Cưng Chiều Vợ Tối Cao: Em Dám Bỏ Trốn

Chương 185


Edit : babynhox

Chiêm Mỗ Tư lẳng lặng nhìn cô, khóe miệng không tự giác thoáng hiện ý cười.

Dùng xong bữa tối, Chiêm Mỗ Tư trực tiếp ôm Lạc Tích Tuyết đưa đến cửa phòng, Lạc Tích Tuyết đang kéo cửa đang muốn đi vào. Bỗng nhiên Chiêm Mỗ Tư lại nắm chặt cổ tay cô, đôi gò má kiên nghị đôi má tại nhàn nhạt dưới ánh đèn hình vuông, anh tuấn mà rất có sức quyến rũ.

Lạc Tích Tuyết nghiêng mặt tránh ánh mắt nóng bỏng của hắn, cô thử dùng sức hất tay hắn ra, nhưng hắn vẫn nắm gắt gao.

"Anh, buông ra" Cô nóng lòng muốn tránh thoát.

Nhưng Chiêm Mỗ Tư lại bá đạo ôm cô vào trong lòng, con ngươi u ám của hắn lóe ra ánh sáng khác thường : "Tích Tuyết, đàn ông thích em đúng là nhiều như sao trên trời. Em nói, tôi làm sao mới có thể có được em trọn vẹn đây?"

Lạc Tích Tuyết giật mình, theo bản năng nhíu mày, cô không biết là hắn một người đàn ông đã kết hôn như hắn bây giờ còn có tư cách gì nói những lời này.

"Tôi mệt mỏi, anh đi đi." Cô có chút mệt mỏi nói.

Nhưng Chiêm Mỗ Tư lại ôm cô thật chặt, không chịu buông tay: "Em là người phụ nữ của tôi, nếu em còn dám ở sau lưng tôi, qua lại với đàn ông khác, tôi nhất định sẽ giết bọn họ."

Tim của Lạc Tích Tuyết giống như bị cái búa nặng gõ vào, đôi mắt xinh đẹp trong suốt nhảy lên một đám lửa giận: "Rốt cuộc anh muốn thế nào? Tôi không phải là đồ chơi của anh, đây là Trung Quốc là xã hội pháp luật, không phải anh muốn thế nào thì có thể thế đó, tôi quen biết ai, quan hệ với ai, cũng không cần anh quản, anh càng không có tư cách hỏi đến! !"

Dứt lời giận hờn, cô xoay người đi vào phòng, không muốn nói thêm một câu nào với Chiêm Mỗ Tư nửa.

Ánh mắt Chiêm Mỗ Tư lạnh lẽo, đi theo vào phòng, hắn nắm cổ tay Lạc Tích Tuyết, dùng sức mạnh mẽ kéo cô vào trong ngực mình.

"Em đang trách tôi?" Hắn ôm chặt eo nhỏ nhắn của cô, bàn tay lớn nắm cằm cô, hai mắt nheo lại, con mắt chăm chú nhìn cô.


Lạc Tích Tuyết ngầm điều chỉnh hơi thở, cười lạnh hỏi lại: "Anh dùng bạn của tôi uy hiếp tôi, chẳng lẽ tôi phải cảm kích anh sao?"

Chiêm Mỗ Tư nắm chặt cằm của cô, ôm cô lại gần mình hơn ba phần: "Tôi nói em là người của tôi, chỉ có thể ở bên cạnh tôi, nhưng em không an phận muốn chạy trốn, lại còn cùng uống rượu với người đàn ông kia ở quán bar."

Con ngươi đọng nước của Lạc Tích Tuyết chống lại hắn, có chút hổn hển: "Tôi chưa từng đồng ý là người của anh, anh đã kết hôn, đã có vợ và con, vì sao vẫn còn dây dưa không rời với tôi?"

Ánh mắt thâm thúy của Chiêm Mỗ Tư nhìn chằm chằm cô rất lâu, đột nhiên kề sát vào bên tai của cô, hơi thở nóng rực phun vào bên tai cô, ánh mắt sắc bén như muốn nhìn thấu lòng của cô: "Em đố kỵ rồi hả?"

Mặt Lạc Tích Tuyết cứng đờ, lạnh lùng mở miệng: "Có gì mà tôi phải đố kỵ, chuyện của anh căn bản chẳng quan hệ tới tôi!"

Chiêm Mỗ Tư không nói nữa, mà là rũ con ngươi xuống nhìn cô, như là muốn từ ánh mắt nhìn ra chỗ sâu nhất trong tâm hồn của cô.

Lạc Tích Tuyết luôn giữ tư thế thản nhiên nhưng khi hắn nhìn chằm chằm mình, không hiểu sao tim lại đập rất nhanh, con ngươi đen kia của hắn, nóng bỏng gần như có thể ăn tươi cô tại chỗ.

Chỉ là đêm nay hắn cũng không có làm gì, cũng không nói thêm cái gì, thậm chí chưa nói ra một câu bắt buộc cô, hắn liếc nhìn cô thật kỹ hồi lâu, lúc tiếng chuông gõ vang lên mười hai giờ đêm, hắn liền xoay người cất bước rời đi.

Lạc Tích Tuyết thở dốc một hời thật mạnh, thần kinh căng thẳng toàn thân rốt cục cũng buông lỏng, nhưng vạt áo sau lưng cô đã bị mồ hôi làm ẩm ướt rồi.


May mắy hắn đã rời đi, cuối cùng cũng không làm gì cô, nếu hắn đề xuất yêu cầu cái gì quá phận với cô, mà nếu cô từ chối, cô rất sợ hắn có thể giống như trước kia bắt buộc cô hay không.

Sự yên lặng của bóng đêm, tất cả biệt thự đều đã yên tĩnh trở lại, Lạc Tích Tuyết nằm ở trong chăn, hai mắt lẳng lặng ngóng nhìn trên trần nhà đến ngẩn người.

Màn đêm, một chiếc xe thể thao mới ở trong thành thị chạy đi, hướng về khu biệt thự sa hoa.

Vùng này vốn nổi tiếng là khu biệt thự, cũng là một chút danh nhân giàu có ở địa phương, cho nên vùng này luôn luôn là ô tô hàng hiệu chạy trên đường.

Xe của Chiêm Mỗ Tư có rèm che ngừng trước biệt thự có phong cách La Mã, xe mới vừa dừng ổn định, dưới ban công lầu hai biệt thự, một người phụ nữ mặc váy dài tơ tằm cổ áo chữ V rộng đi ra.

Khuôn mặt xinh đẹp tinh xảo, da thịt trắng nõn bóng loáng như tuyết, tóc dài sáng mềm, toàn bộ đều áp sát trước ngực, che khuất một mảnh cảnh đẹp.

Váy dài nhẹ bay theo gió, tạo nên tầng tầng sóng gợn, như cái đuôi của người cá xinh đẹp ẩn sâu ở trong biển.

Chiêm Mỗ Tư hơi hơi khom người, chân thẳng tấp bước ra, trở tay đóng cửa xe lại, cất bước đón lấy người phụ nữ mới ra.

Tống Khuynh Vũ —— người phụ nữ xinh đẹp này, gần như là cùng một khuôn mặt với Lạc Tích Tuyết, ngay cả mỗi một động tác cử chỉ tao nhã cũng tương tự lạ thường.


Cô ta kinh ngạc nhìn người đàn ông có khuôn mặt lãnh khốc bá đạo trước mắt, xa cách lâu như vậy, mỗi ngày cô ta đều ở trong dày vò tương tư, không nghĩ tới hôm nay hắn lại chủ động đến tìm mình, tim của cô ta gần muốn nhảy nhót ra ngoài.

"Thiên Uy, em rất nhớ anh!" Tống Khuynh Vũ đong đưa váy dài, ánh mắt nhìn vào Lạc Thiên Uy, trong lòng không nhịn được mà rung động.

Chỉ là cô ta vừa muốn tới gần hắn, lại bị ánh mắt hung hăng của Lạc Thiên Uy dọa lui về.

Lòng của cô ta lập tức lạnh lẽo, ngày xưa bọn họ nhiệt tình triền miên vẫn rành rành trước mắt, hiện giờ Lạc Tích Tuyết thật đã trở lại, trong đôi mắt câu hồn của hắn dđã không còn tình cảm dịu dàng của bọn họ lúc mới gặp nửa, hiện tại hắn chẳng muốn liếc mắt nhìn cô ta một cái, thật ra cô ta đã sớm biết kết quả như vậy.

Nếu lúc trước không phải cô ta phẫu thuật thẫm mỹ thành bộ dáng của Lạc Tích Tuyết, căn bản là hắn không chú ý đến cô ta, càng khỏi nói sẽ ở cùng với cô ta ròng rã ba năm.

Nhưng giấy gói không được lửa, lúc Lạc Thiên Uy chân chính tìm lại được đoạn trí nhớ bị mất, cũng phát hiện cô ta căn bản không phải là Tuyết nhi của hắn, phút chốc cô ta đã bị hắn đánh nhốt vào địa ngục.

Cô ta biết hắn hận cô ta, nếu không phải cô ta giả thành bộ dáng Lạc Tích Tuyết, thì sao hắn và Lạc Tích Tuyết có thể tách ra ba năm lâu như vậy?

Hiện tại Lạc Thiên Uy đã phát hiện toàn bộ sự thật, hắn sẽ không muốn mình, cô ta biết, chỉ là cô ta thật không ngờ hắn còn có thể tìm đến mình.

"Chuyện tôi dặn dò, em đều đã làm tốt chứ?" Lạc Thiên Uy lập tức đi vào trong phòng khách ngồi xuống, mặt không chút thay đổi hỏi.

Tống Khuynh Vũ học bộ dáng của Lạc Tích Tuyết, rót cho Lạc Thiên Uy một cốc cà phê, bưng đến trước mặt hắn: "Tôn chủ xin yên tâm, chi tiết liên quan đến tất cả sinh hoạt của Lạc Tích Tuyết, em đều đã thuộc lòng rồi."

Tự tin và thông mình của cô ta, ở bên cạnh Lạc Thiên Uy giả thành Lạc Tích Tuyết lâu như vậy, khiến ẹ ruột của Lạc Thiên Uy nhìn thấy, cũng không phát hiện ra, vì thế cô ta cũng từng đắc chí.

Nhưng rất nhanh liền phát hiện, mình chẳng qua là một thế thân Lạc Tích Tuyết, cho dù cô ta đã dùng các loại phương pháp mê hoặc hắn, nhưng mỗi khi hắn phát sinh kích tình với cô, trong miệng hắn đều say mê thì thầm, kêu gọi tên của người phụ nữ khác.

Lạc Tích Tuyết, hắn vĩnh viễn không thoát bóng mờ của cô, mà cô ta cũng thế.

Một ngày hắn không quên cô, cô ta liền tiếp tục đóng vai của cô, vĩnh viễn tuân theo. . . . . .


Bình Luận (0)
Comment