Cưng Chiều Vợ Tối Cao: Em Dám Bỏ Trốn

Chương 231


Edit: Tịnh Yên

Tại một tiệm quần áo sang trọng, không khí vô cùng khẩn trương, quản lý trưởng và nhân viên của cửa hàng cùng cố gắng, vẫn lo lắng nhìn cô gái xinh đẹp đang đứng đó.

"Phu nhân Chiêm Mỗ Tư thấy cái thứ mười đẹp hơn hay thứ chín đẹp hơn??"

Lạc Tích Tuyết không yên lòng, tinh thần đã sớm dao động.

Nói thật cô không thích những bữa tiệc này cho lắm, nhất là nó còn là bữa tiệc của người nước ngoài, những người kia toàn là người da trắng mắt xanh, mưu ma chước quỷ hơn rất nhiều so với người Trung Quốc.

Nhưng tựa như lời Chiêm Mỗ Tư nói, cô bây giờ chính là vợ của Chiêm Mỗ Tư, nếu không tự mình chăm sóc ăn, chẳng lẽ còn muốn cô gái khác làm thay sao?

Chiêm Mỗ Tư vẫn ngồi trên sofa nhìn tài liệu cùng cô, thỉnh thoảng thấy người nào đó mệt mỏi và khát, tự mình đến rót một ly nước đưa cho cô.

Lạc Tích Tuyết uống nước, rồi ở trong lòng anh làm nũng ầm ĩ , Chiêm Mỗ Tư vui vẻ ôm cô, vẫn để chô bộc phát chút tính tiểu thư của mình.

Tất cả người trong phòng nhìn cảnh tưởng đó mà đầu óc choáng váng, cái người đàn ông âm trầm và độc ác này, từ khi nào đã chiều chuộng phụ nữ như thế.

"Còn hai giờ nữa là bắt đầu, tóc của em nếu không để cho người ta làm một chút, một lát nữa chúng ta sẽ đến muộn." Chiêm Mỗ Tư ôm eo nhỏ của cô , trong ý cười chứa đựng sự nhắc nhở.

Lạc Tích Tuyết đá nhẹ vào gót chân của anh, đẩy anh ra, quay sang người trang điểm "Làm phiền ông đem quần áo trên đất nhặt lên, tôi sẽ chọn lại một lần nữa."

Cuối cùng cô chọn một chiếc váy dài màu hồng của Thạch Lựu, thiết kế không vai có thể tôn lên đường cong đẹp đẽ của cô, phía trước còn có những nếp nhăn phức tạp, bên hông còn có một cái hoa nhỏ bằng nắm tay, vải rũ xuống theo thân hình của cô, dài xuống đến mắt cá chân, chân ngọc lộ ra đôi giày cao hơn mười tất, làn váy phía sau trải dài rất sang trọng.

Lạc Tích Tuyết còn đặc biệt yêu cầu nhà tạo mẫu tóc phải giúp cô có một kiểu tóc vừa cao quý lại vừa lịch sự, tôn được vẻ đẹp của mình, và động lòng người khác khi ngắm nhìn, nhà tạo mẫu tóc Trung Văn Âu sợ tới mức chỉ có thể đứng sững sờ tại cô.

Người trong phòng bị Lạc Tích Tuyết chơi đùa đến toát mồ hôi lạnh, Chiêm Mỗ Tư vừa nhìn, mỉm cười ôm vai cô, giúp cô kéo váy áo.


Nhìn thời gian còn lại cũng không nhiều lắm, anh mới tới bảo người tạo mẫu tóc làm cho cô, đối với lạc Tích Tuyết nhẹ giọng dụ dỗ: "Tuyết Nhi, đừng gây sự nữa trễ giờ rồi."

Anh tự mình cầm lược chải mái tóc uốn của Lạc Tuyết Nhi, trải qua ba lần rồi đặt lược lên bàn, nắm bàn tay lại chà xát vài lần, ở bên tóc cô làm một trò tiểu xảo lấy ra một chiếc hộp rồi mở nó ra, là một chiếc trâm cài tóc.

Lạc Tích Tuyết không yêu thích đồ trang sức, nhưng nhìn mọi người đứng quanh phòng khẽ rú lên, cô cũng biết cái trâm kia vô cùng quý giá.

Chiêm Mỗ Tư mở chiếc trâm ra, kẹp nó trên tóc của cô, cố gắng kẹp nó một cách cẩn thận nhất.

"Như vậy có được hay không?" Anh đỡ bả vai của cô, cúi thấp thân thể hôn nhẹ một cái lên mặt cô.

Lạc Tích Tuyết rất thích những chiếc trâm cài tóc có xõa xuống vài viên kim cương màu hồng nhạt, thật đơn giản nhưng rất hợp với bộ trang phục màu hồng hôm nay cô đang mặc. Vì thế cô miễn cưỡng gật đầu một cái.

Tài xế lái xe đưa bọn họ đưa đến cửa khách sạn, mới vừa dừng xe, phía ngoài đèn flash liền liên tục nhấp nháy.

Chiêm Mỗ Tư dắt tay Lạc Tích Tuyết, hai người thân mật cùng nhau đi vào, lập tức hấp dẫn sự chú ý của ký giả.

Bữa tiệc tối nay là do tập đoàn của Chiêm Mỗ Tư mở, cực kỳ xa hoa và long trọng. Quản lý bộ phận PR tự mình bố trí, người đứng thứ hai tự mình chủ trì, có thể nói là hoành tráng chưa từng có.

Lạc Tích Tuyết không am hiểu xã giao, bị Chiêm Mỗ Tư cứng rắn lôi đi một vòng, cô có chút đã mệt mỏi, trực tiếp tìm nơi vắng vẻ để nghỉ ngơi.

"Phu nhân." Uy Mục bưng ly rượu chủ động đi tới để chào hỏi, Lạc Tích Tuyết hé miệng uống một ngụm.

Uy Mục lại chủ động kính cô một ly: "Phu nhân, ông chủ lần này đã vì cô mà hy sinh thật lớn."

"Vì ta? Hy sinh?" Lạc Tích Tuyết ngẩn người, chợt cảm thấy không hiểu.

Uy Mục có thâm ý khác nhìn cô "Phu nhân còn không biết à, bữa tiệc hôm nay là do ông chủ muốn tuyên bố, ông muốn rời khỏi cái vòng luẩn quẩn này, về sau chỉ có một cuộc sống đơn giản như người bình thường."

"Cái gì?" Lạc Tích Tuyết kinh ngạc, trợn to mắt.


"Phu nhân không biết sao?, Việc làm của ông chủ ấy là thử thách lớn, chúng ta để vào được đây vô cùng dễ dàng nhưng rút ra lại vô cùng khó khăn, thế mà ông chủ vẫn quyết định rời bỏ." Trong mắt Uy Mục hiện ra một tia sáng.

Lạc Tích Tuyết kéo môi, ý định phức tạp.

Chẳng lẽ Chiêm Mỗ Tư thật sự sẽ vì cô sao, buông ta địa vị đế vương trong giới Hắc đạo, cô cô trải qua một cuộc sống bình thường?

Điều này có thể sao? Anh nhiều kẻ thù như vậy, làm như vậy có phải rất nguy hiểm hay không?

"Chiêm Mỗ Tư ở đâu?" Cô muốn đi tìm anh, chuyện lớn như thế sao không thương lượng trước với cô.

"Mới vừa rồi thấy ông chủ còn đứng nói chuyện với một nhóm người, phu nhân yên tâm, tất cả đều chuẩn bị xong cả rồi, lần này nếu ông chủ muốn uy ẩn cũng không có vấn đề gì." Uy Mục giống như nhìn ra được ý định của Lạc Tịch Tuyết, cười khuyên cô.

Nhưng Lạc Tích Tuyết vẫn là không yên lòng, vừa định đi tìm Chiêm Mỗ Tư, chợt có một bóng dáng xuất hiện tại trước mặt cô.

"Nghe nói Chiêm Mỗ Tư vì cô mà quy ẩn rồi, chúc mừng cô!" Khóe môi Tống Khuynh Vũ hé ra một nụ cười lạnh lùng.

Lạc Tích Tuyết chấn động, làm sao cô lại xuất hiện ở đây? Không phải Chiêm Mỗ Tư đã đưa cô đi rồi sao?

"Cô đừng hiểu lầm, tôi chỉ muốn đến đây chúc mừng cô và Chiêm Mỗ Tư, một lần cuối cùng.” Tống Khuynh Vũ chủ động chạm cốc với cô, cầm ly rượu trong tay uống sạch.

Uy Mục đè ly rượu đã chạm đến môi cô lại,"Uống ít một chút."

Tống Khuynh Vũ hơi sững sờ, trên mặt lộ ra vẻ uể oải, không nói gì gật đầu một cái.

Lạc Tích Tuyết thấy hai người bọn họ có qua có lại, cũng không có suy nghĩ nhiều, nếu cô nói là tới một lần cuối cùng, cô cũng không thể gây khó khăn cho cô ấy, dù sao cũng là chồng cô phụ bạc cô ấy.

Chủ động chạm ly với Tống Khuynh Vũ, đem rượu trong chén uống sạch trong một hơi: "Cám ơn!"


Lúc này, bên cạnh không ngừng có người đi lên kính rượu cho Tống Khuynh Vũ, nhưng Uy Mục lại ngăn cản không cho cô uống.

"Tống tiểu thư không cho tôi chút mặt mũi nào sao!" Một người tóc vàng không hài lòng kháng nghị, Tống Khuynh Vũ lại cười thêm miễn cưỡng.

Uy Mục phụ trách giúp cô xã giao, Lạc Tích Tuyết quay đầu lại vừa nhìn thấy sắc mặt trắng bệch của Tống Khuynh Vũ.

"Thế nào? Cô không thoải mái à?" Cô ân cần hỏi.

Tống Khuynh Vũ cười cười, lắc đầu một cái.

Lúc này, Uy Mục mới vừa nói chuyện với đám người kia xong, cũng xoay người vỗ vỗ bả vai Tống Khuynh Vũ, ân cần hỏi,"Vẫn khỏe chứ?"

Đôi mắt Tống Khuynh Vũ khẽ ửng hồng, cắn răng, nghẹn ngào nói: "Có thể có chuyện gì."

Uy Mục cau mày quan sát cô,"Làm sao mang giày cao như vầy? Ngộ nhỡ ngã làm thế nào? Không phải nói hiện tại thai nhi còn không ổn sao? Đã như vậy, em phải cố gắng tự giữ mình"

Hình như anh ý thức được mình vừa lỡ lời, lập tức dừng lại, ánh mắt lo lắng nhìn về phía Lạc Tích Tuyết, vẻ mặt đầy sợ hãi.

Lạc Tích Tuyết lập tức phản ứng khi nhìn thấy vài chuyện không thích hợp, ánh mắt cô mang theo hoài nghi nhìn về phía Tống Khuynh Vũ: "Cô mang thai?"

Tống Khuynh Vũ nhàn nhạt gật đầu: "Ừ."

"Người đàn ông nào lại hạnh phúc như thế? Chừng nào tổ chức hôn lễ?" Lạc Tích Tuyết cười hỏi, tâm lại thót lên tới cổ họng.

Sắc mặt Tống Khuynh Vũ lập tức lắng xuống, tự giễu cợt mình: "Người đàn ông kia đã không cần tôi nữa, anh ấy có vợ rồi, muốn dẫn vợ mình về quê có cuộc sống bình yên."

Cô mang theo ánh mắt mất mác nhìn về phía Lạc Tịch Tuyết, trên mặt xinh đẹp hiện lên vẻ quật cường, yếu ớt làm người ta khẽ đau lòng.

Lòng của Lạc Tích Tuyết nhất thời liền trầm xuống, rõ ràng là cô ấy nói người đàn ông kia đã có vợ, còn muốn mang vợ về quê sống cuộc sống bình yên, cô nghĩ như thế nào cũng nghĩ người đàn ông trong miệng cô ta chính là người chồng của cô – Chiêm Mộ Tư

Uy Mục sợ Tống Khuynh Vũ nói nhiều chuyện không nên nói với Lạc Tích Tuyết, vội vàng gọi nhân viên tới, dẫn cô về, vẫn không quên dặn dò nhân viên chăm sóc cô cẩn thận.

Trong lòng Lạc Tích Tuyết còn đang đau nhức, cô vội vã kéo ống tay áo của Uy Mục lại: "Lời cô ấy vừa nói là sao?"


"Khuynh Vũ cũng không nghĩ tới, cô ấy chính là ngu xuẩn, người đàn ông kia rõ ràng sẽ không vì đứa bé mà giữ cô, cô ta cố tình tự mình không hiểu." Uy Mục thở thật dài, mắt thấy mặt của Lạc Tích Tuyết nhắm lại, trong lòng cậu cũng đau thắt .

Có một số việc, mặc cho bọn họ giấu giếm thế nào, nhưng trong thế giới chẳng vách tường nào có thể chắn gió hoàn toàn.

"Uy Mục, cậu nói thật với tôi đi." Lạc Tích Tuyết kéo tay Uy Mục lại, vẻ mặt nghiêm túc.

Uy Mục trầm tư một hồi, đè nén lại tiếc hận, dịu dàng nói với cô: "Phu nhân, cô đừng nghĩ nhiều, đứa bé của Khuynh Vũ hãy để cô ấy tự giải quyết."

"Đứa bé của cô ấy là của ai?" trái tim Lạc Tích Tuyết hoang mang và đập mạnh, không nhịn được lớn tiếng chất vấn.

"Cứ coi như là một người nào đó của Lạc Tích Tuyết đi." Uy Mục mang bộ dạng giống như bị làm khó.

"Cái gì gọi là"Coi như" ? Tại sao muốn tôi"Coi như" ?! Tôi hỏi lại cậu một lần nữa, đứa bé trong bụng của cô ấy là của ai?" Lạc Tích Tuyết lên giọng, khiến mọi người chung quanh đều quay lại nhìn cô.

Uy Mục lập tức mỉm cười trấn an, nhỏ giọng,"Phu nhân, hiện tại đứa bé đã có, lại nói, Tống Khuynh Vũ không muốn dùng đứa bé để giữ chân ai. Cô ấy cũng giống như cô, tất cả chỉ là vì yêu cùng một người đàn ông."

Nếu yêu một người đàn ông? Lạc Tích Tuyết chỉ cảm thấy đầu óc muốn nổ tung! Cô ấy yêu người nào?

"Ông chủ nói ông chủ sẽ xử lý tốt chuyện này, anh và Tống Khunh Vũ có trò chuyện một lần, Tống Khuynh Vũ cũng đồng ý. Cô an tâm." Uy Mục vỗ vỗ bả vai an ủi Lạc Tích Tuyết , bên kia có người gọi anh, anh lập tức bỏ đi.

Lạc Tích Tuyết chỉ cảm thấy đầu óc như bị ai đó oanh tạc, trong đại não trống rỗng, liền nắm ly rượu trong tay lên, cũng không có lực quăng xuống đất.

Tống Khuynh Vũ, cô ấy mang đưa bé của chồng cô? ! Chiêm Mỗ Tư không phải nói, anh chưa từng làm chuyện xấu phía sau cô, cũng không có chạm qua cô ta sao? Vậy thì làm sao có đứa bé trong bụng?

Nước mắt không tự chủ đã tràn ngập hai khóe mắt, Chiêm Mỗ Tư lại lừa gạt cô ư, anh đã làm chuyện đó với Tống Khuynh Vũ.

Anh một chân đứng hai thuyền, ở bên cô gái này lại ở bên cô gái kia, cô hận anh!

"Vợ yêu, làm sao lại ngồi ở đây” Chiêm Mỗ Tư chợt ôm cô từ phía sau, cười thân mật với cô.

Nhưng Lạc Tích Tuyết lại xem động tác của anh rất châm chọc

Cô nâng váy lên hung hăng đá vào chân anh, cười tương đối khó coi, "Trong lòng tôi đang rất bực bội, tôi muốn đi ra ngoài hóng mát một chút."

Bình Luận (0)
Comment