Cưng Chiều Vợ Yêu Phúc Hắc Dễ Thương

Chương 10

Edit: Tử Liên Hoa 1612 + Thùy Linh (EXOL)

Beta: Tử Liên Hoa 1612

Tiểu khu Bích Hồ, mặc dù không nằm trong mười khu biệt thự đắt nhất đế đô nhưng lại có phong cảnh tuyệt đẹp, giá cả phù hợp.

Lúc này Mặc Khuynh Thành và Mặc Dận đang đứng ở góc tiểu khu.

"Anh cả, đây là chỗ nào?" Mặc Khuynh Thành nghi hoặc nhìn tiểu khu này, không hiểu vì sao anh cả lại đưa cô đến đây.

"Đi theo anh sẽ biết." Mặc Dận ôm Mặc Khuynh Thành, ước lượng độ cao của bờ tường, tránh né camera, lẻn vào tiểu khu.

Xuyên qua mấy tòa biệt thự, hai người dừng trước một biệt thự có chút tráng lệ. "Đến rồi."

"Đây là đâu?"

"Nhà của Dịch Hưng."

Mặc Khuynh Thành căng thẳng. "Anh, anh biết rồi sao?"

"Về sau xảy ra chuyện gì nhớ nói với anh." Anh không hy vọng em phải chịu ủy khuất gì, Mặc Dận xoa đầu Mặc Khuynh Thành, trong lòng bổ sung thêm một câu.

"Anh rất bận mà, hơn nữa cũng không phải chuyện quan trọng gì, tự em có thể xử lí được." Mặc Khuynh Thành khẽ lắc cánh tay Mặc Dận.

"Em nói xử lí, chính là để anh đưa em đến nhà cậu ta?" Mặc Dận không vui.

"Chỉ là vội tới dạy dỗ tên đó thôi mà!" Mặc Khuynh Thành nhìn Mặc Dận vẫn bày ra vẻ mặt thối thối, chỉ có thể làm nũng: "Anh ~ "

Âm cuối kéo dài khiến Mặc Dận như bị điện giật, run một cái.

"Lần sau muốn cái gì, nói thẳng." Chỉ cần em vui vẻ là tốt rồi.

"Vâng! Anh thật tốt." Mặc Khuynh Thành nhẹ nhàng thở ra, vui vẻ hôn lên má Mặc Dận.

"Tốt lắm, chúng ta mau vào thôi." Mặc Dận cuống quít nghiêng mặt, sợ Mặc Khuynh Thành phát hiện bản thân không thích hợp.

"Được."

Vừa định hỏi xem đi vào thế nào, chỉ thấy Mặc Dận móc một chùm chìa khóa ra khỏi túi, mở cửa.

Mặc Khuynh Thành lau hắc tuyến trên mặt, được rồi, chuẩn bị rất đầy đủ.

Mặc Dận bật đèn lên, tùy ý ngồi trên sofa.

"Anh, sao lại không có ai?"

"Dịch Dương đi công tác, Từ Dĩnh đi họp mặt, Dịch Hưng ở quán bar."

"Vậy chúng ta mau tới quán bar." Mặc Khuynh Thành thốt ra.

"Chúng ta lên lầu."

Mặc Dận kéo Mặc Khuynh Thành đi thẳng đến thư phòng, bật đèn, thuần thục tiêu sái đến bên bàn học, ngồi xổm xuống, bận rộn.

"Anh, làm sao anh biết két sắt nhà bọn họ nằm ở đâu?" Mặc Khuynh Thành đi đến phía sau, giật mình hỏi.

"Cục cưng, hôm nay anh muốn nói cho em biết, mọi việc đều phải có chuẩn bị, điều tra rõ lịch trình của bọn họ, thăm dò vị trí, loại trừ tất cả các khả năng bị phát hiện mới có thể lấy được thứ mình muốn, hiểu không?" Mặc Dận mở két sắt, đứng lên, nhìn chằm chằm Mặc Khuynh Thành.

"Anh cả, em hiểu mà." Mặc Khuynh Thành cũng biết nếu không gặp được Mặc Dận, một mình đến giáo huấn Dịch Hưng là có chút khó khăn, một lần nữa cô biết được nếu không có thực lực, cho dù gia thế tốt cũng không có ích lợi gì.

"Cục cưng, em có mọi người, nhưng mọi người không thể thời thời khắc khắc ở bên cạnh em, nếu có thể..." Mặc Dận đột nhiên dừng lại, không nói thêm nữa.

Mặc Khuynh Thành rất nghi hoặc, nhưng vẫn dùng sức gật gật đầu. "Anh, em biết mọi người đều cưng chiều em, giống như anh nói, ít nhất em phải có năng lực tự bảo vệ mình."

Mặc Dận thấy Mặc Khuynh Thành có hiểu biết, ánh mắt thâm thúy, anh thật hi vọng có thể luôn luôn buộc cục cưng ở bên mình, khiến cô ỷ lại, để cô không bị tổn thương, nhưng mà thực tế lại không cho phép, anh cần thời gian để mạnh mẽ hơn, đủ mạnh mẽ để không ai có thể bắt nạt cục cưng, cho nên, trong thời gian anh không ở đây, cô phải chăm sóc mình thật tốt.

"Được rồi, chúng ta lấy mấy thứ này rồi đi nhanh một chút, đã đến lúc bọn họ trở về."

Mặc Dận cúi đầu, lấy đi vàng thỏi và văn kiện trong tủ sắt, lại kéo Mặc Khuynh Thành vơ vét ở phòng khác.

Xác định đã vơ vét xong tất cả, Mặc Khuynh Thành còn để Mặc Dận bắt chước chữ của Dịch Hưng viết một tờ giấy rồi bỏ vào trong tủ sắt.

Chờ sau khi đám người Dịch Hưng về, hai người Mặc Dận đã sớm về tới nhà.

**

Ngày hôm sau.

"Khuynh Thành, Khuynh Thành, cậu biết không, trong nhà Dịch Hưng bị trộm!" Sau khi Mặc Khuynh Thành vào lớp học, Lê An An như tên trộm nói nhỏ bên tai cô.

"Ồ." Mặc Khuynh Thành bình thản lên tiếng.

"Tớ nói với cậu…. Này! Tại sao cậu lại bình tĩnh như vậy chứ?" Lê An An không thấy bộ dáng đã dự đoán từ trước, có chút nổi giận.

"Tại sao lại không bình tĩnh, cậu ta cũng chưa chết." Hơn nữa còn là do mình trộm.

"Cậu nói có đạo lý, nhưng mà cậu không biết, Dịch Hưng bị ba hắn đánh!"

"Đánh?" Mặc Khuynh Thành nhớ tới chuyện để Mặc Dận làm trước khi đi về vào tối hôm qua, ha ha ha, xứng đáng!

"Đúng vậy đúng vậy! Có người nói thực ra Dịch Hưng đánh bạc, thiếu nợ ở bên ngoài, sau đó cầm hết tiền trong nhà để trả nợ."

Lê An An nói đặc biệt sinh động, giống như là cô tận mắt thấy việc này, nếu không phải mình đã biết chân tướng, còn sẽ tưởng là thật.

"Cậu đừng nhìn hắn ta cầm tiền sẽ không có chuyện gì, càng kì lạ là, hắn ta còn để lại tờ giấy ở bên trong tủ sắt, sau khi ba hắn ta nhìn thấy, trực tiếp đánh cho hắn tàn phế một nửa!"

"Cậu nghe ai nói chuyện này thế?" Mặc Khuynh Thành không nghĩ tới hiệu quả sẽ tốt như vậy, tàn phế một nửa sao? Không chết là tốt rồi.

"Bên trong trường học đều lan truyền đến điên rồi! Ai, lúc đầu tớ còn muốn chờ đến khi thân thủ tốt hơn sẽ đi đánh toàn bộ những người đó một trận, nhất là Dịch Hưng, không nghĩ tới hôm nay hắn ta phải vào bệnh viện, thật sự là báo ứng nha, a di đà phật."

"Tiểu An An, nếu cậu thu lại bộ dạng vui sướng khi người gặp họa kia, lời này càng có sức thuyết phục."

"Vị nữ thí chủ này, bần tăng chỉ là cảm thán thế gian này biến hóa thất thường, Phật Tổ từng nói, chưa thành chính quả, trước thành thiện duyên, nói ra thật là xấu hổ, Dịch thí chủ được bần tăng khuyên bảo bằng mọi cách lại vẫn khư khư cố chấp, tùy ý làm bậy, đây chính là nhân quả tuần hoàn!"

Lê An An bày ra vẻ mặt từ bi, nho nhã nói một tràng dài, nói xong còn thở dài, lắc lắc đầu.
Bình Luận (0)
Comment