Cưng Chiều Vợ Tối Cao: Em Dám Bỏ Trốn

Chương 123


Edit : babynhox

Cô biết hắn sẽ hận cô!

Nhưng mà, cô lại không có lựa chọn nào khác ——

Đứa nhỏ này căn bản là không thể tồn tại, cô tuyệt đối không thể giữ nó lại.

Lạc Thiên Uy nhìn vẻ mặt vô cùng lạnh nhạt không hề áy náy của Lạc Tích Tuyết, lửa giận của hắn bị kích thích đến cực hạn.

Hắn mạnh mẽ bắt lấy bờ vai cô, dùng sức lay động: "Lạc Tích Tuyết, em dám lừa gạt tôi, xoá sạch con của chúng ta! ! Tôi phải cho em biết cái giá em làm như vậy!"

Đau! ! !

Lạc Tích Tuyết cắn răng nhíu mày, bị hắn lay động đến chóng mặt, hình như hạ thân lại bắt đầu chảy máu.

Nhưng mà, cô đã là tìm được đường sống trong chỗ chết, người đã từng trải qua cái chết, lại có gì đáng sợ?

Oan uất cùng oán hận vẫn chôn dưới đáy lòng hình như cũng bị hắn châm đốt, ánh mắt lạnh lùng của Lạc Tích Tuyết giống như một thanh kiếm bắn xuyên qua hắn.

"Lạc Thiên Uy, tôi chỉ là sủng vật để anh đùa giỡn thôi, ngoại trừ làm công cụ cho anh, chẳng lẽ còn muốn tôi sinh con cho anh nửa sao?" Cô thê lương cười lạnh.

Nếu hắn không ép buộc cô, chiếm đoạt cô, sao cô có thể mang thai con của em trai, chuyện xấu hổ như vậy?

Toàn bộ đều là hắn làm hại, bởi vì hắn cô mới có thể gặp chuyện tội lỗi như vậy, hiện tại hắn có tư cách gì phẫn nộ trước mặt cô?

Bộ dáng bướng bỉnh không khuất phục không biết sống chết của Lạc Tích Tuyết hoàn toàn chọc giận hắn, hắn liền giương tay tát cô một cái vang dội, "Bốp" một tiếng, gò má liền đau nhức nóng rát.

Nước mắt Lạc Tích Tuyết liền chảy xuống, đây là cái thế giới gì? Bóp chết đứa con, người đau khổ nhất là cô, thân thể của còn phải chịu đựng đau đớn sâu sắc, mà bây giờ lại đến sự trách móc cùng phẫn nộ của Lạc Thiên Uy, vì cái gì cô phải chịu đựng những thứ này?


Sắc mặt Lạc Thiên Uy xanh mét, trong mắt có hai ngọn lửa đang bốc cháy hừng hực, gần như là nghiến răng nghiến lợi mà nói: "Tôi đối với em một lòng một dạ, dùng trái tim che chở em, cưng chiều em, yêu em, thì ra em vẫn chính là như thế!"

Hắn dùng sức quơ lấy cái ghế dựa bên cạnh ném văng ra ngoài,"Oanh" một tiếng, ghế dựa đâm vào trên tường, liền vỡ thành một đống.

Tiếp theo là một cái ghế dựa khác, còn có sô pha, không một cái nào may mắn thoát khỏi.

Trong mắt hắn là lạnh lẽo nổi giận và tàn nhẫn, toàn thân tản hắn tản ra vẻ kiêu ngạo muốn phá hủy tất cả, giống như nổi cơn điên, đã mất đi lý trí.

Lạc Tích Tuyết chỉ yên lặng nhìn hắn, mím môi, một câu cũng không nói.

Dù sao bọn họ vẫn nên có một cái kết, nếu sau khi bữa tiệc phát tiết này, đổi lấy được tự do của cô, cho dù là hắn đánh cô chết, đập bể toàn bộ những thứ ở đây cũng không sao.

Lạc Thiên Uy phát tiết đủ rồi, đi tới, nắm chặt vạt áo Lạc Tích Tuyết, trái tim đau đớn rống to: "Em có đứa nhỏ, vì cái gì không nói cho tôi biết? Vì cái gì muốn giấu diếm tôi một mình xóa sạch đứa nhỏ? Chẳng lẽ em không tin tưởng tôi như vậy?"

Lạc Tích Tuyết chỉ là cười lạnh, sắc mặt trong veo mà lạnh lùng nhìn hắn: "Anh lại tin tôi sao? Anh chỉ là muốn nhốt tôi, đùa giỡn tôi, biết rõ chúng ta là chị em, ba ba cũng đã sắp xếp vị hôn thê cho anh, vì cái gì vẫn còn khăng khăng một mực, muốn tôi một lòng một dạ với anh? Tôi đã tùy ý để anh đùa giỡn, anh còn muốn như thế nào? Muốn tôi móc trái tim ra cho cho anh? Làm không được!"

Lạc Thiên Uy trừng mắt nhìn cô, ánh mắt đỏ lên bởi vì phẫn nộ gần như muốn nhỏ máu ra : "Em muốn tôi hận em sao? Được, em đi, bây giờ em liền đi, lập tức biến mất! Em không phải vẫn muốn ly khai trời khỏi tôi sao? Từ giờ trở đi, tôi sẽ tha cho em! Về sau cũng sẽ không tới dây dưa với em nửa!"

Ha ha, hắn rốt cục cũng đồng ý không đến gần cô nửa, rốt cục cô có thể giải thoát rồi sao?

“Được, đây là anh nói !" Cô cầu còn không được.

Như là sợ một giây sau hắn sẽ đổi ý, Lạc Tích Tuyết vội vàng đứng dậy, vùng vẫy xuống giường.

Cho dù lúc này phía dưới cô vẫn đang chảy máu, nhưng thân thể đau đớn vĩnh viễn không bằng tổn thương tâm hồn Lạc Thiên Uy cho cô.

Ác ma này rất không dễ dàng mới nguyện ý buông tay, làm sao cô có thể bỏ qua cơ hội rời khỏi hắn lần này?

Lạc Tích Tuyết băng bó bụng dưới, lảo đảo đi đến phòng điều trị ở ngoài, không bao giờ muốn gặp hắn nửa.

Cửa, người ở phía sau mạnh mẽ đóng lại, truyền tới bên tai tiếng gào thét điên cuồng của Lạc Thiên Uy.


Chỉ là Lạc Tích Tuyết đã không để ý tới, hiện tại cô chỉ muốn rời khỏi hắn.

Mới vừa đi đến chỗ rẽ cầu thang, cô gặp Ngũ Khiết đứng ở đó, nói vậy đối thoại vừa rồi của cô cùng Lạc Thiên Uy, cô ấy nghe thấy được.

Ngũ Khiết là người duy nhất biết quan hệ của cô cho dù cô ấy là Lạc Thiên Uy phái tới theo dõi cô.

Lạc Tích Tuyết suy yếu tựa vào bức tường bệnh viện, thân thể liền muốn rơi xuống dưới, Ngũ Khiết vội vàng chạy đến đỡ cô, Lạc Tích Tuyết liền thuận thế khoát lên trên bờ vai cô ấy, dưới chân vẫn nhịp nhàng bước vội xuống lầu dưới.

Cô phải rời khỏi ác ma kia, lập tức, lập tức! ! !

"Tiểu thư, nói lời vừa rồi của ông chủ cũng không thật lòng, cậu ấy chẳng qua là nói nhảm một lúc, cô đừng rời khỏi cậu ấy, cô đi rồi, cậu ấy sẽ nổi điên !" Sắc mặt Ngũ Khiết lo lắng khuyên bảo.

Lạc Tích Tuyết rưng rưng lắc đầu: "Không, tôi muốn rời khỏi anh ta! Quan hệ của chúng tôi dù sao cũng kết thúc!"

Cho dù hiện tại cô không đành lòng, cuối cùng cũng có một ngày bọn họ tách ra, đau dài không bằng đau ngắn.

Ngũ Khiết không có nói nữa, cô ấy hiểu rõ Lạc Tích Tuyết khổ sở, dù sao quan hệ chị em cũng không phải quan hệ vợ chồng, không có bất cứ tình yêu nào bảo đảm, đối với hai bên mà nói tiến tới càng lâu lại càng là hành hạ, cô là người ngoài cuộc cũng không quyền nói cái gì nữa.

Lạc Tích Tuyết cắn chặt răng, từng bước một bước xuống cầu thang, nhưng nửa thân dưới vẫn chảy máu.

Đối với cô mà nói, hiện tại mỗi một bước đều như là dẫm nát trên mũi đao, mũi khoan đau buốt thấu xương! !

Rốt cục liều chết chống đỡ đến lầu một, cảm giác máu trong thân thể đều muốn chảy hết, phẫn nộ, đau đớn, giày vò đau lòng, cô chỉ cảm thấy từng cơn chóng mặt truyền đến trong đầu.

Nhưng mà, cô cố gắng nói với bản thân,"Tuyệt đối không thể ngã xuống! Cũng sắp thoát khỏi ác má Lạc Thiên Uy, cô cũng sắp nhìn thấy ánh sáng rồi !"

Một y tá trong bệnh viện hoảng sợ phát hiện toàn thân cô đều là máu, sợ tới mức hét lên.


Mấy y tá cùng bác sĩ lập tức tuôn ra, cố hết sức khuyên bảo: "Tiểu thư, cô mới vừa sinh non, không thể lộn xộn, mau trở về nghỉ ngơi!"

"Không, tôi muốn rời khỏi!" Lạc Tích Tuyết kiên trì, chỉ là trên trán mồ hôi ứa ra.

"Tiểu thư, đây là cô tại lấy tính mạng đùa giỡn, cô ra ngoài như vậy, khẳng định xảy ra chuyện ." Một bác sĩ nét mặt nghiêm túc nói.

Lạc Tích Tuyết không nghe khuyên bảo, một vẻ hướng về phía trước, miệng lẩm bẩm nói: "Tôi muốn rời khỏi đây, buông ra! !"

Chỉ cần không có Lạc Thiên Uy, đời người của cô liền sẽ không có vết nhơ, rốt cuộc cô chịu không nổi loại hành hạ không phải người này rồi.

"Tiểu thư, cô không cần như vậy, cô bình tĩnh một chút!" Mấy cái y tá liều mạng ngăn cản.

Bỗng nhiên, giọng nói phẫn nộ của Lạc Thiên Uy từ trên lầu vang tới: "Để cho cô ấy đi! ! !"

Tất cả mọi người chấn động, không dám di chuyển.

Đây là bệnh viện tư nhân, là sản nghiệp của Lạc Thiên Uy, nếu ông chủ cũng đã lên tiếng, những bác sĩ cùng y tá này đâu còn dám dị nghị gì.

Lạc Tích Tuyết được Ngũ Khiết dìu đỡ rời khỏi cửa lớn bệnh viên, quay đầu nhìn về phía em trai, tạm biệt, Lạc Thiên Uy!

Cô rốt cục rời khỏi hắn, bọn họ sẽ không còn dây dưa không rõ nửa!

Như là thở phào nhẹ nhõm, cả người Lạc Tích Tuyết liền thả lỏng xuống, thân thể không còn có chút sức lực chống đỡ nào, mềm nhũn ngồi phịch ở trên mặt đất, té xỉu. . . . . .

Trong bóng đêm, có một tấm lưới lớn vô hình, bao vây chặt chẽ cô.

Lạc Tích Tuyết liều mạng muốn chạy trốn, trốn, trốn, sao làm thế nào cũng không trốn thoát.

Một ác má hung ác há miệng rộng đầy máu bổ nhào về phía cô, gắt gao bắt lấy thân thể cô, Lạc Tích Tuyết không cách nào vùng vẫy, chỉ có thể thét chói tai nhìn ác ma, trong nháy mắt, ác ma kia liền biến thành Lạc Thiên Uy.

Trên mặt hắn bốc cháy sự phẫn nộ cùng đau khổ như được đao khắc, một đôi tay gắt gao ấn chặt cổ của cô.

"A! !" Lạc Tích Tuyết hoảng sợ kêu to, từ trong hôn mê tỉnh lại.

Ý thức hỗn loạn , cô vẫn vướng vào ác mộng vừa rồi, bộ ngực lên xuống cao thấp dữ dội .


Lạc Thiên Uy, ác ma này, ngay cả nằm mơ cũng không nguyện ý buông tha cô!

Một lát sau, Lạc Tích Tuyết mới bình phục nhịp tim, tinh thần dần dần tỉnh táo một chút.

Cô cố sức mở mắt ra, phát hiện bản thân đang nằm một cái giường sạch sẽ, Ngũ Khiết đang canh giữ ở bên giường, lo lắng nhìn cô.

Lạc Tích Tuyết hé miệng, giọng nói khàn khàn rất nhỏ, rõ ràng hao hết sức lực, lại giống muỗi rì rào kêu: "Ngũ Khiết, đây là đâu?"

Ngũ Khiết đỡ cô ngồi dậy, đem một cái gối mềm mại lót phía sau lưng Lạc Tích Tuyết, nhẹ nhàng nói: "Tiểu thư, đây là nhà tôi, cô yên tâm ở trong này, dưỡng bệnh thật tốt rồi nói."

"Nhà cô?" Lạc Tích Tuyết ngẩn người, lập tức lại ảm đạm gật đầu.

Đúng vậy, cô mới vừa sẩy thai xong, thân thể lại yếu như vậy, Lạc gia khẳng định là không thể trở về, còn không bằng ở chỗ Ngũ Khiết tĩnh dưỡng, ít nhất còn có cô ấy quan tâm cô.

"Cám ơn cô." Cô tự đáy lòng nói.

Ngũ Khiết cười cười, xua tay an ủi cô nói: "Có đai tiểu thư như cô ở nhà tôi như vậy, là tôi có phúc, cô cứ xem là nhà của mình, chỉ cần cô không ghét bỏ, ở bao lâu cũng có thể."

Nghe được cô ấy nói một hồi, Lạc Tích Tuyết cảm kích sắp rơi nước mắt, cô vốn là không có nhà để về, có chỗ ở ổn định, thật sự là phải cảm tạ Ngũ Khiết đồng ý thu nhận và giúp đỡ cô.

Bằng không trở lại Lạc gia, để cho ba ba biết tất cả, nhất định sẽ đánh cô gần chết, đuổi ra khỏi nhà.

"Tiểu thư, đừng nghĩ nhiều, hiện tại quan trọng nhất là điều dưỡng thân thể thật tốt, cô đã mê man hơn một ngày, làm tôi sợ muốn chết. Tới, trước tiên uông thuốc đi." Ngũ Khiết nói xong bưng tới một chén nước, cùng mấy viên thuốc.

Lạc Tích Tuyết gật gật đầu, đem thuốc bỏ vào trong miệng, lấy nước uống xuống.

Ngũ Khiết tiếp nhận cốc nước, lại cảm thán một tiếng: "Tiểu thư, cô cũng không cần tức giận với ông chủ, cô thật sự là quá lớn mật, cho dù không cần đứa nhỏ này, cô cũng có thể thương lượng cùng ông chủ một tiếng, đi tới bệnh viện lớn xóa bỏ nó. Chính cô đi chỗ tiệm thuốc mua thuốc phá thai uống, may mắn đúng lúc ông chủ đưa cô đi bệnh viện, nếu không hậu quả không thể tưởng tượng nổi."

"Tôi biết, chỉ là tôi không muốn để cho người khác biết." Lạc Tích Tuyết áy náy cúi đầu.

Quan hệ của cô cùng em trai là không có thể lộ ra ánh sáng, chẳng lẽ muốn em trai công khai cùng cô đi bệnh viện phá thai sao? Huống chi em trai mới mười sáu tuổi, sao hắn có thể có thể nuôi dưỡng được một đứa con đây? Chính bản thân hắn vẫn còn là đứa trẻ.

Những điều bí mật không muốn người biết, cũng là trái tim Lạc Tích Tuyết đau nhất, nhưng mà nói không nên lời.


Bình Luận (0)
Comment