Cưng Chiều Vợ Tối Cao: Em Dám Bỏ Trốn

Chương 294


Thức ăn đầy bàn, thơm ngào ngạt , Lạc Tích Tuyết cách vài mét vẫn có thể ngửi thấy.

Cô khoanh tay, đi tới cạnh bàn ăn, Tiếu Vũ Trạch giúp cô kéo ghế, đưa bát đũa đến cho cô.

"Đói bụng lắm sao?, mau ăn đi!" Tiếu Vũ Trạch gắp cho cô vài món ăn cô yêu thích, lại đem bao lớn bao nhỏ những thứ mua được ở siêu thị nhét vào trong tủ lạnh.

"Anh cũng đến đây ăn chung đi." Lạc Tích Tuyết mỉm cười, chủ động đi tới giúp anh.

"Uh, được." Tiếu Vũ Trạch làm xong, vào phòng vệ sinh rữa tay, sau đó ngồi xuống bên cạnh Lạc Tích Tuyết: "Tích Tuyết, ăn đi, chớ đói bụng."

Trong lòng Lạc Tích Tuyết cảm thấy ấm áp, cô gật đầu một cái, rồi bắt đầu ăn thức ăn, Tiếu Vũ Trạch không có động đũa, chỉ vội vàng gắp thức ăn cho Lạc Tích Tuyết, cố gắng để cho cô ăn thật nhiều.

Lạc Tích Tuyết vừa định mở miệng khuyên anh cũng ăn một chút, chợt, thấy một bàn tràn đầy những món ăn đặt ở trước mặt cô.

Tiếu Vũ Trạch chống lại ánh mắt của cô, giọng nói không che giấu được quan tâm, lại mang theo mập mờ: "Những thứ này nếu để anh ăn hết, em không phải sẽ rất ốm sao? Thế thì ôm làm sao cũng chỉ là một đống xương."

Mặt của Lạc Tích Tuyết chợt cháy rực, từ lúc nào thì anh Vũ Trạch cũng học được người ta cách nói giỡn, trước kia bản thân anh luôn im lặng, bọn họ chỉ cố gắng mà ăn, hiện tại anh cứ nhìn cô mà không ăn, từ lúc nào anh đã ham mê những thứ kia rồi?

Tiếu Vũ Trạch nhìn chằm chằm gò má của Lạc Tích Tuyết, tràn ra ánh hồng mê người, xem ra hết sức ngon miệng, tròng mắt thâm thúy bỗng dưng lóe sáng, có chút gấp gấp nóng nảy dời tầm mắt.

Anh đối với cô là không bỏ được, thậm chí so với trước kia còn mê luyến cô nhiều hơn, chỉ có cái nhìn đơn giản như thế, mà bụng dưới của anh lại thêm nhiều phản ứng.

Chợt lúc này, điện thoại di động vang lên, phá vỡ không khí quỷ dị và trầm mặc giữa hai người.

Tiếu Vũ Trạch cầm điện thoại di động lên, nhấn nút trả lời: "Này, chào!"


"Này, A Trạch, hôm nay trễ rồi sao anh vẫn chưa về?" Điện thoại bên kia truyền một giọng nói ngọt ngào

Lòng Tiếu Vũ Trạch liền căng thẳng, là vị hôn thê của anh gọi điện thoại tới.

Ngày trước khi anh đi làm, lúc này đã về nhà, Điền Điềm cũng đã làm xong thức ăn đợi anh về.

Nhưng là hôm nay gặp được Lạc Tích Tuyết, nên anh không muốn về ngay, ngay cả thức suốt mất đêm xem tài liệu, chuẩn bị cho cuộc họp hôm nay, những cũng giao cho cấp dưới mở

Trừ Lạc Tích Tuyết, không người nào có thể để cho anh phóng túng như thế! Nhưng đối với Điền Điềm anh cũng không thể nói dối.

Không phải là không muốn nói cho cô sự thật, hiện tại chỉ là Tích Tuyết ngã bệnh, anh lo lắng Điền Điềm nháo lên sẽ tổn thương đến cô

Mặt Tiếu Vũ Trạch không biến sắc ngẩng đầu lên nhìn Lạc Tích Tuyết một cái, thấy cô đang dùng bữa, không có hoài nghi gì, anh mới an tâm mở miệng: "Anh có việc, tạm thời không trở về, gần đây không có chuyện khác, đừng gọi điện cho anh!"

Đầu dây điện thoại bên kia, tim Điền Điềm đau xót, Tiếu Vũ Trạch chưa từng dùng giọng lạnh lùng như thế để nói chuyện với cô, một loại dự cảm xấu nổi lên trong lòng.

Cô muốn mở miệng hỏi anh gì đó, không ngờ điện thoại bên kia, Tiếu Vũ Trạch đã lạnh lùng tắt máy.

"Là ai gọi tới vậy? Có phải mấy nữ sinh theo đuổi anh không?" Lạc Tích Tuyết nhìn Tiếu Vũ Trạch mang vẻ mặt khó coi mà cúp điện thoại, liền muốn nói giỡn trêu ghẹo anh.


Ai ngờ sau khi Tiếu Vũ Trạch nghe xong, liền vội vã hướng về cô giải thích: "Không phải vậy, Tích Tuyết, em hãy nghe anh nói, cho tới bây giờ anh chỉ thích mình em! Cô ấy…."

"Anh thật sự không có phụ nữ khác à?" Lạc Tích Tuyết chu miệng lên, mất hứng. Là ai muốn cướp đi anh Vũ Trạch của cô!

"Tích Tuyết, làm sao em không biết chứ? Tâm ý của anh đối với em chẳng lẽ em không biết sao?" Tiếu Vũ Trạch lập tức đi tới, ôm lấy cô, thấp giọng dụ dỗ: "Chỉ là một người bạn bè bình thường, anh là lo lắng em hiểu lầm!"

"Thật sự đúng như thế phải không?" Lạc Tích Tuyết có chút không tin.

"Dĩ nhiên!" Tiếu Vũ Trạch không quá tự nhiên mà trả lời, trước kia anh không muốn lừa gạt Tích Tuyết, nhưng bây giờ anh không thể không giấu giếm cô những việc kia.

Mặc dù trí nhớ của cô dần trở lại, nhưng xảy ra nhiều chuyện như vậy, bọn họ cũng thay đổi.

Anh không phải là chàng trai ngày đó, đối với cô thành thật, che chở đầy đủ như một chàng trai mới biết yêu

Anh hiểu được làm thế nào mới là tốt nhất cho cô, có lẽ tháng năm cùng kinh nghiệm, sẽ cho người ta cách cư xử không khéo.

"Tích Tuyết, em tin tưởng anh sao?" ánh mắt Tiếu Vũ Trạch có chút ủ dột hỏi: "Nếu như có một ngày, em phát hiện anh lừa em, đối với em che giấu một chuyện, em có hận anh không?"


Lạc Tích Tuyết ngớ ngẩn, một lúc sao chợt đứng lên, vỗ vỗ bả vai đang sợ hãi của Tiếu Vũ Trạch: "Em tin tưởng anh Vũ Trạch sẽ không cố ý gạt em, nếu quả như có việc khẩn cấp nên anh phải lừa gạt anh, lời nói có ý tốt bởi không hy vọng em có tổn thương lớn hơn thì em sẽ xem xét lại!"

"Tích Tuyết" Tiếu Vũ Trạch nhìn cô, trong tròng mắt đen nâng lên một tầng cảm kích, không ngờ trong lòng cô lại tin tưởng anh đến thế.

Bóng đèn vàng vẩy vào khuôn mặt xinh đẹp của cô, giống như một thiên sứ thoát trần. Lạc Tích Tuyết khẽ chớp chớp đôi mắt, như cánh bướm khẽ vũ những rung động nhè nhẹ, đôi môi khẽ thở ra chút hương hoa, thật giống như đang dẫn dụ người khác tiến vào khu vườn trong veo của cô.

Khẳng định cô chẳng thể nào biết được đến tột cùng là mình đẹp bao nhiêu, nhưng Tiếu Vũ Trạch lại biết, tầm mắt của anh đã không cách nào dời khỏi đôi môi của cô.

Hô hấp càng phát nóng rực, dục vọng có bởi cô đã phá kém bay ra, một khi đã xảy ra thì không thể ngăn cản lại được.

Đã đè nén không được nữa, ánh mắt tối sầm lại, khát vọng đàn ông chậm rãi đặt lên đôi môi đỏ mọng của cô

Khi Lạc Tích Tuyết tỉnh hồn lại, chỉ cảm thấy trên môi bị vật ấm áp bao trùm, ẩm ướt, tê tê. Cô kinh ngạc mở mắt ra, thấy gương mặt anh tuấn của Tiếu Vũ Trạch đang chạm vào mình. Anh giống như đang dùng nhu tình đè lên những cảm giác, nhưng nó vẫn nghiêm nghi chẳng có quá nhiều cảm xúc.

“Ưmh” Lạc Tích Tuyết bị nụ hôn nóng rực của anh khiến mê loạn, trên căn bản cô không phản ứng kịp.

Anh đè ép thân thể của cô, chậm rãi hướng về ghế sô-pha mà ngã xuống, thân thể cao lớn che ngang người cô, không cho cô bất cứ khe hở nào.

Răng môi giao hòa, đầu lưỡi của anh chui vào cái miệng đinh hương của cô, mang theo từng trận tê dại. Lạc Tích Tuyết vươn tay chống đỡ trước ngực Tiếu Vũ Trạch, nhưng cô chẳng có sức lực để giãy giụa, ngược lại làm cho người đàn ông kia càng dán chặt trên người cô hơn.

Trằn trọc dây dưa, đủ để lửa cháy lan ra đồng cỏ nóng, kéo người đàn ông kia đi thật sâu vào nụ hôn nóng bỏng của cô.

Tiếu Vũ Trạch rất muốn ở chỗ này trực tiếp muốn cô, nhưng lại không muốn thương tổn đến cô, chỉ có thể ẩn nhẫn mà bộc phát dục vọng, cố gắng buông cô ra.

"Tích Tuyết, anh yêu em." Kết thúc nụ hôn dài, anh vùi đầu vào hõm cổ của Lạc Tích Tuyết mà thở dốc, âm thanh mang theo sự hổn hển và gấp gáp.

Hai gò má Lạc Tích Tuyết thẹn thùng đến đỏ bừng, trí nhớ của cô dừng lại ở thời điểm trung học, khi đó anh Vũ Trạch không có hôn triền miên như vậy, mỗi lần bọn họ hôn thì chỉ lướt qua rồi dừng lại, gò má hai người mang theo thẹn thùng đầy lưu luyến!

Nhưng buổi tối hôm nay anh Vũ Trạch với bề ngoài tuấn dật, lại mang theo một cỗ không nói nên lời, đối với cô lại có nụ hôn nóng bỏng như thế, thậm chí hàm chứa một cỗ dục vọng nồng nặc.

Bình Luận (0)
Comment