Cưng Chiều Vợ Tối Cao: Em Dám Bỏ Trốn

Chương 63

“Tích Tuyết tư thế ngủ của chị thật đáng yêu” Lạc Thiên Uy xoay người hướng Lạc Tích Tuyết cười mập mờ, cúi người lại gần mặt cô nói:”Lại còn chảy nước dãi nữa!”

“Hả? Thật sao?” Sắc mặt Lạc Tích Tuyết lập tức cứng đờ, có chút khó chịu. Lại bị em trai bắt gặp tư thế ngủ của cô bất nhã như thế, cô thật sự rất mất thể diện, cô lúng túng hỏi:”Thiên Uy, sao em lại vào phòng của chị?”

“Nghe quản gia nói chị tìm tôi?” Lạc Thiên Uy ngồi xuống, mày kiếm chau lại đưa tay nắm lấy tay Tích Tuyết.

“Em…”Lạc Tích Tuyết bị hành động đột ngột đó của hắn hù dọa, cô thấy tay hắn nắm chặt tay mình nhưng cũng không biết mở miệng như thế nào cho hắn buông ra nên chỉ có thể luống cuống gật đầu:”Ừ”

Cô quả thật muốn tìm hắn nói chuyện thật nghiêm túc, chỉ là hiện tại cô nên nói với hắn thả tay của cô ra trước thì tốt hơn.

“Thiên Uy, em có thể thả tay của chị ra không?” Cô lấy hết dũng khí để nói.

Nhưng Lạc Thiên UY đột nhiên lại cắt đứt lời của cô, đem ôm cô chặt hơn, có thâm ý hỏi:”Tích Tuyết, mới vừa rồi chị ngủ có ngon không?”

“Không ngon lắm”. Lạc Tích Tuyết nói thật, trong mộng cô luôn nghe được âm thanh kỳ quái, nên ngủ không an ổn lắm.

“Tại sao lại không ngon?” Lạc Thiên Uy khóe mắt chau lên, hỏi tiếp.

Hắn đương nhiên biết cô tại sao lại ngủ không ngon, hắn cố ý cùng người con gái khác thân mật, muốn xem phản ứng của cô nhưng thực sự đã làm hắn thất vọng.

Khi hắn đi ra khỏi phòng và đến phòng cô thì phát hiện cô đã ngủ rồi, hắn cùng người con gái khác gây động tĩnh lớn như vậy nhưng cô vẫn có thể ngủ được? Có thể thấy cô không quan tâm hắn đến cỡ nào?

“Giống như gặp ác mộng” Lạc Tích Tuyết vuốt vuốt đôi mắt vừa tỉnh ngủ, chợt nhớ tới chuyện muốn nói với hắn, vẻ mặt cô trở nên nghiêm túc:”Thiên Uy, gần đây em có phải bữa tối rất ít về nhà hay không? Còn dẫn theo con gái về nhà nữa?”

Tròng mắt Lạc Thiên Uy nheo lại, trái tim xông lên một ngọn lửa vô danh:”Chẳng lẽ chị hy vọng tôi đem phụ nữ ra bên ngoài? Rất xin lỗi, nơi này cũng là nhà tôi, tôi muốn làm thế nào cũng được”.

“Thiên Uy, không phải chị muốn can thiệp vào cuộc sống của em nhưng em cũng nên biết tuổi của em không đủ lớn để làm những chuyện như thế với lại con gái nhà người ta mà cả đêm không về như thế cũng không phải là chuyện tốt”. Lạc Tích Tuyết tận lực uyển chuyển biểu đạt ý của mình.

“Chị rốt cuộc muốn nói cái gì?” Lạc Thiên Uy có chút không giải thích được điều mà Lạc Tích Tuyết vừa nói, trong lòng suy nghĩ cô nói vậy là có ý tứ gì có phải đang quan tâm hắn không?

Lạc Tích Tuyết hít sâu một hơi, rốt cuộc quyết định nói rõ điều mình muốn nói:”Thiên Uy, trưởng thành sớm không phải là chuyện quá tốt, mặc dù chị biết em từ nhỏ đến lớn, suy nghĩ cởi mở nhưng cũng nên tiết chế một chút, ít nhất không nên mang con gái về nhà làm loạn”.

“Ai nói với chị là tôi yêu bọn họ? Lại nói tôi làm loạn, đối với bọn họ thì tôi chỉ vui đùa chút thôi”. Lạc Thiên Uy nhíu mày, tràn đây nghiên cứu nhìn cô, không cảm thấy có gì sai nói.

“Vui đùa một chút cũng không được, em còn nhỏ như vậy sao có thể học những điều xấu đó”. Lạc Tích Tuyết nghe em trai cô nói như thế thì quả thật bị hắn làm cho tức chết. Hắn nghĩ gì đây trời?

“Tôi cũng không muốn làm vậy nhưng tôi thích người con gái khác nhưng cô ấy không có thích tôi nên tôi chỉ có thể đi tìm những người khác để chơi đùa thôi”. Ánh mắt Lạc Thiên Uy tĩnh mịch nhìn chằm chằm Tích Tuyết, khóe miệng nâng lên nụ cười cô đơn.

Nếu như có thể thì hắn thực sự chỉ muốn có mình cô, cùng cô ở chung một chỗ, nhưng cô lại không thích hắn, vì quên cô hắn chỉ có thể tìm kiếm trên ở những người phụ nữ kia. Chỉ vì hắn không muốn quấy rầy đến cô, hắn nghĩ sẽ thành toàn cô với người con trai mà cô yêu, chỉ cần cô vui vẻ hắn cái gì cũng có thể làm.

Bình Luận (0)
Comment