Cưng Chiều Vợ Nhỏ Trời Ban

Chương 1741

Chương 1741:

 

Nói rồi bàn tay nhỏ bé của cô liền hướng xuống phía dưới tìm kiếm.

 

Lục Tư Tước đầy cô ra, chạy trối chết.

 

Xoảng.

 

Đặng Tường ngừng nói, bởi vì Lệ Quân Mặc đánh nát một cái gạt tàn thuốc.

 

Gạt tàn thuốc đắt giá rơi trên mặt đất, vỡ nát bấy, còn phát ra tiếng động kinh Sợ người.

 

Ghế lô vốn đang thân thiện trong nháy mắt yên tĩnh lại, mấy giám đốc khác hai mặt nhìn nhau, đều cần thận theo dõi sắc mặt Lệ Quân Mặc ở chủ vị.

 

Ngay từ đầu Lệ Quân Mặc đã không mấy vui vẻ, nhưng bây giờ người sáng suốt đều đã nhìn ra, Lệ Quân Mặc đang tức giận.

 

Mọi người đông loạt nhìn vê phía Đặng Tường bên cạnh Lệ Quân Mặc, ý kia là – ông sao lại trêu chọc đến Lệ tổng thế hả?

 

Đặng Tường đã say mềm – oan uỗng quá mà, tôi không có, tôi còn đang bàn một đề tài rất thú vị với Lệ tổng đó!

 

Ngay lúc bầu không khí cứng đờ, cửa phòng bao đột nhiên bị đẩy ra, một thân ảnh linh động đi đến, Lâm Thủy Dao tới.

 

Lâm Thủy Dao vừa tiến đến liền mẫn cảm nhận ra không khí không đúng, bà quét mắt nhìn quanh một vòng: “Tôi đã… quấy rầy các anh sao?”

 

“Không có không có.” Các giám đốc khác cười nói.

 

“Dao Dao bảo bối, em đã tới.” Đặng Tường trở mình một cái từ trên ghế salon bò dậy, đi tới bên cạnh Liễu Lâm Thủy Dao, còn vươn tay ôm thắt lưng mềm của Lâm Thủy Dao: “Nào, em tới đúng lúc lắm, mau kính một ly rượu với Lệ tổng đi.”

 

Đặng Tường nhét một ly rượu vào trong tay Lâm Thủy Dao.

 

Lâm Thủy Dao rất muốn nháy mắt với Đặng Tường, thế nhưng ở đây nhiều người như vậy, thôi bỏ đi, lát nữa đợi bà làm sao trừng trị hắn.

 

Người đã đến trước mặt, Lâm Thủy Dao nhìn về phía Lệ Quân Mặc ở chủ vị, ông nhẹ nhàng phát động mí mắt anh tuân, cặp mặt đan phượng kia cũng rơi trên mặt bà.

 

Trong căn phòng này đều là giám đốc doanh nhân giàu có, nhưng Lệ Quân Mặc là cao quý nổi bật nhất, người đã trung niên vóc người của ông lại không biến dạng, ông rất thích tập thể dục, áo sơ mi trắng hoàn mỹ phác họa bờ vai phẳng của ông, trên cổ tay là đồng hồ đắt tiền, quần tây dài đen được cắt tỉa như đao phong, những thứ chỉ tiết nhỏ này không có cái nào là không bật rõ lên gu thưởng thức tinh xảo của ông, giơ tay nhắc chân đều tràn ra mị lực của nam sĩ thành công ở giới thượng lưu.

 

Dĩ nhiên, giá trị nhan sắc của ông cũng là hàng top ở đây, một người đàn ông đã hơn 40 tuồi lại không lộ vẻ già chút nào, Lâm Thủy Dao cảm thây ông thực sự là yêu nghiệt.

 

Thế nhưng, người đàn ông ưu tú đến thế vậy mà cũng có khuyết điểm, hơn nữa còn là một khuyết điểm trí mạng, đó chính là – ông “mau ra”.

 

Haizz.

 

Lâm Thủy Dao thở dài một hơi trong òng, đôi mắt ướt nước cũng bởi vì đồng cảm mà phá lệ lóe sáng, bà nâng y: “Lệ tổng, tôi mời anh một ly.”

 

Hiện tại Lâm Thủy Dao đứng, Lệ Quân Mặc ngồi, nhưng ánh mắt Lệ Quân Mặc rời sinh mang theo một loại bễ nghễ từ rên cao nhìn xuống, ông nhàn nhạt liếc Lâm Thủy Dao, ánh mắt lại rơi vào bàn ay heo dung tục của Đặng Tường đặt rên vòng hông mêm của bà kia, môi mỏng nhếch lên vẻ sắc lạnh: “Cô mời ôi, tôi sẽ uống sao?”

 

Lâm Thủy Dao: “…”

 

Ngày hôm nay là hôn lễ của con gái, ông cũng quá không nề mặt bà rồi đó.

 

Lúc này Lệ Quân Mặc đột nhiên lại nói: “Qua đây!”

 

Qua đây.

Bình Luận (0)
Comment