Cưng Chiều Vợ Tối Cao: Em Dám Bỏ Trốn

Chương 219


Editor: Trâm Trần

Lạc Tích Tuyết ngẩng mặt nhìn anh, bi phẫn nói:”Vậy còn anh? Anh thiết kế hãm hại tôi cùng anh Vũ Trạch, lại giết Hàn Diệp Thần, tôi không nên hận anh sao? Tôi sao thật long nguyện ý gả cho người máu lạnh tuyệt tình tàn khốc như anh đây?”

Lạc Tích Tuyết đem bi thương tích tụ trong long thổ lộ hết ra ngoài.

Khi nhận được tin tức về cái chết của anh Vũ Trạch, cô rất đau long, bây giờ xác nhận lại không phải Chiêm Mỗ Tư làm nhưng anh cũng không thoát khỏi liên quan.

Cô không có cách nào giết anh để báo thù cho anh Vũ Trạch, không thể làm gì khác hơn là để ình thoát khỏi anh, nhưng cô năm lần bảy lượt đều bị anh bắt trở về, cũng bức cô trở thành vợ của anh.

“Tích Tuyết, tôi đã từng hỏi em, nếu như bọn họ không có chết, em sẽ gả cho tôi sao? Đáp án đó em còn nhở rõ không?”

Chiêm Mỗ Tư nắm lấy cổ tay mịn màng của cô kéo đến bên cạnh mình, nguy hiểm híp mắt hỏi.

Mặt Lạc Tích Tuyết liền biến sắc.

“Tích Tuyết, nếu như tôi thật sự không có giết Tiếu Vũ Trạch cũng không có giết Hàn Diệp Thần thì em sẽ đồng ý gả cho tôi sao?”

Ngày đó gió biển thổi phất phơ, anh ôm cô bước lên boong tàu, cúi đầu hỏi cô, đáy mắt lóe chút lệ quang.

“Không biết” Cô lạnh lung thản nhiên trả lời.


Coi như anh không có giết Hàn Diệp Thần cũng không có giết Tiếu Vu Trạch, cô cũng không có nghĩ đến việc sẽ cùng anh kết hôn, cô cùng anh căn bản là người của hai thế giới.

Chiêm Mỗ Tư dùng sức nắm lấy cằm của cô, để cho cô nhìn thẳng vào mắt anh tức giận nói:

“Coi như bọn họ không chết, cũng không đến phiên em nói không. Tích Tuyết, tôi nói rồi, cuộc đời này của em định sẵn là người phụ nữ của tôi, mặc kệ em có hận tôi hay không, cư xử với tôi lạnh lung thế nào đi chăng nữa, em chỉ có thể cả đời ở lại bên cạnh tôi, nơi nào cũng không thể đi!”

“Anh không muốn ly hôn!” ánh mắt Lạc Tích Tuyết thoáng qua nhất mạt đau đớn.

“Cả đời cũng đừng nghĩ đến!” anh cắn chặt hàm răng kiên định nói.

Lạc Tích Tuyết cảm thấy không còn hy vọng, trong long cô một hồi co rút đau đớn, thiếu chút nữa ngã nhào trên đất.

Ai ngờ Chiêm Mỗ Tư tiến lên một tay nắm lấy eo của cô đem cô vác trên vai ném vào trong ghế xe của anh.

Cô vô lực giãy giụa, cảm thấy ở cổ có chút đau xot, trước mắt tối một mảnh cái gì cũng không biết.

Thởi điểm Lạc Tích Tuyết mở mắt lần nữa, cô đã thấy mình ở trong căn phòng quen thuộc, chỉ là trên than lạnh lẽo vô cùng, làm cho cô cảm thấy rất không thoải mái, cúi đầu mà xem xét, cô không khỏi kinh ngạc trợn tròn mắt.

Cô cả người trần truồng nằm ở trên giường, trên người không có một chút quần áo che đậy, từ cổ đến chân, cơ hồ mỗi một tấc trên da thịt, cũng hiện đầy những dấu hôn lớn nhỏ, máu ứ đọng sưng đỏ.

Lạc Tích Tuyết cau mày nỗ lực chống đỡ thân thể ngồi dậy, mới vừa hoạt động một chút cô liền cảm thấy một cảm giác đau đớn truyền đến, mãnh liệt như vậy, không cần phải nói cũng biết là kiệt tác của ai rồi.


"Em tỉnh rôi?” Bên cạnh một giọng nói băng hàn thấu xương đột nhiên vang lên, Lạc Tích Tuyết không có nghe rõ anh đang nói gì, chỉ cảm thấy một cỗ dòng nước lạnh thổi vào cổ cô.

"Ừm." Lạc Tích Tuyết gật đầu một cái, theo bản năng sờ sờ phần cổ của mình, nơi đó đau nhức kịch liệt, làm cô cảm thấy một trận hôn mê: "Anh đánh tôi bất tỉnh?"

"Oán trách tôi sao?" Chiêm Mỗ Tư ở bên cạnh cô ngồi xuống, đột nhiên vươn tay đem Lạc Tích Tuyết ôm ở trong lòng ngực mình.

Lạc Tích Tuyết đối với Chiêm Mỗ Tư nói như vậy, cảm thấy có chút bi ai, oán hận? Cô có thể không oán không hận sao? Không phải lại bị anh mang về nhà tù sao!

Chiêm Mỗ Tư tức thời cúi người, chiếc lưỡi cực kỳ thân mật liếm qua vành tai của Lạc Tích Tuyết, lại đem chúng ngậm vào trong miệng, thanh âm mang theo trầm thấp nhỏ giọng nói: "Tích Tuyết, thân thể của em thật rất thơm, tôi nhẫn nhịn không ngừng muốn em nhiều lân hơn! Em không phải sẽ trách tôi chứ?"

Anh đã một tháng không có muốn cô, khó tránh khỏi có chút khống chế không được, nhất là mới vừa rồi cô nói muốn cùng anh ly hôn, càng làm cho anh không ngừng tức giận, không kịp chờ đợi muốn phải có cô.

Thân thể Lạc Tích Tuyết run rẩy, đôi môi bắt đầu trắng bệch, nhưng cô vẫn nỗ lực điều chỉnh hô hấp của mình, cười lạnh nói: "Anh muốn thì cứ làm đi, dù sao cũng là lần cuối cùng, tôi nhất định sẽ có cách thoát khỏi anh"

Lời của nàng còn chưa kịp nói xong, đã cảm thấy bàn tay Chiêm Mỗ Tư từ phía sau nắm trước ngực đẫy đà của cô, thởi điểm cô không kịp kêu lên tiếng, anh đã cố ý dùng móng tay tà ác cọ xát đỉnh ngực cô một chút, than thể Lạc Tích Tuyết lập tức theo bản năng kinh hãi một chút.

Đôi mắt anh ngày càng sâu hơn, như dưới màn đêm mênh mông bát ngát tĩnh mịch, đặt lên một tầng tà ác mờ mịt sương mù, khí nóng phun lên vành tai của cô, giống như Satan từ địa ngục đến: "Tích Tuyết, làm thế nào bây giờ? Tôi muốn trừng phạt em, mới có thể làm cho em vĩnh viễn nhớ, em đã là thê tử của tôi rồi, từ nay về sau cả đời cũng không thể thoát khỏi tôi?"

"Tôi không muốn, Chiêm Mỗ Tư, anh bỏ qua cho tôi đi." Lạc Tích Tuyết kháng cự, sau lưng dính sát vào lồng ngực nóng rực của người đàn ông cơ hồ sẽ phải bốc cháy lên.

Cô biết lần này anh giận thật, mỗi lần anh càng tức giận liền biểu hiện được sự lãnh mị, đây là dấu hiệu trước cơn giận dữ, ý nghĩa cũng sắp có một cuộc bão tố.


Chiêm Mỗ Tư than nhẹ một tiếng, một tay nắm lấy cằm của cô, buộc cô phải nhìn vào mắt của anh: "Tích Tuyết, em là người phụ nữ duy nhất của cuộc đời tôi, tôi khát vọng em đã rất lâu rồi, thật vất vả mới làm cho em gả cho tôi, em cảm thấy tôi sẽ bỏ qua cho em sao?"

Lạc Tích Tuyết cố nén cằm bị anh bóp đến đau đớn, bi ai kêu lên: "Vậy anh muốn như thế nào, rốt cuộc muốn như thế nào, anh mới bằng lòng bỏ qua cho tôi?"

"Mặc kệ như thế nào, tôi đều không thể nào bỏ qua cho em, càng không thể nào ly hôn với em, em đừng vọng tưởng tôi sẽ đồng ý! !" một câu nói của Chiêm Mỗ Tư, phá vỡ tất cả hy vọng của cô.

Lạc Tích Tuyết còn không kịp đau lòng, Chiêm Mỗ Tư đã không nói lời gì đè cô ở trên giường, bàn tay lạnh lẽo vuốt ve gương mặt của cô, giống như hết sức tiếc hận nói: "Tích Tuyết, em đã là vợ của tôi rồi, vốn là tôi không có ý định dùng cái loại phương thức này đối đãi với em, nhưng tôi phát hiện trí nhớ của em thật thật không tốt, tôi một ngày không nhắc nhở em, em liền quên mất mình là thuộc về của ai, lại vẫn nghĩ tới rời khỏi tôi? Như vậy hôm nay, tôi liền để cho em nhớ tới, nhớ rõ em là người phụ nữ của ai."

"Không cần, Chiêm Mỗ Tư, anh không thể đối xử với tôi như vậy!" sắc mặt của Lạc Tích Tuyết tái nhợt, nước mắt từng chuỗi lăn xuống, trong lòng càng bị thấp thỏm lo âu đan vào.

Lúc này Chiêm Mỗ Tư, giống như là con mãnh thú không có chút tình cảm nào, anh cúi người ngăn chặn môi cô, ánh mắt như băng, hận không được đem cô xé nát ra.

"Không cần? Rõ ràng, là em tự mình lựa chọn không cần dịu dàng." Đôi mắt Chiêm Mỗ Tư hiện đầy lệ khí, giữa hai lông mày càng thêm nổi lên bão táp, anh cắn răng nghiến lợi chống lại khuôn mặt nhỏ nhắn hoàn toàn mất đi huyết sắc của cô, cười lạnh nói: "Tuyết Nhi, vì để cho em nhớ sâu hơn, hôm nay chúng ta chơi điểm không giống nhau thôi."

"Anh anh muốn làm gì?" Lạc Tích Tuyết sợ hàm răng đều run lên, sợ hãi giống như là cây dây leo, thật chặt quấn quanh toàn than cô, cô không cách nào nhúc nhích cũng không cách nào thoát khỏi.

"Bảo bối, em nói thử đi?" Chiêm Mỗ Tư hướng cô nâng lên một nụ cười mị hoặc như Satan, khát máu ý lạnh ngưng tụ ở đáy mắt của anh.

Anh nhẹ nhàng cởi dây lưng bên hông ra, kéo qua tay cô giơ lên đầu giường, sau đó dùng dây lưng gắt gao đem lấy hai tay của cô cột vào hướng trên đỉnh đầu giường

Lạc Tích Tuyết chợt lắc đầu, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, cả người run rẩy càng thêm lợi hại : "Không cần, Chiêm Mỗ Tư, không nên như vậy."

Cô quả thật không thể tin được, anh thế nhưng dùng cái phương pháp bạo ngược này đối đãi cô? Rõ ràng là anh có người phụ nữ khác, cô muốn cùng anh ly hôn có cái gì không đúng? Tại sao anh còn không chịu buông tay? Nếu anh có người phụ nữ kia, cô ly hôn, thành toàn bọn họ không phải tốt hơn sao?

Chiêm Mỗ Tư kéo khóa kéo xuống, bắt đầu thoát đi quần áo của mình.


Lạc Tích Tuyết càng thêm giằng co, giờ phút này thân thể của cô bởi vì khẩn trương mà nổi lên một phần mê người, bộ ngực rất tròn bởi vì hô hấp dồn dập mà đứng sừng sững bất khuất , khẽ dính tóc đen dính ướt vào trên thân thể, ánh mắt cô hoảng sợ như một con nai con nhìn anh, nhưng không biết dạng này của chính mình lại càng làm tăng thêm thú tính của người đàn ông.

Rất nhanh, Chiêm Mỗ Tư đã cởi hết quần áo của mình, anh bò lên giường, một tay chống đỡ lấy thân thể, ngón tay thon dài mà tinh xảo hơi lạnh, chậm rãi lau một bên mặt của Lạc Tích Tuyết, lúc sau từ mặt chạy đến cổ của cô, xương quai xanh, trước ngực, bắp đùi, đến mức không khỏi đưa tới cho Lạc Tích Tuyết một hồi nổi da gà run sợ.

"Tích Tuyết, thân thể của em thật là hoàn mỹ, chỉ cần nhìn em, tôi liền không nhịn được đối với em nổi phản ứng rồi." Anh liếm khóe môi một cái, mắt phượng nguy hiểm nheo lại, giọng nói đầu độc rồi lại âm trầm ở bên tai cô thổi khí nóng.

"Chiêm Mỗ Tư, buông tôi ra, không nên như vậy, anh buông tôi ra, chúng tahãy nói chuyện!" Lạc Tích Tuyết liều mạng lắc đầu, lòng đang run rẩy, vẻ mặt vô cùng yếu ớt và hoảng sợ

Con ngươi anh không che giấu chút đau thương nào, khóe miệng nâng lên nhất mạt chua chát: "Thật tốt nói? Còn không phải là muốn cùng tôi ly hôn?"

Trong mắt của anh dấy lên ngọn lửa hừng hực, bỗng dưng, anh cúi đầu, hôn lên cổ trắng nõn của cô, lại bắt đầu hướng xương quai xanh tiến công, long của Lạc Tích Tuyết đột nhiên vô cùng hoảng loạn, không cần, cô không cần cái bộ dáng này, cô không thích cảm giác như thế

Bị sự chống cự của cô, Chiêm Mỗ Tư thả tay xuống, ôm chặt lấy Lạc Tích Tuyết. Anh chôn đầu vào trên cổ cô, hai cánh tay thật chặt vòng quanh cô, tròng mắt rơi trên khuôn mặt sợ hãi của cô.

"Tích Tuyết, đồng ý cả đời ở lại bên cạnh anh. Anh yêu em, người phụ nữ nhiều chuyện kia anh nhất định sẽ xử lý tốt, được không?"

"Không cần, Chiêm Mỗ Tư, chúng ta không thể nào!" Lạc Tích Tuyết lắc đầu quay mặt qua chỗ khác, tín nhiệm của cô đối với anh đã biến mất hoàn toàn ngay lúc vừa rồi rồi.

Trong mắt Chiêm Mỗ Tư tóe ra tia bén nhọn cùng hận ý, lửa giận, chỉ trong nháy mắt bị đốt lên!

"Em đã không chịu đồng ý, cũng đừng trách tôi đối với em vô tình!" Anh cơ hồ gầm thét ra tiếng, ánh mắt tức giận, tựa hồ một giây kế tiếp sẽ phải đem lạc Tích Tuyết xé cá nát bấy.


Bình Luận (0)
Comment