Editor: Tiểu Bánh bao
Beta-er: Nhạc Dao, Sil
Nhan Hạ nghe Lục Phỉ nhắc tới Hạo Hạo liền không nhịn được “bổ não” bằng cảnh bé đứng nói chuyện trước mặt mình một cách vô cùng ngây thơ.
“Mẹ ơi, sáng nay mẹ không tiễn con đi học đấy, con đã gọi mẹ rất lâu rồi mà mẹ vẫn cứ ngủ.”
Vừa nghĩ vậy, Nhan Hạ chẳng nghĩ được gì trong lòng nữa, chỉ mải nghĩ đến chuyện làm thế nào mới ứng phó được với con trai nhà mình sau đó đây.
Nhưng sau khi cô và Lục Phỉ tới nhà trẻ thì lại thấy được một khung cảnh khác xa lúc trước.
Khuôn mặt của Lục Hạo đong đầy vẻ tủi thân đứng đằng sau cô giáo Lý, người khá uể oải, mà ngay khi bé nhìn thấy bóng dáng của ba mẹ đi tới liền lao đến ngay lập tức.
“Mẹ ơi.” Lục Hạo ôm lấy đùi Nhan Hạ, mặt như sắp khóc, mắt mờ sương nhìn chằm chằm vào mẹ.
“Sao vậy con?” Từ trước tới nay, mỗi khi Nhan Hạ đi đón bé, bé đều rất vui vẻ, hôm nay thấy bé như vậy nên cô mới bất ngờ hỏi.
Lục Hạo chỉ ôm mẹ mà không nói lời nào, nhưng rõ ràng là tâm trạng đang trầm xuống.
Nhan Hạ thấy thế liền liếc mắt về phía cô giáo Lý.
Cô giáo Lý liền nói đầy ngượng ngùng: “Không phải Hạo Hạo vừa mới xuất hiện trên TV sao? Hôm nay lại đúng lúc có một số phụ huynh nhận ra Hạo Hạo, lại tỏ thái độ nhiệt tình quá mức, nên có vẻ như đã làm bé sợ rồi.”
Hôm qua cô còn hứa với nam thần là sẽ trông chừng Hạo Hạo thật tốt, không ngờ hôm nay đã để bé bị kinh hãi rồi.
“Vậy bọn họ… Có nói chuyện gì không?” Nhan Hạ hỏi, trái tim ngay tức khắc đập nhanh hơn.
Dường như cô giáo Lý cũng nhìn ra được nỗi lo lắng của Nhan Hạ, vội cam đoan: “Chị cứ yên tâm, chẳng qua là những phụ huynh này thích Hạo Hạo mà thôi, hơn nữa tôi cũng đã nói qua với họ, nếu như nhà trẻ mà Hạo Hạo theo học bị lộ ra thì con cái của họ cũng sẽ thường xuyên bị quấy rầy. Vả lại, ở đây chúng tôi cũng có các biện pháp kiểm soát ra vào rất nghiêm ngặt, cho dù có phóng viên thì cũng sẽ không để họ ảnh hưởng đến Hạo Hạo.”
“Vâng, cảm ơn cô.” Nhan Hạ hơi gật đầu, lại ngồi xổm xuống bế Lục Hạo lên, khẽ vỗ đầu bé rồi cảm ơn cô giáo Lý.
“Không sao, đây cũng là việc tôi nên làm mà.” Cô giáo Lý vội vàng xua tay rồi nói, đôi mắt bắt gặp khuôn mặt của Nhan Hạ, trong lòng cũng hơi cảm khái.
Hạo Hạo bé nhỏ thật đẹp trai, có năm phần giống ba, năm phần giống mẹ, nhưng chỉ khi đứng cùng nhau mới có thể nhìn ra được. Nếu không thì bình thường đúng là rất khó để phát hiện ra được bé giống ai.
“Chúng mình nên đi thôi.” Ánh mắt Lục Phỉ quét quanh, đã có phụ huynh nhận ra được thì chắc sẽ có phóng viên hay tin mà tìm tới.
“Vâng.” Nhan Hạ nghe ra được ẩn ý trong lời nói của chồng liền ôm Lục Hạo theo anh định rời đi.
Đúng lúc này, cô giáo Lý ở phía sau vô cùng nghiêm túc nói: “Mẹ Hạo Hạo này, là một fan hâm mộ lâu năm của Lục nam thần, tôi rất thích cô làm mẹ Hạo Hạo, nên tôi tin rằng, dù sớm hay muộn thì mọi người cũng sẽ tiếp thu được cô thôi.”
Bởi vì cô biết, ngoại trừ Nhan Hạ ra thì không ai thích hợp đứng bên cạnh Lục Phỉ hơn nữa.
Nhan Hạ nghe được câu nói này liền quay đầu lại, mỉm cười xán lạn với cô giáo Lý: “Tôi cũng tin vậy.”
Dứt lời, một nhà ba người đã nghênh ngang rời đi.
Cô giáo Lý đứng tại chỗ nhìn bóng lưng đã đi xa của ba người họ mà mỉm cười ngây ngốc, mẹ của Hạo Hạo đẹp quá đi mất!
Lại còn có lời tuyên ngôn đầy khí phách kia nữa…
A a a… Cô thế mà cũng bị làm cho kinh ngạc mất rồi!
Thật mong chờ đến lúc được nhìn thấy cảnh mẹ Hạo Hạo xuất hiện trước truyền thông đến mức không chịu được mất rồi, chắc chắn cô ấy sẽ sáng đến mức mù mắt họ cho mà xem.
***
Lên xe, Lục Phỉ lái xe, thỉnh thoảng lại nhìn xuống hai mẹ con phía sau qua kính chiếu hậu, tuy vậy nhưng anh cũng không định nói gì cả, để dành không gian lại cho hai mẹ con.
Lúc này, Nhan Hạ lại ôm lấy Lục Hạo, nhẹ giọng dò hỏi: “Hạo Hạo, tại sau vừa nãy khi mẹ hỏi con mà con lại không trả lời mẹ?”
“Mẹ ơi, con không vui, nhưng lại không muốn nói xấu người khác trước mặt cô giáo.” Lục Hạo nhỏ giọng đáp.
Cô nghe thấy câu nói này liền khẽ vuốt lên khuôn mặt nho nhỏ của bé: “Vậy bây giờ con có thể nói với mẹ được không?”
“Con ghét khi họ véo vào mặt con, con cũng không hề thích ánh mắt của họ khi nhìn con.” Bé rầu rĩ nói trong lòng mẹ, bé cảm nhận được rằng những cô chú đó cũng không véo má bé vì thích bé mà như đang nhìn một thứ gì đó mới lạ, cảm giác này không hề hay chút nào cả.
Nhan Hạ nghe được con nói vậy liền im lặng, lại thở dài một hơi, trẻ con đúng là nhạy cảm thật.
Cô lại thơm Lục Hạo một cái rồi tiếp lời: “Vậy lúc đó con có nói chuyện này với họ không?”
“Không ạ, mẹ đã nói là trẻ con không được giận dỗi linh tinh mà.” Bé lắc đầu.
“Vậy mẹ lại nói cho con nhé, mỗi khi thấy đối phương có hành vi không tốt thì con có thể nói lại với mẹ, mẹ sẽ giúp con đánh giá, vậy lúc sau khi gặp lại họ, con có thể nói với họ rằng con không muốn họ làm phiền tới con.” Nhan Hạ chậm rãi nói từng câu để Lục Hạo nghe rõ.
“Thế nào là hành vi không tốt ạ?” Bé ngơ ngác nhìn mẹ, câu trước thì bé nghe hiểu, nhưng còn “hành vi không tốt” thì… Bé lại không biết là gì cả.
Nhan Hạ dở khóc dở cười vì Lục Hạo đột nhiên chuyển chủ đề, lại vẫn kiên nhẫn nói: “Ví dụ như khi con không thích họ véo mặt con, lại cảm thấy đối phương làm vậy là không tốt.”
“À, con hiểu rồi.” Bé gật đầu, như đang suy tư gì đó, sau đó lại nắm chặt bàn tay nhỏ của mình, tràn đầy sức mạnh nói: “Ngày mai con nhất định sẽ từ chối họ.”
“Tốt.” Cô nhìn bộ dáng nhỏ bé của con trai lại cảm thấy bé thật dễ thương. Tuy đã tự nhủ trong lòng rằng mình không nên cười, nhưng vẫn không nhịn được mà nở nụ cười.
Bé vừa ngẩng đầu lên liền thấy được mẹ đang cười dịu dàng, không hiểu sao lại hơi xấu hổ, vùi đầu vào lòng mẹ.
Sau một cuộc trò chuyện đơn giản mà tâm trạng trầm xuống của Lục Hạo đã vứt sạch, sau khi hết ngại ngùng, bé lại ríu rít kể với mẹ về chuyện ở nhà trẻ ngày hôm nay.
Tuy bé bị dọa sợ bởi phản ứng của những phụ huynh kia nhưng hình như các bạn lại càng thích chơi với bé hơn trước kia.
Về đến nhà, Nhan Hạ giúp con trai rửa mặt, còn Lục Phỉ thì chuẩn bị bữa tối trong bếp.
Trong lúc đang chờ đợi, Lục Phỉ lại nhớ cảm giác được có ống kính chĩa về phía mình lúc lên xe, giữa hai đầu lông mày lại thêm sự kiên quyết.
Anh cầm lấy di động, bấm gọi cho Hình Ảnh, hai người trao đổi về việc xảy ra hôm nay, đến khi nghe thấy giọng nói đầy hưng phấn của con trai thì anh mới cúp máy, bưng bữa tối hôm nay ra ngoài.
“Oa! Có cánh gà nướng mà con thích này.” Đồ ăn Vvừa đặt lên bàn, Lục Hạo đã nói đầy hưng phấn, đôi mắt to tròn sáng lấp lánh, sau đó lại ngẩng đầu lên nhìn ba: “Ba ơi, hôm nay Hạo Hạo có được ăn nhiều hơn không ạ?”
“Cho con ăn nhiều hơn bình thường hai cái cánh gà.” Lục Phỉ thoáng liếc sang Nhan Hạ, vươn hai ngón tay ra với Lục Hạo.
“Chỉ thêm hai cái cánh thôi sao!” Bé nhìn ba chằm chằm bằng đôi mắt to tròn ngập nước, định lay động đối phương.
Ai ngờ, lúc này Lục Phỉ lại đang mải kéo ghế giúp vợ nên không hề chú ý đến bé.
Lục Hạo lập tức bĩu môi, khẽ hừ một tiếng, ba còn thích mẹ hơn cả bé, nhưng nể tình người đó lại là mẹ nên bé mới không so đo đó.
Nhan Hạ và Lục Phỉ nghe được tiếng hừ liền nhìn về phía con trai, chỉ thấy lúc này bé đang vùi đầu vào “chiến đấu” hăng hái với món mì sợi trước mặt bằng cái nĩa nhỏ.
Hai người thấy hành vi này của bé, lại liếc nhìn nhau rồi đều không nhịn được bật cười.
Ăn mì xong, lúc này Lục Hạo mới bắt đầu hưởng thụ buổi đại tiệc cánh gà của mình.
Ngay khi những miếng cánh gà mềm mại, thơm ngát được Lục Hạo bỏ vào miệng, trên mặt bé lộ ra biểu cảm thỏa mãn, sau đó lại mạnh mẽ giải quyết hết cái cánh gà trong tay. Chỉ một lát sau, cả cái cánh gà chỉ còn lại có xương mà thôi.
Một cá rồi lại một cái, Lục Hạo “giải quyết” chúng nó rất nhanh.
Cuối cùng, sau khi ăn xong số cánh gà kia, bé khẽ xoa bàn tay nhỏ của mình, lại vuốt cái bụng tròn xoe, miệng than nhẹ: “Nếu ngày nào cũng được ăn cánh gà thì con bị véo mấy cái cũng không sao cả.”
Nhan Hạ và Lục Phỉ nhìn dáng vẻ không màng tất cả mọi thứ kia của Lục Hạo thì không biết nên giận hay nên cười nữa.
Nhưng họ đều tin rằng, bé cũng chỉ nói miệng vậy thôi, chứ họ đều biết con trai mình không thích người lạ chạm vào bé cỡ nào mà.
***
Đợi Lục Hạo đi ngủ, Nhan Hạ và Lục Phỉ lại ngồi trong phòng khách xem TV.
Đương nhiên, mục đích của họ cũng không chỉ là xem TV.
“Chị Hình nói, đúng là có phóng viên ghi lại được hình ảnh của em, nhưng chúng ta đã mua lại được với giá cao, chỉ để lại một bức ảnh không lộ rõ mặt.” Lục Phỉ nói, sắc mặt hơi lộ ra vẻ gì đó. Tuy anh đã xử lý kịp thời được chuyện hôm nay, nhưng nó cũng là hồi chuông cảnh báo với anh rằng, trước khi anh kịp chuẩn bị tốt mọi thứ thì rất có khả năng Nhan Hạ sẽ bại lộ ra trước công chúng.
“Thật ra, em cũng chẳng quan tâm mấy đâu.” Nhan Hạ trầm ngâm, lại trịnh trọng nói: “Hạo Hạo là trẻ con, nếu sự tồn tại của con không được yêu thích mong muốn thì con sẽ cảm thấy đau khổ, nhưng em không giống vậy. Em có thể rất bình tĩnh khi đối mặt với phóng viên, vì em là vợ của anh, là mẹ của Hạo Hạo, đây là sự thật không thể nghi ngờ được, em cũng sẽ không vì lời nói của người khác mà dao động.”
“Nhưng khi em bị hãm hại thì không chỉ có Hạo Hạo khổ sở, mà anh cũng sẽ khổ sở.” Lục Phỉ nói từng chữ trúng phóc. Anh hiểu được suy nghĩ của cô, bởi vì hiểu nên anh không thể để cho cô phải chịu đựng những gì cô không cần phải tự mình gánh vác cả.
Lục Phỉ anh tuyệt đối sẽ không vì bất kỳ nhân tố bên ngoài nào mà xem nhẹ vợ mình.
“Nhưng…” Nhan Hạ thấy sự xúc động trong đôi mắt anh, nhưng vẫn còn hơi do dự.
“Không cần đâu, bây giờ tất cả đều nằm trong tầm kiểm soát của anh rồi.” Giọng anh mang theo vẻ khẳng định, khi ánh mắt đối diện với cô, lại trở nên mềm mại, nói tiếp: “Tiến hành từng bước một sẽ tốt hơn việc đột ngột công bố ngay lập tức. Giờ chúng mình để lộ ảnh chụp trước, rồi theo dõi phản ứng của công chúng, sau đó sẽ tung ra những tin càng ngày càng thêm hot về em, không phải tốt hơn nhiều so với việc em ngay lập tức xuất hiện trước công chúng rồi nói: “Chào mọi người, tôi là vợ Lục Phỉ sao?”
Cô nghe thấy Lục Phỉ nhại lại giọng của mình, liền bật cười thành tiếng, tâm trạng vốn nặng nề đã tan theo gió.
Cô không thể không thừa nhận rằng anh nói rất có lý, nhưng đôi khi tới chuyện của anh và Lục Hạo thì sự bình tĩnh vốn có của cô sẽ không còn được như thế nữa.
Lục Phỉ thấy cô nhoẻn miệng cười, khóe môi cũng từ từ nở nụ cười sung sướng.
Tâm trạng cô tốt lên rồi, mình đúng là có tài mà.
Ngay sau đó, anh lại nghĩ tới những chuyện mà hôm nay mình bàn bạc với Úc Tử Phàm, đôi mắt dần trầm xuống, việc của Úc Tử Phàm phải được chuẩn bị trước tiên mới được.
***
Ngày thứ hai, tin về
Ảnh chụp vợ Lục Phỉ lập tức dấy lên ngọn lửa bát quái* của công chúng.
*Bát quái: chuyện phiếm.
Một số tờ báo bán rất chạy, tỉ lệ truy cập trên mạng cũng liên tục tăng lên.
Nhưng khi công chúng thấy được bức ảnh chụp từ đằng lưng kia thì cả đám đều không nhịn được mà muốn chửi thề.
“Còn tưởng sẽ tung tin lớn lắm đấy! Kết quả cũng chỉ thấy được mỗi cái bóng lưng, có thể làm ăn đáng tin một chút được không hả!”
“Tôi cũng phí công mong đợi một phen, ảnh chụp chính diện ở đâu cơ! Chính diện ở nơi nào cơ chứ? Đừng lừa đảo như thế được không!”
“Nhìn từ bóng lưng thì đã có thể chắc chắn được vợ Lục Phỉ là một mỹ nữ.”
“Ảo tưởng cuối cùng cũng tan biến, vợ nam thần xuất hiện rồi!”
“Đầu tiên là con trai, tiếp theo là đến vợ, tôi đã hiểu được kịch bản trong đó rồi.”
“…”
Những bình luận trên mạng tăng lên đến hàng trăm, hàng ngàn.
Cho dù ảnh chụp Nhan Hạ chỉ để lộ ra bóng lưng, nhưng tiêu đề # Công khai vợ Lục Phỉ # vẫn nhanh như chớp chiếm lấy vị trí đầu trong bảng hot search của hôm nay.
Bởi vì sự xuất hiện của bức ảnh này ít nhất đã chứng minh được rằng, vợ Lục Phỉ thật sự tồn tại. Vả lại, rốt cuộc các fan đều không thể xem nhẹ ý nghĩa của bốn chữ “Vợ của Lục Phỉ” này nữa.
Bên trong công ty giải trí Chí Tôn.
Cảm xúc của Lục Phi không hề dao động chút nào sau khi nhìn phản ứng của các fan ngay khi mình đăng bài lên trên Weibo, ngồi yên trên vị trí cao nhất trên bàn hội nghị, lắng nghe tổ quan hệ công chúng thảo luận ở phía dưới.
“Thật ra, điểm yếu duy nhất trong chuyện Úc thiên vương bí mật kết hôn chính là việc anh ta đã từng công khai nói rằng mình còn độc thân, chuyện này cũng là do chúng ta chuyển đề tài đến mức tầm ảnh hưởng của nó gần như bằng con số không, nhưng bây giờ khi nhắc tới vợ của anh ta thì cần khai thác lại điểm này một lần nữa, anh ta cũng cần phải xin lỗi công chúng.”
“Nhưng hình như công ty giải trí phía sau lưng anh ta cũng đang cản trở mọi chuyện. Theo như chúng tôi điều tra được thì công ty đó đang có ý định đổ mọi lỗi lầm lên vợ anh ta, ví dụ như vợ anh ta dùng con để trèo lên trên, anh ta vốn cũng không thích vợ mình, lại đang nói anh ta thành một người đàn ông tốt rất có trách nhiệm. Thật ra chuyện này làm cũng không tệ, nhưng rõ ràng việc đổ trách nhiệm lên người vợ anh ta là đang tự hạ thấp phong độ mà.”
“Úc Tử Phàm là ca sĩ nổi tiếng nhất mà mấy năm gần đây Hoa Hưng bồi dưỡng được nên đương nhiên họ không thể bỏ đi cây rụng tiền này được. Mà muốn hợp tác được với Hoa Hưng thì bên Úc Tử Phàm cũng không thể xuất hiện vấn đề được, thật ra hôm thứ Sáu phát sóng
Bố ơi mình đi đâu thế này chính là một cơ hội tốt để thuê thuỷ quân*.”
*Thủy quân: là những người dùng “ma” trên các trang mạng được thuê để đăng các bình luận theo các chủ đề đã được yêu cầu sẵn. (Nguồn: Wikipedia).
“Tôi đã hỏi qua chương trình
Bố ơi mình đi đâu thế, đến phần sau thì cảnh của vợ Úc Tử Phàm sẽ xuất hiện nhiều hơn, lúc đó chúng ta có thể hướng sự chú ý của người xem tới gia đình họ.”
“Tôi nhớ Úc Tử Phàm vẫn có một số fan đáng tin cậy, những fan hâm mộ này là những người đầu tiên thành fan của anh ta. Thật ra, một số người trong số họ đều muốn chúc phúc cho Úc Tử Phàm, nhưng vì họ thấp cổ bé họng nên mới tạo thành cảm giác tất cả các fan của Úc Tử Phàm đều không thích vợ anh ta.”
“Chuyện này tôi cũng biết, nhưng trên thực tế thì bởi vì fan hâm mộ của Úc Tử Phàm đều bị người của công ty Hoa Hưng kiểm soát nên cái gọi là “fan hâm mộ cao cấp” cũng chỉ là công cụ để Hoa Hưng khống chế dư luận, e là trong các vị trí cấp cao của Hoa Hưng đã xuất hiện một số vấn đề. Biết đâu chừng khi bên này chúng ta đang công khai thì bên Hoa Hưng lại nhúng tay vào.”
“…”
Mấy người trong tổ quan hệ công chúng thảo luận xong, lại hướng mắt về phía Lục Phỉ, người đứng đầu tổ nói thẳng: “Boss, hiện tại chúng ta đang có hai phương án, thứ nhất là hợp tác với công ty Hoa Hưng, phương án còn lại là tự mình ra tay, anh thấy thế nào?”
Tổ quan hệ công chúng này được Lục Phỉ thuê trực tiếp, thỉnh thoảng sẽ phối hợp cùng với ban Quan hệ công chúng của công ty giải trí Chí Tôn, nhưng đa số thời điểm, toàn bộ công việc của Lục Phỉ đều do vài người họ xử lý, chỉ là lúc này họ cũng không ngờ được rằng anh lại đột nhiên để họ làm quan hệ xã hội cho người khác. Dù vậy, họ cũng sẽ làm việc hết sức mình, mỗi năm Lục Phỉ trả cho họ nhiều tiền như vậy cũng không phải để họ dùng không.
“Nắm chắc được như thế nào?” Lục Phỉ không trả lời mà nói thẳng vào luôn chủ đề, giọng nói trong trẻo lạnh lùng khiến người ta cảm giác sự áp lực phảng phất đâu đây.
“Hai phương án này đều không có vấn đề gì.” Tổ trưởng nói vô cùng tự tin.
“Các anh hãy liên hệ với Úc Tử Phàm, chọn cách nào thì để anh ta tự quyết định. Còn nữa, tôi chỉ muốn nhìn thấy được kết quả chứ không hỏi đến quá trình.” Lục Phỉ lãnh đạm nói. Anh giúp Úc Tử Phàm cũng là do thấy việc của anh ta còn có giá trị lợi dụng, chứ anh không có thời gian và sức lực để tâm về anh ta nhiều hơn.
Tuy vậy, anh cũng hiểu được một điều từ cuộc thảo luận này:
Bố đã về cũng có địa vị ngang hàng với
Bố ơi mình đi đâu thế?***
Ở bên kia, trong phòng làm việc của Nhan Hạ.
Đám người Tiểu Ngô tập trung lại xem bức ảnh được mệnh danh là của “Vợ Lục Phỉ”, trừng mắt tới mỏi cả ra mà cũng chẳng nhìn ra được cái gì.
Cuối cùng, Tiểu Ngô chỉ có thể thở dài một hơi, nói: “Bây giờ truyền thông đúng là quá đáng, luôn lấy mấy thứ không có thật để đưa tin. Tôi còn chưa biết được vợ nam thần trông như thế nào luôn đấy!”
“Ha ha, Tiểu Ngô, cô biết để làm gì vậy?”
“Biết để sau này hết hy vọng hoàn toàn, muốn làm vợ của nam thần thì ít nhất cũng phải là một nữ thần.” Tiểu Ngô nói như không, điều kiện của Lục nam thần thật sự quá tốt mà, nếu nửa kia của anh mà không tốt thì sẽ khiến cho mọi người cảm thấy lạ kỳ.
“Người phụ nữ có thể được Lục nam thần cưới về nhà thì tuyệt đối sẽ không phải người tầm thường. Cô có thấy nhiều nữ diễn viên cấp “Nữ thần” trong giới giải trí mời chào Lục Phỉ như vậy mà có ai được Lục Phỉ đón nhận không?”
“Cho nên tôi mới càng tò mò về người phụ nữ như thế nào mới có thể bắt lấy được Lục nam thần mà!” Tiểu Ngô nói, cô cũng được coi là fan cuồng lâu năm của Lục Phỉ.
Trong lúc mấy người họ đang thảo luận, bóng dáng của Nhan Hạ liền xuất hiện trong phòng làm việc.
“Chào giám đốc Nhan.” Mấy người Tiểu Ngô lập tức chào.
“Buổi sáng tốt lành.” Nhan Hạ cười với mấy người họ, lại đi tới văn phòng của mình.
Lúc này, Tiểu Ngô nhìn chằm chằm vào bóng lưng của cô, không hiểu sao lại cảm thấy hơi quen quen.
Ngay sau đó, tầm mắt dừng trên cửa sổ màn hình còn chưa kịp đóng lại trên máy tính. Bóng lưng của vợ Lục nam thần = bóng lưng của Giám đốc Nhan sao?
Trời ơi! Đừng giống nhau như vậy chứ!
“Tiểu Ngô, cậu đang nghĩ gì vậy?” Một đồng nghiệp bên cạnh thấy Tiểu Ngô đang ngơ ngác liền vẫy tay trước mặt cô.
“Hình như tôi… Vừa phát hiện ra một chuyện vô cùng kinh khủng!” Tiểu Ngô ấp úng, cô cũng không biết liệu mình có đúng hay không, nhưng hai bóng lưng kia thực sự rất giống!
“Chuyện gì vô cùng kinh khủng cơ?” Mọi người xung quanh hiếu kỳ hỏi.
Tiểu Ngô vừa bị đồng nghiệp hỏi như vậy liền nhanh chóng hoàn hồn, sau đó lắc đầu nói: “Không có gì, một ít chuyện riêng thôi.”
Sau đó liền trở về vị trí của mình, ổn định lại cảm xúc.
Nếu không phải vì ngày thường cô cuồng Giám đốc Nhan, thì cũng không thể phát hiện được việc này.
Cô ấy nhớ lại những chuyện xảy ra mấy ngày hôm nay trong lòng, lại càng phát hiện ra, mỗi chuyện lại dần khớp với nhau.
Bảy năm trước, từ lúc giám đốc Nhan đến phòng làm việc đã không hề lộ diện trước mặt người khác, cho dù hai năm sau đã trở thành nhà thiết kế hàng đầu, được mời tới Tuần lễ thời trang New York cũng không hề xuất hiện.
Lục nam thần kết hôn với vợ đã được 7 năm, cũng bắt đầu tham dự Tuần lễ thời trang New York từ 5 năm trước, dù bận rộn tới đâu thì cũng không bao giờ bỏ lỡ.
Gần đây Giám đốc Nhan quyết định tham dự Tuần lễ thời trang New York.
Vợ của Lục nam thần lại được từng bước công khai.
Giám đốc Nhan vừa bị phát hiện là đã có chồng và con năm tuổi.
Lục nam thần vừa bị phát hiện là đã có vợ và con năm tuổi.
…
Trời ơi, từng sự việc vậy mà lại trùng hợp với nhau đến vậy.
Nam thần và nữ thần của cô thế mà lại ở bên nhau!
Đúng là không thể tin nổi mà!
Mở máy tính của mình lên, tìm kiếm ảnh chụp của #Vợ Lục Phỉ # lần nữa, nghiêm túc nhìn liền thấy, nam thần và nữ thần nhà cô ở bên nhau đúng là quá xứng đôi mà.
Sau đó, điện thoại trên bàn đột ngột vang lên.
Tiểu Ngô nhận máy, điện thoại lại truyền đến giọng nói của Nhan Hạ.
“Tiểu Ngô, em vào đây một chút.”
“Vâng ạ.”
Từ từ ổn định lại tư duy, cô thở ra một hơi, sau đó đi vào văn phòng của Nhan Hạ.
“Giám đốc Nhan.” Tiểu Ngô đứng trước mặt Nhan Hạ cũng không khỏi nghiêm túc quan sát một phen.
Nghiêm túc quan sát một phen, cô bỗng nhiên cảm thấy nữ thần nhà mình quả đúng là người chiến thắng trong cuộc sống mà! Đến hâm mộ cũng còn không được nữa là, ruột gan cồn cào, muốn biết rốt cuộc Lục nam thần ở nhà sẽ như nào đây? Anh dịu dàng trước mặt Hạo Hạo nhỏ như vậy, vậy còn trước mặt nữ thần thì sao? Tiểu Ngô đã không kìm được tưởng tượng ra từng tình huống trong đầu.
Tuy vậy, khi thấy nữ thần của mình hiện đang được “bảo mật” như vậy, Tiểu Ngô cố gắng kìm xuống thôi thúc muốn hỏi nữ thần, nếu bây giờ nữ thần còn không muốn bị người ta biết, vậy bản thân cô cũng coi như không biết gì là được. Nhưng cái cảm giác biết được loại bí mật ở đầu đề câu chuyện này khiến người ta kích động, rất muốn chia sẻ chuyện này với người khác, nhưng lại không thể chia sẻ được.
Nhan Hạ nhìn Tiểu Ngô đang đứng trước mặt mình, đáy mắt hiện lên vẻ nghi hoặc, sao cô cứ cảm thấy ánh mắt mà Tiểu Ngô nhìn mình hơi kỳ quái nhỉ?
Nhan Hạ không nghĩ nữa, lại tiếp lời: “Khoảng thời gian chúng ta tham dự Tuần lễ thời trang đã được định ra rồi, vì cần chuẩn bị trước nên ba ngày nữa chúng ta sẽ qua đó.”
“Vâng, được ạ, em chờ lệnh của chị.” Tiểu Ngô lập tức đáp lời, cảm thấy hơi hưng phấn.
Tuần lễ thời trang New York có địa vị rất cao trong giới thời trang, những nhà thiết kế nổi tiếng, những thương hiệu nổi, người mẫu, những ngôi sao và các bộ trang phục khác nhau kết hợp lại để tạo nên một sự kiện thời trang xa xỉ thời thượng, cũng là nơi những người làm việc trong giới thời trang tha thiết mơ ước được tham dự.
Mà bây giờ, cô lại có cơ hội được tham dự, hơn nữa còn được theo sau một nhà thiết kế nổi tiếng, đúng là vô cùng may mắn.
Tiểu Ngô đã hoàn toàn quên đi những gì mình đã suy nghĩ trước đó, trong đầu chỉ còn có sự kiện lớn là Tuần lễ thời trang này.
Nhan Hạ nhìn vẻ ngây ngốc của Tiểu Ngô, bất đắc dĩ mỉm cười. Tiểu Ngô làm cô nhớ tới bản thân mình trước kia, lúc cô biết mình có thể tham dự Tuần lễ thời trang New York cũng như vậy, không ngờ thiết kế của mình lại có thể được giới thời trang công nhận.
Trùng hợp là khi đó cô lại đang mang thai Hạo Hạo, bệnh tâm lý cũng không cải thiện, nên đã từ bỏ cơ hội này. Mấy năm sau, khi Hạo Hạo đã lớn lên thì cô cũng không tham dự, đã vô tình trở thành nhà thiết kế thời trang thần bí nhất trong giới.
Bởi vì bí ẩn nên cô không những không trở nên “vô hình” trong giới thời trang, ngược lại còn khiến danh tiếng của cô càng lúc càng lớn.
Bây giờ, thân phận này cũng khiến cô càng can đảm hơn khi đứng bên cạnh Lục Phỉ.
Sau khi Tiểu Ngô đi ra ngoài, Nhan Hạ lại lấy bảng lịch trình của mình ra.
Thứ Sáu và thứ Bảy tuần này đúng lúc ghi hình tập thứ hai của
Bố đã về, chờ họ quay xong thì có thể đến NY.
Đây là lần đầu tiên cả nhà xuất hiện tại Tuần lễ thời trang New York. Lúc này, không chỉ có Lục Phỉ đứng ở đó thay cô, mà cả nhà họ cùng đứng nơi đó, cùng hưởng thụ giấc mơ và niềm vui của cô.
Cảm giác này thật tuyệt!
Cho nên, bất kể là vì chính cô hay là vì gia đình họ thì cô nhất định sẽ xuất hiện thật lộng lẫy trước giới truyền thông.
***
Ở những nơi khác nhau, hai người Nhan Hạ và Lục Phỉ đều đang nỗ lực cho tương lai của họ.