Cưng Chiều Vợ Tối Cao: Em Dám Bỏ Trốn

Chương 67

Ánh mắt sắc bén của Lạc Thiên Uy tù khi nhìn thấy Lạc Tích Tuyết đi vào phòng ăn cùng một người đàn ông lạ mặt thì liền trở nên thâm thúy hơn.

Nhất là người đàn ông này còn đưa tay nắm tay cô, đỡ cô ngồi xuống sofa, ánh mắt của hắn quả thật muốn giết người.

Đáng chết, người con gái này một chút cảnh giác cũng không có sao? Bị người ta sờ mó như vậy mà cô một chút phản kháng cũng không có. Còn hắn chỉ cần đụng nhẹ là cô đã khóc nấc lên rồi.

Thật ra thì không phải Tích Tuyết không cảm nhận được tay của Hàn Diệp Thần đang đặt ngang hông của cô, trên thực tế cô cảm thấy không được tự nhiên, rõ ràng trên bàn ăn có thể ngồi đối diện nhau nhưng hắn lại lôi kéo cô ngồi chung phía với hắn.

Nói chung bọn họ không phải rất quen nhau, nếu không phải vì danh nghĩa vợ chưa cưới thì tính đúng ra bọn họ gặp nhau tổng cộng còn chưa tới năm lần.

Năm lần mà thôi, đừng nói là ngồi cùng một phía ăn cơm thân mật như vậy mà ngay cả cái nắm tay cô cũng sẽ cảm thấy không được tự nhiên.

“Cái đó, Hàn tiên sinh’ rốt cuộc không nhịn được nữa, cô lên tiếng nhắc nhở hắn.

“Gọi anh là Thần” Ánh mắt Hàn Diệp Thần sang quắc nhìn chằm chằm Lạc Tích Tuyết, nhích lại gần cô, hơi thở nóng rực phun trên gò má của cô.

Sắc mặt của Lạc Tích Tuyết cứng đờ, trong lòng dâng lên sự chán ghét, cô nhích thân thể ra xa, miễn cưỡng nặn ra một nụ cười:” Thần, anh có thể ngồi ra phía kia một chút được không? Như vậy là quá gần, tôi có chút không được thoải mái.’

“Tích Tuyết, chúng ta gần đính hôn rồi em nên học cách thích ứng với anh mới đúng.” Hàn Diệp Thần không có ý tứ ngồi nhích ra phía kia, chỉ là ánh mắt nhiệt tình không hề chớp nhìn cô, trong ánh mắt có sắc thái rực rỡ.

“Như vây?” Sắc mặt cô biến hóa, thấy Hàn Diệp Thần không muốn thả cô ra thì trong đầu nhanh chóng nghĩ cách nào ứng phó.

“Đúng rồi Thần, anh thường đi dạo phố sao?’ im lặng trong chốc lát cô hỏi sang chuyện khác để tránh vấn đề lúc nãy.

Hàn Diệp Thần lắc đầu một cái, rót cho Tích Tuyết một chén trà xanh:” Không phải rất thường đi dạo”.

“Mới vừa rồi tôi thấy anh quen thuộc đường phố như thế?” Lạc Tích Tuyết mở to mắt, nghi ngờ hỏi.

Hàn Diệp Thần cười nhẹ:”Bởi vì khu phố lúc nãy là thuộc cửa hàng kinh doanh của nhà anh nên anh cũng thường hay đi khảo sát nên mới quen thuộc như thế.”

“Nói như vậy, khu vực mua sắm lúc nãy là của nhà anh sao?” Lạc Tích Tuyết sững sờ, kinh hãi. Người đàn ông này đúng là thâm tang bất lộ, khó trách mới vừa rồi hắn đối với khu mua sắm kia quen thuộc như thế thì ra là của nhà hắn.

“Ừ” Con ngươi đen của Hàn Diệp Thần chớp động sáng như ngọc lưu ly, một đôi môi mỏng hé mở, hắn nghiêng người lại gần Lạc Tích tuyết, nói nhỏ bên tai cô:”Em về sau gả cho anh thì khu mua sắm đó cũng sẽ là của em”.

Lạc Tích Tuyết ngớ ngẩn, sắc mặt có chút cứng đờ, hắn cho cô là người con gái như thế sao?

Cô không phải là loại con gái ham danh lợi như thế, càng sẽ không vì thế lực của gia đình hắn mà gả cho hắn, đó là cha nhìn trúng hắn thôi chứ cô thì không chút nào thích hắn, người trong lòng mà cô muốn gả nhất là anh Vũ Trạch.

Một bữa ăn cơm mà Lạc Tích Tuyết không nói gì, cô phát hiện cho đến bây giờ cô và Hàn Diệp Thần không có gì để nói, bọn họ cách nhau tới 5,6 tuổi. Giữa bọn họ có khoảng cách khá lớn mà cũng không có điểm nào chung.

Nếu như kết hôn thì e rằng nửa đời sau không có mấy hạnh phúc, cô cũng không hy vọng mình ở nhà ngồi không làm thiếu phu nhân mà chỉ hy vọng tìm được tình yêu đích thực thuộc về cô.

Rèm cửa sổ màu tím nhạt được kéo lên, khuôn mặt trong bóng tối của Lạc Thiên Uy làm người khác khó đoán được hắn đang nghĩ gì, cuồng ngạo tà mị, giống như Satan địa ngục, lúc này hắn đang ngồi trong phòng Lạc Tích Tuyết chờ cô về.

Lạc Tích Tuyết vất vả lắm mới ứng phó với Hàn Diệp Thần để đưa cô về nhà sớm, cả người cô mệt lả. Cô dùng chút sức lực cuối cùng đẩy cửa đi vào định đi tắm rồi đi ngủ.

Ai ngờ vừa mới đi vào trong thì một đôi mắt thâm u lóe ánh sáng trong căn phòng tối mịt làm cô sợ tới mức rớt cả túi xách xuống, cô vội vàng mở đèn.

Trời ơi, không phải cô gặp quỷ chứ.

Thế nhưng đôi mắt đó còn nhanh hơn cô một bước, trong nháy mắt đã tới gần cô.

Lạc Tích Tuyết trừng mắt nhìn, nhờ ánh trăng nên cô mới nhìn rõ thì ra người ở trước mặt là em trai cô Lạc Thiên Uy.

“Thiên Uy, sao giờ này em lại ở trong phòng chị lại còn không mở đèn nữa, thiếu chút nữa hù chết chị rồi.” Lạc Tích Tuyết vỗ ngực, cố gắng bình ổn hơi thở, đưa tay muốn mở đèn.

Đứa em trai này của cô thế nào mà trốn trong phòng hù cô một phen giật mình.

Lạc Thiên Uy bắt lấy cánh tay muốn mở đèn của cô lại, con ngươi đen nhánh, không nói một lời nhìn chằm chằm cô, trong đếm tối có loại quỷ mị khó nói nên lời.

“Thiên Uy’ Lạc Tích Tuyết bị hành động đột ngột của em trai và ánh mắt của hắn làm cho hết hồn.

Lòng của cô không khỏi run lên, âm thanh mang theo chút run rẩy nói:”Tối như vậy chị nhìn có chút không quen, có gì thì để mở đèn rồi nói được không?”

Hai con mắt của Lạc Thiên Uy vẫn là chăm chăm nhìn cô, không mở miệng.

Lạc Tích Tuyết trong lúc nhất thời không biết làm sao, em trai cô bị sao vậy? Cô nhớ là không có đắc tội với hắn?

Hai người cứ như vậy mà mặt đối mặt, không khí quỷ dị trầm xuống. Cho đến khi Lạc Tích Tuyết không chịu nổi nữa, chuẩn bị xoay người rời đi thì giọng nói giận dữ của Lạc Thiên Uy lại vang lên:”Chị cùng người đàn ông kia có quan hệ gì?”

“Người đàn ông nào?” Lạc Tích Tuyết cảm thấy có chút khó hiểu, hắn đang nói đến ai, Hàn Diệp Thần sao?

“Đừng có giả vờ, chính hôm nay tôi thấy chị đi dạo phố cũng một người đàn ông còn ăn cơm với hắn nữa” Lạc Thiên Uy tiến lại gần cô hơn, đôi tay nắm chặt thành quyền, trong ánh mắt mang theo âm hàn, giống như cuồng phong ăn mòn lòng người.

Trước kia cô cùng với Tiếu Vũ Trach đi chung với nhau hắn không thể nhúng tay vào vì bọn họ là một cặp yêu nhau nhưng bây giờ cô đi với người đàn ông khác, hình như đầy là người cô mới quen.

Cô không phải tuyên bố chỉ thích một mình Tiếu Vũ Trạch thôi sao? Vì sao vừa mới nói thích hắn không lâu nay lại đi cùng với người đàn ông khác? Cô là đang cố ý sao?

Con ngươi Lạc Tích Tuyết trong suốt ánh lên tia không thể tin:”Em theo dõi chị?”

Lạc thiên Uy từ chối cho ý kiến, hắn hung hăng nắm lấy bả vai cô, ánh mắt phẫn hận chất vấn nói:”Nói, cô cùng hắn rốt cuộc có quan hệ gì?”

Vốn Lạc Tích Tuyết vì tương lai của em trai mà bị cha bức ép cùng người đàn ông khác đính hôn, việc này đã làm cô khổ sở lắm rồi bây giờ lại vô duyên vô cớ bị em trai chất vấn làm cô càng không kiên nhẫn.

“Chị không việc gì phải nói với em? Em chỉ là em trai của chị, chẳng lẽ chị kết bạn với ai cũng phải nói cho em biết?” Cô tức giận hất tay của Lạc Thiên Uy ra, có chút chán ghét khí thế bá đạo của hắn.

Bình Luận (0)
Comment