Cưng Chiều Vợ Nhỏ Trời Ban

Chương 2040

Chương 2040:

 

Cô Dạ Cân từ cái trán của cô hôn đên trên mặt cô, thật lâu không hôn cô rồi, không dám, sợ chọc cô phản cảm, anh nhịn thật lâu, lúc này đúng là vẫn không nhịn được.

 

Anh tìm được đôi môi thơm mềm ấy, dịu dàng hôn lên.

 

Hàng mi dài của Diệp Linh run lên một cái, nhẹ nhàng nhắm mắt, khẽ đáp lại anh.

 

Lúc này ánh đèn tường tỏa xuống hai người, bọn họ không nói lời nào, chỉ ôm thật chặt hôn ôm lẫn nhau.

 

Không biết hôn bao lâu, Cố Dạ Cần buông lỏng cô ra, anh tựa đầu trong cổ cô, cánh tay vòng bờ vai gây của cô, lực đạo lớn đến độ hận không thể nhào nặn cô vào trong cốt nhục của mình.

 

“Vợ, đừng rời bỏ anh được không…”

 

Anh dùng mũi cọ cọ da thịt mềm mại của cô, bộ dáng kia như là con thú nhỏ nũng nịu đáng thương ở bên chân chủ nhân: “Vợ ơi, anh không biết nên nói như thế nào, kỳ thực anh cũng không có tư cách để nói… chuyện bố mẹ em, chuyện anh trai em, anh rất xin lỗi, anh muốn trả lại, một mạng đền ba mạng, nhưng là, anh luyến tiếc mạng mình…

 

anh hiện tại đã có vợ, có con rồi, anh thật vất vả có một mái ấm, rõ ràng có thể vươn tay chạm tới hạnh phúc, anh thực sự luyến tiếc mạng mình…”

 

“Vợ, anh cũng luyến tiếc mạng của em, luyến tiếc mạng con trai chúng ta, chúng ta một nhà ba người là máu mạch ruột rà, thiếu ai cũng không được… anh biết bản thân thực sự vô cùng ích kỷ, anh ngoại trừ xin lỗi không biết còn có thể làm những gì…”

 

Diệp Linh chôn khuôn mặt nhỏ trong cổ anh, trên mặt có giọt lệ nóng bỏng rơi nhanh xuống, cô nhỏ giọng nghẹn ngào: “Chồng ơi, xin lỗi, em hiện tại…

 

thực sự rất thống khổ rất thống khổ…”

 

“Ừ, anh biết anh biết…”

 

Anh sao lại thế không biết nỗi thống khổ của cô, cô ở trong mơ từng lần một kêu khóc gọi bố mẹ, cô van xin bố mẹ đừng bỏ cô lại, cô van xin bố mẹ mang GÓI GI Cô sống ở trên đời này thống khổ như vậy, cô muôn giải thoát.

 

Mấy ngày này trên người cô không có chút thịt nào, gầy lợi hại, trước mang thai cô đã 45kg, sáng sớm hôm nay anh ôm cô đi cân, cô chỉ còn 40kg.

 

Vừa rồi cô chân trần đứng trên tắm trải sàn, một thân đồ ngủ màu trắng, đồ ngủ rộng thùng thình khoác trên người cô, cô gầy yếu như thể một trận gió sẽ cuốn bay đi, ngay cả trên cánh tay mịn màng cũng là lỗ kim xanh xanh tím tím.

 

Trên người cô tất cả đều là lỗ kim, không thẻ không ghim kim, anh chỉ có thể trơ mắt nhìn cô chịu dằn vặt, nhìn cô giãy giụa.

 

“Vợ, để anh ích kỷ lần này được không em? Em muốn giải thoát, nhưng anh không thê đê cho em giải thoát, anh biết anh nắm em thật chặt sẽ khiến em rất đau khổ, nhưng…”

 

“Nhưng, nhưng dù đau khổ đi nữa anh cũng không thể buông tay em ra, tay em anh đã từng buông một lần, không muốn buông thêm lần nào nữa…”

 

Bờ vai Diệp Linh đang run rẩy, cô che mặt thút thít: “Chồng ơi, xin lỗi, thực sự xin lỗi… em thật sự thống khổ, thật sự khó chịu, em cảm thấy bản thân sắp không chịu đựng nỗi rồi.”

 

“Vợ,” Cố Dạ Cẩn hôn liên tục vào khuôn mặt nhỏ của cô: “Vợ, kiên trì thêm vì anh và con được chứ? Con của chúng ta rất khỏe mạnh, thằng bé vẫn luôn ở đây, em sờ sờ nó đi, được không?”

 

Cố Dạ Cần nắm tay cô đặt trên bụng cô.

 

Đầu ngón tay của anh xuyên vào, cùng cô mười ngón tay đan chặt, dẫn cô dịu dàng xoa xoa một vòng cái bụng nhỏ của cô.

 

Diệp Linh trong nháy mắt rơi lệ.

Bình Luận (0)
Comment