cảm giác nặng chịch không thể di chuyển. Nàng xoay người liếc mắt nhìn... Nhi tử mập này của nàng, lúc Lục Lưu rời đi, mới chỉ ngồi được,bây giờ đã có thể bò.Lúc này vội vã từ trong chăn bò ra ngoài,đôi chân ngắn vất vả bò mộtđoạn,Mặc Cầm bên cạnh lo lắng hắn ngã xuống,liền cẩn thận ôm hắn trở lại.Bị ôm trở lại,tiểu tử càng khóc thương tâm.

đã quen nhìn bộ dáng nhi tử cười ngây ngô khả ái,Giang Diệu rất không nỡ nhìn nhi tử khóc,lập tức bước nhanh đến bên giường,ôm nhi tử mập từ trong chăn lên,hôn vào khuôn mặt bé nhỏ mềm mại đầy nước mắt của hắn, ôn nhu dỗ dành nói: "Mẫu thân ôm Triệt nhi đây, Triệt nhi không khóc nữa."

Tiểu tử thút thít nằm nhoài lên bả vai Giang Diệu, cọ cọ mấy lần, mới dần thôi gào khóc,lại trở về bộ dáng vốn ngoan ngoãn..

Nhi tử không thể rời xa mình, Giang Diệu động tác nhanh nhẹn giúp nhi tử mặc quần áo.

Hứa ma ma nhíu mày, lo lắng nói: "Bên ngoài bắt đầu có tuyết rồi, Vương phi cùng tiểu Thế tử mặc nhiều một chút, đừng để lạnh."

Có tuyết rồi sao?

Dùng xong bữa tối, Giang Diệu liền ở trong phòng nói chuyện cùng nhi tử mập,cũng không biết bên ngoài đã có tuyết rơi.Giờ đã là tháng chạp,có tuyết rơi cũng không phải việc lạ.

Vốn là ấm áp dễ chịu, nghe xong lời này, Giang Diệu cũng cảm thấy lạnh hơn chút. Giang Diệu sai Bảo Cân lấy áo choàng trong tủ quần áo ra,áo lớn của nàng,áo nhỏ của nhi tử mập.

Tiểu tử mặc áo choàng màu xanh sẫm bù xù khiến khuôn mặt nhỏ nhắn mềm mại nhìn càng thêm trắng, đôi mắt to vừa khóc, còn ướt nhẹp, nhưng lúc này khóe miệng đã treo lên ý cười. Tiểu hài tử hồ đồ vô tri cũng có chõ tốt,thích thì khóc thích thì cười,tùy theo tâm trạng

Giang Diệu vuốt ve khuôn mặt của tiểu tử, hài lòng với trang phục của hắn. Từ lúc có nhi tử, lúc nàng làm quần áo cho Lục Lưu, thì sẽ theo thói quen làm một bộ cùng kiểu dáng cùng màu sắc cho nhi tử mập,lúc hai cha con mặc giống nhau, chính là lúc Giang Diệu cực kỳ hài lòng —— nhìn bộ dáng hai cha con một lớn một nhỏ rất giống nhau, Giang Diệu liền cảm thấy trong lòng mình trần đầy hạnh phúc.

Áo choàng này nàng cũng làm cho Lục Lưu một cái.

Vốn nghĩ một nhà ba người bọn họ lúc ra cửa,hai cha con có thể mặc giống nhau.Chỉ tiếc Lục Lưu khôngthể nhanh trở về, nàng chỉ có thể để tiểu tử mặc trước.

Giang Diệu sờ sờ tay nhỏ của tiểu tử, nói: "Áo choàng này Triệt nhi đừng làm bẩn, mẫu thân làm đã lâu, đợi cha trở về, Triệt nhi và cha sẽ cùng mặc, nhé?"

Tiểu tử giống như nghe hiểu lời nàng nói, mỉm cười với nàng, há mồm nói: "Cha, cha..."

Giang Diệu ngẩn ra, Hứa ma ma đứng ở một bên nghe được cũng sửng sốt, gương mặt già nua tràn đầy vui vẻ nói: "Tiểu Thế tử thật thông minh, đã có thể mở miệng nói chuyện. Nếu Vương gia trở về, nghe được tiếng tiểu Thế tử gọi người, chắc sẽ rất vui mừng."

Tiểu tử giống như nghe hiểu Hứa ma ma đang khen hắn, nghiêng đầu nhỏ hài lòng mỉm cười.

Giang Diệu biết, có lẽ mấy ngày nay nàng hay ở trước mặt tiểu tử nhắc tới cha hắn, mưa dầm thấm đất, nhiều lần, sẽ học được. Chuyện này nếu đặt ở ngày thường, mặc dù hài lòng, nhưng nàng cũng sẽ bởi vì nhi tử mở miệng gọi cha hắn đầu tiên mà ghen tị đây. Bây giờ, trong lòng cũng không nghĩ đến việc này, chỉ cúi người hôn một cái, viền mắt hơi ướt nói: "Triệt nhi thật ngoan."

Nếu Lục Lưu nghe được, chắc chắn sẽ rất vui vẻ.

Tối nay người tới chính là Hoàng thượng và Hoàng hậu, Giang Diệu không dám để cho bọn họ đợi lâu, ôm lấy nhi tử vừa mới gọi cha, liền vội vã đi tới phòng khách.

Vừa ra cửa,gió lạnh thổi vù vù đã thổi tới mặt. Tuyết đang rơi,cũng rơi rất nhiều,trên đất đã có một tầng tuyết mỏng. 

Giang Diệu cẩn thận ôm nhi tử trong lồng ngực đi đến phòng khách.

Thấy Cảnh Huệ đế mặc một thân thường phục, đang đứng cùng một chỗ với Hoắc Tuyền, cũng khônghề ngồi xuống. Đến khi Giang Diệu nhìn thấy rõ vẻ mặt nghiêm nghị của hai người,cũng không thể tự lừa dối bản thân,vội vàng tiến lên hỏi: "Là Lục Lưu xảy ra chuyện?"

Cảnh Huệ đế nhìn đường tẩu tuổi còn trẻ lại vô cùng mảnh mai ở trước mặt,cuối cùng cũng không nóira lời.

Trong lòng Giang Diệu lo lắng không ngừng, thấy Cảnh Huệ đế không nói, liền hỏi Hoắc Tuyền: "Tuyền tỷ tỷ, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"

Hoắc Tuyền hé môi, nhìn Cảnh Huệ đế một chút, mà vị đế vương tuổi trẻ hăng hái này,sau một lát do dự liền thở dài một tiếng,quỳ gối trước mặt Giang Diệu, đôi mắt đỏ hồng nói: "Là trẫm hại chết đường ca..."

Nam nhi dưới gối có hoàng kim, huống chi lại là đế vương trên ngôi cửu ngũ.

Trong lòng Giang Diệu đã làm có dự định cực xấu, chắc là Lục Lưu bị trọng thương, ngàn cân treo sợi tóc,nhưng nàng biết trong lòng Lục Lưu nhớ mong mẹ con nàng, tất nhiên có thể chịu được, nhưng chưa từng nghĩ đến, sẽ nhận được tin dữ thế này. Cảnh Huệ đế, Giang Diệu không tin, ở trong mắt của nàng, Lục Lưu không có gì không làm được, mặc dù tự mình đi tới, hắn cũng sẽ khỏe mạnh sống sót... Xưa này nàng đều không lo lắng, hắn sẽ bỏ lại một mình nàng lẻ loi.

Thân thể nhỏ bé của tiểu tử trong lồng ngực cọ quậy, đầu nhỏ cũng quay lại,đôi bàn tay nhỏ khó khăn rút ra từ trong áo choàng,lung tung sờ mặt Giang Diệu, sau đó một đôi mắt to nhìn Hoắc Tuyền đứng trước mặt,và Cảnh Huệ đế đang quỳ trên mặt đất. Tuy tiểu hài tử không hiểu, nhưng cũng rất nhạy cảm, vào lúc này, liền ngoan ngoãn ôm cổ mẫu thân, khuôn mặt nhỏ gắt gao dán chặt vào mẫu thân, trong miệng lẩm bẩm nói chuyện.

Giang Diệu cúi đầu nhìn Cảnh Huệ đế một chút,sau hồi lâu trầm mặc, mới nói: "sẽ không."

Cảnh Huệ đế mở miệng nói: "Đường ca bị quân địch đánh lén, trúng tên độc,mũi tên kia bôi thuốc độc đặc chế(đặc biệt chế tạo) của Bắc Yến quốc, quân y không thể cứu chữa,sau hai canh giờ liền..."

Giang Diệu lại một lần nữa nói: "sẽ không."

Nàng dừng một chút,nắm thật chặt cánh tay của nhi tử,vẻ mặt nghiêm túc nói: "Lục Lưu đã đồng ý với ta, sẽ bình an trở về, hắn sẽ không sao. Hoàng thượng, Tuyền tỷ tỷ, chỉ cần ta một ngày chưa tận mắt nhìn thấy, ta sẽ đợi hắn một ngày..."

Nàng xoay người lại, nhìn tuyết trắng bay ở bên ngoài, lẩm bẩm nói: "đã rất muộn, tuyết lại lớn như vậy, Hoàng thượng Hoàng hậu mau mau hồi cung đi thôi."

Cảnh Huệ đế thấy dáng vẻ ấy của Giang Diệu, trong lòng cũng là tự trách, nhưng hắn nào dám lấy loại chuyện như vậy lừa dối nàng? Lúc đầu hắn cũng không tin,nhưng sau khi dò hỏi thì không tin khôngđược,tiếp tục nói: "Đường tẩu yên tâm, trẫm thiếu đường ca quá nhiều, bây giờ đường ca gặp bất trắc,cả đời trẫm đều sẽ tận lực bù đắp cho tẩu và Triệt nhi. Mặc dù muốn giang sơn của trẫm, trẫm cũng sẽ không nói một chữ "không", hi vọng... Hi vọng đường tẩu nén bi thương."

Hai chữ "Nén bi thương" này, mới khiến trái tim của Giang Diệu thật sự đau đớn.

Nàng xoay người lại, lúc này mắt đã đỏ, nhướng lông mày nói: "Lục Lưu thay ngài làm việc, xưa nay đều không cần hồi báo cái gì. Mà ta cũng đã từng cảm kích ngài, đã từng cùng trưởng công chúa ở cạnh bên người Lục Lưu. Nếu ngài cảm thấy thua thiệt, liền quản lý tốt giang sơn Đại Lương này,không cần cho mẫu tử chúng ta cái gì... Còn Lục Lưu, ta và Triệt nhi sẽ cùng nhau đợi hắn trở về, chỉ hy vọng ngày sau hoàng thượng chớ lại hoài nghi tấm lòng trung thành của hắn,cũng nhớ kỹ lời nói trước đây,sẽkhông để hắn lại làm việc nguy hiểm.hắn đã hơn hai mươi năm cũng chưa thật sự có được mấy ngày vui sướng,ta chỉ muốn nửa đời sau của hắn đều sẽ thật vui vẻ.Có thể gả cho hắn,làm bạn của hắn,là chuyện hạnh phúc nhất đời của Giang Diệu ta...Đợi hắn cũng là như thế."

nói xong,liền giúp nhi tử mập trong lồng ngực đội mũ áo choàng lên,vội vã ôm hắn rời khỏi phòng khách.

Hoắc Tuyền biết Giang Diệu không chịu nổi, nhưng nhìn Cảnh Huệ đế đang quỳ trên mặt đất, cũng hiểu rõ bây giờ không phải lúc thương tâm chán nản, chỉ ngồi xổm xuống đỡ hắn, nói: "Hoàng thượng hồi cung đi, thần thiếp ở đây với Diệu Diệu."

Cảnh Huệ đế lẩm bẩm nói: "A Tuyền, nếu lúc trước trẫm biết kết quả sẽ thế này, trẫm sẽ không để cho hắn đi... Trẫm chỉ nhất thời giận hờn. Trẫm tình nguyện chính mình chết, cũng không muốn hắn xảy ra chuyện."

Tình cảm của Cảnh Huệ đế với Tuyên Vương dù không phải thân huynh đệ, nhưng hơn hẳn thân huynh đệ. Trong lòng Hoắc Tuyền cũng hiểu rõ.

Hoắc Tuyền nói: "Nếu hoàng thượng thật sự quan tâm Tuyên Vương, cũng không để cho Tuyên Vương chết vô nghĩa. Ngài phải nhớ kỹ, ngài là vua của một nước."

Hoắc Tuyền đưa Cảnh Huệ đế đi, liền đi tới Ngọc Bàn viện của Giang Diệu.

Lúc nãy ở phòng khách Cảnh Huệ đế nói sự việc,nha hoàn Tuyên Vương phủ cũng nghe được. Hứa ma ma bên người Giang Diệu lúc này đã đỏ mắt, nghĩ Vương phi trẻ tuổi như vậy, thành thân với Vương gia chưa được hai năm, đôi tiểu phu thê lại ân ái như vậy, làm sao ông trời lại nhẫn tâm như thế!

Nhìn Vương phi ôm tiểu Thế tử trở về nhà, giống như bình thường hát đồng dao dỗ tiểu Thế tử ngủ,mộtgiọt nước mắt cũng không có rơi xuống. 

Vương phi không tin, đây là việc bình thường. Dù sao ai cũng không thể chấp nhận được, một người đang khỏe mạnh bình thường, liền như vậy không còn.

Nhưng tin tức này là tự Hoàng thượng Hoàng hậu tới nói, sao có thể là giả?

Hứa ma ma lo lắng không ngừng, liền nghe được nha hoàn bên ngoài nói Hoàng hậu không rời đi, bây giờ đang tới đây, lúc này liền tiến lên nghênh đón, hành lễ với Hoàng hậu.

Hoắc Tuyền biết Hứa ma ma là người hầu hạ quan trọng bên cạnh Giang Diệu, nhìn thấy bà, mới nhỏgiọng hỏi: "Diệu Diệu đâu?"

Hứa ma ma biết Hoàng hậu tới an ủi Vương phi, nhưng lúc này Vương gia có chuyện, xem như là chết thay hoàng thượng, nhất thời cũng có chút oán khí đối với vị hoàng hậu này. Chỉ là Hoàng hậu và Vương phi nhà bà là bạn tốt hồi còn khuê các,hiện nay cũng là thật lòng an ủi,thái độ cũng cung kính hơn chút,nói: "Vương phi đang ở bên trong dỗ tiểu Thế tử ngủ... Hoàng hậu nương nương, Vương phi nàng..." Hứa ma ma là nhìn Giang Diệu từ trong tã lót lớn lên dáng ngọc yêu kiều, cho đến bây giờ đãthành thân rồi sinh nhi tử, từ trong đáy lòng cũng thương yêu nàng,bây giờ tuổi còn trẻ,đã trở thành quả phụ,khó tránh khỏi đau lòng.

Hứa ma ma lung tung lau nước mắt, nói, "Hoàng hậu đi vào khuyên nhủ đi."

Hoắc Tuyền đáp lại, chậm rãi đi vào.

Thấy Giang Diệu cứ như vậy dụ dỗ nhi tử trắng mập trong lồng ngực,nhưng tiểu Thế tử kia lại rất có tinh thần,đôi mắt đen láy mở to,nằm ở trong lồng ngực mẫu thân,không có chút nào buồn ngủ.

Khuê phòng này được trang trí cực kỳ ấm áp... Nghĩ đến đều là bày trí theo yêu thích của Giang Diệu. Nàng(HT) biết Tuyên Vương rất tốt đối với vị Vương phi này, luôn nhiệt tình nóng bỏng, quả thực muốn móc tim của mình ra cho nàng. Từ lúc hai người thành thân, Tuyên Vương cũng chưa an bài viện khác cho thê tử, mà cùng thê tử ở chung một chỗ,trải qua ngày tháng của phu thê bình thường... Mặc dù là ở Dân Châu, tháng ngày đôi tiểu phu thê trải qua cũng càng ân ái tự tại hơn.

Hai người ân ái như vậy...

Hoắc Tuyền đi qua, tự ngồi xuống bên cạnh Giang Diệu, thấy vẻ mặt nàng nhàn nhạt, giữa hai lông mày không có chút nào buồn rầu, chỉ ôn nhu dụ dỗ nhi tử, giống như những buổi tối bình thường khác. Hoắc Tuyền mở miệng nói: "Diệu Diệu, đã lâu chúng ta không có an tĩnh ở cùng một chỗ như vậy, để ta ở cùng muội mấy ngày, giống như trước đây, có được không?"

Hồi lâu, Giang Diệu mới ngước mắt, nhìn Hoắc Tuyền trước mặt, chăm chú nói: "Tuyền tỷ tỷ, ta biết tỷ đang lo lắng điều gì. Tỷ yên tâm, ta sẽ không làm việc gì ngốc.Lúc này ta nói không tin, là thật sựkhông tin. Tỷ cũng biết bản lĩnh của Lục Lưu, mà hắn đã đồn ý với ta, nhất định sẽ làm được. Tuyền tỷ tỷ, trong cung nhiều chuyện như vậy, Thái tử điện hạ và hoàng thượng cũng cần tỷ, tỷ trở về đi thôi..." Nàng cúi đầu liếc mắt nhìn nhi tử ngoan rốt cục đã bị nàng dỗ ngủ, cong môi cười nói, "Ta có Triệt nhi là được rồi. Người khác nói điều gì,tất cả ta đều không tin. Lục Lưu hắn sẽ trở về."

Thấy khuôn mặt nhỏ của nàng tràn đầy kiên định,trong lòng Hoắc Tuyền cảm thán một tiếng, cũng không biết nên an ủi ra sao.

Hoắc Tuyền là Hoàng hậu, Giang Diệu tất nhiên không để nàng ở lại Tuyên Vương phủ. Hơn nữa đã quá muộn, Hoắc Tuyền cũng không muốn quấy rầy Giang Diệu nghỉ ngơi, chỉ dặn dò Hứa ma ma, nếu Vương phi có động tĩnh gì, cần phải báo cho nàng.

Giang Diệu cố nhiên tin tưởn Lục Lưu không xảy ra chuyện, nhưng trong lòng cũng bị ảnh hưởng, buổi tối lúc ngủ cùng nhi tử, chỉ mở to mắt nhìn khuôn mặt nhỏ của nhi tử, tưởng tượng tới dung nhan tuấn mxy của bản phóng to kia.

Giang Diệu nắm bàn tay mập nhỏ bé của nhi tử, đưa lên miệng hôn một cái.

Lục Lưu, ta có chút sợ hãi. Chàng mau mau trở về, có được không?

Tin tứcLục Lưu xảy ra chuyện, rất nhanh đã truyền khắp Vọng Thành, Trấn Quốc Công phủ tất nhiên cũng nhận được tin. Sau khi Kiều Thị nghe đượ thì suýt chút nữa té xỉu, lúc này Giang Chính Mậu dẫn con trai con dâu, một nhóm người mênh mông cuồn cuộn đi đến Tuyên Vương phủ.

Là người Trấn Quốc Công phủ,tất nhiên bọn hạ nhân ở Tuyên Vương phủ đều hết mực cung kính, dẫn đoàn người tới Ngọc Bàn viện.

Sau khi Kiều Thị vào nhà, nhìn thấy khuê nữ vẫn bình thường như mọi ngày —— tiểu ngoại tôn ngây thơ đáng yêu của bà đang cầm con cọp vải chơi ở trên giường la hán, khuê nữ liền ngồi ở bên giường, đangcúi đầu làm áo choàng. Nhìn kiểu dáng áo choàng to nhỏ, liền biết là làm cho con rể.

Nếu là ngày thường, tất nhiên sẽ là một bộ dáng hiền thê lương mẫu khiến Kiều Thị an tâm.

Nhưng hôm nay nhìn thấy cảnh tượng như vậy, viền mắt Kiều Thị không nhịn được mà đỏ một chút.

Giang Diệu giương mắt, nhìn Kiều Thị, mỉm cười, hô: "Mẫu thân." Lại nhìn cha,ba ca ca,cùng hai tẩu tẩu ở phía sau Kiều Thị, ngoại trừ Tam tẩu Lương Thanh Huyên đang ở cữ không thể ra cửa, mọi người đều tới đây.

Kiều Thị đi qua, cầm chặt tay khuê nữ, nói: "Diệu Diệu,việc của con rể..."

Giang Diệu rũ mắt, nói: "Mẫu thân,sự việc hoang đường như vậy,nữ nhi sao có thể nói với cha mẹ.Mẫu thân yên tâm,chẳng bao lâu nữa Lục Lưu sẽ trở về." Nàng cười khanh khách kéo Kiều Thị cùng nhau ngồi xuống, lại nói với đám đông người "Cha, ca ca các tẩu tẩu, đứng làm gì, tất cả ngồi xuống đi."

Sau đó lại dặn Bảo Cân và Mặc Cầm đi pha trà.

Giang Diệu bỏ công việc trên tay xuống,ôm nhi tử mập đang cố gắng bò ở trên giường la hán lên,nói với Kiều Thị: "Mẫu thân, người có biết, Triệt nhi đã biết mở miệng gọi người." Khuôn mặt Giang Diệu tràn đầy cảm giác tự hào của người làm mẫu thân, lẩm bẩm nói, "Trước đây chưa có Triệt nhi, nữ nhi khôngbiết lúc mẫu thân nuôi nữ nhi có bao nhiêu khổ cực, những chuyện này,sau khi tự mình trải qua, mới thật sự hiểu rõ."

Tiểu tử thấy ngoại tổ mẫu, cũng rất hài lòng, vỗ tay nhỏ hưng phấn ồn ào vài tiếng. Vốn tiểu tử rất yêuthích được Kiều Thị ôm, hôm nay cũng không biết là xảy ra chuyện gì, chỉ liên tiếp ăn vạ trong lồng ngực Giang Diệu,ai cũng không bế được.

Giang Diệu thấy thế nhân tiện nói: "Triệt nhi ngày càng dính ta."

Kiều Thị nhìn tình hình khuê nữ như vậy, cũng không biết là chuyện tốt hay là chuyện xấu, chỉ nói khuê nữ nhất thời không chịu được đả kích lớn như vậy, còn chưa chấp nhận được.
Bình Luận (0)
Comment