Cưng Chiều Vô Hạn - An Thiên Nhất Thế

Chương 85

Tuy Lục Hạo chỉ biết học theo, thậm chí có đôi khi còn đánh nát bươm bài tốt, nhưng dưới sự nhường nhịn của vợ chồng họ, bé vẫn thắng được mấy lần.

Bé rất vui khi được thực hiện “hình phạt,” thậm chí còn quên mất việc mình bị ba mẹ đánh nhiều đến cỡ nào.

Sau khi chơi xong ván cuối cùng, Nhan Hạ quay sang nhìn thời gian và nói: “Đã đến giờ đi ngủ rồi.”

Bé buồn rầu đáp: “Dạ.” 

Khó khăn lắm bé mới thắng được ba mẹ, bé còn muốn chơi nữa cơ!   

Cô hỏi: “Con có muốn tắm không?” 

Bé đáp: “Dạ muốn. Mẹ có tắm cho con không mẹ?”

Lục Phỉ nghe vậy liền nói chen vào: “Để ba tắm cho con.”

“Dạ.” – Bé lén lút nhìn sang mẹ, hơi mất mát khi thấy mẹ không nói gì. Mẹ tắm rửa cho bé rất nhẹ nhàng, trong khi ba thì…

“Mẹ soạn quần áo cho Hạo Hạo nhé.” – Cô cười rồi đứng dậy lấy đồ cho bé.

Sau khi dọn xong đống bài, anh bế con đến thẳng phòng tắm. 

Một lát sau, anh bế con ra ngoài, bé vội vàng chỉ vào máy quay trong phòng và nói: “Mẹ lấy quần áo che nó lại đi mẹ.”

Nghe con nói vậy, cô nhìn thoáng qua máy quay trong góc và che nó lại.

Bé ngoan ngoãn mặc đồ ngủ vào, vui sướng nhảy lên giường. 

“Anh đi tắm đi.” – Cô mỉm cười nhìn theo dáng vẻ tung tăng của con xong liền quay sang nói với ông xã ướt nhẹp.  

Anh gật đầu, lại nhìn sang con trai đang nhảy tưng tưng như con khỉ và nói: “Em nhớ cách xa Hạo Hạo đấy.”

Bé ngạc nhiên hỏi: “Sao mẹ lại phải tránh xa con ạ?” 

“Tại con ồn quá chứ sao.” – Anh nói xong liền cầm quần áo và khăn tắm do bà xã chuẩn bị vào phòng tắm.

Bé nhìn chằm chằm vào cánh cửa đã đóng lại, miệng vẫn không quên hỏi mẹ: “Sao ba lại bảo mẹ tránh xa con ạ?”

Cô bước đến cạnh con, vừa sờ bụng mình vừa nhỏ nhẹ nói với con: “Bây giờ em gái còn rất yếu ớt, nên ba sợ Hạo Hạo lỡ đụng vào em ấy mà.” 

Bé gật đầu đáp: “Con biết rồi ạ.” 

Nói xong, bé chậm rãi ngồi xuống và chạm nhẹ vào bụng mẹ: “Anh sẽ cẩn thận để không đụng vào em.”

Nghe con nói vậy, ánh mắt cô dần trở nên dịu dàng.

Sau khi ông xã tắm xong, cô mới đi tắm. Lúc cô bước ra, cô mỉm cười khi nhìn con trai đang nằm trên người anh nghe kể chuyện, rồi đi vòng qua bên kia giường.

“Mẹ ơi, con thích ngủ cùng ba mẹ lắm.” – Bé nói xong liền lăn vào giữa giường.

Cô xoa đầu con, ôn tồn đáp: “Sau này ba mẹ ngủ chung với con nhiều hơn được không?”

Bé gật đầu đáp: “Dạ.”

Anh nhìn thoáng qua bà xã, lại nhìn con trai đang nở nụ cười tươi rói, quyết đoán cất điện thoại và nằm xuống: “Chúng ta mau ngủ thôi, ngày mai còn phải ghi hình nữa.”

Anh vừa dứt lời đã tắt đèn, xung quanh bỗng tối đen như mực, ánh trăng sáng vằng vặc bên ngoài cửa sổ khẽ khàng soi bóng người trong phòng.

***

Sáng hôm sau, Lục Hạo tỉnh giấc trước duỗi eo, ngáp xong lại nghiêm túc đánh giá máy quay trên tường.

Bé cẩn thận bò xuống giường và đi đến trước máy quay. Sau một lúc do dự, bé mới nói: “Bên trái.”

Bé thấy máy quay không di chuyển gì liền bước qua bên phải, thế là máy quay cũng làm theo ngay.

Sau khi phát hiện ra điểm lý thú của máy quay, bé cứ quay trái quay phải liên tục.

Bên trong phòng điều khiển, nhân viên nào cũng hết hồn trước sự ngây thơ của Lục Hạo.

Có hai lý do mà họ lại hoảng hốt đến vậy, một là kỳ trước họ cũng sắp xếp máy quay như thế này, nhưng bé chỉ tò mò chút rồi thôi. Hai là bé luôn ngoan ngoãn, nên họ cứ nghĩ bé thuộc dạng thụ động chứ không phải hoạt bát. 

Quả nhiên con nít có thông minh đến cỡ nào thì vẫn có lúc hồn nhiên vô tư thôi.

Nói thật, nhân viên rất thích thú trước sự thay đổi này.

Mỗi khi minh tinh nào hành xử chân thật trong ti vi, thì khán giả sẽ càng yêu mến họ, từ đó cũng sẽ thích lây chương trình. Nếu như ban đầu khán giả xem chương trình này vì mấy ông bố, thì bây giờ trái tim họ đã hướng về bọn nhỏ rồi. 

Nói cách khác, năm em bé đã nổi tiếng hơn ba của mình với sự ngoại lệ là Lục Phỉ.

Bên trong phòng, Lục Phỉ cũng đã tỉnh giấc. Khi không thấy con trên giường, anh ngồi bật dậy nhìn thoáng qua căn phòng thì thấy con đang chơi rất vui cùng máy quay.

Thật là…

Tuy anh cảm thấy cạn lời, nhưng lại thấy khá vui khi bắt gặp con mình hành động ngớ ngẩn.

Anh quay sang nhìn bà xã đang ngủ say, bóp nhẹ mũi cô khiến cô phải mờ bừng mắt vì thiếu dưỡng khí. Cô vừa định nói gì thì anh đã ra hiệu im lặng, cô ngạc nhiên nhìn sang thì thấy con đang chơi vui đến quên cả trời đất.

Cô mỉm cười, nghĩ thầm: Thằng bé đúng là… Càng lớn càng trẻ con mà. 

Sau khi có ba ở cạnh, các bé mới thay đổi nhiều đến thế. Suy cho cùng thì ba mẹ có ảnh hưởng rất lớn đến con trẻ mà.

Vợ chồng họ lẳng lặng nhìn con nô đùa, sau đó Lục Phỉ còn vui vẻ quay lại những khoảnh khắc “đáng nhớ” của thằng bé.

Lục Hạo mệt mỏi ngừng lại, sau đó quay sang nói với máy quay: “Không chơi nữa đâu, hổng có vui gì hết.”

Bé vừa nói xong liền quay đầu định tìm chỗ nghỉ ngơi thì thấy ba mẹ đang cười tủm tỉm với mình, cả người cứng đờ như tảng đá.

Sao ba mẹ lại tỉnh rồi?

Bé nhìn máy quay im lìm, khuôn mặt đỏ như xôi gấc, vội vàng nói sang chuyện khác: “Ba mẹ dậy rồi ạ? Con đói bụng quá, mình đi ăn được chưa ạ?”

Tiếc rằng do bé còn quá nhỏ nên khả năng nói sang chuyện khác còn non và xanh lắm.

Anh gật đầu đồng ý, bước đến tủ quần áo lấy đồ cho họ, sau đó quăng cho con bộ của bé và nói: “Con thay đồ xong rồi gia đình mình xuống ăn sáng.”

Bé lấy bộ quần áo treo lủng lẳng trên đầu xuống và đi vào phòng tắm thay đồ.

Sau khi thay đồ xong, mặt bé đã không còn đỏ nữa, ekip cũng nhanh chân bước vào. 

Lúc nhân viên đưa một tấm thẻ nhiệm vụ cho bé, bé nhận ra nó giống như thứ mình đã thấy trong chương trình Ba ơi! Mình đi đâu thế? 

Bé hưng phấn mở nó ra và bắt đầu đọc: “Xin chào các bé, bữa sáng ngon miệng đang chờ các bé tại công viên động vật hoang dã. Trước khi đến nơi, các bé có thể chọn bữa sáng mà mình muốn. Khi nào mọi người nhìn thấy tấm thẻ nhiệm vụ này thì nhớ phải nộp lên mọi thứ, bao gồm dụng cụ, ví và đồ chơi cho ekip. Cuối cùng, mọi người chỉ được giữ lại tiền mặt thôi.”

Bé đọc xong liền chạy đến va li của mình và đưa hết toàn bộ đồ chơi của mình, bao gồm heo con mà fan mới tặng cho ekip, vui vẻ nói: “Đây ạ!”

Đạo diễn thở dài trước dáng vẻ mong chờ được tịch thu đồ chơi, vội nói: “Hạo Hạo ngoan quá!” 

Bé nghe vậy liền nhìn về phía ba mẹ: “Ba mẹ cũng giao ví và điện thoại cho họ đi ạ.”

Lục Phỉ và Nhan Hạ nhìn nhau xong, lại lấy ví và di động ra. Anh mở ví của mình ra, bên trong chỉ toàn là thẻ, chứ không có chút tiền mặt nào cả.

Lục Hạo ngạc nhiên thốt lên: “Ba ơi, ví của ba không có tiền.”

Anh hỏi bà xã: “Ví của em thì sao?”

Cô vội vàng mở ví của mình ra, may là bên trong còn ba trăm tệ với một ít tiền lẻ. Tuy hơi ít nhưng có còn hơn không. 

Ba người thay quần áo xong, bước ra khỏi cửa liền thấy mười phương tiện đang đợi.

Ekip chương trình Ba ơi! Mình đi đâu thế? vui vẻ nói với Lục Phỉ: “Ở đây có mười phương tiện với giá cả khác nhau, mọi người có thể dùng tiền mặt mình có để mua nó. Đồng thời, giá càng cao thì càng đi đến công viên động vật hoang dã nhanh hơn. Đợi đến khi mọi người đến đông đủ, chúng tôi sẽ bắt đầu bán đấu giá các phương tiện.”

Nghe vậy, mọi người liền đồng loạt nhìn sang gia đình Lục Phỉ. Đến sáng nay, họ mới nhận ra mình không đem bao nhiêu tiền cả, không biết Lục Phỉ thì sao nhỉ?

Dương Tấn thân thiết với gia đình Lục Phỉ nhất vội nói: “Gia đình của Hạo Hạo có bao nhiêu tiền vậy nè?”

Tuy Lục Hạo không biết nhà mình có bao nhiêu tiền, nhưng bé đã thấy ví của mẹ, liền trả lời: “Nhà con có… Rất nhiều rất nhiều tiền ạ.”

Nghe bé nói vậy, mắt ai nấy đều sáng rực. Dương Tấn là người đầu tiên ngại ngùng lên tiếng: “Lục Phỉ, anh có thể cho tôi mượn chút tiền không?”

“Anh muốn mượn bao nhiêu?” – Lục Phỉ nhướng mày hỏi, nói thật thì anh cũng đã đoán được tình hình của những gia đình còn lại rồi.

Dương Tấn hỏi với vẻ e dè: “50 tệ được không?”

Lục Phỉ gật đầu, lấy ra tờ 100 tệ và nhận lại 50 tệ từ Dương Tấn.

Mấy gia đình khác bủa lấy “phú ông” Lục Phỉ, mấy ông bố vội vàng nói: “Anh cho chúng tôi mượn luôn nhé?”

Lục Phỉ bình thản đáp: “Mấy anh muốn mượn bao nhiêu? Tôi phải xem thử mình có đủ không đã.”

“Tôi cần 30 tệ.”

“Tôi chỉ cần 20 tệ thôi.”

“10 tệ là đủ với tôi rồi.”

“…”

Lục Phỉ gật đầu tỏ vẻ đã biết rồi thôi dưới ánh nhìn chăm chú của các ông bố.

Một lúc lâu sau, anh mới nói: “Tôi không có tiền.”

 “…”

Sau khi gia đình cuối cùng tới, trưởng thôn giải thích lại lần nữa và nói tiếp: “Giờ chúng tôi sẽ đấu giá chiếc xe đầu tiên với giá 100 tệ.”

“200.” – Lục Phỉ vừa lên tiếng đã nâng giá gấp hai, khiến mấy ông bố chỉ biết câm nín.

Thôn trưởng hỏi: “Có ai ra giá cao hơn không?”

Dương Tấn nắm chặt 400 tệ trong tay, không ai biết Lục Phỉ còn bao nhiêu tiền hay ekip định chơi khăm họ thế nào, nên anh ta quyết định sẽ không giành chiếc xe này.

Mọi người nhớ lại cảnh ném tiền qua cửa sổ, kết hợp với dáng vẻ tôi đây cầm chắc chiếc xe này của Lục Phỉ liền chịu thua.

Dù sao thì họ vẫn còn chín chiếc xe mà.

Sau khi tiền trao cháo múc, Lục Phỉ liền chở vợ con đi mất. Nhan Hạ bật cười trước sự xảo quyệt của ông xã khi nhận lại khoảng 100 tệ từ anh.

Bình Luận (0)
Comment