Cưng Chiều Vợ Nhỏ Trời Ban

Chương 1511

Chương 1511:

 

Liễu Chiêu Đệ hai mắt đỏ bừng nhìn Liễu Anh Lạc, điên cuồng cười to: “Ha ha ha, Lục Tư Tước, anh thấy được chưa, đây chính là người phụ nữ mà anh yêu cả đời, anh chết rồi, cô ta không rơi một giọt nước mắt vì anh, trái tim của cô ta lạnh đến thé, cô ta vốn là người phụ nữ vô tình vô nghĩa như vậy mài”

 

Diệp quản gia liếc mắt hộ vệ, hai hộ vệ áo đen nhanh chóng tiến lên kéo Liễu Chiêu Đệ đã sắp điên, mạnh mẽ lôi bà ta xuống dưới.

 

Liễu Chiêu Đệ không cam lòng, bà ta thống hận nhìn Liễu Anh Lạc, còn cười: “Liễu Anh Lạc, mày đừng cảm thấy tao rất đáng thương, kẻ chân chính đáng thương là mày đấy, tao rất thông cảm với mày, chúc mừng mày, rốt cuộc mày đã mắt đi Lục Tư Tước!”

 

Liễu Chiêu Đệ bị mang đi.

 

Toàn bộ phòng khách nhanh chóng khôi phục yên lặng, một chút thanh âm cũng không có, Diệp quản gia tiến lên mở miệng nói: “Phu nhân, tiên sinh đã đi, đại thiếu gia và thiếu phu nhân đã đến Hải Thành, Tử Tiễn thiếu gia còn chưa biết, chúng ta có nên thông báo cho bọn họ không, tang sự của tiên sinh nhất định phải xử lý.”

 

Liễu Anh Lạc hiện tại rất an tĩnh, bà vốn là người phụ nữ khí chất lạnh nhạt, hiện tại đã cảm thấy bà lạnh hơn một chút, bà thủy chung nhìn Lục Tư Tước, không ngắng đầu: “Chuyện này trước tiên đừng thông báo cho A Đình và Tử Tiễn, chuẩn bị chuyên cơ, tôi muốn mang Tư Tước trở về Đề Đô.”

 

Diệp quản gia gật đầu: “Trở về Đề Đô cũng tốt, chỉ là lão phu nhân và Nhân Nhân Đại tiểu thư nơi đó…”

 

“Lão phu nhân thân thể không tốt, Nhân Nhân vẫn còn đang hôn mê, đợi A Đình, Quán Quán và Tử Tiễn mấy đứa nó trở về hầu ở bên người lão phu nhân, người cuối cùng thông báo là lão phu nhân.”

 

Diệp quản gia bị kìm hãm, ông cảm thấy bây giờ Liễu Anh Lạc rất kỳ quái: “Phu nhân, chúng ta mang theo tiên sinh trở về Đề Đô, chẳng lẽ không trở về Lục gia sao?”

 

Liễu Anh Lạc nhẹ nhàng lắc đầu: “Không phải, chúng ta không trở về Lục gia, tôi muốn mang Tư Tước… đến một chỗ trước.”

 

Chuyên cơ rất nhanh đã bay lên, Liễu Anh Lạc mang theo Lục Tư Tước bay về Đề Đô.

 

Hiện tại đã là cuối thu, Lục Tư Tước ngồi trên xe lăn, trên đùi đang đắp một tắm chăn thật dày, dường như chỉ là đang ngủ.

 

Liễu Anh Lạc mặc áo khoác ngoài màu hạnh, cổ quàng khăn, ở phía sau một đường đẩy Lục Tư Tước, bọn họ lại trở về con đường nhỏ phía sau Liễu gia kia.

 

Diệp quản gia và tất cả mọi người ở phía sau đợi, nơi đây chỉ có hai người bọn họ, Liếu Anh Lạc đi một đường, gió đêm cuộn lên, lá phong ào ạt rớt xuống, tán lạc khắp toàn bộ lối nhỏ.

 

Liễu Anh Lạc mang theo ông trở về, thời gian chảy trôi, hết thảy như quay về nhiều năm trước, đại hôn của ông và bà sắp tới, đêm đó ông tới Liễu gia ăn cơm, bố Liễu để bà tiễn ông về.

 

Đêm đó, ông và bà cứ như vậy sóng bước, sau đó dừng lại.

 

Năm đó Lục gia thái tử gia quyền khuynh Đề Đô là chàng thiếu niên tuần tú, mà bà mười chín phương hoa, là đóa hồng khó khăn lắm mới nở rộ, ông rũ mí mắt anh tuấn nhìn bà, nói với bà – đừng sợ, làm Lục phu nhân của anh, về sau, anh sẽ đối tốt với em.

 

Vậy nên, ông đối tốt với bà cả đời.

 

Liễu Anh Lạc ngừng lại, dừng ở chốn cũ năm đó, bà chậm rãi ngồi xổm người xuống trước mặt Lục Tư Tước, kỳ thực, bà có rất nhiều lời muốn nói.

 

Thế nhưng, những lời này đã không còn chút ý nghĩa nào.

 

Xa xa chuông cổ lại ngân lên, gió đêm khẽ thổi, hoa lê rơi, lại là một đêm bi thương.

 

Nhật nguyệt thay đổi, là ai thổi tan tuổi xuân khi ấy?

 

Ba tiếng xin lỗi.

 

Ba tiếng ta yêu người.

 

Liễu Anh Lạc nhìn ông, sau đó nhẹ nhàng tựa đầu mình vào trên đùi ông, Lục Tư Tước, để anh cô đơn lâu như vậy, hiện tại, sao đành lòng cho để anh cô đơn khổ sở?

Bình Luận (0)
Comment