Cưng Chiều Vô Hạn - An Thiên Nhất Thế

Chương 65

Editor: Tiểu Bánh bao

Beta-er: Nhạc Dao

Sau khi bàn bạc xong xuôi, Hình Ảnh lật hành trình của Lục Phỉ ra xem rồi nói: “Trước khi qua năm mới em còn vài việc phải làm. Thứ nhất là tham gia gameshow thực tế Cực Hạn Khiêu Chiến đang hot nhất của đài Việt Quất. Kế hoạch ban đầu vốn định tiết lộ mối quan hệ giữa em và Nhan Hạ trước rồi hai em sẽ cùng tham gia, giờ bên kia thấy hai đứa đã công khai thì bảo khi nào hai em tham gia cũng được. Chuyện thứ hai là quay MV cho Thiên vương Vưu. À đúng rồi, nữ chính của bộ phim kia là Tả Tư Tư, nữ phụ số một là người mới của công ty chúng ta, theo như dự kiến thì năm sau mới bắt đầu quay được.”

Hồi đóTả Tư Tư làm liều mới được nhận vai nữ phụ số một, giờ Dương Ngưng đã không còn ở đây thì họ phải tìm nữ chính nổi tiếng hơn cô ta, chứ không thì cô ta chẳng thể là nữ phụ số một được. Dù Công ty giải trí Chí tôn có minh tinh nổi tiếng hơn Tả Tư Tư, nhưng bên họ đã đưa ra Lục Phỉ nổi như cồn, giờ lại đưa ra thêm người nữa sẽ khiến bên hợp tác không vui mất.

Nghe xong lịch trình của mình, Lục Phỉ bỗng nhớ tới việc mình đã hứa với con trai là sẽ tham gia hoạt động vườn trẻ, liền nói thẳng: “Chị bỏ lịch trình của ngày 22 tháng 12 giùm em đi.”

“Okay.” Hình Ảnh gật đầu, ghi vào lịch trình rồi hỏi: “Vậy chị dồn lịch trình sau đó lên nhé?”

Tính ra thì mấy ngày kế tiếp Lục Phỉ khá là rảnh đấy chứ.

Lục Phỉ nghe vậy liền gật đầu.

Hình Ảnh nhìn lịch trình, lại nhớ tới việc mình đã đưa cho Lục Phỉ một số kịch bản, vội hỏi: “Em đã chọn được kịch bản nào trong đống lần trước chị đưa chưa?” 

“Để em xem lại lần nữa đã. Sau khi chọn xong, em sẽ thảo luận một số chi tiết với biên kịch.” Khuôn mặt anh trở nên nghiêm túc khi nghĩ đến vấn đề này, từ đó cũng có thể thấy được anh để ý chuyện này đến cỡ nào.

Hình Ảnh nhạy bén nhận ra cảm xúc của Lục Phỉ, cộng thêm manh mối từ mấy lần trước, liền hỏi thẳng: “Có phải em đóng bộ phim này vì Nhan Hạ không?” 

Lục Phỉ gật đầu đáp: “Ừm, em mong nó sẽ được chiếu vào kỷ niệm kết hôn năm sau của tụi em.” Tính đến năm sau họ đã kết hôn được tám năm, nó cũng là năm mà sự nghiệp của anh ở đỉnh cao nhất trong những năm vừa qua.

Suy nghĩ của anh rất đơn giản: Anh muốn tặng món quà tốt đẹp nhất cho vợ yêu thay cho lời cảm ơn vì cô vẫn lẳng lặng đứng sau lưng anh chờ đợi trong suốt tám năm qua. Tuy vậy, đây không phải là món quà cuối cùng, mà nó là món quà chúc mừng cho sự khởi đầu mới của họ.

Vả lại, anh cũng muốn từ từ rút khỏi màn ảnh.

“Ừ.” Hình Ảnh đáp một tiếng, cõi lòng lại vô cùng hâm mộ tình cảm hiếm có giữa Lục Phỉ và Nhan Hạ. Họ đã ở bên nhau nhiều năm như vậy, thế mà họ vẫn ân ái như thuở mới yêu vậy.

Bỗng nhiên, cô ấy chợt nghĩ tới mấy vụ ngoại tình ầm ĩ ngoài kia. Trong những năm gần đây, công nghệ ngày càng phát triển, ảnh chụp của các phóng viên cũng càng ngày càng rõ nét. Nói thật thì có rất nhiều minh tinh tài tử đã bị trúng chiêu, ai đã mua lại được thì không sao, còn ai không mua thì đều bị tung ra hết.

Bởi vậy mới có câu: Nếu không muốn người khác biết thì trừ phi đừng làm.

Nếu là vậy thì sao một người chuyên nằm trong tầm ngắm các phóng viên như Lục Phỉ lại không bị phát hiện ra điều gì bất thường cả?

Sau đó, cô ấy chợt nhớ ra một chuyện, bèn nói tiếp: “Ngày mai có lịch quay MV cho Thiên Vương Vưu. À đúng rồi, Thiên Vương Vưu có xem qua người mới mà em chọn lần trước và cũng cảm thấy rất hài lòng.”

Anh nói thẳng: “Anh ta hài lòng là được. Mai em sẽ qua bên anh ta quay MV, chị nhớ nhấn mạnh với anh ta rằng em chỉ cho anh ta hai ngày thôi đấy.”

Hôm nay là ngày 18 tháng 12, vừa khéo là hai ngày sau sẽ là lúc diễn ra hoạt động của nhà trẻ.

Hình Ảnh nhanh chóng đáp lời: “Chị biết rồi.” Dù bây giờ Lục Phỉ rất ít tham gia hoạt động, nhưng sức hút của anh vẫn không giảm, đủ loại cơ hội cứ ập tới. Dưới tình huống giá trị con người của Lục Phỉ tăng vùn vụt mà vẫn cho Vưu Khánh tận 2 ngày thì đã là rất nể mặt rồi, tin chắc đối phương sẽ không có dị nghị gì đâu.

“Còn chuyện gì nữa không chị?” Lục Phỉ vừa hỏi vừa liếc sang đồng hồ.

Hình Ảnh lắc đầu rồi nói: “Hết rồi.” 

Giờ mọi người đang dồn sự chú ý vào mấy tin đồn của Công ty giải trí Anh Luân, nên trừ phi có scandal lớn hơn thì họ không cần quan tâm về chuyện này nữa.

“Vậy em về trước đây.”

Hình Ảnh cười tít mắt hỏi: “Nhan Hạ ở nhà à?” Cô ấy đã quá quen với việc mỗi khi Lục Phỉ rảnh rỗi đều nhớ đến vợ rồi. Nói thật thì nghệ sĩ như vậy càng khiến người đại diện như cô ấy thoải mái hơn ấy chứ.

Lục Phỉ cười thay câu trả lời, cầm áo khoác lên rồi đi ra khỏi phòng làm việc.

Lúc anh về đến, căn nhà vẫn còn rất yên tĩnh. Anh suy nghĩ giây lát rồi chạy đến phòng ngủ.

Lục Phỉ vừa mở cửa đã thấy vợ yêu ngủ say trên giường, lại ngó sang đồng hồ.

10 giờ 59 rồi?

Theo anh đoán thì bà xã về phòng ngủ sau khi tiễn anh và Hạo Hạo, hôm qua cô lại còn ngủ rất sớm, cớ sao bây giờ vẫn còn ngủ?

Lục Phỉ nhíu mày, chẳng lẽ cơ thể của bà xã có vấn đề gì rồi?

Nghĩ vậy, anh nhanh chóng nâng vợ lên kiểm tra, thấy khuôn mặt cô vẫn hồng hào thì nhẹ nhàng đặt cô xuống, dém chăn cho cô rồi đi vào bếp.

Đồ ăn mua tối qua vẫn còn đầy trong tủ, Lục Phỉ thành thạo chọn một ít nguyên liệu rồi bắt đầu nấu nướng.

Một lát sau, anh đặt bữa trưa lên bàn xong xuôi mới nghe thấy tiếng động trong phòng, quay đầu lại thì thấy sắc mặt mờ mịt của vợ yêu.

“Em tỉnh rồi?” Anh nhìn dáng vẻ thỏa mãn của vợ rồi mỉm cười.

Nhan Hạ ngáp một cái, ngạc nhiên bước tới: “Anh về hồi nào vậy?”

“Anh vừa mới về thôi, thấy em ngủ ngon như vậy nên không nỡ thức em dậy.”

“Không biết sao mà hôm nay em buồn ngủ ghê.” Cô vừa nói vừa ngáp.

Khi nhìn thấy mấy món ăn thơm ngon hấp dẫn trên bàn, cô vội vàng ngồi xuống: “Vừa khéo là em cũng đang đói bụng!”

Nói xong, Nhan Hạ mỉm cười với chồng, má lúm đồng tiền cũng theo đó mà xuất hiện, khiến cho lòng anh ấm áp không thôi.

Anh bước lên véo nhẹ má lúm của vợ rồi nói: “Hết ăn rồi ngủ, ngủ rồi ăn giống heo quá đi.”

“Dáng người của em chuẩn lắm đó.” Cô không nhịn được mà cọ cọ vào lòng bàn tay ấm áp của chồng.

Mắt Lục Phỉ lập tức ánh lên vẻ khao khát khi thấy hành động đầy khiêu gợi của bà xã, bàn tay cũng theo đó mà vuốt v e khuôn mặt cô.

Chỉ trong nháy mắt, bầu không khí mập mờ liền bủa vây lấy họ.

Anh còn chưa kịp chấn chỉnh tâm tình của mình thì cô đã cất lời: “Em… Đói bụng.” 

Giờ cô đang đói lắm, trong đầu chỉ còn đúng một chữ “Ăn” thôi!

Lục Phỉ nghe thấy bà xã nói vậy liền nhìn cô, bất đắc dĩ thu tay lại, vò rối tóc cô rồi nói: “Em ăn đi.”

Tuy chỉ có đúng một câu nhưng cô vẫn có thể nghe ra sự ấm ức trong đó, vừa cười vừa cột lại mái tóc của mình rồi cầm đũa lên gắp đồ ăn, nhìn ông xã bằng ánh mắt sáng rực: “Chồng xới cơm giúp em với nhé?”

Lục Phỉ đồng ý, xoay người vào phòng bếp. Lúc trở ra, anh cầm hai bát cơm đầy ắp, rồi bỏ một bát đến trước mặt vợ.

Sau khi nhận được bát cơm, Nhan Hạ bỗng dưng nổi hứng muốn ăn sạch nó.

Khi thấy bà xã chỉ chú tâm vào thức ăn trước mắt mà không để ý gì đến mình nữa, anh cứ có cảm tưởng rằng người ngồi ăn cơm cùng mình là con trai vậy.

Đúng là thằng bé đã được di truyền phương diện ăn uống từ bà xã rồi…

Khi Lục Phỉ ăn xong nhìn sang vợ lại thấy cô đã ăn hết phần gấp hai lần thường ngày, vậy mà giờ vẫn còn thèm thuồng gặm cánh gà liên tục.

Dưới ánh nhìn hoảng hốt của chồng, cô ăn xong một cái cánh gà, cầm giấy lên lau miệng, sờ bụng của mình rồi nói: “Không biết sao mà em đói quá trời quá đất, trước giờ có bị vậy đâu.”

“…” Lục Phỉ trầm mặc, vì sao chỉ mới một ngày mà bà xã lại bỗng nhiên ăn nhiều đến vậy?

Nhan Hạ suy nghĩ một lát rồi nói: “Hình như lúc em mang thai Hạo Hạo cũng vậy thì phải?”

Cô vừa dứt lời, anh đã sững người, ngạc nhiên nhìn chằm chằm vào bụng bà xã.

“Em lặp lại lần nữa đi.” Giọng nói của Lục Phỉ khàn khàn, trái tim đập thình thịch như muốn nhảy ra khỏi lồ ng ngực vậy.

“Lúc em mang thai Hạo Hạo…” Nhan Hạ nói đến đây cũng ngẩn ra, chẳng phải thích ăn thích ngủ là phản ứng khi mang thai đấy sao? Mới có một ngày thì có thể nào là mang thai thật không?

Cô ngơ ngác nhìn vùng bụng phẳng lì của mình, chẳng biết phải nên phản ứng thế nào trước sự bất ngờ này.

“Chúng mình đến bệnh viện kiểm tra thôi vợ.” Lục Phỉ vừa dứt lời đã tiến lên kéo bà xã, chỉ khi nào đến bệnh viện thì anh mới yên tâm được.

“Khoan đã ông xã, tụi mình cứ mua que thử thai kiểm tra trước cho chắc. Nếu em không có thai thì khỏi cần đến bệnh viện.” Bây giờ không giống như trước kia nữa, chỉ cần họ vừa ra ngoài là đã bị phóng viên chụp lại ngay, nên dù có thai hay không thì cũng không nên để bọn họ biết được.

Nói chung, cô thấy họ nên bí mật kiểm tra trước thì hơn!

Nghe lời bà xã nói, anh mới dừng chân, tâm trạng rối bời cũng dần bình tĩnh lại. Vừa nãy, khi biết vợ có thể đang mang thai thì lý trí của anh lại biến đâu mất.

Một lúc sau, anh mới nói: “Ừ, để anh đi mua cho, em ở nhà là được rồi.”

Nói xong, Lục Phỉ cũng nhanh chân bước ra khỏi nhà.

Khi nhìn theo bóng lưng của ông xã, cô vô thức sờ bụng mình, có phải mình đang mang thai thật không?

Chỉ cần nghĩ tới tương lai cô sẽ có một đứa con gái mềm mại thơm tho là lòng cô lại sướng rơn.

Lục Phỉ lái xe đến hiệu thuốc gần đó, nhanh chóng đeo khẩu trang và đội mũ như thể mình rất lạnh, rồi bình tĩnh đi vào trong.

Nhân viên hiệu thuốc mỉm cười hỏi: “Anh cần gì ạ?” 

“Hai que thử thai.” Lục Phỉ đè thấp giọng xuống để khiến giọng mình khàn hơn.

Nhân viên nhìn anh, quay qua lấy hai que thử thai rồi đưa cho anh. Lục Phỉ nhận lấy, trả tiền xong liền nhanh chóng rời khỏi cửa hàng.

Nhân viên khó hiểu nhìn theo bóng dáng của Lục Phỉ, sao cậu ta cứ cảm thấy bóng lưng này quen mắt sao sao ấy?

Lục Phỉ vừa lái xe rời khỏi thì một người đội mũ lưỡi trai đã bước vào hiệu thuốc kia…

Một lát sau, Lục Phỉ cầm hai cái que thử thai về nhà.

Lúc bà xã vào nhà vệ sinh kiểm tra thì anh đứng ngoài lẳng lặng chờ đợi, mỗi phút giây đều khiến anh cảm thấy luống cuống không thôi.

Lúc vợ có bầu Hạo Hạo, anh cứ mải miết chăm sóc cô, cứ sợ cảm xúc của cô có gì bất ổn dẫn đến chuyện ngoài ý muốn, nên anh rất vui khi Hạo Hạo ra đời chứ không có cảm giác xa lạ thế này.

Ttrong lúc đầu óc Lục Phỉ vẫn còn rối như mớ bòng bong, cửa nhà vệ sinh bỗng mở ra.

Anh vội vã hỏi: “Sao rồi em?” 

“Tự anh xem đi.” Nói rồi, Nhan Hạ liền đưa que thử thai cho chồng.

Lục Phỉ nhìn sang thì chỉ thấy hai vạch màu đỏ, ngẩng đầu nhìn về phía vợ, ngơ ngác hỏi cô: “Vậy nghĩa là sao vậy vợ?”

Nghe thấy ông xã hỏi thế, cô cũng ngây ra như phỗng, tằng hắng rồi nhấn mạnh từng chữ một: “Ý là anh sắp được làm ba rồi đấy.”

Sau khi nghe được đáp án từ chính miệng cô, Lục Phỉ ngẩn ngơ, hai mắt cứ nhìn chằm chằm vào vợ mình. 

Ngay sau đó, anh dịu dàng ôm lấy bà xã, đặt cằm lên mái tóc mềm mại của cô, lát sau mới nói: “Nhan Hạ, anh yêu em.”

Khi nghe thấy lời tỏ tình của ông xã, đôi mắt cô cong thành vầng trăng khuyết, cánh tay cũng  ôm chặt lấy lưng chồng, áp tai lên lồ ng ngực anh nghe từng nhịp tim mạnh mẽ của anh, lòng lại có cảm giác bình yên. Chỉ cần có anh ở bên thì cuộc sống của cô đã được gói gọn trong hai chữ: Hạnh phúc.

Hai người cứ lặng lẽ ôm nhau, cùng tận hưởng cảm giác yên bình hiếm có này.

Một lát sau, tiếng chuông điện thoại bỗng cắt ngang thời khắc ấm áp của hai người họ.

Lục Phỉ lấy điện thoại ra thì thấy trên đó hiển thị một dãy số xa lạ.

Nói thật thì anh không nghĩ sẽ có người lạ nào lấy được số điện thoại của anh đâu.

“Chào Lục Phỉ.” Đầu dây bên kia truyền đến một giọng nam trầm thấp.

Lục Phỉ nói thẳng vào chủ đề: “Anh là ai?” Anh không có hứng thú huyên thuyên với người khác, mà sao giọng nói này có vẻ quen tai ấy nhỉ?

Người đầu bên kia vội vàng lên tiếng: “Tôi là Đào Hữu.” Chắc anh ta đã nghe ra được vẻ mất kiên nhẫn trong lời nói của Lục Phỉ nên phải nói cho nhanh kẻo Lục Phỉ cúp máy.

Vừa nghe đến cái tên này, Lục Phỉ đã nghĩ ra ngay đó là ai, rồi hỏi ngược lại: “Anh có chuyện gì sao?”

Đào Hữu cười tủm tỉm nói: “Tuy tôi không có việc gì nhưng Ảnh đế Lục và nhà thiết kế Nhan thì có chuyện đó.” 

“Nói thẳng đi!”

Đào Hữu không quanh co lòng vòng mà nói thẳng luôn: “Tòa soạn của tôi vừa nhận được tin Ảnh đế Lục đi mua que thử thai.” 

Que thử thai sao?

Vừa nghe đến ba chữ này, Lục Phỉ hơi biến sắc, chưa gì mà đã bị phát hiện rồi sao?

Đào Hữu lập tức nói: “Anh đừng quá bận tâm, nếu tôi biết tin này thì có nghĩa là tạm thời nó đã được ém xuống.” Từ khi kí kết hiệp nghị với Lục Phỉ, anh ta luôn quan sát những tin liên quan đến vợ chồng họ.

Anh ta vẫn chưa quên mình còn một cuộc phỏng vấn với Lục Phỉ đâu đấy.

Nay Lục Phỉ bị chụp vào tiệm thuốc mua que thử thai làm người ta không muốn liên tưởng đến việc Nhan Hạ mang thai cũng khó.

Vả lại, chuyện này mà lộ ra thì sẽ dấy lên một hồi sóng gió trên mạng lẫn ngoài đời cho mà xem.

Vì tôn trọng ý nghĩ của Lục Phỉ nên anh ta đã giấu nhẹm tấm hình kia. 

Từ cách ăn mặc của Lục Phỉ thì Đào Hữu đã biết anh không muốn người khác biết chuyện này. Chẳng may chuyện này bị lộ ra thì mối quan hệ mà anh ta khó khăn lắm mới thành lập được với Lục Phỉ sẽ biến mất cho mà xem.

Vậy nên, anh ta mới cố hết sức để ém chuyện này xuống với điều kiện là Lục Phỉ chịu phỏng vấn trước thời gian.

Lục Phỉ hỏi thẳng: “Anh cần tôi làm gì?” Tuy anh khá tin vào đạo đức nghề nghiệp của người này, nhưng anh biết Đào Hữu gọi cho mình là để ra điều kiện gì đó.

“Cuộc phỏng vấn của chúng ta phải thực hiện trước thời hạn.” 

Đào Hữu nói với Lục Phỉ: “Dựa theo thoả thuận của chúng ta, tôi vốn định sau khi chuyện của Công ty giải trí Anh Luân lắng xuống mới tiến hành phỏng vấn, nhưng giờ cấp trên yêu cầu tôi phải mời anh và cô Nhan đến làm khách mời trong chương trình được lên sóng vào tối mai.”

Lục Phỉ sảng khoái đáp: “Không thành vấn đề, mấy giờ thì bắt đầu?” Anh đã nhận phỏng vấn của đối phương sẵn rồi, giờ lại có thêm điều kiện bảo mật thì tội gì mà không làm chứ?

Thấy anh đồng ý sảng khoái như vậy, Đào Hữu liền thở phào nhẹ nhõm.

Lục Phỉ đã đồng ý rồi, tốt quá đi mất!

Đào Hữu kích động hỏi: “Anh thấy tám giờ tối mai bắt đầu truyền hình trực tiếp được không?” 

Đàm phán thành công sảng khoái thật đấy.

“Được.”

“Vậy… Tút… Tút…” Đào Hữu đang định nói thêm gì đó thì Lục Phỉ đã cúp điện thoại.

Nghe thấy tiếng tút tút từ đầu bên kia, Đào Hữu cười nghĩ: Ảnh đế aka nam thần quốc dân có chút ngạo mạn cũng là bình thường thôi!

Nghĩ vậy, Đào Hữu liền vui vẻ gọi điện thoại cho chủ biên.

Lục Phỉ vừa cúp điện thoại thì Nhan Hạ đã vội hỏi: “Sao vậy anh? Đã xảy ra chuyện gì?”

“Anh bị người ta chụp phải khi đi mua que thử thai.”

Cô khẩn trương hỏi: “Vậy giờ đã giải quyết chưa anh?” Theo tục lệ thì không thể để cho người khác biết mình đang mang thai trong ba tháng đầu được.

“Ừm.”

Nhan Hạ thở phào nhẹ nhõm, giải quyết được là tốt rồi.

Nhìn dáng vẻ thở phào nhẹ nhõm của vợ, anh cười rồi nói tiếp: “Nhưng anh đã đồng ý với điều kiện của họ rằng mai chúng mình sẽ tham gia chương trình truyền hình trực tiếp của họ rồi.”

“…” Nhan Hạ hơi sửng sốt, tiết mục phỏng vấn gì cơ? Cô cũng phải đi sao?

Anh nhìn dáng vẻ khiếp sợ của vợ, rồi véo má cô: “Đây là lần đầu tiên em cùng xuất hiện với anh mà. Dù sao thì tất cả mọi người đều đã biết đến sự tồn tại của em, nên có tham gia một tiết mục cũng đâu bị làm sao đúng không? Vả lại, em cũng không muốn mọi người biết chuyện mình mang thai sớm vậy chứ?”

Câu nào câu nấy của ông xã cũng rất có lý, khiến cô không phản bác được gì cả.

Nhan Hạ nhìn cặp mắt nghiêm túc của chồng, đành thở dài đáp: “Được rồi.”

Lục Phỉ tiếp tục nói: “Vậy mình phải chuẩn bị trước để tối mai đi quay nữa.”

Nghe vậy, cô bèn lườm ông xã một cái sắc lẻm: “Anh không thể nói cho xong trong một lần hả?”

“Anh quen vậy rồi.” Lục Phỉ cười híp mắt nhìn vợ, nói thật thì anh rất thích dáng vẻ này của cô.

Bây giờ, tâm trạng của anh cũng đang rất tốt.

Nhìn nụ cười rạng rỡ trên khóe môi chồng, cô chỉ cười bất đắc dĩ, sau đó đặt tay lên bụng, khẽ khàng nói: “Lát nữa tụi mình đến bệnh viện để kiểm tra lại cho chắc nhé?”

Dù cô đã biết chuyện mình mang thai gần như là chắc chắn nhưng cô vẫn muốn kiểm tra lại.

Vả lại, cô cũng muốn biết cục cưng trong bụng mình đã lớn đến cỡ nào rồi.

Vì anh cũng mong chờ sự chào đời của cục cưng như bà xã, nên đã hiểu ý cô ngay, khẽ vuốt cằm nói: “Ừm.”
Bình Luận (0)
Comment