Cưng Chiều Vợ Tối Cao: Em Dám Bỏ Trốn

Chương 111


Editor: lovelygirl262

Ban đêm, nơi xa hoa truỵ lạc PUB.

Ánh đèn lấp lánh, trai gái trẻ tuổi uốn éo thân thể nhảy múa, âm nhạc điên cuồng vang lên bên tai.

Ba cô gái trẻ tuổi ngồi vây quanh một chỗ, cơ hồ muốn làm toàn bộ PUB thật high.

Người phụ nữ có phong thái xinh đẹp bên trái là Cầm Tư Liên, lần này tụ họp là do cô đề xuất, lúc này cô mặc bộ lễ phục màu trắng, phía trước được cắt may đơn giản, phía sau để lộ phần lưng trần xinh đẹp đến eo, dáng người quyến rũ như nước.

Người bên phải đang cầm mấy ly rượu, mặc quần nữ sinh cực ngắn uống một hơi rượu, là Trần Tiểu Mạt, cô lần đầu tiên đến loại chỗ thế này, hơi lộ vẻ cẩn trọng, nói chuyện càn rỡ lớn tiếng, chỉ sợ người khác không nghe được.

Còn lại là Lạc Tích Tuyết mặc một chiếc váy màu lam ngồi ở giữa, trang điểm nhẹ, lộ ra khí chất thanh thuần, chỉ là luôn im lặng cúi đầu uống rượu, không nói chuyện.

"Tích Tuyết, cậu thật sự muốn cùng Tiếu Vũ Trạch rời khỏi nước sao?" Cầm Tư Liên đẩy cánh tay Thương Đồng, hỏi.

Ly rượu trong tay Lạc Tích Tuyết bị lung lay, nhẹ nhàng lắc đầu: "Không biết, tớ còn đang suy nghĩ."

Cô và Vũ Trạch xa cách lâu như vậy, rất nhiều chuyện không thể trở lại giống trước kia, hợp lại lần nữa không biết có trở lại như trước không.

"Còn suy nghĩ cái gì a, dĩ nhiên là đồng ý." Cầm Tư Liên cười khuyên: "Phụ nữ đến cùng là muốn tìm một người đàn ông của mình, chung sống cả đời."

Lạc Tích Tuyết nhàn nhạt thở ra, tâm tư trở nên phức tạp, người đàn ông của mình, Lạc Thiên Uy có tính hay không? Nếu như hắn không phải là em trai, bọn họ có phải hay không mà có thể?

"Ơ, Tiểu Mạt đâu?" Lạc Tích Tuyết đang suy nghĩ miên man, chợt nghe Cầm Tư Liên bên cạnh sợ hãi kêu lên.

Lạc Tích Tuyết nhìn bên cạnh, quả nhiên không thấy bóng dáng Trần Tiểu Mạt.

"Cậu ấy mới vừa rồi vẫn ngồi đây mà?"Cô cũng kinh ngạc nói


"Chúng ta chia nhau đi tìm đi, tớ thấy cậu ấy vừa rồi uống không ít, nơi này nhiều người như vậy, hy vọng không xảy ra chuyện gì." Cầm Tư Liên không yên lòng, nhìn Trần Tiểu Mạt bộ dạng đơn thuần, hy vọng không bị những người đàn ông khi dễ.

"Ừ." Lạc Tích Tuyết gật đầu, cùng Cầm Tư Liên chia nhau đi tìm người.

Tìm một vòng phía dưới PUB cũng không thấy Trần Tiểu Mạt, Lạc Tích Tuyết cuống lên, lên lầu hai, đến từng ghế tìm người.

Cuối cùng, ở một chiếc ghế sô pha, cô tìm được bạn tốt.

Trần Tiểu Mạt say không còn ý thức, quần áo lộn xộn, đang bị hai người đàn ông đè ở phía dưới, bọn họ đang giở trò với cô, bàn tay trên da thịt trắng noãn nà của cô, sờ loạn.

Lạc Tích Tuyết đến gần, hận không thể cho hai tên kia một quyền.

Nhưng mà cô cũng là một người con gái yếu ớt, tuỳ tiện xông vào chỉ có thua thiệt, cô nhanh chóng lấy điện thoại ra gọi một cú điện thoại, sau đó liền xông thẳng vào.

"Các người muốn làm gì? Dừng tay !" Lạc Tích Tuyết đẩy hai người đàn ông ra, tiến lên bảo vệ Trần Tiểu Mạt.

Hai người đàn ông nhìn chăm chú, cười lớn ôm lấy vai của Lạc Tích Tuyết: "Chúng tôi còn đang lo một em làm sao chia, không nghĩ đến lại có thêm một em tự đưa đến cửa."

"Đừng đụng vào tôi!" Lạc Tích Tuyết chán ghét né tránh, móc ra một xấp chi phiếu đưa đến trước mặt hai người đàn ông: "Hay là các người ra ngoài tìm thú vui, nơi này có tiền mặt, còn có thẻ nữa, mật mã là 8565223, các người cầm đi, tìm những người phụ nữ khác, thả chúng tôi đi."

Hai người đàn ông nhìn nhau một cái, có tiền, họ dĩ nhiên là vui lòng.

Nhưng mà trên dưới quan sát Lạc Tích Tuyết một cái, bọn họ không cam lòng, người phụ nữ kia có thể thả, nhưng người đẹp trước mắt này, ngũ quan xinh xắn, da thịt mịn màng, liếc mắt nhìn liền muốn hôn vài cái.

Mà thực thật là họ cũng muốn làm như thế, một tay mở tay Lạc Tích Tuyết lấy chi phiếu, hai người đàn ông nhanh chóng mang Lạc Tích Tuyết đè xuống ghế sô pha.

Cũng ngay lúc này, cửa chính ở sô pha vang lên một tiếng ầm ầm ngã xuống đất.

Lãnh Khinh Cuồng mang theo một đoàn người xuất hiện ở cửa, hắn đi trước, không nhìn ai, hai chân liền đem hai gã kia đá văng.

"Thay ta dạy dỗ bọn chúng." Hắn giận dữ hạ lệnh.


Lập tức có người mang hai người đàn ông kéo đi, ở cửa tay đấm chân đá bắt họ đứng lên.

"Em không sao chứ." Lãnh Khinh Cuồng cởi áo khoác xuống khoác lên người Lạc Tích Tuyết, thấp giọng hỏi cô.

"Ừ." Lạc Tích Tuyết cắn môi ngồi dậy, gật đầu cười cười với hắn: "Lại làm phiền anh."

Gặp loại chuyện như thế, cô cũng không biết nên tìm ai, chỉ là trước kia Lãnh Khinh Cuồng nói qua bên cạnh hắn có nhiều thuộc hạ, cô đoán chừng tình huống như thế này hắn có thể giải quyết.

Dù sao đã nợ hắn một lần, coi như thiếu một lần nữa, lúc khác sẽ trả hết một lượt.

Lúc rời khỏi PUB, Lãnh Khinh Cuồng để mấy anh em đưa Trần Tiểu Mạt và Cầm Tư Liên về, hắn vẫn ôm Lạc Tích Tuyết, Cầm Tư Liên có thâm ý khác nhìn Lãnh Khinh Cuồng một cái, mới đi theo thuộc hạ của hắn ngồi vào xe rời đi.

Lạc Tích Tuyết vừa định nói lời từ biệt, liền nhìn thấy một đám côn đồ, chợt vây quanh đến đây.

Dẫn đầu là một tên mập, cũng là đặc biệt quản lý khu vực này, vừa thấy Lãnh Khinh Cuồng lập tức khom lưng cúi đầu chào đón.

Hắn vừa định mở miệng nhận lỗi, hai người đàn ông lập tức tiến lên gọi: "Lão Đại!" (hai gã khi nãy)

"Đại cái đầu mày!" tên mập lập tức quát, một cước đá hai tên này.

Hai tên này thật không có mắt, phụ nữ của đại ca bọn họ cũng dám động, hiện tại gây ra hoạ lớn, bất quá cũng nhờ phúc của bọn họ, hắn mới có cơ hội chân chính nhìn thấy đại ca.

Tên mập lập tức xin lỗi với Lãnh Khinh Cuồng, khuôn mặt Lãnh Khinh Cuồng âm u lạnh lẽo, đưa mắt nhìn bọn thuộc hạ.

Một cái ghế nặng nề đập vào lưng tên mập, nhanh chóng làm hắn ngã gục xuống. Trong đường quy, thuộc hạ gây hoạ, lão đại phải gánh.

Tiếp theo đó là một trận đấm đá.


Lạc Tích Tuyết còn chưa phản ứng, chỉ thấy thuộc hạ của Lãnh Khinh Cuồng đến bẩm báo: "Đại ca, tên mập này thật vô dụng, đã gảy ba xương sườn!"

"Đánh đến khi hắn thất thiếu chảy máu mới thôi, như vậy sẽ không mang thuộc hạ, giả mạo là thuộc hạ của ta!" Lãnh Khinh Cuồng đốt một điếu thuốc, mặt u ám ra lệnh: "Coi như cho các anh em hoạt động gân cốt."

"Phải." Thuộc hạ lập tức nhận lệnh.

Lạc Tích Tuyết trong lòng sợ hãi, có một chút hối hận khi tìm Lãnh Khinh Cuồng, hắn cứ như vậy đánh đập, hai người kia không phải là bị hắn đánh chết hay sao.

"Lãnh thiếu gia, hay là thôi đi, như vậy sẽ đánh chết bọn họ." Cô kéo ống tay áo Lãnh Khinh Cuồng.

"Em đang xin tha cho bọn họ?" Lãnh Khinh Cuồng nhìn chằm chằm vào cô, chợt hài hước trêu ghẹo: "Nếu tôi bỏ qua cho bọn họ em sẽ cho tôi lợi ích gì."

Lạc Tích Tuyết nhìn ánh mắt nóng rực của hắn, theo bản năng làm động tác che ngực: "Anh muốn lợi ích gì?" Trong lòng cô sốt ruột, biết sớm sẽ không tìm Lãnh Khinh Cuồng giúp đỡ.

Lãnh Khinh Cuồng ánh mắt si mê nhìn cô: "Hay là tối nay, em theo tôi"

"A! Anh" Lạc Tích Tuyết sợ quát to, trong lòng chợt lạnh xuống. Người đàn ông này quả nhiên có ý đồ với cô.

"Tối nay theo tôi ăn cơm, thế nào?" Lãnh Khinh Cuồng mặt vô tội nhìn cô, môi ra sức nín cười.

Lạc Tích Tuyết dừng lại, tâm trạng cứ như ngồi xe cáp treo, lại rơi xuống.

Người đàn ông này, cố ý mập mờ không nói rõ, làm hại cô thiếu chút nữa nghĩ là hắn muốn cái kia.

"Tốt!" Cô sảng khoái đồng ý, đúng lúc cô cũng đói bụng.

Chính lúc này, một chiếc BMW màu đen chạy đến, nhìn người đến từ chiếc xe, Lạc Tích Tuyết kinh ngạc.

"Vũ Trạch ca, sao anh lại đến đây?" Lạc Tích Tuyết vùng ra Lãnh Khinh Cuồng, cứ như vậy nghênh đón.

Tiếu Vũ Trạch nắm chặc tay cô: "Tích Tuyết, thế nào, không sao chứ?"

"Không sao." Lạc Tích Tuyết mỉm cười với hắn, ý bảo hắn an tâm, lúc cúi đầu thấy hắn đang mang dép lê: "Anh..."

"Anh nghe Tư Liên nói em ở PUB xảy ra chuyện, làm anh giật cả mình...anh đang ngủ!" Tiếu Trạch Vũ có chút nhức đầu xin lỗi, hắn ngay cả giày cũng chưa kịp đổi, trên đường vượt mấy cái đèn đỏ để đến đây.


Thấy hắn vì mình mà lo lắng, Lạc Tích Tuyết trong lòng mềm nhũn, cảm giác quen thuộc lại nổi lên.

Chỉ là nhìn chằm chằm vào mặt Vũ Trạch ca, cô không khỏi cảm thấy kỳ lạ, gò má hồng lên không bình thường, ánh mắt phát sáng, trên tay nhiệt độ cũng cao kinh người.

"Vũ Trạch ca, anh phát sốt?" Lạc Tích Tuyết sờ trán của hắn, rất nóng, không khỏi nhíu mày.

"Ừ, có một chút." Bị cô nhắc đến tỉnh, Tiếu Vũ Trạch vừa rồi căng thẳng buông lỏng một chút, nhất thời cảm thấy cả người vô lực.

Hắn sáng nay phát sốt, đến bây giờ còn chưa khỏi, mới vừa rồi ngủ li bì.

"Em đưa anh về nhà."Lạc Tích Tuyết móc chìa khóa ra từ trong túi Tiếu Vũ Trạch, chủ động kéo hắn vào xe. Lên cơn sốt cũng không biết nghỉ ngơi thật tốt, chạy đến cứu cô ngộ nhỡ có chuyện gì phải làm sao?

"Lãnh Khinh Cuồng, chuyện hôm nay cảm ơn anh giúp một tay, hôm nào tôi đặc biệt mời anh ăn cơm, tối nay tôi muốn đưa Vũ Trạch ca về trước." Lạc Tích Tuyết không quên Lãnh Khinh Cuồng, gật đầu với hắn.

"Tốt, nhớ lời hứa của chúng ta." Lãnh Khinh Cuồng hướng cô kỳ lạ cười cười, cũng không nói thêm gì.

Cho đến khi thấy Lạc Tích Tuyết cùng xe của Tiếu Vũ Trạch biến mất trong màn đêm, hắn mới không nhanh không chậm từ trong ngực móc điện thoại di động ra.

Trong điện thoại từ trước đến nay chỉ có một dãy số.

"a lô, cha nuôi" Lãnh Khinh Cuồng thu vào gương mặt bất cần đời, vẻ mặt trở nên nhún nhường kính cẩn lạ thường.

"Ừ." Bên kia điện thoại truyền đến một giọng trầm thấp, trong giọng nói lộ ra vẻ lo lắng: "Cô ấy thế nào?"

"Yên tâm đi cha nuôi, Tích Tuyết đã bình an vô sự, mới vừa rồi chỉ là mấy tên côn đồ gây chuyện, đã bị con giải quyết." Lãnh Khinh Cuồng trả lời.

"Vậy thì tốt!" Người đàn ông bên kia điện thoại cuối cùng yên tâm, lại có lực uy hiếp nói ra một câu: "Nhớ mau sớm mang cô ấy bình an về gặp ta!"

Lãnh Khinh Cuồng gật đầu cam đoan: "Dạ vâng, cha nuôi! Gần đây trong khoãng thời gian này, người Lục gia canh giữ cô ấy rất chặt chẽ, chờ có cơ hội con nhất định sẽ mang cô ấy về đoàn tụ cùng người."

Màn đêm suy yếu, Lãnh Khinh Cuồng đuổi thuộc hạ rời khỏi, một mình ở bên cạnh xe đốt điếu thuốc.

Suy nghĩ của hắn nhớ lại Lạc Tích Tuyết ở quán rượu một đêm kia, đêm hôm đó hắn vốn là không có ý định bỏ qua cho cô, nhưng khi hắn thấy cái bớt phía trên rốt cô, hắn dừng lại tất cả động tác.

Cô là con gái thất lạc của cha nuôi nhiều năm nay.

Bình Luận (0)
Comment