Cưng Chiều Thê Tử Bảo Bối

Chương 89

Lục Lưu dường như cũng nhận ra được cái gì, ngẩng đầu liếc nhìn, thấy cách đó không xa có hai tiểu cônương điqua, ánh mắt nhất thời rơi vào trên người tiểu cô nương có đôi má hồng. hắn cười cười, thấy tiểu cô nương chợt cúi đầu, kéo người bên cạnh đi vào tiền thính, lúc này mới mỉm cười đứng dậy, hướng về phía Giang Chính Mậu nói: "Bản vương thất lễ, xin phép rời đi một lát."

Giang Chính Mậu cũng đứng dậy theo, thấy Tuyên Vương đã đi xa, liềnthở phào một hơi thật dài.

Giang Diệu cùng Đường anh đi vào tiền thính, nhưng chỗ ngồi của nàng cùng Đường anh không giống nhau, chỉ có thể tách ra. Giang Diệu ngồi vào bên cạnh mẫu thân mình, nghe mẫu thân nàng cùng Nhị thẩm thẩm, Tam thẩm thẩm nói chuyện. Cùng ngồi còn có phu nhân Chu thị của Bình Tân Hầu phủ. Mấy năm gần đây Giang Diệu hay cùng Hoắc Tuyền qua lại, Chu thị cũng rất yêu thích tiểu cô nương Giang Diệu này. Bây giờ sau khi Hoắc Tuyền vào cung, địa vị của Bình Tân Hầu phủ tự nhiên cao hơn một chút, hiện nay có thật nhiều quan to hiển quý tranh nhau tạo dựng quan hệ cùng Bình Tân Hầu phủ.

Giang Diệu thấy Chu thị hôm nay nghiêm mặt, không giống như ngày xưa, vừa thấy nàng liền cười tủm tỉm cùng nàng nói chuyện, đối với bài tập thường ngày của nàng, cũng cực thân thiết hỏi han. Tuy rằng đời này, nàng không có cách nào làm con dâu của bà, nhưng nàng đối với bà vẫn là kính trọng.

Giang Diệu mỉm cười chào hỏi, sau cùng nàng nhắc đến Hoắc Tuyền, "... Mấy ngày trước đây Tuyền tỷ tỷ gửi thư cho con, bảo con mấy ngày nữa tới gặp nàng. Nàng cùng con nói chút việc, tháng ngày ở trong cung nhìn chung trải qua rất thoải mái."

hiện nay Vệ Bảo Linh chưa tiến cung, toàn bộ hậu cung chỉ có một mình hoàng hậu là Hoắc Tuyền, bỏ qua vấn đề Cảnh Huệ đế chung tình với Vệ Bảo Linh cùng tính tình do dự thiếu quyết đoán của y, chuyện còn lại đương nhiên là sẽ không bạc đãi Hoắc Tuyền.

Chu thị vừa nghe, thoáng liếc mắt nhìn tiểu cô nương ngoan ngoãn xinh đẹp bên cạnh, lạnh nhạt nói: "Bây giờ A Tuyền đã là Hoàng hậu, hoàng cung chính là nhà của con bé, ở trong nhà của mình, đương nhiên sẽ thoải mái." Bà cong cong môi, nói, "Mấy ngày nay, nghe nói Giang tiểu thư rất siêng năng chăm chỉ lui tới hoàng cung."

Giang Diệu cùng trưởng công chúa có giao tình tốt, giới quý tộc ở Vọng Thành đều biết. Lúc trước Giang Diệu được nuông chiều ở trong phủ, trong ngày thường tiếp xúc không nhiều với những nhà như thế, bây giờ bắt đầu hiển lộ sơn thủy, được trưởng công chúa yêu thích không nói, ngay cả ngày Đế hậu đại hôn, Trang thái phi đối với nàng cũng tán thưởng không dứt. Thù vinh như thế, không phải quý nữ nào cũng có được.

Sao lại xa cách gọi nàng là "Giang tiểu thư"? Trước kia Giang Diệu còn tưởng Chu thị này tâm tình không tốt, bây giờ khi nói chuyện liền mang ý châm biếm, rõ ràng là không thích nàng. Giang Diệu nhíu nhíu mày, tâm trạng có chút không thoải mái. Lúc trước Chu thị đối đãi với nàng rất tốt, điểm này nàng cảm nhận rất rõ ràng, nhưng hôm nay nói nàng chăm chỉ cần mẫn chạy vào hoàng cung, đây là ý gì? cônương gia không thích hợp xuất đầu lộ diện, nàng biết rõ điều này, nhưng tiến cung bồi trưởng công chúa, lại là một việc khác.

Nhưng dù thế nào cũng không thể va chạm với trưởng bối, Giang Diệu nhất thời cũng không lên tiếng.

Kiều Thị có chút bực bội, ngày xưa thấy Chu thị coi khuê nữ của bà như nữ nhi ruột thịt, nhiệt tình đó đến tận bây giờ bà vẫn còn chưa quên đâu. Bây giờ ngược lại, chẳng lẽ trở thành nhạc mẫu của hoàng thượng, liền cao ngạo hơn rồi? Sau này khuê nữ của bà gả qua đó, còn không biết sẽ phải chịu bao nhiêu ấm ức.

Nhị thẩm thẩm Phùng thị của Giang Diệu mím môi không lên tiếng, nhưng trong lòng lại háo hức muốn xem trò vui.

Thích thị là tam thẩm thẩm thì lại cực kì bênh vực cháu gái, bà biết đại tẩu là chủ mẫu nên có vài lời không tiện nói, liền quay sang nhìn Chu thị nói: "Diệu Diệu nhà chúng tôi cùng trưởng công chúa hợp ý, cũng đâu phải làm chuyện gì mờ ám. Lúc trước khi Hoàng hậu nương nương chưa gả, Diệu Diệu cũng thường qua lại chơi cùng nàng ấy, hai người cùng nhau thêu thùa, cảm tình cũng rất tốt. Khi đó ta thấy phu nhân cũng vui vẻ chiêu đãi Diệu Diệu lắm mà, còn không ngừng nhắc Diệu Diệu nên thường xuyên đến Hầu phủ để chơi cùng Hoàng hậu nương nương sao?"

Chu thị cảm thấy hiện nay Giang Diệu thường vào cung bồi trưởng công chúa có chút không thích hợp, nhưng ngày xưa chính bà cũng rất tán thành Giang Diệu đến bồi khuê nữ của bà, nếu nói tiếp, chính là tự tát vào mặt của mình.

Chu thị biết vị Tam phu nhân xinh đẹp của Trấn Quốc Công phủ này có miệng lưỡi bén nhọn, nhất thời cũng không muốn tranh cãi cùng bà ấy.

Lại liếc mắt nhìn Giang Diệu. nói thật, bà đúng là rất yêu thích tiểu cô nương này, cũng rất tình nguyện xem nàng là con dâu của bà. Chỉ là — -- -- khi nghĩ đến nhi tử của mình bị cô nương này dụ dỗ đến mê muội, lúc sinh bệnh cũng không ngừng lẩm bẩm gọi tên của nàng, nhất thời có chút lo lắng. Nhi tử yêuthương là chuyện tốt, dù sao bà cũng hi vọng nhi tử sẽ cưới được người mình thích, nhưng nếu yêuthương quá mức thì cũng không hay. Trước khi nữ nhi xuất giá, nhi tử lại đột nhiên sinh bệnh, Chu thị liền bắt đầu dao động đối với mối hôn sự này, thẳng đến sau đó bộ dạng ngoan ngoãn của Giang Diệu lọt vào mắt Trang thái phi, lúc này càng khiến Chu thị lo lắng thêm.

Tiểu cô nương này, tuyệt đối sẽ không yên phận làm con dâu của bà....

Lấy lòng Trang thái phi như vậy, lại mật thiết qua lại với trưởng công chúa, sợ là muốn đem nửa đời sau đều đặt hết trong hoàng cung. Đứa con gái ngốc của bà còn ngu ngơ coi người ta là tỷ muội tốt, khôngngừng lôi kéo Giang Diệu vào trong cung, tuổi còn nhỏ đã có dung mạo như vậy, khó tránh khỏi việc hoàng thượng nhìn thấy mà không động lòng.

Chu thị càng nghĩ càng tức giận. Lúc trước bà thích cô nương này bao nhiêu, thì bây giờ lại càng thất vọng bấy nhiêu.

Bà không chấp nhặt với Thích thị, đúng lúc ngồi chung với phu nhân Vinh Quốc Công phủ bắt đầu quay sang tán gẫu với bà ấy. 

Các phu nhân nói chuyện, tất nhiên là ba câu không rời con của mình, bây giờ trưởng nữ xuất giá, trưởng tử đến tuổi làm mai, tất nhiên câu chuyện sẽ nói tới trưởng tử Hoắc Nghiễn.

Chu thị cười cười nói: "Nghiễn nhi nhà ta xưa nay ánh mắt cao, nếu không phải tại sao đến tận bây giờ việc hôn nhân vẫn còn chưa có tin tức như thế."

Vinh Quốc công phu nhân cũng là một người thông minh, biết được mấy năm qua Trấn Quốc Công phủ cùng Bình Tân Hầu phủ lui tới mật thiết, bọn nhỏ quan hệ cũng tốt, mà trước đó Chu thị thật sự yêuthích vị Giang tiểu thư của Trấn Quốc Công phủ, sợ là sắp kết thân gia. Hôm nay thái độ như vậy, có lẽ giữa hai nhà đã xảy ra chuyện, không còn ý kết thân nữa.

Phu nhân Vinh Quốc Công phủ nói: " Lan nhi nhà ta cũng thế, mấy đứa trẻ bây giờ, đứa nào đứa nấy đều có chủ ý riêng của chúng."

Chu thị đối với Lan nhi trong miệng phu nhân Vinh Quốc công có chút ấn tượng, vội nói: "Vinh Thất tiểu thư đúng là người huệ chất lan tâm..."

Bình Tân Hầu phu nhân cùng Vinh Quốc công phu nhân cùng nhau đàm luận con cái của chính mình, hai hài tử đều đến tuổi làm mai, sợ là thật sự có ý kết thân. Các phu nhân đang ngồi chung bàn khôngnhịn được thổn thức một phen, thầm nói: Trước kia còn tưởng rằng Bình Tân Hầu phu nhân coi trọng cônương Trấn Quốc Công phủ, hóa ra người ta hoàn toàn không có ý này.

Nhìn sang Kiều Thị trên gương mặt đã không còn giữ được nụ cười, bàn tay trong tay áo nắm chặt lại. Quả thực bị Chu thị chọc tức đến hỏng rồi! Trước kia hai nhà hòa khí như thế, không ngờ đột nhiên nháo thành như vậy. Trước đó vài ngày Bình Tân Hầu còn ám chỉ việc muốn qua kết thân, bọn họ cân nhắc một phen, cũng cảm thấy mối hôn sự này không sai, không ngờ Chu thị này lại bày trò ở trước mặt bà, muốn cùng Vinh Quốc Công phủ kết thân.

Là cái thá gì chứ! Kiều Thị đau lòng khuê nữ, vào lúc này ngay cả chính Hoắc Nghiễn cũng thấy khôngưa nổi, cũng may mà chưa kết thân, nếu kết thân rồi, chỉ sợ càng thêm vướng tay chân.

Chỉ là ——

Kiều Thị liếc mắt nhìn khuê nữ của mình, hiểu được trong lòng con bé lúc này cũng khó chịu, nhất thời cũng không dám cùng Chu thị trở mặt. Dù sao hôm nay là ngày vui của trưởng tử, bà cũng không muốn gây ra chuyện không vui, thứ hai, nếu khuê nữ của bà thật sự yêu thích Hoắc Nghiễn, nếu bà làm lớn chuyện thì sau này hai hài tử càng thêm khó giải quyết.

Giang Diệu ngồi không yên, thấp giọng nói: "Mẫu thân, Nhị thẩm thẩm, tam thẩm thẩm, con đi ra ngoài một chút." Sau đó hướng về chỗ các vị phu nhân đang ngồi khẽ mỉm cười, lễ phép tạ lỗi một phen, mới rời đi.

Tiểu cô nương tuổi còn trẻđã có lễ nghi chu đáo như vậy, mà Hầu phu nhân Chu thị này, lại không nể mặt mũi như vậy, phần lớn các phu nhân ở đây đều là người thông minh, sao lại không biết hôm nay Chu thị là cố ý nhằm vào tiểu cô nương người ta. Nhìn tiểu cô nương yên lặng lui ra, các phu nhân càng cảm thấy hành động của Chu thị rất quá đáng. Nhưng bà ta là nhạc mẫu của hoàng thượng, không ai dám nói gì với bà. Căm giận bất bình như thế nào đi nữa, cũng không thể vì một tiểu cô nương mà đắc tội với Chu thị.

Giang Diệu vừa đi, sắc mặt Chu thị cũng cứng ngắc, ngẫm lại lời của mình thật có chút quá đáng. Nhưng nghĩ đến nhi tử cùng khuê nữ của mình, bà chỉ có thể nhẫn tâm đối với người bên ngoài.

Con trai của bà rõ ràng ưu tú như thế,nhưng nàng ta cũng không biết đủ, lại muốn cùng khuê nữ của bà tranh cướp phu quân. Thân phận Hoàng thượng như thế, khó tránh khỏi sẽ hấp dẫn những người trẻ tuổi non dạ, tiểu cô nương ái mộ hư vinh, hôm nay bà chỉ muốn cho nàng ta hiểu rõ đạo lý, cái gì gọi là đem giỏ trúc múc nước như công dã tràng.

Sau này xem nàng ta có thể tìm được phu quân ưu tú như con trai của bà hay không.

đi tới bên ngoài, Bảo Cân cùng Bảo Lục tức giận đến không nhịn nổi. Viền mắt Bảo Lục đều đỏ, nói: "Bình Tân Hầu phu nhân sao có thể làm như vậy? Ngày xưa tiểu thư cùng Hoắc cô nương quan hệ tốt lắm mà, mỗi lần tiểu thư đến Bình Tân Hầu phủ, phu nhân đều rất khách khí. Sao hôm nay..."

Hôm nay Chu thị, xác thực khiến trong lòng Giang Diệu có chút khó chịu. Trước mặt nhiều người lại tỏ thái độ như vậy, khiến nàng thật giống như thích làm con dâu của bà ấy lắm. Giang Diệu nào chịu được ấm ức như thế này? Có điều như vậy cũng được, nàng cũng ít đi mấy phần áy náy. Chu thị không thích nàng, Hoắc Tuyền lại vào cung, sau này nàng cũng không tới Bình Tân Hầu phủ nữa.

Ở trong vườn hoa yên tĩnh đi dạo một chút, Giang Diệu cảm giác trong lòng thoải mái hơn nhiều, nhưng cũng không muốn trở về.

Đúng lúc Bảo Lục nhỏ giọng ở nàng bên tai nói: "Tiểu thư, ngài xem..."

Theo Bảo Lục ra hiệu liếc nhìn đằng sau, Giang Diệu nhìn nam nhân đứng dưới cây, không nhịn được lộ ra nụ cười. hắn ngoắc ngoắc tay, ý bảo nàng đi qua, Giang Diệu liếc nhìn xung quanh, lúc này mới chạy tới, hỏi: "Vương gia sao lại ở chỗ này?" hắn không phải nên ngồi tán gẫu cùng cha nàng và các ca ca sao?

Lục Lưu vừa muốn mở miệng, thấy viền mắt tiểu cô nương có chút hồng, giơ tay vuốt ve mặt nàng, hỏi: "đã khóc?"

Đúng là không khóc, nhưng có chút ấm ức. không ngờ Lục Lưu tinh mắt như vậy. Nàng cũng không gạt hắn, mím mím môi nói: " Nghe một chút chuyện không thoải mái, nhưng cũng chẳng có gì." nói xong, liền bị nam nhân kéo đến phía sau bên trong rừng cây.

Nàng ngẩng đầu nhìn mặt hắn, nói: "Hôm nay Vương gia có thể đến, ta rất vui."

Giang Diệu tâm tình tốt, liền từ trong lòng móc ra khăn tay bọc bánh kẹo cưới, chọn một viên kẹo hoa quế, bánh chưng óng ánh long lanh, đưa đến bên môi Lục Lưu, nói: "Đây là khen thưởng."

Lục Lưu mỉm cười ăn, nhẹ nhàng hôn lên viền mắt ửng đỏ của nàng, đem người ôm vào lòng, thanh âmôn hòa nói: "Mấy ngày nữa, bản vương cũng sẽ tặng nàng một món lễ vật."
Bình Luận (0)
Comment