Cưng Chiều Vợ Tối Cao: Em Dám Bỏ Trốn

Chương 229


Edit: Fannie93

“Chiêm Mỗ Tư anh nhẹ một chút nha”

Hơi sức giãy giụa của Lạc Tích Tuyết giảm dần, cũng chỉ kêu rên với anh.

“Anh ra sức mới có thể không phụ lòng lúc trước em ‘ hầu hạ’ anh”. Chiêm Mỗ Tư cười xấu xa, một cái so với một cái đụng vào sâu hơn.

Lạc Tích Tuyết trong mê muội bắt đầu tuyệt vọng, chủ ý này thật xấu, sớm biết thì đã không đùa lớn như vậy, hiện tại ngược như thế càng thêm kích thích dục vọng của anh.

“Không cho nghĩ tới chuyện khác! !”. Chiêm Mỗ Tư hiển nhiên bất mãn cô ngẩn người, đụng mạnh vào, khiến Lạc Tích Tuyết không thể không hồi hồn.

“Đừng nha, anh nhẹ một chút!”. Lạc Tích Tuyết đứt quãng mang theo tiếng làm nũng, càng làm cho Chiêm Mỗ Tư không thể khống chế.

Không biết đã trải qua mười mấy lần, sức của Lạc Tích Tuyết thở gấp cũng không có, thân thể mềm nhũn bị anh vây ở phía dưới.

Nhưng tóc ướt bám mồ hôi của Chiêm Mỗ Tư bám vào đường cong gương mặt tuấn tú của anh, cũng càng đánh càng mạnh, nhiều ngày nhu vậy không có đụng cô, anh là đạn dược đầy đủ đấy.

Trong mắt của anh có tia sáng khiến Lạc Tích Tuyết sợ, “Chiêm Mỗ Tư, anh không mệt quá cần lui ra ngoài một cái sao”.

Chiêm Mỗ Tư chậm rãi lui khỏi, lại không lùi lại nữa, cứ như vậy quay lại, ôm chặt lấy cô.

Chỉ nghỉ ngơi một chút --- thật sự là một hồi biết, tinh lực gấp trăm lần lại bắt đầu.

Lạc Tích Tuyết bị anh hành hạ nên cứ khóc mãi, toàn thân như bị sụp đổ khó chịu, nhưng người đàn ông vẫn nhiệt huyết sôi trào như cũ.

Cuối cùng cô kêu lên, vừa khóc vừa hét lên run rẩy, ở trong cực độ sung sướng liền hôn mê bất tỉnh.

Kích tình đi qua, đã là đêm khuya.

Bóng đêm lành lạnh bao phủ cả căn phòng, ánh trăng nhàn nhạt xuyên thấu qua bệ cửa sổ, chiếu rọi trên 2 người nam nữ ôm nhau.


Chiêm Mỗ Tư còn đắm chìm trong khoái cảm mới, bàn tay ôm Lạc Tích Tuyết, trong lồng ngực lại có cảm xúc rung động, rục rich ngóc đầu dậy.

Có bao nhiêu ngày anh không có muốn cô, anh đã không nhớ rõ, cái loại cảm giác muốn cô, cũng lấy được phía sau cô thật là thỏa mãn, cũng vẫn luôn không đổi, chỉ cần có cô, dù chỉ có 1 phút, cũng đủ làm cho anh cảm động.

Từ nay về sau, cô chính là vợ của anh rồi, vợ chính thức, không còn là cùng nhà khác ngõ nữa, cô đã đồng ý cho anh chạm vào, về sau như vậy anh không cần đè nén, có thể mỗi ngày có cô.

Mang theo cảm giác thỏa mãn cực độ, Chiêm Mỗ Tư cũng dần dần ngủ.

Ngày thứ hai, ánh mắt trời chói sáng rải vào trong phòng ngủ, lông mi Lạc Tích Tuyết khẽ run, mở ra tròng mắt chua xót.

Cả ngày hôm qua buông thả dục vọng, ngủ mười mấy giờ, cô vẫn cảm thấy thể lực mệt mỏi.

Lạc Tích Tuyết ửng đỏ trên mặt lộ ra vẻ uể oải, tối hôm qua cô không biết Chiêm Mỗ Tư ở trên người cô muốn bao lâu, chỉ biết toàn thân chính mình mềm mại, một chút hơi sức cũng không có

“Đã tỉnh rồi hả?”. âm thanh quen thuộc truyền tới bên tai, là Chiêm Mỗ Tư, anh cũng cùng ngủ với cô tới tận bây giờ.

“Ừ”. Lạc Tích Tuyết khẽ hoạt động dưới thân thể, úp sấp vào trong bả vai rộng rãi của anh, thoải mái dựa vào.

Chiêm Mỗ Tư vì động tác theo bản năng của cô, trong lòng có kích động nho nhỏ.

“Ba giờ. Đói bụng sao? Ăn cái gì không?”. Âm thanh dịu dàng của Chiêm Mỗ Tư cơ hồ có thể chảy ra nước.

“Ừ”. Lạc Tích Tuyết quẹt mồm, cẩn thận suy nghĩ một chút, tự dưng cảm thấy cổ họng khô khốc: “Muốn ăn kem”.

Chiêm Mỗ Tư nhíu mày: “Mới vừa dậy đã ăn kem, đối với dạ dày không tốt!”.

“Không nha, em muốn ăn kem!”. Lạc Tích Tuyết trút giận tính tiểu thư với anh, thì thầm kéo áo ngủ Chiêm Mỗ Tư vừa mới thay lắc qua lại.

Khóe mắt đuôi mày của Chiêm Mỗ Tư đều là sắc màu ấm, cưng chiều ôm cô, vấn để cô làm nhàu áo anh, nơi nào còn có một chút bình thường dáng vẻ lãnh khốc nắm quyến sinh sát trong tay.

“Được được được, chúng ta liền ăn kem, chỉ là trước đó em phải ăn hết bát cháo nóng này”. Chiêm Mỗ Tư thỏa hiệp với cô, cầm điện thoại giao phó đem thức ăn lên.

Người giúp việc rất nhanh chuẩn bị, bưng vào trong phòng, Chiêm Mỗ Tư phất tay một cái, ý bảo tất cả bọn họ đều đi xuống.


Lạc Tích Tuyết nhìn chằm chằm vào phần kem dâu tây này, muốn sang phía đó, Chiêm Mỗ Tư chợt kéo cô trở lại, ôm cô ngồi trên người anh.

“Ăn chút cháo trước đã”. Anh thở dài, múc thìa cháo đưa tới bờ môi cô.

Lạc Tích Tuyết khéo léo ăn xong, anh hài lòng sờ đầu cô.

“Anh cũng muốn ăn một miếng sao?”. Lạc Tích Tuyết cảm thấy có thứ nào đột nhiên phát lên giữa hai chân mình, thô sáp chỉa vào cô, cô kinh hoàng vội vàng nói sang chuyện khác.

“Anh tương đối muốn ăn em”. Giọng nói Chiêm Mỗ Tư nhỏ giọng bắt đầu nguy hiểm.

Tuy rằng như thế, anh còn tiến tới môi cô, một hớp hôn đi, liếm sạch sẽ cháo bên môi cô, không muốn buông cô ra.

Tối hôm qua thật sự quá kịch liệt, chừng mấy ngày không muốn cô, tự dưng anh lại muốn thì mạnh như hổ. Trước bình minh kết thúc ôm cô đi rửa mắt mới phát hiện cô chảy máu, bên cạnh hơi xé rách, bên trong cũng có vết thương. Lần này chừng mấy ngày tới cũng không thể đụng cô.

“Làm sao anh không đi làm? Anh không phải là rất bận sao?”. Lạc Tích Tuyết vừa ăn cháo, vừa ngạc nhiên hỏi.

“Có em ở bên cạnh, anh còn lên đó làm gì nữa, anh muốn ở nhà với em làm thêm giờ, cho đến khi em mang thai con chúng ta mới thôi!”. Chiêm Mỗ Tư hướng cô cười xấu xa, không nhịn được lại cúi đầu, hung hăng hôn cô hai cái.

“Ghét!”. Lạc Tích Tuyết nũng nịu anh một cái, nhìn phần kem xa kia, đưa tay tới: “Em muốn ăn!”

Chiêm Mỗ Tư đành phải đem kem tới đây, mặc dù ăn vặt thế này không có dinh dưỡng, lại rất lạnh, nhưng mà người phụ nữ của anh vui lòng, ăn một lần cung xkhong óc gì, anh liền cho cô.

Lạc Tích Tuyết nghiêng đầu, ngồi ăn kem, liếm cái muỗng kem, Chiêm Mỗ Tư thấy, phía dưới lập tức liền đau.

“Em biết anh không muốn biết thương em sao?”. Anh níu lấy eo thon nhỏ của cô, âm thanh khàn khàn nhắc nhở.

“Ưmh”. Lạc Tích Tuyết lại ăn thêm kem.

“Ăn thật ngon, không cần dụ dỗ anh, hửm?”. Chiêm Mỗ Tư cắn vành tai của cô, kiềm chế cảnh cáo lần cuối cùng.

Lạc Tích Tuyết rất muốn trợn mắt lên, chính mình rắp tâm còn nghi ngờ cô.


Nhưng vừa định mở miệng trách cứ, chợt trong bụng thấy đau, sắc mắt của cô lập tức trắng bệch.

“Ưmh!”. Tay cô che bụng, khó chịu cau mày.

“Sao vậy?”. Nhận thấy sự khác thường của cô, Chiêm Mỗ Tư vội cúi đầu, lo lắng nhìn cô.

Lạc Tích Tuyết trước mắt là một mảnh mờ, trong day dày chợt có vị chua dâng lên, cô đẩy ra người đàn ông bên cạnh, nằm ở bên giường kêu đau.

Chiêm Mỗ Tư kinh ngạc nhìn cô, vuốt ve phía sau lưng của cô, giúp cô đỡ đau.

Bàn tay anh kiên cố ôm cô, để cho cô tựa vào trong ngực anh, nhìn người trong ngực mặt trắng bệch, trên môi cũng không có hồng hào, còn cắn môi dưới, trong trắng phiếm xanh, Chiêm Mỗ Tư cau mày, vội vàng gọi cho bác sĩ.

“Khá hơn chút nào không?”. Thấy cô không nói, anh vội vã ôm chặt cô.

Một bàn tay dưỡi vào, bỏ ra y phục của cô, đặt lên bụng cô. Lòng bàn tay ấm áp xuyên thấu qua làn da hơi lạnh của cô, xông vào, vuốt ve giống như đánh vào nội tạng, từng điểm từng điểm, ấm á plan tràn, cho đến tim của cô.

Lạc Tích Tuyết cảm thấy thoải mãn, thân thể cũng đỡ hơn, gồi đầu cọ xát, tựa vào trong ngực anh, nhắm hai mắt dưỡng thần.

“Em không biết, trong khoảng thời gian này dạ dày không được tốt, cứ ăn một chút gì kích thích là sẽ buồn nôn, chuyện kinh nguyệt cũng không bình thường”. Lạc Tích Tuyết không còn hơi sức nói qua.

Nói câu sau cùng, hai người chấn động.

Kinh nguyệt? !

Lạc Tích Tuyết đột nhiên như bị điệt giật vậy, chẳng lẽ cô mang thai?

Chiêm Mỗ Tư cũng hiểu được cái gì, mắt đen anh chợt nhảy lên một tia sáng kỳ dị.

Một tay anh lôi kéo cô, từ bên cạnh tủ áo lấy ra bộ quần áo nói với cô: “Thay quần áo xong, chúng ta đi bệnh viện”

Nếu như cô mang thai, cũng không thể để cho bác sĩ xem loa qua như vậy, anh phải mang cô đi kiểm tra toàn diện.

“Không! Em không đi”

Lạc Tích Tuyết đột nhiên lùi vào trong chăn, giống như có dự cảm xấu, cô sợ đi đối mặt sự thật.

“Không được! Nhất định phải đi”.

Chiêm Mỗ Tư cầm y phục giúp cô mặc vào, Lạc Tích Tuyết từ chối thật lâu mới không thể không mặc quần áo chỉnh tề, mặc cho anh lôi kéo ra khỏi phòng.


Đến bệnh viện, Lạc Tích Tuyết làm một cuộc kiểm tra, Chiêm Mỗ Tư tự mình đi lấy kết quả giúp cô.

Tinh thần thấp thỏm ngồi ngay ngắn trên ghế dài, trái tim Lạc Tích Tuyết cũng treo nơi cổ họng, cô nắm đầu ngón tay có chút lạnh lẽo, tâm tình phức tạp không dứt.

Triệu chứng của cô, cũng rất giống với lần trước mang thai, hơn nữa tính toán thời gian, cũng là lúc lần trước cô cùng giường với Chiêm Mỗ Tư.

Nếu quả thật mang thai, cô nên làm cái gì?

Sinh hạ đứa bé này, có nghĩa liền phải ở lại nơi này ở bên cạnh người đàn ông này vĩnh viễn sao, cô thật quyết định rồi sao?

Lạc Tích Tuyết lo lắng suy nghĩ, chợt ngẩng đầu, đã nhìn thấy Chiêm Mỗ Tư cầm kết quả xét nghiệm cùng đơn thuốc bác sĩ kê, hướng bên cô đi tới.

“Như thế nào?”. Chẳng biết tại sao, Lạc Tích Tuyết có chút mong đợi kết quả.

Chiêm Mỗ Tư kéo môi, nụ cười nhạt nhòa: “Không phải mang thai, yên tâm, bác sĩ nói em ăn đồ hại, tạo thành dạ dày co rút, lần sau chớ vừa mới dậy đã ăn kem rồi”

Mặc dù anh nói thật nhẹ nhàng, lông mày tuấn dật cũng đối với cô thương yêu, nhưng Lạc Tích Tuyết cũng đọc được u buồn trên mặt anh.

Cô biết, anh vẫn muốn cô giúp anh sinh em bé, một đứa con thuộc về bọn họ.

Anh vốn cho là, lần này cô có tin vui, không nghĩ tới cô ăn sai đồ, anh nhất định sẽ thất vọng thôi.

“Thật xin lỗi!”. Lạc Tích Tuyết cũng không biết nên nói gì, chỉ có thể tự đáy lòng nói một câu.

“Không có gì phải xin lỗi, chỉ cần em cam tâm tình nguyện đi cùng với anh, anh đã rất thỏa mãn rồi”. Chiêm Mỗ Tư rung động ôm chặt cô, hít sâu hương thơm trên người cô: “Chúng ta còn trẻ, chuyện em bé,có thể từ từ đi, sớm muộn sẽ có!”

“Ừ”. Lạc Tích Tuyết gật đầu một cái, theo trong ngực anh.

Chiêm Mỗ Tư ôm chặt cô, biết cô một ngày kiểm tra thân thể chắc cũng mệt rồi, ôm cô lái xe về biệt thự.

Vừa đến phòng khách, một thân thể bé nhỏ đã ôm lấy Chiêm Mỗ Tư.

“Bố! !”. Bùi Địch vui vẻ chạy tới, kéo lấy ống quần Chiêm Mỗ Tư, giơ lên khuôn mặt tươi cười nhìn anh.

Lòng Lạc Tích Tuyết chợt đau, chuyện đứa bé này là gì đây? Đó thật sự là con trai của Chiêm Mỗ Tư sao?


Bình Luận (0)
Comment