Cưng Chiều Vợ Tối Cao: Em Dám Bỏ Trốn

Chương 144


Edit : babynhox

"Anh không phải là ngã bệnh chứ?"

Lạc Tích Tuyết nhìn sắc mặt tái nhợt của hắn, cực kỳ tiều tụy, giọng điệu nói chuyện cũng là có hơi không có sức, không giống người đàn ông cuồng ngạo bá đạo thường ngày kịa.

Lạc Thiên Uy chỉ là cười cười cô đơn: "Từ khi gặp em, anh luôn luôn bị bệnh, lâu như vậy, chẳng lẽ em cũng không có phát hiện sao"

Lạc Tích Tuyết không nói gì liếc nhìn hắn một cái, không biết hắn cố nhất như vậy là vì cái gì? Không cam lòng sao? Hay là hắn thật sự rất thích cô?

Nhưng mà, bên cạnh hắn không hề thiếu phụ nữ, cô gái Trì Nhược Huân kia không phải là có mang con của hắn sao?

Nghĩ tới đây, tim Lạc Tích Tuyết vừa mới có một tia xúc động, lại vừa cứng lạnh xuống.

"Anh đi đi, nếu như bị ba tôi phát hiện, anh liền đi không được!" Cô quay mặt qua chỗ khác, ép buộc bản thân không nhìn hắn nửa.

Nhưng Lạc Thiên Uy rất không dễ dàng mới nhìn thấy cô, làm sao lại đồng ý cứ rời khỏi như vậy.

"Tích Tuyết, anh rất nhớ em, để cho anh ôm em một chút, có được hay không?" Hắn đến gần cô, khát vọng nói.

"Lạc Thiên Uy, anh có thể tỉnh táo một chút không?" Lạc Tích Tuyết lui ra phía sau một bước, không cho hắn tiếp sát.

Tiếp tục cố chấp cũng chỉ là hành hạ lẫn nhau, nếu như vậy, còn không bằng kết thúc như vậy, như thế, ai cũng không nợ ai cái gì?

"Van xin em để cho anh ôm ngươi một cái, anh thật sự rất nhớ em, nếu không ôm em, anh sẽ chết !" Lạc Thiên Uy dùng ánh mắt đau thương nhìn cô, trong ánh mắt phủ đầy tình cảm dịu dàng.


Thương xót nhìn bộ dáng tuyệt vọng của hắn, cuối cùng trái tim Lạc Tích Tuyết cảm động. Không biết vì sao, hắn như vậy, bỗng nhiên khiến cho cô cảm thấy rất đau lòng. Hắn cao ngạo như vậy, chưa bao giờ chịu vì bất cứ việc gì cúi đầu trước ai, nhưng hôm nay là vì một cái ôm mà cầu xin cô. . . . . .

"Được rồi." Cô cắn môi gật gật đầu, khi Lạc Thiên Uy gấp rút không chờ kịp ôm cô vào lòng, cô lại bổ sung một câu: "Anh ôm tôi rồi, hãy mau rời khỏi đi."

Cô biết ba vẫn rất hận Lạc Thiên Uy, nếu để cho ông biết Lạc Thiên Uy chủ động đưa tới cửa, nhất định sẽ giết hắn.

"Tích Tuyết" Lạc Thiên Uy gắt gao vòng thân thể cô vào trong lòng, khẽ ngửi mùi hương quen thuộc trên người cô, hắn có loại cảm giác vui vẻ thoải mái.

Bệnh của hắn, không phải thân thể bị ốm đau, mà là được bệnh tương tư, mà Lạc Tích Tuyết chính thuốc giải của hắn.

Lạc Tích Tuyết vô ý ngẩng đầu, chóp mũi cũng ngoài ý muốnđụng phải cánh môi của người đàn ông, ngay tại lúc này, rốt cuộc Lạc Thiên Uy không nhịn được nhớ nhung trong lòng, môi của hắn nhanh chóng hạ xuống.

Lạc Tích Tuyết kinh ngạc, muốn cự tuyệt, lại bị Lạc Thiên Uy ôm chặt, căn bản là cô không có một đường vùng vẫy nào, chỉ có thể tùy ý hắn ở trên cổ mình, trên mặt, cánh môi, lỗ tai, hạ xuống từng cái từng cái hôn ngân chi chít.

Căn bản cô không cách nào né tránh, chỉ có thể bị ép tiếp nhận, trong đầu trở nên hỗn độn, cái loại cảm giác quen thuộc lại nổi lên.

Thấy Lạc Tích Tuyết dần dần thích ứng, Lạc Thiên Uy biến đổi thành nụ hôn nóng cháy mà mãnh liệt, đầu lưỡi của hắn cạy mở hàm răng cô, ở trong miệng cô dây dưa lăn lộn, liếm qua mỗi một ngóc ngách trong miệng cô, kịch liệt , giống như muốn chạm đến linh hồn của cô.

"Ưm" Lạc Tích Tuyết cảm thấy không khí trong lồng ngực càng ngày càng mỏng manh, cô không kìm nén nổi xầm xì một tiếng, chủ động ôm lên cổ hắn.


Thân thể Lạc Tích Tuyết run lên, của hắn đột nhiên xâm nhập, khiến cho trong lòng cô rất bất an.

Không phải vừa nảy chỉ là một cái ôm sao? Vì cái gì kau5 phát triển thành như vậy?

Đầu ngón tay của hắn bới móc cúc áo lót của cô, bàn tay to trực tiếp đi vào dò xét, môi mỏng lại càng đi tới bên gáy cô, chỗ xương quai xanh, ngón tay thon dài nhiệt tìnhvuốt ve thân thể xinh đẹp của cô đang bắt đầu nóng lên, một đường trợt xuống

"Làm sao bây giờ? Tích Tuyết, anh yêu em, thực sự yêu đến hết thuốc chữa rồi!"

Lạc Thiên Uy say sưa nỉ non, dứt bỏ tất cả tạp niệm, chỉ một lòng muốn ôm cô cùng một chỗ, nếu bọn họ có thể ôm hôn như vậy mãi, thật là tốt bao nhiêu?

Chỉ tiếc, toàn bộ đều là hy vọng xa vời.

Rốt cục, sau một cái hôn sâu lâu dài, hắn buông cô ra, lui ra cách cô vài bước một khoảng cách an toàn, hắn sợ bản thân không khống chế nổi, sẽ muốn cô.

Lạc Tích Tuyết vô lực đóng hai mắt lại: "Anh đi đi, ra khỏi cái cửa này, về sau cũng không được trở lại tìm tôi, về sau chúng ta là người lạ."

"Em đều biết hết rồi sao ?" Đột nhiên Lạc Thiên Uy băng lãnh mở miệng, Lạc Tích Tuyết xa cách đã làm cho hắn đau triệt nội tâm.


Lạc Tích Tuyết buông mắt xuống, âm thầm gật đầu: "Đúng vậy, ba đã nói cho tôi biết tất cả."

"Tất cả?" Bên môi Lạc Thiên Uy thoáng hiện ý cười bi thương.

"Ừ, tôi biết rõ thân thế của tôi, cũng hiểu rõ vì cái gì ba lại hận anh như vậy—— cho nên, chúng ta là không có khả năng ." Trong mắt Lạc Tích Tuyết không tự giác hiện ra một tầng hơi nước.

Cô cũng không muốn như vậy, nhưng thực sự Lạc Thiên Uy đã giết mẹ của Phương Tử Nhan , là vợ sau của ba, làm sao ba có thể đồng ý cho cô và hắn ở cùng một chỗ?

Mà cô rất không dễ dàng mới tìm được gia đình chân chính của mình, làm sao có thể cùng người nhà chia cắt? Cho nên kiếp này của bọn họ nhất định vô duyên rồi.

"Ân oán thế hệ trước, có có cần thiết kéo dài đến đời sau của chúng ta sao?" Lạc Thiên Uy ngẩng đầu lên, đau khổ nhìn cô.

"Giữa tôi với anh, không đơn giản là chuyện của đời trước, liền không tính ân oán của ba mẹ, tôi cũng sẽ không cùng anh ở một chỗ." Lạc Tích Tuyết ngẩng đầu, ánh mắt nhìn thẳng: "Bởi vì —— tôi không hề yêu anh."

"Ha ha, anh sớm biết rằng, em không thích anh, nhưng mà anh yêu em." Lạc Thiên Uy đau lòn rơi xuống mặt đất, dĩ nhiên không có nửa phần hơi sức.

Râu trên má che kín khuôn mặt hắn, cả người xem ra gầy gầy đen sẫm , hoàn toàn đã không có khí thế, hắn chỉ là một người đàn ông bị tình yêu làm tổn thương.

Lạc Tích Tuyết ngẩn ra, nhìn thấy khuôn mặt đau khổ của hắn, tuy khuôn mặt này vẫn anh tuấn mê người như cũ, lại tràn ngập đau xót nói không nên lời.

"Anh hãy quên tôi đi." Cô thở dài một hơi thật sậy, ngồi xổm người xuống tựa vào bên cạnh hắn, khuyên giải an ủi từ đáy lòng: "Kỳ thật tôi cũng không có tốt như anh tưởng tượng, không đáng để anh vì tôi như thế này."

Con ngươi Lạc Thiên Uy giật giật, nhìn cô động lòng người : "Mặc kệ em không tốt bao nhiêu, anh nói rồi , Lạc Tích Tuyết, anh yêu em, bất kể em là ai, có thân phận gì, anh đều yêu em!"

"Anh" Lạc Tích Tuyết cảm thấy mệt mỏi, thái độ cố chấp của hắn, khiến cho cô chỉ muốn trốn tránh: "Tình yêu của anh, làm cho tôi không có cách nào thở được!"

"Anh biết trước kia anh đối với em như vậy, nhất định em rất giận anh, có thể cũng là vì abg quá sợ hãi mất em." Lạc Thiên Uy bỗng nhiên nắm tay cô, sám hối từ đáy lòng: "Tích Tuyết, anh biết anh sai rồi, nhưng mà vì em, cho dù sau này khi chết anh phải xuống mười tám tầng địa ngục, anh cũng đồng ý !"


Bình Luận (0)
Comment