Cưng Chiều Vợ Tối Cao: Em Dám Bỏ Trốn

Chương 264


edit: Fannie93

“Không – anh chết đi! Lạc Thiên Uy, hai năm qua anh không thay đổi gì, vẫn vô sỉ như vậy, vẫn ép buộc phụ nữ - “

Hai mắt Lạc Tích Tuyết nhắm lại, nước mắt không kiềm được mà tuôn rơi, thân thể của cô càng cứng ngắc, càng run rẩy hơn.

Những thứ đã từng kia như cơn ác mộng lại hiện trong đầu, trong miệng nhỏ của cô không thể nghe thấy, bật ra một tiếng nức nở nghẹn ngào.

Qua một hồi, đau đớn cùng thô bạo đoạt lấy trong ký ức không xuất hiện. Cô chậm rãi mở mắt ướt ra, nghi ngờ nhìn về phía anh.

Chiêm Mỗ Tư đang ngồi trên thân thể cô, hung ác thâm hiểm nhìn cô. Phía dưới vẫn vực cao như cũ, nhưng thái độ của anh lại ngược lại, khác thường lạnh lẽo.

Anh ngắm nhìn cô, cút chút tự giễu, cười lạnh, cô không muốn cho anh sờ thân thể của cô, đây không phải thể hiện, cô căn bản là cự tuyệt anh, chưa từng yêu anh.

“Cái dáng vẻ này, thật như tôi mạnh mẽ. Em dữ dội như vậy. Thật khiến người ta cảm thấy thú vị.”

Anh ở trên người cô, lại quay về ngồi trên ghế salon, tùy ý vén tóc rơi trước trán, lại đốt một điếu thuốc.

Muốn nhịn phần nóng bỏng vận sức chờ vận động, không phải người đàn ông bình thường nào cũng làm được. Nhưng hắn không ngờ, đồng thời đoạt lấy cô, còn nhớ lại tới cô không muốn, chỉ vì con gái uất ức thừa hoan dưới thân anh, đây đối với anh mà nói, là một loại vũ nhục.

Hiện nay với quyền thế và địa vị của anh, muốn phụ nữ thì thiếu gì, Lạc Tích Tuyết chẳng qua chỉ là quá khứ, mà xưa anh đã từng phát điên mà muốn, nhưng vẫn cách nào có được cô, có lẽ cô nói đúng, đàn ông thường muốn chinh phục, càng không có được lại càng muốn lấy được, thật ra thì cô cùng những người phụ nữ khác nhau ở chỗ nào, cũng chỉ là lúc bắt đầu cô liền kháng cự anh, mới khơi dậy sự chinh phục của anh mà thôi.

Anh sẽ không thừa nhận anh yêu cô, hoàn toàn không thể rời bỏ cô, tuyệt đối không phải vậy.

“Cút.” Anh hút một điếu, thở ra khói trắng không rõ gương mặt lạnh của người đàn ông.

Thân thể Lạc Tích Tuyết run lên một cái, đứng dậy từ dưới đất, hai mắt không tin nhìn Chiêm Mỗ Tư dùng tay hoàn mỹ tỉ mỉ đưa thuốc lá đến khóe miệng.


Anh cứ như vậy bỏ qua cho cô sao? Hình như không phải phong cách của anh? Trước kia anh không phải thế này, chỉ muốn lấy được, chẳng lẽ hiện tại anh hoàn toàn không có cảm giác với cô rồi sao?

Giống như có thể đoán được suy nghĩ của Lạc Tích Tuyết trong nội tâm, Chiêm Mỗ Tư bỗng chốc đem tầm mắt trên người của cô, tầm mắt tinh nhuệ lẫm liệt như có thể xuyên thấu da thịt của cô, xé rách lòng cô.

“Đừng cho là tôi dễ dàng bỏ qua cho em như vậy, chỉ là hôm nay tôi không có hứng thú gì, em trở về suy nghĩ về đề nghị của tôi, mấy ngày nữa tôi sẽ phái người tới tìm em! Bây giờ, cút! !”

Lạc Tích Tuyết nhìn người đàn ông một cái, nhanh chóng nhặt quần áo trên đất mặc vào, sau đó như bay rời khỏi phòng.

Sau khi cô rời khỏi, tầm mắt Chiêm Mỗ Tư mới từ bóng lưng của cô chuyển qua phần dưới của mình, vẫn không có chuyện đi xuống, anh kinh ngạc vì người phụ nữ ảnh hưởng tới anh.

Nhưng mà bây giờ, phụ nữ của anh chất đống như núi, mới không lạ gì cô không nguyện ý ình, chỉ cần anh móc ngoéo, thì có một đám đàn bà nguyện ý liếm đầu ngón chân của anh, huống chi là leo lên giường của anh.

“Này Mục, Đem Tô Mỹ Kỳ tới đây! !”. Anh gọi điện thoại cho thủ hạ, âm thanh trầm thấp dễ nghe.

Lạc Tích Tuyết từ trong thư phòng của Chiêm Mỗ Tư ra ngoài, tinh thần không yên, dưới chân cô phát run, nhờ vịn vào thành cầu thang kim loại lạnh lẽo mới đi được xuống.

Con gái đang ngồi ở trong phòng, chơi xong trò chơi, mấy người giúp việc vây quanh đứa bé, trên bàn đầy các món điểm tâm ngọt.

Tiểu Băng Băng nhìn hoa cả mắt, mắt sáng ngời mang theo nụ cười, đúng là nhà chú đó có nhiều đồ ăn vặt thật.

Ăn bánh cookie hay là ăn mousse?

Vị hạnh nhân hay là vị dâu tây đây? Hình như chocolate không tồi.

Bé đang do dự, đắn đo không chú ý, Lạc Tích Tuyết đã đi tới: “Băng Băng ngoan, cùng mẹ về nhà!”

Tiểu Băng Băng đang chọn thức ăn ngon, sao có thể chịu rời đi, quay đầu lại nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của Lạc Tích Tuyết, chỉ có thể khẽ bất mãn nhảy xuống ghế salon, kéo làn váy của cô.


Lạc Tích Tuyết nhìn con gái mềm mại dịu dàng đưa vào lòng bàn tay, lại nhìn thấy bé lưu luyến không rời, quay đầu liếc mắt nhìn, sau đó nâng đầu lên, rụt rè hỏi: “Con có thể mang ít bánh ngọt về nhà không?”

Lạc Tích Tuyết cúi xuống, cau mày nhìn cô: “Băng Băng, không phải tủ lạnh ở nhà còn bánh ngọt dâu tây chưa ăn xong sao? Chờ ăn xong rồi, mẹ sẽ mua cho con vị chocolate nhé?”

Trẻ con vẫn là trẻ con, luốn thích đồ mới mẻ, rõ ràng trong nhà cũng có, bé lại thích nơi này.

Băng Băng không nói lời nào, ở trong lòng yên lặng cân nhắc, nửa ngày vẫn chưa chắc chắn được.

Mặc dù bánh ngọt ở nhà ăn rất ngon, nhưng không có nơi xinh đẹp như này a, bé thích là màu sắc rực rỡ thế này đây, người lớn làm sao hiểu đây?

Lạc Thiên Uy chẳng biết lúc nào đã xuất hiện, liền đứng ở phía sau hai người, trầm mặc nhìn tất cả xảy ra.

Anh như có thể thấu hiểu tâm tư của Băng Băng, không đợi Lạc Tích Tuyết mở miệng, hắn đã chủ động ra lệnh với người giúp việc: “Đem toàn bộ những đồ ăn vặt này gói lại, đưa lên xe, gọi xe riêng đưa họ trở về.”

“Này?”. Sắc mặt Lạc Tích Tuyết đông cứng, có chút ngượng ngùng, làm sao có thể mang đồ như vậy?

Nhưng tiểu Băng Băng lại vui mừng kéo ống quần Lạc Thiên Uy, nở nụ cười với anh: “Cám ơn chú!”

Ánh mắt Lạc Thiên Uy hơi ngừng lại, anh nhìn chằm chằm Băng Băng một cái, chợt ngồi xổm người xuống, ôm tiểu Băng Băng lên: “Băng Băng, chú không phải chú a, chú là – “

“Lạc Thiên Uy! !”. Lạc Tích Tuyết vội vàng cắt đứt anh, đứa bé vẫn nhỏ thế, tại sao có thể chịu đả kích cùng kích động như vậy.

Con ngươi Lạc Thiên Uy quay vòng, chợt xoay chuyển lời nói: “Chú là cậu của Băng Băng, là người một nhà đây nè.”

“Cậu?”. con ngươi của tiểu Băng Băng quay quay, quay đầu nhìn về phía Lạc Tích Tuyết, thấy cô gật đầu, bé mới vui vẻ vỗ tay: “A, Băng Băng có cậu rồi, Băng Băng có cậu rồi!”


“Ngoan, về sau Băng Băng muốn ăn bánh ngọt, lúc nào cũng có thể tới nhà cậu ăn, được không?”. Lạc Thiên Uy vén tóc rơi trên mặt cho bé, nhẹ ru con gái.

“Vâng.” Tiểu Băng Băng khẽ gật đầu, trên tay dính bánh ngọt, thấy chạm âu phục cao cấp của Lạc Thiên Uy, Lạc Thiên Uy không để ý, chỉ có thâm ý khác nhìn Lạc Tích Tuyết.

Lạc Tích Tuyết giật mình tại chỗ, cảm xúc ngổn ngang. Dù sao Lạc Thiên Uy mới là cha ruột của Băng Băng, thân tình máu mủ tình thâm không thể ngăn cách.

Ánh mắt Lạc Thiên Uy nhìn Băng Băng, đó chính là dịu dàng, cưng chiều, tựa như một lòng thương yêu của bố dành cho con gái vậy.

Trong nháy mắt, cô thậm chí muốn xông tới nói cho bọn họ biết, thật ra thì bọn họ chính là 2 cha con.

Chỉ là giấc mộng như vậy, lại bị một giọng nữ lanh lảnh cắt đứt.

“Chiêm Mỗ Tư!”. Tô Mỹ Kỳ vừa thấy có điện thoại của Uy Mục gọi tới, hưng phấn chạy đến.

Cô là tình nhân gần đây của Chiêm Mỗ Tư, dĩ nhiên cũng chỉ là một bên trong nhiều người mà thôi, nhưng mà có thể được anh gọi tới biệt thự của hắn, đây là lần đầu.

Cô nghĩ, nhất định là lần đó cô cứu cô bé này, đúng lúc bị anh đụng vào, cô bé này thật ra cô vốn định mặc kệ bé, nhưng nhìn thấy gò má bé thấy giống Chiêm Mỗ Tư điểm nào đấy.

Chiêm Mỗ Tư nhiều tình nhân như vậy, chắc chắn sẽ có 1- 2 người lọt lưới len lén mang thai con của hắn, ôm một tia hi vọng cô ta dẫn đứa bé cho Chiêm Mỗ Tư nhìn, quả nhiên thấy anh rung động.

Nhìn xem tối hôm nay, anh đã nghĩ tới cô sao?

Lạc Tích Tuyết thấy hai người trước mặt trẻ con vừa ôm vừa hôn, thật là thân thiết, cũng không nhìn được nữa rồi, che ánh mắt của Băng Băng, cô xoay người ra khỏi biệt thự.

“Mẹ, có phải cô kia cùng cậu đang đùa thân thiết không?”. Tiểu Băng Băng ngồi lên xe, kéo ống tay áo của Lạc Tích Tuyết.

Đùa thân thiết? Lạc Tích Tuyết cười khổ: “Băng Băng con học ở đâu từ đó thế?”

“Bố nói.” Tiểu Băng Băng chơi ngón tay, cười trộm nói: “Mỗi lần con thấy bố ôm mẹ, bố đều nói bố đang cùng mẹ đùa thân thiết.”

Lạc Tích Tuyết liếc mắt, Lãnh Khinh Cuồng này, trẻ con nhỏ như vậy lại dám dạy bé cái này sao?


“Mẹ, bố nói bố với mẹ đùa thân thiết, là vì yêu mẹ, vậy cậu cùng cô kia đùa thân thiết, có phải cũng yêu cô kia không?”. Tiểu Băng Băng suy ra hỏi.

Lạc Tích Tuyết lập tức liền cứng lại, thấy có chút chua xót, Lạc Thiên Uy yêu cô ta sao? Minh tinh điện ảnh đó?

Cô ta so với mình trẻ tuổi hơn sao? Cô vốn là lớn tuổi hơn Lạc Thiên Uy, mấy năm qua, lại đẻ con, phụ nữ luôn lộ vẻ già yếu, nhưng đàn ông trưởng thành thì càng lộ rõ vẻ ý vị.

Nghĩ như vậy, cô cảm giác được mình cùng Lạc Thiên Uy càng lúc chênh lệch càng lớn, có lẽ Lãnh Khinh Cuồng thích hợp với cô hơn, ít nhất anh so với cô lớn hơn, không giống như là phi công trẻ lái máy bay bà già, hơn nữa đàn ông lớn hơn phụ nữ, đều sẽ thương người phụ nữ hơn một chút.

Đây chính là nỗi buồn đau của chị em yêu nhau đi, có lẽ trước kia cô không cảm thấy, nhưng thời gian trôi qua, phụ nữ vĩnh viễn phải chấp nhận chuyện thanh xuân của mình không còn, người đàn ông có thể duy trì yêu nữa không?

Sau khi Lạc Tích Tuyết ôm Băng Băng rời đi, người giúp việc trong biệt thự cũng tự động lui xuống.

Chiêm Mỗ Tư đưa Tô Mỹ Kỳ trở về phòng, Tô Mỹ Kỳ một đường giắt trên người anh, vừa đi vừa lột bỏ quần áo hai người, cực kỳ nhiệt tình.

Cô hé miệng muốn hôn môi của anh, nhưng lại bị Chiêm Mỗ Tư quay mặt, hai cánh tay hơi lạc, hung hăng bỏ eo của cô ra.

“Quy định của tôi, không cho hôn môi, những chỗ khác thì tùy tiện làm!”

Anh cầm lấy gáy của cô, khiến thân thể Tô Mỹ Kỳ bị buộc ngửa ra sau, hai luồng mượt mà cứ nhu vậy hiện ra trước mặt người đàn ông.

Chiêm Mỗ Tư không khách khí, đưa tay dùng sức xé ra, mấy tiếng “Bịch Bịch”, là âm thanh của nút cài áo rơi xuống đất, áo ngực của Tô Mỹ Kỳ bị xé ra, luồng đầy đặn trắng nõn cứ như vậy lộ ra.

Chiêm Mỗ Tư một hớp ngậm lấy luồng mềm yếu của cô, tay kia dùng luồng còn lại vuốt ve, bắt đầu mạnh mẽ gặm cắn.

“Ừ --- “ Tô Mỹ Kỳ không tự chủ được phản ứng kháng đau, giống như sột soát co rút, cả người khẽ co rúc lại, nhưng đúng là trí mạng, lan khắp toàn thân cô.

Cô thích đàn ông thô bạo như vậy, phương thức chinh phục dã man của mình, anh càng mạnh, cô càng hưng phấn.

“Chiêm Mỗ Tư, em muốn! ! Cho em, mau cho em”. Mắt đẹp mê ly của Tô Mỹ Kỳ, bắt được thân thể của Chiêm Mỗ Tư thật chặt, lần nữa đem mình đưa tay tới hướng thân dưới của người đàn ông.


Bình Luận (0)
Comment