Cưng Chiều Vợ Nhỏ Trời Ban

Chương 742

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 742: Hạ Tịch Quán, Tôi Đã Nhịn Cô Lâu Lắm Rồi

*…” Đáy mắt Hạ Tịch Quán tất cả đều là góc mặt anh tuần kia, trên môi đau nhức, ngón tay anh mang theo vết chai đặc biệt của đàn ông vuốt ve cô, khiến cô chỉ muốn tránh khỏi.

Thậm chí cô có một loại ảo giác, dường như anh dùng ngón tay để đùa bỡn môi mình.

Khuôn mặt tuyệt sắc Hạ Tịch Quán nhanh chóng dâng lên sắc ửng đỏ say lòng người, thế nhưng cô vẫn còn lý trí, không bị anh dụ dỗ, người đàn ông này đã làm sai lại còn không xin lỗi, ngược lại nhân lúc cháy nhà đi hôi của, Hạ Tịch Quán cũng phục anh luôn rồi.

Bếp!

Hạ Tịch Quán vươn tay đánh rớt bàn tay anh xuống, sau đó tức giận trừng mắt: “Không muốn!”

*À, thế thì thôi.”

Lục Hàn Đình không ép cô, anh đứng lên, sau đó đi tới đốt củi, hoa lửa thắp lên ấm áp cả hang động.

Lúc này đã là đêm muộn, dáng người cao ngất Lục Hàn Đình của chợt tỏ chọt tối trong ánh lửa, tia lửa kia tôn lên vài phần điển trai lên gương mặt tuấn tú ấy, Hạ Tịch Quán nhìn anh, chỉ cảm thấy miệng đắng lưỡi khô.

Cô vốn chỉ là một người bình thường, hiện tại hoàn toàn bị vẻ nam sắc thượng đẳng kia của anh quyến rũ mắt rồi.

Mỗi một phút mỗi một giây đều là dày vò.

Lúc này Hạ Tịch Quán đứng dậy, rất tức giận đi tới rồi bên người của anh, cô vươn chân dập trụi hết đống củi: “Anh có ý!

Tôi đã rất nóng rồi, anh còn châm lửa sưởi ấm.”

Lục Hàn Đình nhìn dáng vẻ xù lông của cô, đột nhiên nói: “Tôi bị thương.”

Cái gì?

Hạ Tịch Quán đột nhiên nhớ tới chó sói cắn lên tay phải anh, hình như nơi đó đã bị thương.

“Vậy anh mau đưa tôi xem, tôi giúp anh xử lý vết thương.”

“Đuợc.”

 

Hạ Tịch Quán nhìn anh rõ ràng là tự mình ra trận, dùng nam sắc thượng đẳng của mình tới quyến rũ cô.

Hạ Tịch Quán cắn lưỡi, muốn cho bảo trì lý trí của mình, thế nhưng trên người thật sự rất nóng, cô chạy ào đến, ôm lấy vòng hông to lớn ấy, thân thể nhỏ mềm nhào vào trong ngực anh.

Lục Hàn Đình khựng lại một giây, sau đó nhanh chóng đưa tay, anh dùng lực đầy Hạ Tịch Quán tới trên vách tường.

Sau lưng dán lên vách đá lạnh như băng, vừa lạnh vừa đau, cô còn chưa đứng vững, cơ thể đàn ông cao ngất lấy khí thế mạnh mẽ phủ xuống: “Hạ Tịch Quán, tôi đã nhịn cô lâu lắm rồi!”

Bàn tay rõ ràng khớp xương xuyên vào mái tóc dài, giữ chặt gáy cô, Lục Hàn Đình mạnh mẽ áp lên đôi môi củ ấu đỏ bừng ấy.=======

Bình Luận (0)
Comment