Cưng Chiều Vợ Tối Cao: Em Dám Bỏ Trốn

Chương 281


Tịnh Yên

Gió mát thổi nhè nhẹ, rèm cửa sổ khẽ tung bay, trong phòng ngủ to lớn, lẳng lặng nhìn trời đêm như xuyên qua cửa sổ sát đất.

Lạc Tích Tuyết đứng trước cửa sổ, ngắm bầu trời đêm, ánh mắt hiện lên những tia phức tạp.

Sau khi cho hai đứa bé ăn cơm nước xong, thì hai đứa ngồi trên salon xem Anime.

Thân thể của cô bị nhốt chặt trong lồng ngực một người đàn ông, dưới ánh trăng, hai bóng dáng kéo dài đến vô tận.

"Tích Tuyết, cám ơn em!" Chiêm Mỗ Tư cúi xuống thì thầm bên tai cô.

"Hả?" Lạc Tích Tuyết hơi nghiêng đầu, nhíu mày nhìn anh.

"Cám ơn em đã nguyện ý tiếp nhận Bùi Địch!" Chiêm Mỗ Tư nắm lấy bả vai của cô, canh chừng những phản ứng của cô.

Lạc Tích Tuyết chỉ cười: "Bé là anh trai của Băng Băng, em phải tiếp nhận nó chứ! Về sau Băng Băng cũng có bạn để chơi cùng."

"Băng Băng rất thích Bùi Địch." Chiêm Mỗ Tư cũng cười.

Trên ghế sa lon, hai đứa trẻ đọc Anime xong, Lạc Tích Tuyết liền dặn dò bọn họ nên đi ngủ rồi.

Bùi Địch rất ngoan ngoãn đi rửa mặt, Băng Băng liền lôi kéo cánh ta tay Chiêm Mỗ Tư, bắt anh phải đọc truyện cổ tích cho bé thì bé mới chịu đi ngủ.

Chiêm Mỗ Tư bị quấy đến hết cách rồi, chỉ có thể bỏ Lạc Tích Tuyết lại, đưa cục cưng nhỏ đi ngủ.

Lạc Tích Tuyết tắm xong, ngược lại phải đẩy Bùi Địch ra cửa phòng.

Đứa bé trai này cũng không chịu ngủ, cứ mở to đôi mắt ra nhìn cô.

Lạc Tích Tuyết mỉm cười đến gần đầu giường: "Là mẹ đánh thức con hả?"

Bùi Địch lắc đầu một cái: "Không phải, là con vừa nằm mơ."

"Nằm mơ? Nằm mơ thấy cái gì?" Lạc Tích Tuyết ngồi ở mép giường của bé, sau đó nhẹ nhàng lau mồ hôi ở lưng bé.


Bùi Địch nhướng mày: "Nằm mơ thấy con chỉ có một mình, cứ đi ngoài đường, không về nhà được, cũng không có ai bên cạnh con, nên con liền tỉnh, cũng ngủ không được nữa."

Lạc Tích Tuyết ngớ ngẩn, không nhịn được đưa tay đem Bùi Địch ôm vào trong ngực.

"Về sau nơi này chính là nhà của con, mẹ chính là mẹ của con, con sẽ mãi mãi ở nơi đây, sẽ không phải ở một mình!" Cô nhẹ nhàng an ủi bé.

Bùi Địch thật ra là con riêng của Chiêm Mỗ Tư, ra đời không bao lâu mẹ bé liền bị Lisa hại chết, ngay sau đó Chiêm Mỗ Tư cũng bị tai nạn xe cộ.

Cho nên trong ấn tượng của bé, nhà là một nơi lạnh lùng và đáng sợ, Lisa đối với bé chẳng có chút tình cảm nào cả, Lạc Thiên Uy cũng từng lạnh lẽo với bé như thế.

Còn về tiếng Mẹ trong tâm tưởng của bé cũng rất mơ hồ, ngược lại Lạc Tích Tuyết lại yêu mến nhất Lạc Thiên Uy, nên mỗi lần nhìn thấy ba cười tươi với cô, theo bản năng bé liền muốn coi cô như mẹ của bé.

Bé còn nhỏ tuổi, đã biết, chỉ cần khiến cho Lạc Tích Tuyết vui vẻ, sẽ khiến cho Lạc Thiên Uy – người cha trên danh nghĩa của bé vui vẻ, như thế ba sẽ không bỏ bé.

"Ừ." Bé nặng nề gật đầu, đem đầu nhỏ chôn vào trong lồng ngực Lạc Tích Tuyết.

Lạc Tích Tuyết nâng lên nụ cười ấm áp: "Không ngủ được, có muốn mẹ ngủ cùng con không?"

"Có thể không?" Bùi Địch có chút mong đợi, có chút khiếp đảm hỏi. Từ nhỏ đến lớn, bé chưa khi nào được ôm người lớn ngủ cả.

"Dĩ nhiên có thể, con là cục cưng ngoan ngoãn của mẹ mà." Lạc Tích Tuyết sờ sờ khuôn mặt nhỏ nhắn của bé, vén chăn lên, chui vào.

Lần trước đã trải qua một trận khổ sở, cô biết đứa bé này đã phải chịu rất nhiều đau đớn, mặc dù Chiêm Mỗ Tư rất muốn cô cho anh một đứa con trai, theo ý anh là để cho con của cô và anh thừa kế sản nghiệp của anh, nhưng Lạc Tích Tuyết lại cho để cho anh toại nguyện.


Huống chi bọn họ đã có Bùi Địch rồi, cô tin tưởng Bùi Địch trưởng thành nhất định sẽ là đứa trẻ thông minh, cô nhất định sẽ coi bé là con ruột của mình mà chăm sóc.

"Bùi Địch, mẹ ôm con ngủ!" Lạc Tích Tuyết bảo bé lên khủy tay của mình, muốn đem Bùi Địch kéo vào trong ngực cô.

Bùi Địch do dự một chút, từ từ hướng cơ thể mình đến gần Lạc Tích Tuyết, sau đó cả thân thể nho nhỏ làm ổ vào trong ngực của cô.

Cảm giác có mẹ, thật tốt!!

Mỗi buổi tối cô đều ngủ cùng Bùi Địch, người đàn ông nào đó chưa thỏa mãn dục vọng hiển nhiên mất hứng, anh nhanh chóng dàn xếp tốt con gái Băng Băng đầy phiền toái, vốn định tiến là phòng, cùng Lạc Tích Tuyết hưởng thụ thế giới hai người, ai biết thế nhưng cô lại ngủ cùng Bùi Địch.

Có con chính là phiền toái, chia sẻ sự cưng chiều của cô, anh thật hận không được đem Bùi Địch từ lòng cô gái mà anh yêu thích ném ra ngoài, nhưng vừa nghĩ tới Bùi Địch rốt cuộc cũng là con trai của mình, anh chỉ có thể miễn cưỡng nén lửa giận xuống, trở về phòng ngủ một mình.

Sáng sớm ngày thứ hai, hai đứa bé đều ngồi dậy ăn điểm tâm, Lạc Tích Tuyết mới vừa trở lại phòng ngủ, còn chưa kịp phản ứng, liền bị Chiêm Mỗ Tư ném lên giường.

Quần áo bị anh xé nát bấy, người đàn ông này vĩnh viễn không hiểu như thế nào là thương hương tiếc ngọc, vật nóng mạnh mẽ của anh đẩy vào cơ thể cô.

"Ưmh" Lạc Tích Tuyết hít vào một hơi, không ngờ mới sáng sớm liền bị anh giày vò đau đớn như thế nào.

"Buông lỏng, ngoan nào, em phải đem anh bẻ gãy mới chịu sao, em không muốn ở cùng anh phải không?" Chiêm Mỗ Tư cắn lỗ tai của cô, thở hổn hển hỏi.

Lạc Tích Tuyết cắn môi, ôm lấy anh, có chút sợ: "Nhẹ một chút nha, coi chừng bị hai đứa bé nghe được, bọn họ đang ở bên ngoài."

Chiêm Mỗ Tư cúi đầu, hung hăng hôn môi của cô, cười nhẹ nói: "Không muốn bọn họ nghe, liền ngoan ngoãn nghênh hợp với anh, biết không?"


Lạc Tích Tuyết thẹn thùng đến giận anh, cũng không kháng cự nữa, nghênh đón nụ hôn của anh, dần hôn trả lại anh, chủ động đưa đầu lưỡi vào khoang miệng anh, còn anh thì liếm lám môi cô, lại bị anh ngậm lấy cái miệng nhỏ…

Hai người từ trên giường lăn xuống đất, ôm nhau dây dưa mãi không dứt.

Chiêm Mỗ Tư đem thú tính phải nhẫn nhịn cả đêm bộc phát ra ngoài, Lạc Tích Tuyết suýt chống đỡ không nổi nữa.

"A" anh đưa vào lối động nhỏ, rồi lại hung hăng một xông vào trong, hai người không nhịn được mà phát ra tiếng rên rĩ

Nhưng lại sợ bị hai đứa bé nghe được, dùng nụ hôn ngăn cản môi nhanh, kích thích như vậy, để cho thân thể bọn họ càng thêm nhạy cảm, một buổi sáng làm bốn năm lần.

Kích tình đi qua, Chiêm Mỗ Tư đi tắm. Lạc Tích Tuyết đói bụng, cô mới nhớ đến chuyện cả ngày hôm nay mình chưa ăn uống gì cả, cộng thêm việc vận động kịch liệt như thế, cơ hồ khiến cô đói đến chóng mặt

Nhặt áo sơ mi rơi vãi đầy đất lên, tùy ý mặc vào cơ thể.

Mặc dù toàn thân đau nhức, nhưng lại muốn cho ăn no bụng.

Cô đành phải đi tới phòng bếp phiên Liễu Phiên, tìm hộp sửa tươi rót vào trong chén.

Mới vừa uống một hớp, điện thoại di động chợt vang lên.

Cô không có suy nghĩ nhiều, cầm điện thoại lên nghe.

"Xin chào!"

Đối phương trầm mặc một lúc, sau đó một giọng nói quen thuộc vang lên: "Tích Tuyết! !"

Thân thể Lạc Tích Tuyết run rẫy, vẻ mặt trong nháy mắt đông cứng lại, tay cầm sữa tươi cũng trở nên cứng ngắc.

Lãnh Khinh Cuồng! !

Mấy ngày nay cô đều đây cùng với Chiêm Mỗ Tư, cơ hồ quên mình còn thiếu anh một cái công đạo, thậm chí cô không nói gì, liền rời khỏi biệt thự của bọn họ.

Lạc Tích Tuyết nhanh chóng bình ổn tâm tình, hít sâu, tận lực dùng giọng nói bình tĩnh: "Khinh Cuồng, có chuyện gì sao?"

"Anh nghĩ chúng ta nên nói chuyện một chút! Bây giờ em có rãnh không?" Lãnh Khinh Cuồng có chút khàn khàn hỏi.

Lạc Tích Tuyết nhìn về phía Chiêm Mỗ Tư vẫn đang ở trong phòng tắm, do dự một chút, nhẹ nhàng gật đầu: "Được rồi, chúng ta gặp mặt một lát."

Cô thiếu anh một công đạo, ban đầu là cô quyết định ở cùng anh, bây giờ nói muốn rời khỏi, phải cho anh một lý do mới đúng.

Hai người hẹn địa điểm gặp mặt, Lạc Tích Tuyết thừa dịp Chiêm Mỗ Tư đang tắm, thay quần áo, rồi chạy đến nơi Lãnh Khinh Cuồng đang đợi.

Bình Luận (0)
Comment