Cưng Chiều Vợ Tối Cao: Em Dám Bỏ Trốn

Chương 254


Editor: Trâm Trần

"Cái gì? Không thấy Tích Tuyết?"

Chiêm Mỗ Tư cực kỳ tức giận quát. Hắn mới từ trong phòng bệnh ra ngoài, nghe được mấy tên thủ hạ cùng Uy Mục bẩm báo.

Mấy ngày nay Tống Khuynh Vũ mãi quấn lấy hắn, hắn đã phiền muốn chết, vốn tưởng rằng Tích Tuyết chỉ là tức giận cho nên tạm thời rời đi, không nghĩ tới cô thế nhưng không thấy.

"Chủ nhân" Uy Mục nghe được giọng nói của Chiêm Mỗ Tư, lập tức quay đầu đi, vẻ mặt trở nên khó coi.

"Rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Còn không mau nói! !" Ánh mắt lạnh lẽo của Chiêm Mỗ Tư nhìn mấy người bọn họ, gấp gáp hỏi.

Ánh mắt Uy Mục né tránh, lời nói ra khỏi miệng: "Chủ nhân, thật ra thì phu nhân mấy ngày trước đã không thấy rồi, chỉ là lão phu nhân cùng Tống tiểu thư không cho tôi nói cho chủ nhân biết!"

"Tích Tuyết không thấy, cô ấy đi nơi nào rồi hả ? Các người có đi tìm cô ấy hay không?" Đáy long Chiêm Mỗ Tư hiện giờ chỉ còn sự lo lắng, trong đầu nhất thời trống rỗng, hắn nắm chặt áo của Uy Mục hỏi.

"Chủ nhân, chủ nhân người trước hãy bình tĩnh một chút! !" Uy Mục khuyên: "Ngài bây giờ còn đang bị thương, bác sĩ nói ngài không thể tức giận, không thể bị kích thích!"

Chiêm Mỗ Tư tận lực khiến ình tỉnh táo lại, ánh mắt tĩnh mịch dần trở nên ảm đạm xuống: "Tích Tuyết, cô ấy rời khỏi tôi! Trước khi đi cô ấy có nói gì hay không, hoặc là để lại cho tôi cái gì đó?"

Uy Mục cùng mấy tên thủ hạ nhìn chăm chú một cái, từ trong lòng ngực chậm rãi móc ra một phong thư, đưa tới tay Chiêm Mỗ Tư: "Phu nhân trước khi đi, để lại cái này, đưa cho ngài ——"

Hắn không dám nhìn mặt của Chiêm Mỗ Tư lúc này, chỉ là cúi đầu đem phong thư đưa về phía hắn, Chiêm Mỗ Tư cuống quít nhận lấy, mở ra vừa nhìn thấy, là giấy thỏa thuận li hôn.

Bên trong còn kèm theo một tờ giấy, nét chữ xinh đẹp đập vào mắt hắn:


"Thiên Uy, em đi, không cần tìm em nữa, giấy thỏa thuận li hôn, em đã ký rồi, về sau chúng ta rõ ràng! Một mình em cũng sẽ sống tốt, tin tưởng em, tự em sẽ chăm sóc tốt cho bản thân, em chúc anh hạnh phúc! ! Bảo trọng, Tích Tuyết!"

Một trận gió thổi tới, giấy viết thư phiêu lạc trên mặt đất, sắc mặt Chiêm Mỗ Tư tái nhợt, hắn không chút do dự xoay người, vọt ra khỏi phòng bệnh.

Uy Mục ngẩn ra, thấy động tác của Chiêm Mỗ Tư, cuống quít kêu to: "Chủ nhân, người bây giờ không thể đi ra ngoài ——"

Chiêm Mỗ Tư vẫn không ngừng chạy, điên cuồng nung đỏ ánh mắt của hắn: "Tôi phải đi tìm cô ấy! !"

Uy Mục vội vàng ngăn trở, theo bản năng khuyên nhủ: "Chủ nhân, người căn bản không biết phu nhân đi nơi nào, biển người mênh mông như vậy, giống như mò kim đáy biển, làm sao ngươi tìm được phu nhân?"

"Tôi mặc kệ, tôi nhất định phải tìm được co ấy, tôi tuyệt đối không để cho cô ấy rời khỏi tôi, tuyệt đối không thể! !" Chiêm Mỗ Tư bất chấp tất cả lao ra cửa, tròng mắt đen nhánh nay đã nhuốm màu tuyệt vọng.

Lúc này bác sĩ cùng y tá nghe được âm thanh, cũng chạy tới, nhìn thấy Chiêm Mỗ Tư lướt qua bọn họ chạy ra ngoài, bọn họ lập tức thét tiếng thét chói tai: "Mau mau ngăn anh ta lại, anh ta bây giờ không thể đi ra ngoài"

Mấy tên thủ hạ rất nhanh liền đuổi theo, bác sĩ cùng y tá vây quanh, muốn đem hắn kéo về phòng bệnh.

Chiêm Mỗ Tư đã mất đi lý trí, chỉ biết điên cuồng la hét: "Buông tôi ra, mau buông tôi ra! Các người muốn nhốt tôi sao? Buông tôi ra a —— tôi muốn đi tìm vợ của tôi, tìm vợ của tôi! !"

Bác sĩ hết sức bình tĩnh, bệnh nhân như vậy, họ đã thấy nhiều rồi, ôn hòa nói: "Cậu bây giờ không thể đi ra ngoài, cậu mất máu quá nhiều, vẫn còn rất yếu, nếu như còn làm động tác kịch liệt như vậy nữa, sẽ hủy toàn bộ cánh tay của cậu, cậu bây giờ cần nhất là nghỉ ngơi đầy đủ cùng bổ sung dinh dưỡng cho cơ thể. "

"Câm miệng!" hai mắt Chiêm Mỗ Tư đã hằn đầy tơ máu, thân thể yếu ớt rung động không dứt, còn không ngừng thở hổn hển: "Thân thể là của tôi, không cần các người quan tâm, mau buông tôi ra, mau — buông — tôi — ra ——"

"Thật xin lỗi Chiêm Mỗ Tư tiên sinh, tôi có trách nhiệm với than thể của ngài!" Bác sĩ mặt không chút thay đổi nói: "Y tá, dìu lên giường"

Mấy y tá dìu lấy thân thể hư mềm của Chiêm Mỗ Tư lên giường, Chiêm Mỗ Tư chia lìa giùng giằng, tiện tay liền cầm lên một bình hoa, liền đem nó hướng trên khung sắt cuối giường gõ đi.

Chỉ nghe"Bùm" một tiếng, bình hoa vỡ thành từng mảnh văng khắp nơi. Bác sĩ cùng y tá cũng bị dọa sợ ngây người, sững sờ nhìn hoàn cảnh trước mắt.


"Uy Mục, chuẩn bị xe, tôi muốn tự mình đi tìm Tích Tuyết!" Chiêm Mỗ Tư mặt lạnh hướng uy mục phân phó.

Uy Mục mặc dù gật đầu, cũng là có thâm ý khác, ánh mắt quét qua mấy tên thủ hạ bên cạnh.

Mấy tên thủ hạ đồng loạt xông lên, rối rít vây quanh Chiêm Mỗ Tư, ba chân bốn cẳng kéo hắn.

Chiêm Mỗ Tư dùng sức giãy giụa kêu lên: "Các người muốn thế nào? Tất cả phản rồi sao? Mau thả tôi ra! Buông ra ——"

"Thật xin lỗi chủ nhân, lão phu nhân giao phó, ngài tuyệt đối không được bước ra cửa phòng bệnh một bước! !" Uy Mục vừa cúi đầu xuống trước mặt Chiêm Mỗ Tư, vừa áy náy nói.

Chiêm Mỗ Tư dung sức vươn ra tay ra: "Tôi mới là chủ nhân của các người? Các người dám làm trái lời tôi, có tin tôi có thể một phát súng giết chết các ngươi? Tránh ra!"

Uy Mục cúi đầu, bất đắc dĩ nói: "Thật xin lỗi chủ nhân, tôi buộc phải làm như vậy, Bối Dạ Xức đã phái người đem cả bệnh viện bao vây, nếu như ngài đi ra ngoài tìm phu nhân, bọn họ sẽ lấy mạng của ngài , ngài sống ở chỗ này nghỉ ngơi thật tốt, thuộc hạ nhất định sẽ đem phu nhân tìm trở về đấy! !"

"Không —— tôi không muốn ở trong bệnh viện, tôi muốn đi tìm Tích Tuyết, Tích Tuyết, em hãy trở lại! ! Anh không thể không có em a! !"

Chiêm Mỗ Tư cả người rơi vào trạng thái điên cuồng, không có cách nào ức chế đau đớn đang không ngừng nuốt hắn, để cho trên mặt hắn trở nên tái nhợt vặn vẹo khổ sở, khóe miệng còn tuôn chảy ra dòng máu tươi.

Hắn không biết bộ dáng hiện tại của hắn có bao nhiêu dọa người, người ở chỗ này tất cả đều ngây dại.

Rốt cuộc một bác sĩ dẫn đầu phản ứng kịp, hắn kinh sợ thét chói tai: "Nhanh dùng thuốc mê đi, tâm tình bệnh nhân quá kích động, không khống chế nổi"

Một bác sĩ khác lập tức sáng tỏ, nhanh chóng chích thuốc mê vào người hắn trong nháy mắt, hai chân Chiêm Mỗ Tư mềm nhũn vô lực ngồi chồm hỗm trên mặt đất. Những bac sĩ kia đem hắn bế lên trên giường bệnh.

"Không cần! Không nên đụng tôi Tích Tuyết Tích Tuyết" ý thức Chiêm Mỗ Tư đã bắt đầu mơ hồ, trong miệng cũng không ngừng lẩm bẩm tên của người con gái mà mình yêu thương, cặp mắt đen nhánh trống rỗng kia giờ phút này tất cả đều là hình ảnh của Lạc Tích Tuyết.


Thanh âm càng ngày càng nhỏ, hơi sức giãy giụa cũng càng ngày càng nhỏ.

Trong mắt của hắn là cái bóng của cô, đột nhiên giống như một mảnh sương trắng mông lung , nước mắt đã chậm rãi từ trong mắt hắn chảy xuống, ánh mắt kia tuyệt vọng mang theo tử khí.

"Tích Tuyết, đừng rời khỏi anh!"

Sau câu nói ấy, Chiêm Mỗ Tư hoàn toàn không còn ý thức, cũng không động đậy được nữa.

Đêm, nhẹ nhàng, từ từ đến.

Chiêm Mỗ Tư từ trong khổ sở tỉnh lại, một đôi con ngươi ảm đạm không còn sức sống, bóng dáng lạnh lẽo thon dài giống như là tới từ địa ngục trong, toàn thân lệ khí giống như có thể đem mọi thứ chung quanh phá hủy hết.

Bác sĩ cùng y tá không một ai dám đến gần hắn.

Ngay cả hai ngày trước người mà mỗi ngày đều tới bệnh viện quấn lấy hắn Tống Khuynh Vũ, cũng biến mất.

Cô ta biết Chiêm Mỗ Tư biết Lạc Tích Tuyết đã biến mất rồi, cô ta khổ sở nghĩ ra nhiều chiêu như vậy bỏ ra nhiều tinh lực như vậy, cuối cùng cũng đem người phụ nữ kia ép bỏ đi, về sau Chiêm Mỗ Tư chỉ là của một mình cô.

Chỉ là cô cần phải có thời gian để chiếm được long của Chiêm Mỗ Tư, hắn cần phải có thời gian để quên người phụ nữ kia, lúc này nếu như buộc hắn quá chặt, nhất định kết quả sẽ hoàn toàn ngược lại.

Những ngày gần đây, cô không có gần thêm nữa, cũng phân phó những người khác không nên quấy rầy hắn.

Vì vậy Chiêm Mỗ Tư rất tự nhiên ra khỏi bệnh viện, chẳng có mục đích đi trên đường.

Bởi vì Lạc Tích Tuyết rời đi đả kích đến hắn, mấy ngày nay hắn cũng không chịu uống thuốc, cũng không theo lời thầy thuốc trị liệu, thân thể ngày càng sa sút.

Sắc mặt hắn tái nhợt, lảo đảo đi ở trên đường, trên người còn mặc áo bệnh nhân.

Trên đường người đi đường cũng đối với hắn chỉ chỉ chõ chõ, rối rít nghị luận hắn là không phải là từ bệnh viên tâm thần ra đấy chứ, thậm chí có người còn trực tiếp bấm số của cảnh sát báo cáo tình hình.

Trong mắt Chiêm Mỗ Tư chỉ còn một phiến tro tàn hắc tịch, hắn không để ý tới ánh mắt nhòm ngó của những người đi đường, cũng nghe không tới những tiếng nói tiếng cười kia, tiếng xe ồn ào, hắn chỉ sống ở trong thế giới của hắn, không mục đích gi, không chút cảm giác nào đi về phía trước .


Không có nhận biết phương hướng, cũng không có mục tiêu, mất đi cô, cuộc đời của hắn còn có cái gì ý nghĩa đây?

Hắn không biết, hắn tình nguyện đi tìm cái chết.

Tiếng cười ngọt ngào của Lạc Tích Tuyết vẫn còn bên tai hắn , gương mặt thanh lệ của cô không ngừng xuất hiện trước mặt hắn.

"Tích Tuyết" chợt hắn nhìn thấy trong đám người một hình bong rất rất giống cô, hắn liền vọt tới, ôm chặt lấy cô.

"Tích Tuyết, Tích Tuyết, em chưa rời khỏi anh, anh biết là em không cam lòng rời khỏi anh! !" hai cánh tay Chiêm Mỗ Tư nhốt chặt lấy cô, hít thở không thông, để cho cô không cách nào tránh thoát.

"À? Ưmh buông tôi ra! !" Người phụ nữ ra sức giùng giằng, vừa giận vừa sợ.

Bạn trai của cô ta vọt tới, níu lại cánh tay Chiêm Mỗ Tư, đẩy hắn ra: "Này,mày là ai? Sao dám ôm bạn gái tao?"

"Tích Tuyết, Tích Tuyết" Chiêm Mỗ Tư không để ý đến người đàn ông này, mà là lần nữa vươn tay về phía của người phụ nữ đó lần nữa.

Người phụ nữ kinh ngạc kêu to, người bạn trai bực mình một quyền đánh xuống: "Làm gì? Muốn bị đánh có phải không? Dám trước mặt mọi người ôm bạn gái của tao? Có phải muốn ăn đòn hay không?"

Chiêm Mỗ Tư không có bất kỳ phản ứng nào, cặp mắt đen nhánh trống rỗng không có tiêu điểm nhìn hắn.

Người đàn ông bị chọc giận, tức giận mắng lên tiếng: "Tao xem mày không những là người mù, còn là người điếc, càng là một kẻ ngốc dám đùa bỡn bạn gái tao? Không ày một chút mùi vị, mày còn tưởng rằng lão tử tao dễ bắt nạt!"

Nói xong người đàn ông một quyền muốn đánh xuống tiếp nhưng bạn gái hắn liền vội vàng kéo hắn.

"Thôi, anh xem người này thần trí không bình thường, đoán chừng là nhận lầm người, chúng ta đừng để ý đến hắn ..., ngộ nhỡ hắn điên lên, sẽ giết người, chúng ta đi thôi”.

Người đàn ông híp híp mắt, cảm thấy bạn gái nói có đạo lý, nhưng vẫn là không cam lòng mắng một câu: "Mẹ nó, bị đàn bà đá, thành ra bộ dạng này sao!"

"Mày nói ai bị đàn bà đá? !" đôi mắt Chiêm Mỗ Tư chợt tối đi , hung hăng đứng dậy đem người đàn ông quật xuống đất.


Bình Luận (0)
Comment