Cưng Chiều Vợ Tối Cao: Em Dám Bỏ Trốn

Chương 119


Editor: lovelygirl262

"Không cần, tôi uống thuốc dạ dày sẽ không có chuyện gì." Lạc Tích Tuyết nhỏ giọng yếu ớt lắc đầu một cái.

Toàn thân cô hiện tại, một chút sức lực cũng không có, vốn dĩ cũng không muốn chuyển động, càng không muốn đi bệnh viện.

"Sắc mặt em không tốt, ngoan ngoãn ở trên giường nghỉ ngơi, chờ anh trở lại. Lạc Thiên Uy dịu dàng nói.

Lạc Tích Tuyết quay mặt qua chỗ khác: "Một chút nữa tôi muốn đi gặp bạn, đã hẹn với bọn họ."

"Vậy cũng tốt, đừng về quá muộn, anh sẽ phái người bảo vệ em." Lạc Thiên Uy nhẹ giọng dụ dỗ nói.

Hắn đỡ hai vai cô, tự tay cho cô uống thuốc, thấy cô thả lỏng nằm xuống, hắn mới rời đi.

Lạc Tích Tuyết không nói gì, chỉ cảm thấy mình giống như một con rối mặc người ta định đoạt thật buồn cười, khóe miệng nở nụ cười tự giễu.

Bảo vệ? Rõ ràng là giám thị!

Hắn chính là muốn khống chế cô, để cho cô một chút không gian tự do cũng không có sao?

Giằng co một đêm, cô cũng mệt mỏi, ngủ một chút đã đến chạng vạng.

Lúc rời giường, đã qua giờ hẹn cùng bọn Cầm Tư Liên.

Vì để tránh chuyện phát sinh giống lần trước ở quầy rượu, lần này các cô hẹn gặp nhau ở nhà hàng.

Chờ đến lúc Lạc Tích Tuyết đến, Trần Tiểu Mạt đã rất đói, cô trề môi oán trách: "Tích Tuyết a, đã mấy giờ rồi, cậu sao bây giờ mới đến."

"Xin lỗi, tớ đến trễ!" Lạc Tích Tuyết áy náy nói.


Cầm Tư Liên lo lắng nhìn sắc mặt tái nhợt của cô: "Tích Tuyết, cậu không sao chứ, xem cậu sắc mặt không tốt lắm."

"A, có thể là tối qua ngủ không ngon, dạ dày đau suốt đêm." Lạc Tích Tuyết uể oải trả lời.

"Nhất định là cậu ăn uống không đúng giờ." Trần Tiểu Mạt hiểu rõ, cô rất rõ ràng thói quen làm việc và nghỉ ngơi của Lạc Tích Tuyết. Trước kia có Vũ Trạch ca nhắc nhở cả ngày, hiện tại hai người đã chia tay, cô đại tiểu thư này dĩ nhiên là không biết tự chăm sóc bản thân.

"Vậy nhanh chọn món đi, tớ cũng đói rồi." Cầm Tư Liên mang thực đơn đưa cho hai người bạn tốt.

Ba người lần lượt chọn mấy món mình thích.

Chỉ chốc lát sau, thức ăn phong phú tinh xảo được mang lên bàn, Trần Tiểu Mạt không khách sáo gắp thức ăn trước, Cầm Tư Liên cũng ăn theo.

Chỉ có Lạc Tích Tuyết một lúc lâu cũng không động đũa.

Bàn thức ăn thơm ngon, cô cũng không có chút hứng thú nào, đơn giản gắp vài miếng, nhạt nhẽo ăn vào miệng.

Cô cũng không biết mình gần đây tại sao, tâm tình rất tệ, không giải thích được phiền não. Rõ ràng bụng đã rất đói, nhưng mới vừa ăn vài miếng, lại cảm thấy khó mà nuốt xuống.

"Tích Tuyết, sao thế? không có khẩu vị?" Cầm Tư Liền nhìn ra bạn tốt có điều khác thường, quan tâm hỏi.

Lạc Tích Tuyết nhàn nhạt lắc đầu, gắp mấy miếng, vẫn cảm thấy không có khẩu vị.

"Tích Tuyết, cậu không phải là cảm lạnh chứ? hay thân thể không thoải mái sao?" Cầm Tư Liên đến gần, thăm dò trán của cô, cũng không có nóng, không phải là cảm mạo.

Lạc Tích Tuyết giống như không còn chút sức lực nào ngẩng đầu lên: "Có thể gần đây nhiều áp lực, tâm tình không yên, không muốn ăn nhiều."

"Tích Tuyết, có muốn nếm thử thịt heo quay này không? Đây là bình thường cậu thích ăn nhất." Trần Tiểu Mạt gắp một miếng để vào chén Lạc Tích Tuyết.

Thịt heo quay nằm trên cơm trắng, vàng óng, nhiều dầu mỡ, bóc lên hơi nóng.

Lạc Tích Tuyết bưng chén cơm lên, vừa định ăn một miếng, mùi hương thịt quay xông vào mũi, dẫn đến dạ dày cô một trận cuồn cuộn lên, cảm thấy buồn nôn.


Cô vội vàng che miệng, không để ý đến người hai bạn tốt đang kinh ngạc, chạy nhanh vào nhà vệ sinh.

Ngồi xổm xuống, "Oa oa" ói ra, ói đến nước mắt cũng rơi xuống.

Lạc Tích Tuyết trong lòng buồn bực, không có bệnh, tại sao lại nôn mửa? Chẳng lẽ đồ ăn làm dạ dày không tốt? Nhưng rõ ràng hôm qua cô không có ăn gì?

Thật vất vả mới đỡ một chút, cô trở lại chỗ ngồi chuẩn bị ăn tiếp, ngửi thấy mùi thịt trong chén, cảm giác buồn nôn làm dạ dày lại cuồn cuộn lên lần nữa, cô đẩy chén ra xa, xoay người nôn khan mấy tiếng.

Cầm Tư Liên vỗ nhẹ lưng cô, nắm bàn tay lạnh như băng của cô quan tâm hỏi: "Tích Tuyết, nhìn dáng vẻ của cậu giống như bệnh không nhẹ, hay là đưa cậu đến bệnh viện kiểm tra một chút?"

"Không cần, tớ không sao!" Lạc Tích Tuyết khoát khoát tay, nhè nhẹ vuốt dạ dày, làm dịu cảm giác khó chịu.

"Tư Liên, cậu không cần lo lắng cho cậu ấy, cậu ấy nhất định là ăn uống không đúng giờ, uống một chút nước trái cây sẽ đỡ." Trần Tiểu Mạt gọi một ly nước trái cây, đưa đến cho Lạc Tích Tuyết, lo lắng dặn dò cô: "Cho dù không có bạn trai ở bên cạnh, cậu cũng phải biết được chăm sóc tốt ình a."

Lạc Tích Tuyết gật đầu một cái, uống vài hớp nước trái cây, vị chua vừa vào dạ dày, quả nhiên không sao.

"Cảm ơn, tớ đỡ hơn rồi." Cô chậm rãi nói, chuẩn bị tiếp tục ăn cơm.

Cầm Tư Liên ở bên cạnh nhìn cô, như có điều suy nghĩ.

Mà Trần Tiểu Mạt thì lên tiếng nói thẳng, cô trêu nghẹo nói: "Tích Tuyết, cậu bây giờ vừa ói lại không thể ngửi mùi thịt, nếu không phải cậu cùng Tiếu Vũ Trạch đã chia tay, tớ còn tưởng cậu đang mang thai đấy?"

Lời nói khiến người ta giật mình.

Lạc Tích Tuyết vẫn còn trầm mặc, lập tức liền tỉnh táo hẳn.

Mang thai? ! !

Tim cô một trận thắt chặt, trong đầu hiện lên suy nghĩ đáng sợ.

Tính ngày, chu kỳ kinh nguyệt cũng đã qua chừng mười ngày !


Cô vốn là có đau bụng kinh, chu kỳ mỗi tháng điều không đúng ngày, cô cũng không quá để ý. Nhưng nghe Trần Tiểu Mạt vô tình nhắc đến, cũng thật là phần giống vậy.

Chu kỳ kinh nguyệt bất thường, cũng không thể cảm thấy buồn nôn? Cô cùng hắn ở phương diện này có một số vấn đề, không để ý, sử dụng biện pháp phòng hộ, cũng không phải là không có khả năng.

Nghĩ như vậy, Lạc Tích Tuyết cảm thấy trên trán mồ hôi lạnh toát ra, trong lòng hoang mang sợ hãi, sẽ không phải thật như vậy, trúng thưởng rồi?

"Tích Tuyết, cậu không sao chứ?" Cầm Tư Liên đẩy cô một cái, chỉ cảm thấy biểu hiện cô hôm nay tương đối kỳ lạ.

"Không có...không có sao!" Lạc Tích Tuyết giọng run rẩy, trong lòng rối loạn, cô mù mịt nói với hai người bạn tốt: "Tớ không có khẩu vị, không muốn ăn cơm, các cậu ăn đi, tớ về nghỉ trước."

Nói xong, cô vội vàng đứng dậy rời đi.

Cầm Tư Liên và Trần Tiểu Mạt khó hiểu nhìn nhau, cũng không ngăn cản, chỉ là nghi hoặc rồi tiếp tục dùng cơm.

Lạc Tích Tuyết ra khỏi phòng ăn, lo lắng mình có thật hay không mang thai, cô định qua tiệm thuốc đối diện mua que thử kiểm tra, nhưng vừa nhấc chân, một chiếc xe màu đen dừng lại trước mặt cô.

"Lên xe, cậu chủ kêu tôi đến đón cô." Mặc Cảnh hạ cửa xe xuống, ra hiệu bằng ánh mắt với cô.

Lạc Tích Tuyết vốn là không muốn đi, vừa nghĩ đến Lạc Thiên Uy liên tiếp điên cuồng mấy đêm, cô lo lắng nếu không nghe theo yêu cầu của hắn, không biết hắn sẽ lại làm ra chuyện gì, cô nhắm mắt ngồi vào xe.

Xe một đường đi đến vùng ngoại thành, tại một khu nghỉ mát, ngừng lại.

"Đây là đâu?" Lạc Tích Tuyết nhìn hoàn cảnh xung quanh, nghi hoặc hỏi.

"Cậu chủ đã mua suối nước nóng này, hôm nay đặc biệt sắp xếp tiểu thư đến đây thả lỏng một chút, cậu chủ đang ở lầu hai." Mặc Cảnh vừa nói vừa mang thẻ phòng đưa cho Lạc Tích Tuyết.

Lạc Tích Tuyết không hiểu ý của Lạc Thiên Uy, nhưng mà phong cảnh ở đây rất đẹp, cô buông lỏng tâm tình một chút, nhưng vừa nghĩ đến mình có thể đã mang thai, trong lòng bỗng cảm thấy nặng nề.

Đẩy cửa phòng ra, Lạc Thiên Uy đang ngồi dựa vào ghế sô pha, hắn mới vừa tắm xong, lộ ra vòm ngực khoẻ mạnh và cường tráng, khuôn mặt lạnh lùng, giống như một hoàng tử cao ngạo, toàn thân toả ra khí chất cao quý.

"Tìm tôi có chuyện gì sao?" Lạc Tích Tuyết sắc mặt khó chịu nhìn hắn, chỉ cần nghĩ đến người đàn ông này có thể làm mình lớn bụng, cô hận đến nghiến răng.

Lạc Thiên Uy trên mặt lộ nét vui vẻ, hôm nay hắn đặc biệt sắp xếp kế hoạch này, chính là muốn nhận lỗi với cô, hiển nhiên không có ý định cùng cô tranh cãi.

Bàn tay hắn nhẹ nhàng đưa đến, nắm cổ tay nhỏ nhắn của Lạc Tích tuyết, mang cô kéo đến bên cạnh mình.


"Khu nghỉ mát suối nước nóng này rất nổi danh, hôm nay anh đặc biệt mang em đến đây, nghỉ ngơi xong anh sẽ đưa em trở về." Lạc Thiên Uy từ phía sau ôm eo cô, ở bên tai cô phun ra hơi nóng.

"Không cần, tôi mệt quá!" Lạc Tích Tuyết không còn hơi sức đẩy hắn ra.

Lạc Thiên Uy hơi chau mày, quan tâm hỏi: "Thế nào, còn chưa thoải mái sao?"

"Ừ." Lạc Tích Tuyết gật đầu một cái, trong lòng suy tính có nên đem chuyện mang thai nói với hắn.

Gương mặt Lạc Thiên Uy khẩn trương, bận kéo tay của cô, muốn gọi điện thoại: "Để anh gọi bác sĩ đến kiểm tra cho em."

"Không!" Lạc Tích Tuyết ngăn cản, kéo cánh tay hắn, làm nũng nói: "Tôi không muốn bác sĩ kiểm tra, chắc là bị cảm, anh ôm tôi một chút, ôm tôi một chút tôi sẽ không khó chịu!"

Cô vẫn không có can đảm, cùng hắn đối diện với chuyện mang thai, nếu kêu bác sĩ đến sẽ bị lộ hết. Dù sao hắn chỉ mới mười sáu tuổi, có lẽ chưa chuẩn bị tâm lý đón nhận một sinh mệnh mới, trước hết cô thử thăm dò phản ứng của hắn rồi nói sau.

Dịu dàng nói xong, đầu dựa vào trong ngực Lạc Thiên Uy, hai tay ôm chặt eo hắn.

Lạc Thiên Uy thấy cô rất ít khi biểu hiện dịu dàng nghe lời như thế này, cũng liền ôm cô, ôm lấy Lạc Tích Tuyết đặt xuống trên giường.

Thần sắc hắn dịu dàng, vẻ mặt đau lòng, vừa vỗ nhẹ tay cô, vừa lo lắng nói: "Sinh bệnh không kêu bác sĩ sao? Hay là anh bảo Mặc Cảnh đi mua thuốc cho em, tối qua là anh quá mãnh liệt, làm em bị thương, thật xin lỗi!"

Lạc Tích Tuyết ngớ ra, không nghĩ Lạc Thiên Uy sẽ chủ động nói xin lỗi cô, nhưng bây giờ nói thì có ích gì, đã làm tổn thương, cũng không có cách bù đắp.

"Thiên Uy" cô vùi mặt trong ngực hắn, sắc mặt có chút do dự.

"Ừ?" Lạc Thiên Uy ôm eo nhỏ nhắn của cô, khẽ lên tiếng.

Lạc Tích Tuyết cắn môi, ấp úng nói: "Tôi muốn hỏi anh một chuyện."

"Chuyện gì?" Lạc Thiên Uy nhẹ nhàng vuốt tóc cô, dịu dàng ôm cô.

Mặt Lạc Tích Tuyết đỏ lên, xấu hổ mở miệng: "Mỗi lần chúng ta như vậy, anh cũng không có sử dụng biện pháp phòng hộ sao?

Lạc Thiên Uy giật mình, nâng cô đối diện với mặt mình, ánh mắt sâu lắng ở trên mặt cô do dự.

"Em mang thai? "

Bình Luận (0)
Comment