Cưng Chiều Thê Tử Bảo Bối

Chương 4

Buổi tối một nhà sáu người cùng ngồi trên bàn ăn, Giang Thừa Ngạn tay cầm đũa mới gắp vài gắp liền không nhịn được lộ gương mặt tươi cười hỏi: "Phụ thân, hôm nay tên tiểu tử họ Lục kia có nói thậtkhông? Vậy người đó là ai, chúng ta có quen biết không?"

hắn vừa dứt lời, đại ca Giang Thừa Nhượng liền dựng lỗ tai lên nghe ngóng, còn nhị ca Giang Thừa Hứa sắc mặt vẫn lạnh nhạt tiếp tục dùng bữa.

Giang Diệu ngồi một bên nghe tam ca nói khóe miệng liền nhếch cao. Mấy ngày trước đây hắn còn mộtmực coi Lục Hành Châu là huynh đệ, vậy mà hiện giờ đổi cách xưng hô cũng thật là nhanh. Lục Hành Châu hiện tại phẩm tính* cũng không tồi, hắn lại luôn nhu thuận, lúc này nói dối đại khái cũng là do mẫu thân Mạnh thị của hắn dạy. Còn chuyện sau khi lớn lên nàng cũng không nghĩ tới hắn sẽ bị Tạ Nhân mê hoặc trở thành người như vậy. Thôi thì coi như nàng không biết nhìn người.

*Phẩm tính: phẩm chất tính cách

Trong lòng Giang Thừa Ngạn vô cùng hiếu kỳ, hôm qua mới bị Giang Chính Mậu trách phạt nên cũng không dám tìm Lục Hành Châu vừa đánh vừa hỏi. Ko biết được sự tình trong lòng hắn ngứa ngáy khó chịu nên đành lớn gan tự mình hỏi phụ thân.

Giang Chính Mậu nâng mắt lên nhìn, thản nhiên nói một câu: "Ăn không nói chuyện, ngủ không nóichuyện" rồi sau đó cầm đũa thay thê tử gắp một cái trứng mực bỏ vào bát cho nàng.

Trứng mực này hương vị rất ngon, trước dùng nước giếng rửa qua sau đó lại dùng bột để tẩy sạch mùi tanh, rồi mới cho vào nồi hầm chín bằng nước canh gà với nấm. Tuy nghe thì đơn giản nhưng trên thực tế rất khó để làm ngon. Kiều thị rất thích món ăn này mấy hôm nay trên bàn đều có một đĩa trứng mực.

Lông mày Giang Thừa Ngạn khẽ giương cao lên, dùng đôi mắt trông mong nhìn về phía mẫu thân.

Kiều thị nhìn về phía Giang Thừa Ngạn lườm một cái.

Đôi mắt trong suốt của Giang Thừa Ngạn tràn đầy ủy khuất, miệng cắn cắn chiếc đũa bất mãn kêu mộttiếng: "Vâng!" sau đó vui vẻ gắp một miếng cá trong đĩa sứ cúi đầu im lặng gỡ bỏ hết xương rồi mới gắp vào bát cho Giang Diệu.

Giang Thừa Ngạn nói: "Diệu Diệu, ăn nhiều một chút" mục tiêu của ba huynh đệ hắn chính là làm cho muội muội tiểu bảo bối trở nên mập mạp.

Nhìn miếng cá trong bát Giang Diệu nâng tay gắp một miếng bỏ vào miệng,

Bình thường tam ca nghịch ngợm, hay gây sự, tính tình cũng rất tùy tiện nhưng biết nàng thích ăn cá nên ngày nào cũng đều kiên nhẫn giúp nàng gỡ xương cá. Nếu tam ca có thể đem một phần kiên nhẫn này dùng ở học đường thì cũng sẽ không bị phu tử tìm phụ thân cáo trạng.

Giang Diệu hơi nghiêng đầu về phía Giang Thừa Ngạn nói: "Cảm ơn tam ca"

Giang Thừa Ngạn vô cùng đắc ý, chỉ cần muội muốn ăn, hắn gỡ bao nhiêu cá đều được,

Sau khi dùng bữa Kiều thị dẫn Giang Diệu về phòng, đợi nữ nhi ngủ say mới rời đi.

Giang Chính Mậu đã tắm rửa xong, giờ đang mặc trung y màu trắng lĩnh trù nằm trên tháp đọc sách. Nghe thấy bước chân của Kiều thị mới nâng mắt lên nhìn thoáng qua hỏi: "Diệu nhi ngủ rồi à?"

Kiều thị đáp một tiếng "phải"

Nàng thấy phu quân của mình cầm một quyển thơ liền đoán ngay là hắn đang giả vờ giả vịt đọc. Nàng mỉm cười tới gần ngồi xuống cạnh rồi đoạt lấy quyển thơ trong tay hắn.

Gương mặt tuấn tú của Giang Chính Mậu hiện lên ý cười, giang hai tay đem mỹ nhân ôm vào trong ngực, ngửi thấy trên người thê tử có hương thơm dễ chịu. Kiều thị là người biết điều chế hương liệu, đây cũng chính là hương do Kiều thị tự chế ra, mùi hương thanh nhã không quá nồng,

Giang Chính Mậu vuốt ve cánh tay thê tử mở miệng nói: "Nàng có gì muốn hỏi sao?"

Kiều thị liếc mắt nhìn hắn lườm một cái, hắn còn không biết nàng muốn hỏi gì sao?

Giang Chính Mậu cười cười, đối với thê tử hắn xưa nay không giấu diếm điều gì, cho nên đem lời nói của Lục Hành Châu kể ra không xót một chữ.

Ngày hôm đó, bọn bọ nhìn Lục Hành Châu một thân ướt đẫm đang ôm lấy khuê nữ, cũng biết được chuyện khuê nữ cùng La An quận chúa có nổi lên xung đột rồi bị rơi xuống hồ cho nên cứ thế mà cho rằng người cứu khuê nữ lên là Lục Hành Châu. Lúc ấy bọn họ rất nóng lòng muốn chiếu cố nữ nhi nên cũng không hỏi rõ ràng.

Sau mẫu thân của Lục Hành Châu biết được việc này. Lục Hành Châu tuy là cháu trai cả của Tuyên vương nhưng suy cho cùng vẫn chỉ là thứ xuất, nếu có thể dựa vào giao tình này với phủ Trấn quốc công sau này tất nhiên là có ích. Giang Diệu địa vị ở trong phủ Trấn quốc công tất cả mọi người đều biết, Mạnh thị nói cho Lục Hành Châu điều này nên hắn ngoan ngoãn nghe lời cũng không đem sự thậtnói ra từ đầu.

Lúc nói ra chân tướng Lục Hành Châu cũng không dám nói ý định từ đầu của mẫu thân hắn nhưng trong lòng Giang Chính Mẫu cũng rất rõ ràng.

Kiều thị nghe xong liền kinh ngạc: "Lúc trước luôn thấy Thế tử dáng vẻ cao quý, kiêu ngạo, thật khôngngờ cũng là người thiện tâm, thật khiến cho thiếp phải nhìn bằng cắp mắt khác xưa"

Giang Chính Mậu "ừ" một tiếng, cúi đầu nhìn thế tử nói: "Lúc đó chúng ta quá lo lắng cho Diệu nhi nên không để ý việc này"

Đây là khuê nữ phu thê hai người yêu thương nhất, Kiều thị lại đem khuê nữ coi như sinh mạng, lúc ấy sao có thể để ý nhiều chuyện như vậy. Hơn nữa bọn họ cũng đã gặp qua hài tử Lục Hành Châu này, thấy phẩm tính cũng tốt, không giống như hài tử hay nói dối.

Kiều thị suy nghĩ một phen, nâng mắt lên nói: "Vậy chúng ta phải cảm tạ Thế tử như thế nào?"

Giang Chính Mậu nói: "Thế tử hắn có khi cũng không đem việc này để trong lòng..." lấy tính tình của hắn cũng sẽ không vì điệt tử* đoạt công lao cứu Diệu nhi mà đứng ra nói rõ chuyện này. Giang Chính Mậu nói tiếp: "Dù sao thì mặc kệ Thế tử hắn có phải chỉ vì thuận đường mới cứu Diệu nhi lên hay không, ân tình này chúng ta giữ trong lòng. Về sau hắn có gì cần giúp đỡ chúng ta sẽ trả lại phần ân tình này cũng không muộn"

Kiều thị gật đầu đáp: "Vậy cũng tốt" rồi tươi cười nói: "Thiếp cảm thấy lúc trước Thế tử này hắn chỉ có dung mạo là hơn người, không ngờ còn là một hài tử có tấm lòng lương thiện"

Giang Chính Mậu cười, đưa tay nhéo hai má thê tử nói: "Lúc trước khi nhìn thấy Lục Hành Châu nàng còn nói nếu thân phận hắn cao một chút sau này Diệu nhi gả cho hắn sẽ không bị ủy khuất, như nào mà nhanh như vậy liền có ý nghĩ khác rồi?"

KIều thị hờn dỗi lườm phu hắn một cái.

Giang Chính Mậu đem thê tử ôm chặt, kề sát in lên mặt nàng một nụ hôn, nói:"Nếu nàng nghĩ muốn cảm tạ hắn thì tháng sau chính là lễ mừng thọ của lão Vương phi Tuyên Vương phủ, lúc ấy gặp trực tiếp cảm tạ cũng được"

Kiều thị nói: "Được, thiếp sẽ nhớ kỹ" lại nói: "Đến lúc đó chúng ta sẽ mang Diệu nhi theo cùng"

____________________________

Lục Hành Châu trở về đem sự tình ở phủ Trấn quốc công nói cho mẫu thân Mạnh thị nghe.

Mạnh thị hôm nay mặc một bộ y phục diễm lệ thêu hoa hồng bằng chỉ vàng ánh kim, trên đầu cài trang sức quý giá. Nàng tuy rằng gả cho Lục Thầm chỉ là thứ tử của Tuyên Vương, nhưng từ trước tới nay Tuyên vương rất coi trọng Lục Thầm, thê bằng phu quý* nên Mạnh thị ở trong Tuyên vương phủ rất có địa vị. Mạnh thị có dung mạo đoan chính thanh nhã, dáng người nhỏ nhắn, dù hơn Lục Thầm mười tuổi có lẻ nhưng từ khi thành thân đến giờ vẫn luôn được phu quân sủng ái. Nàng còn có một nhi tử xuất sắc, nếu không phải trên nàng còn có một bà bà* hơn nàng có vài tuổi thì ở Tuyên vương phủ này nàng muốn thế nào thì liền thế đó.

*Thê bằng phu quý: Vợ giàu sang phú quý nhờ chồng

* Bà Bà: mẹ chồng

Sau khi nghe nhi tử nói hắn đã nói cho đại gia của phủ Trấn quốc công sự thật, Mạnh thị liền thay đổi sắc mặt, giữ chặt hắn nói: "Đứa nhỏ này....ngươi đã quên nương dạy ngươi thế nào sao?"

Tuy nhi tử hàng ngày đều ngoan ngoãn nghe lời nhưng lại có thái độ làm người rất ngay thẳng. Mạnh thị thật là có chút không biết nên mắng sao, thân thể khẽ run rẩy.

Trấn quốc công một nhà đều là cháu trai, chỉ có một mình Giang Diệu là cháu gái, cả nhà từ trên xuống dưới đều đem tiểu nữ tử này thành bảo bối mà nuông chiều. Khi biết được nhi tử của nàng cứu Giang Diệu, phủ Trấn quốc công đối với Châu nhi vô cùng khách khí. Ba huynh đệ của của Giang Diệu còn thường xuyên tìm Châu nhi để chơi đùa. Hay lui tới quan hệ về sau tự nhiên sẽ bền vững. Dựa vào ân tình này sau khi trưởng thành Giang Diệu có thể gả cho Châu nhi thì thật là một vụ mua bán có lời mà không lỗ. Giang Diệu tuy rằng thân thể không tốt, hay ốm yếu rất khó mang thai, nhưng mà không sao thân thể của Châu nhi rất tốt cho nên không vội. Thêm một phủ Trấn quốc công chống lưng thì mặc kệ Tuyên vương phủ ai là trưởng ai là thứ nhi tử của nàng cũng sẽ trở thành trưởng tôn.

Nhưng hôm nay.........

Dù Mạnh thị có tức giận nhưng lại yêu thương nhi tử nên chỉ quát khẽ: "Sao lại con lại làm chuyện hồ đồ như vậy? muốn chọc tức nương sao?"

Lục Hành Châu cảm thấy ủy khuất, chuyện ngày hôm nay nghĩ lại hắn cũng không thấy hối hận.

hắn nâng mặt vô tư nói: "Giang Diệu vốn chính là do tam thúc cứu, nhi tử chẳng qua chỉ là đem công lao này trả lại cho tam thúc thôi. Giang bá bá còn nói về sau sẽ lại mời nhi tử vào trong phủ dạo chơi"

Trong lòng Mạnh thị ảo não, việc này sao có thể giống nhau, nhưng cũng không đánh mắng nhi tử.

Mạnh thị xưa nay vốn không thích nhìn thấy Lục Lưu. Nếu Lục Lưu không sinh ra thì vị trí Thế tử Tuyên vương phủ chính là của phu quân nàng.

________________________

Ba ngày sau Kiều thị đi Tiết phủ mời Tiết Kim Nguyệt tới đây chơi với nữ nhi mình.

Giờ phút này Giang Diệu đang ngồi trên ghế luyện viết chữ. Đứng phía sau là nhị ca Giang Thừa Hứa.

Giang Thừa Hứa mặc cẩm bảo thêu mặt trăng lưỡi liềm màu ánh bạc, gương mặt tuấn tú dịu dàng hơn ngày thường vài phần, thái độ cũng không lạnh nhạt thờ ơ như mọi khi. Lúc này hắn đang cầm tay muội muội dạy nàng viết chữ.

Giang Diệu hết sức cố gắng học viết chữ. Bàn tay nhỏ bé không có lực nên nhị ca phải giúp nàng. Vì có nhị ca nên chữ hôm nay viết ra so với ngày thường lưu loát hơn nhiều.

Gương mặt Giang Diệu hiện lên vẻ nịnh nọt: "Nhị ca, chữ của ca thật đẹp"

Từ khi muội muội rơi xuống nước lúc bệnh tốt lên thì rất thích luyện chữ. Trong ba huynh đệ, Giang Thừa Hứa là người có thành tích học tập tốt nhất, hôm nay lại được nghỉ một ngày hắn liền đến đạy muội muội luyện chữ.

Nghe thấy thanh âm của muội muội hắn hơi cúi đầu liếc mắt nhìn, nàng có đôi mắt to tròn đen nhánh luôn ẩn hiên ý cười, chỉ là hai má lại quá mức gầy gò. Giang Thừa Hứa thấy đau lòng xoa nhẹ búi tóc nàng nói: "Diệu Diệu chăm chỉ như vậy, về sau chữ so với nhị ca chắc chắn là đẹp hơn"

Giang Diệu cười nhẹ nghĩ tới kiếp trước, nàng đúng là có thể viết ra chữ rất đẹp, Chỉ cần hạ quyết tâm thì việc gì nàng cũng sẽ làm tốt nhưng cho dù là vậy nàng cũng không hơn được nhị ca trời sinh đãthông minh, trí tuệ.

Khi hai huynh muội đang nói chuyện, một tiểu cô nương trắng trẻo xinh đẹp đang đi tới.

Tiểu cô nương đầu búi hai trái đào, mặc chiếc áo xanh biếc thêu hoa sen, bên dưới mặc váy màu trắng sữa, trên cổ đeo chiếc vòng khắc hoa sen được làm từ vàng ròng. Nàng có gương mặt nhỏ nhắn bầu bĩnh, giữa mi tâm có một nốt chu sa to bằng hạt gạo. Xem tuổi tác so với Giang Diệu cũng không chênh lệch lắm.

Tiểu cô nương này chính là tôn nữ của Tiết phủ Tiết Kim Nguyệt, lớn hơn Giang Diệu hai tuổi, không lớn hơn là mấy nên rất thích hợp làm bạn chơi đùa cùng Giang Diệu.

Tiết Kim Nguyệt chạy tới hơi nhanh nên hai má trở nên hồng nhuận, so với Giang Diệu nhìn khỏe hơn nhiều. Tiểu cô nương này vừa hô to vừa chạy tới bên cạnh Giang Diệu. Nàng nâng tầm mắt lên, nhìn thấy Giang Thừa Hứa đang mỉm cười dịu dàng nhìn Giang Diệu liền giơ bàn tay mập mạp kéo ống tay Giang Thừa Hứa gọi: "Tam biểu ca"

Giang Diệu không nhịn được phải bật cười...vậy mà lại nhận sai người.

Tiết Kim Nguyệt vốn có trí nhớ kém, thường không nhớ gương mặt người khác, huống hồ ba vị ca ca này của nàng dáng vẻ cũng không khác nhau là mấy, trách không được Tiết Kim Nguyệt thường xuyên nhận nhầm. Chẳng qua mỗi khi đến đây Tiết Kim Nguyệt chỉ nhận nhầm đại ca với tam ca, bởi vì vẻ mặt không biểu cảm, lúc nào cũng im lặng không thể nghi ngờ chính là nhị ca. Hôm nay Tiết Kim Nguyệt có thể nhận nhầm nhị ca thành tam ca đúng là có chút kì lạ.

Giang Thừa Hứa quay đầu nhìn Tiết Kim Nguyệt trên mặt dần dần thu lại ý cười, ánh mắt cũng trở nên lạnh nhạt.

Tiết Kim Nguyệt lúc này mới kịp phản ứng, thu tay lại sợ hãi nói: "Nhị....nhị biểu ca"

Trong ba biểu ca nàng sợ nhất là nhị biểu ca và thích nhất là tam biểu ca lúc nào cũng cười còn hay dẫn nàng đi chơi rất vui vẻ.

Gương mặt Giang Diệu hơi mỉm cười nhìn Tiết Kim Nguyệt. Nàng hiểu tính tình nhị ca vẫn thường lạnh nhạt như vậy nên Tiết Kim Nguyệt từ nhỏ đã rất sợ hãi nhị ca. Đừng nói là Tiết Kim Nguyệt cảm thấy nhị ca chán ghét nàng ấy mà ngay là thân muội muội như nàng lúc đầu cũng nghĩ nhị ca không thích Tiết Kim Nguyệt.

Nhưng mà kiếp trước, sau khi Kim Nguyệt được hứa hôn nàng mới biết nhị ca thích nàng ấy. Nhưng khi đó việc hôn nhân hai nhà đã định xong, Kim Nguyệt phải gả cho con của một di nương là biểu ca của nàng ấy, cũng coi như là thanh mai trúc mã nên trong lòng Kim Nguyệt có chút vui vẻ. Sau khi việc hôn nhân định thành, nhị ca liền đi tìm gia gia* không biết đã nói gì nhưng sau đó nàng thấy nhị ca tinh thần sa sút. Sau khi Kim Nguyệt xuát giá việc thành thân của nhị ca cũng chậm chạp không quyết định. Sau khi thành thân phu quân của Kim Nguyệt dần bộc lộ bản tính, chính là một tên phong lưu, trêu hoa ghẹo bướm, đối với Kim Nguyệt lại không quan. Kim Nguyệt thành thân chưa đến một năm đã khôngchịu được liền hòa ly*

*Gia gia: ông nội

*Hòa ly: ly hôn nhưng do nữ đề xuất (nam thì gọi là hưu thư)

Biết Kim Nguyệt đã hòa ly, nhị ca vốn không chịu lấy vợ lại chủ động tìm cha mẹ của Kim Nguyệt cầu hôn.

Việc hôn nhân này mặc dù có chút khó khăn nhưng cuối cùng vẫn như ý nguyện của nhị ca cưới được người thương về nhà.

Chẳng qua tính tình nhị ca vốn lãnh đạm nên sau khi thành thân phu thê hai người cũng không giống các cặp mới cưới khác ân ân ái ái. Đa số là nhị ca vắng vẻ Kim Nguyệt, nàng ấy tính tình vốn yếu đuối, từ nhỏ đã sợ hắn nên luôn tự nhốt mình trong phòng.

Nàng đã khuyên nhị ca vài lần, nhưng mà chuyện tình cảm người ngoài nói cũng vô dụng. Chờ đến khi nhị ca hiểu được "phải quý trọng người trước mắt" thì Kim Nguyệt lúc ra khỏi cửa gặp phải cướp bị cưỡng bức, bản thân không chịu nổi nhục nhã đã cắn lưỡi tự vẫn.

Ở phủ Trấn quốc công này nàng và Kim Nguyệt là bạn tâm giao, nên Kim Nguyệt nghĩ gì nàng đều hiểu được. Kim Nguyệt cảm thấy nhị ca vắng vẻ nàng ấy là bởi vì lúc trước nàng ấy đã lên giường với người khác. Cho nên khi bị làm nhục Kim Nguyệt không chút do dự yên lặng mà chết.

Giang Diệu nhìn mực chảy xuống từ đầu bút làm chữ nhòe đi mơ hồ không thấy rõ. Mới ngẩng đầu lên nhìn Tiết Kim Nguyệt nói: "Biểu tỷ yên tâm, nhị ca không ăn thịt tỷ, không cần phải sợ" Kiếp này nàng muốn nối tơ hồng cho nhị ca với Tiết Kim Nguyệt, tác hợp mối nhân duyên giang dở kiếp trước.

Tiết Kim Nguyệt lúc này mới hơi cười gật đầu nói "Ừ"

Giang Thừa Hứa ánh mắt hờ hững nhưng lại liếc nhìn vị biểu muội này một cái.
Bình Luận (0)
Comment