Cưng Chiều Vợ Yêu Phúc Hắc Dễ Thương

Chương 106

Edit: windy

Văn gia.

“Ọe, ọe...”

Văn Tư Tư ngẩng đầu, nhìn gương mặt trắng xanh của mình qua gương, một tia hoảng sợ xuất hiện trong đáy mắt cô ta.

Sao lại thế này, vì sao lại như vậy?

“Cốc cốc cốc.”

“Tiểu thư, cô làm sao vậy?”

Văn Tư Tư vội vàng chỉnh trang lại, sau đó mở cửa, nói: “Tiểu Lệ, làm sao vậy?”

Tiểu Lệ nhìn trên mặt cô ta không hề có một chút không đúng nào, vẫn giống như ngày thường, chẳng lẽ là do cô nghe lầm rồi hả?

“Tiểu thư, cô không sao chứ?”

Văn Tư Tư nghi hoặc hỏi: “Tôi làm sao đâu?”

Tiểu Lệ: “Không có gì, tiếu thư, điểm tâm đã xong.”

“Được, chúng ta xuống thôi.”

Tiểu Lệ xoay người rời khỏi căn phòng, có lẽ thật sự là cô nghe lầm rồi.

Văn Tư Tư nháy mắt liền đóng cửa lại, kinh hoảng nhìn bụng bằng phẳng của mình.

Chuyện xảy ra tuần trước cô ta sớm đã quên, bây giờ tràn ngập ở trong hạnh phúc. Cha mẹ hai bên đang thương lượng thời gian đính hôn, cô ta mỗi ngày đều cảm nhận được quan tâm của Tô Thụy đối với mình, nhưng mà, toàn bộ việc xảy ra ngày hôm nay làm cô ta trở tay không kịp.

Cô ta không dám nhớ tới ai đó, đúng là chỉ có một lần, trong lòng rõ ràng, như vậy khả năng rất lớn.

Thời điểm ăn điểm tâm, cô ta vẫn mất hồn mất vía.

Văn Xương: “Tư Tư, thời điểm ăn cơm cần phải chuyên tâm.”

Văn Tư Tư quấy quấy cháo trong chén, không nói một lời.

Đổng Trân hỏi: “Tư Tư, có phải điểm tâm không hợp khẩu vị không?”

Văn Tư Tư vẫn như cũ không nói gì.

“Ầm.”

“Văn Tư Tư, thái độ này của con là có ý gì!”

Văn Tư Tư hoảng sợ, sắc mặt vốn đã không tốt hiện giờ trực tiếp trở nên trắng bệch.

“A, cái gì?”

Văn Xương cau mày, không vui hỏi: “Văn Tư Tư, rốt cuộc con đang nghĩ cái gì.”

Văn Tư Tư lại nở nụ cười cho là rực rỡ nhất, nói: “Cha, con không sao.” Sau đó còn nói: “Con ăn xong rồi, con ra ngoài đây.”

Hai người trên bàn cơm nhìn bóng lưng cô ta lảo đảo rời đi, trong lòng nghi ngờ càng ngày càng nặng, rốt cuộc cô ta bị làm sao vậy.

Bệnh viện nhân dân số một Đế Đô.

Văn Tư Tư rời khỏi Văn gia liền đến nơi này.

Nhìn chữ màu đỏ to đùng treo ở cửa lớn, cô ta rất lâu không bước chân nổi để đi vào.

Lục Cửu vừa đến bệnh viện nhìn thấy bộ dáng cô ta thất hồn lạc phách như vậy, đi lên trước hỏi: “Xin chào, xin hỏi cô đến đây tìm bác sĩ hả?”

Văn Tư Tư nghe thấy tiếng vội quay đầu, cô ta không biết trên đời thậm chí có người thông minh không. Anh ta đeo mắt kính gọng đen, khóe miệng hơi hơi cong lên, trong mắt trong mắt đầy rẫy quan tâm, không có một chút đồng tình nào, làm cho cô ta không cảm thấy được chút không chịu nổi.

“Tôi, tôi đến tìm bác sĩ.”

Lục Cửu tiếp tục hỏi: “Thân thể có chỗ nào không thoải mái sao?”

Văn Tư Tư do dự, cô ta không biết vì sao không muốn để người gặp cô ta lần đầu tiên có ấn tượng không tốt với mình, nhưng mà cô ta xác thực cần một bác sĩ.

“Tôi đến khám phụ khoa.”

Lục Cửu nói: “Vào cửa trước đăng ký, phụ khoa ở tầng ba, đừng đi sai.”

Nói xong, anh ta liền chạy bộ thẳng tiến vào bệnh viện.

Văn Tư Tư nhìn anh ta, có chút mất mác, cô ta còn chưa biết tên của anh là gì...

Nhưng mà cô ta không biết, lúc Lục Cửu xoay người, tay phải đẩy đẩy gọng kính, trong mắt đều là không kiên nhẫn, quả nhiên phụ nữ là phiền toái nhất.

Văn Tư Tư đăng kí xong, liền đi lên tầng ba.

Kết quả kiểm tra cực kì nhanh chóng, trên tay cô ta cầm kết quả kiểm tra, bên tai nghe tiếng bác sĩ chúc phúc.

“Chúc mừng, cô đã mang thai, thời gian hai tuần, hiện tại đứa nhỏ còn bé, ba tháng đầu cô phải cẩn thận, còn có...”

“Tôi muốn phá nó.”

Văn Tư Tư trực tiếp cắt ngang lời bác sĩ nói, cô ta không thể giữ đứa bé này, đứa bé này là cơn ác mộng. Cô ta tuyệt đối không thể giữ lại!

Trương Bích sửng sốt một giây, sau đó khuyên nhủ: “Tôi biết dưới độ tuổi của cô, đột nhiên có con rất khó chấp nhận được, nhưng mà trước kia cô mới sảy thai rồi, nếu phá cái thai này đi, sau này tỉ lệ mang thai sẽ rất nhỏ.”

Hai tay Văn Tư Tư nắm chặt, trong lòng cuồng phong tác loạn.

Tỉ lệ mang thai thấp, không phải nghĩa là sau này cô ta không khả năng mang thai lại, vậy cho dù cô ta lên làm nữ chủ nhân Tô gia, nhưng không thể sinh đẻ được, vị trí của cô ta còn có thể ổn định sao?

Trương Bích nhìn cô ta hoàn toàn không nghĩ cách, đề nghị nói: “Cô trở về suy nghĩ vài ngày đi.”

“Cảm ơn bác sĩ.”

Trương Bích nhìn bộ dáng của cô ta, thầm than một tiếng, con gái hiện nay, toàn làm xằng bậy.

Rời khỏi bệnh viện Văn Tư Tư từ từ đi trên đường.

Bầu trời dần dần bọ mây đen bao lấy, ầm một tiếng sấm vang lên mang theo gió lớn, lá cây rơi xuống, thổi bay góc áo của mọi người.

“Đi mau, trời sắp mưa rồi.”

“Tí tách, tí tách...”

Văn Tư Tư dừng bước lại, mọi người ở khắp nơi không ngừng chạy qua đụng vào người cô ta, bọn họ dùng ánh mắt kỳ quái nhìn cô ta, sau đó tiếp tục tìm nơi trú mưa.

“Ầm ầm.”

“Rầm.”

Nếu nói vài giọt mưa vừa rồi là báo hiệu trời sắp mưa, thì nước mưa giờ trút xuống như xối xả là điên cuồng rửa sạch bụi bẩn thành phố.

Văn Tư Tư vốn là chỉ hơi ướt một chút quần áo, dưới một giây sau, nhát mắt liền ướt đẫm.

Thiên nhiên như là bất mãn với con người, cho nên mới trút trận mưa lớn như vậy, tất cả mọi người chưa kịp trú mưa, đều đã cảm nhận được trận mưa to này, không hề lưu tình chút nào gây ra đau đớn trên người.

“Trận mưa hôm nay làm sao vậy, đau quá!”

“Đúng vậy, nhưng mà cậu xem, có người ngốc nghếch đứng bất động ở kia kìa.”

“Đầu năm nay người ngốc rất nhiều, cậu quan tâm cô ta làm gì, nhanh đi, không dễ bị cảm.”

“Đúng đúng đúng, chúng ta nhanh đi thôi.”

Văn Tư Tư không quản những người đó nói cái gì, chỉ nghe đến hai chữ, cảm mạo.

Cảm mạo, cảm mạo rất tốt, ông trời, trời mưa thêm một trận nữa đi, tốt nhất làm cho đứa nhỏ này mất đi!

Thời tiết như vậy, mưa như vậy, khiến cho cô ta nghĩ tới toàn bộ cái đêm hôm đó.

“Ha ha ha.”

“MD, trời mưa như vậy còn đứng ở đó, cô bị thần kinh hả!”

Tiếng chửi rủa càng làm cho Văn Tư Tư cười điên cuồng, cô ta mở hai tay ra, nhìn lên bầu trời, hét: “Mưa đi, mưa lớn một chút! Nhanh xuống đi!”

“Đồ điên!”

“Chúng ta cách xa cô ta ra một chút!”

Văn Tư Tư xoay tròn trong mưa, mỗi một giọt mưa rơi lên trên thân thể cô ta, trong lòng cô ta càng thống khoái.

Nghiệt chủng, mày nhanh đi đi, nhanh rời khỏi cô!

Nước mưa rơi chậm lại!

Cô ta không cho rằng chuyện đêm đó trở thành vết nhơ cả đời cũng không rửa được, cô ta là Văn gia đại tiểu thư, là nữ chủ nhân Tô gia, đứa con của cô ta chỉ có thể là cùng Tô Thụy sinh ra!

Cô ta đứng dưới trời mưa hơn một giờ, cuối cùng không kiên trì nổi ngã xuống.

Một chiếc xe đen có rèm che dừng lại bên cạnh cô ta, từ chỗ lái phụ bước ra một người đàn ông mặc đồ đen, ngồi xổm xuống kiểm tra.

“Tiểu thư, cô ta không có việc gì.”

Văn Cẩm nhìn về phía Văn Tư Tư đang nằm trên mặt đất, hỏi: “Cô ta làm sao vậy?”

“Cô ta mang thai rồi.” Nói xong, đem kết quả kiểm tra của bệnh viện đưa cho cô.

Văn Cẩm không nhận, trào phúng nhìn kết quả, sau đó dời tầm mắt đi.

“Dơ bẩn như vậy anh còn dám đưa đến trước mặt tôi?”

Đối phương vừa nghe xong, làm bộ muốn ném kết quả xuống.

“Đợi một chút.”

Văn Cẩm xoay xoay chiếc nhẫn trên tay, chiếc nhẫn này, là Văn Chấn trước khi rời đi đã cho cô.

“Anh đem tờ kết quả kia cất kỹ, về sau có lẽ sẽ có tác dụng.”

“Vâng ạ.”

Văn Cẩm còn nói: “Đưa cô ta tới bệnh viện, nhớ kỹ, đứa trẻ trong bụng cô ta nhất định phải bình yên vô sự.”

“Đã rõ, tiểu thư.”

Văn Tư Tư không biết bản thân như thế nào nữa, chỉ nhớ rõ cô ta đứng ở trong mưa, sau đó té xỉu, sao lại ở nơi này được?

“Cô gái, cô tỉnh rồi?” Hộ sĩ đang chuẩn bị thay thuốc cho cô ta, lại phát hiện cô ta đã tỉnh.

Văn Tư Tư mở miệng, lại phát hiện cổ họng như bị dao cắt qua.

Hộ sĩ cực kỳ tri kỷ lấy chén nước ấm đưa tới trước mặt cô ta.

Văn Tư Tư mỉm cười với cô ấy, cầm chén nước vội vàng uống xuống.

Một ly tiếp xuống, cô ta cảm giác tốt hơn nhiều, mới mở miệng nói: “Cảm ơn, xin hỏi, là ai đưa tôi tới?”

Hộ sĩ: “Là một vị mặc tây âu đen, anh ta đưa cô đến xong liền đi, tôi cũng không rõ ràng lắm anh ta là ai.”

Phải không?

Văn Tư Tư sờ sờ bụng bằng phẳng, nghĩ thầm, rằng đứa nhỏ này nên là không còn rồi.

Cô ta hỏi: “Chị hộ sĩ, chị có biết tôi, tôi...”

Hộ sĩ nhìn bộ dáng của cô ta, nói: “May mắn là người đàn ông kia đưa cô tới đúng lúc, nếu không thì đứa trẻ trong bụng đã không còn.”

Vẫn còn?

Nghiệt chủng này vậy mà vẫn còn?

Văn Tư Tư như sấm sét giữa trời quang, trực tiếp sửng sốt.

Hộ sĩ tiếp tục nói: “Cô đó, tuổi còn nhỏ cũng không biết bảo vệ bản thân, nếu đứa trẻ không còn, ảnh hưởng rất nhiều đối với thân thể, cô lại đâu lòng, hiện tại cô cứ ngoan ngoãn ở bệnh viện đi, bác sĩ nói đợi sức khỏe cô ổn định rồi hãy xuất viện...”

Văn Tư Tư sững sờ hoàn toàn mặc kệ hộ sĩ nói gì, cũng không phát hiện hộ sĩ rời đi lúc nào, trong đầu cô ta chỉ có một tiếng vọng: Nghiệt chủng vẫn còn, cô ta nên làm cái gì bây giờ!

Lần này là cô ta thật không có chủ ý, cô ta không tìm thấy bất kì kẻ thương lượng nào, nhưng mà thời gian kéo ra càng lâu, đứa trẻ sẽ càng lúc càng lớn, khả năng bị phát hiện sẽ lớn hơn, cô ta còn chưa gả cho Tô Thụy, cô ta còn chưa đuổi người Văn gia bắt bạt cô ta đi, cô ta còn chưa...

Không được! Đứa trẻ này nhất định không thể giữ lại!

Trong mắt Văn Tư Tư hiện lên một ánh ngoan độc, cho dù sau này cô ta không có khả năng mang thai, cô ta cũng không thể chặt đứt tương lai phía trước.

Cô ta còn trẻ, cô ta còn bó chuyện lớn việc cần hoàn thành, cô ta không thể đình chỉ ở trong này, không thể!

“Tư Tư, con mau để cha nhìn xem con thế nào?”

Tiếng của Tô Ngạo vang lên từ cửa.

Văn Tư Tư vội vàng thu lại cảm xúc đáy mắt, có chút kinh ngạc nói: “Cha, sao cha lại tới đây?” Nhìn đến Tô Thụy bên cạnh Tô Ngạo, cảm thấy căng thẳng, làm sao tất cả bọn họ lại tới đây?

Tô Ngạo có chút trách cứ nói: “Con nói sao chúng ta lại đến đây, thật là, mưa to như vậy cũng không biết chạy đi trú, giờ tốt rồi, trực tiếp vào bệnh viện luôn rồi.”

Vẻ mặt Văn Tư Tư thật có lỗi, “Cha, thật xin lỗi, con cũng không biết tại sao bản thân có thể yếu như vậy.”

Tô Ngạo: “Giải thích làm gì, chúng ta rất nhanh sẽ là người một nhà, nhưng mà con mang thai lúc nào mà không nói với chúng ta?”

Hồi hộp!

Bọn họ biết rồi!

Văn Tư Tư có chút kích động nói: “Thật xin lỗi, cha, anh Thụy, con cũng là mới phát hiện vào buổi sáng, mới đến bệnh viện nhìn xem, vốn muốn trở về đợi thời điểm thích hợp rồi nói trước mặt mọi người, ai ngờ...”

Tô Ngạo sờ sờ tay cô ta, trấn an: “Ta biết ta biết, lần này không tồi không có gặp chuyện không may nào, cha sẽ bảo mẹ con nấu canh cho, trong khoảng thời gian này con liền tĩnh dưỡng tốt vào, không cần nghĩ tới cái khác.”

“Cảm ơn cha.”

“Được rồi, Thụy nhi, con với Tư Tư, ta đi trước vậy.”

“Được.”

Tô Thụy trực tiếp ngồi ở trên giường, gắt gao nhìn Văn Tư Tư không nói gì.

Văn Tư Tư tim đập rộn lên, lại vẫn làm bộ vô tội hỏi: “Anh Thụy, sao anh lại nhìn em như vậy?”

Tô Thụy hỏi: “Tư Tư, đứa trẻ này, là của anh sao?”

“Oanh.”

Văn Tư Tư khó có thể tin được nhìn anh ta, làm bộ như đả kích, “Anh, anh Thụy, không nghĩ tới em trong mắt anh lại là người như vậy sao, anh, nếu anh không tin em, vậy anh đi đi.”

Nói xong, cô ta liền nghiêng người đưa lưng về phía Tô Thụy.

Tô Thụy nhìn bóng lưng của Văn Tư Tư, trong lòng vô cùng phức tạp.

Không phải là anh nghi ngờ, mà là bọn họ rất lâu rồi không ân ái, nhớ rõ lần cuối là tuần trước, nhưng vì sao tuần sau kiểm tra liền có thai rồi, chẳng lẽ hiện tại kỹ thuật y học phát triển như vậy sao?

Đột nhiên, nghe được tiếng khóc ròng, anh trực tiếp vứt bỏ những suy nghĩ đó, đem Văn Tư Tư ôm vào trong ngực.

“Tư Tư, thực xin lỗi, là anh không tốt, anh không nên nghi ngờ em, em đánh anh mắng anh cũng được, đừng khóc, khóc như vậy làm anh đau lòng.”

Văn Tư Tư không nói lời nào, để nước mắt tùy ý rơi xuống.

Như vậy cô ta khiến Tô Thụy càng thêm ảo não, rốt cuộc mình đang nghi ngờ cái gì, Văn Tư Tư không phải chỉ yêu một mình mình sao, làm sao cơ thể làm chuyện có lỗi với mình được, Tô Thụy, mày vẫn còn là đàn ông sao?

Anh ta nói: “Tư Tư, em không cần không để ý anh, anh thật sự biết sai rồi, tron khoảng thời gian này phát sinh nhiều chuyện như vậy, anh thật sự...”

Văn Tư Tư trực tiếp ngăn miệng của anh ta lại, khuôn mặt nhỏ nhắn mang theo nước mắt nhìn anh ta, “Anh Thụy, em đều biết hết, em rất hiểu.”

“Tư Tư...”

“Anh Thụy...”

Hai người gắt gao ôm lấy nhau cùng một chỗ, trên mặt Tô Thụy mang theo ý cười, mà anh ta lại không nhìn thấy đối phương, Văn Tư Tư yên lặng nhẹ nhàng thở ra.

***

Tầng mười sáu tòa Phong Thụy.

“Khuynh Thành, Khuynh Thành, không xong rồi!”

Mặc Khuynh Thành đang nghiên cứu kịch bản nghe được tiếng lo lắng của Lê An An, hỏi: “Làm sao vậy?”

Lê An An thở hổn hển, nói: “Sao cậu còn bình tĩnh như vậy, người của công ty chúng ta bị cắt đi rồi!”

Cắt đi?

Mặc Khuynh Thành: “Có ý gì?”

Lê An An hít sâu, đem đại khái chuyện xảy ra một hơi nói xong.

Hóa ra, trước khi minh tinh công ty đi tới chỗ ký hợp tác, đột nhiên bị cho hay là không cần đến, bên kia tình nguyện bội ước, cũng không nguyện dùng bọn họ, về sau rất không dễ dàng mới nghe được, là bởi vì bọn bọ đắc tội với người khác.

Mặc Khuynh Thành nghe thế, cười một tiếng, từ khi mở công ty tới giờ, muốn nói đắc tội, còn có năng lực lớn như vậy, có lẽ chỉ có Cát Thiên bang chủ Cát Bang thôi, chỉ là cô thật sự xem nhẹ ông ta rồi, trước khi phỏng vấn ông ta không có tới phá hoại, kết quả là đợi cô ở đây.

Chỉ là, chẳng lẽ ông ta không biết, mấy cái ký ước kia có bội ước, tiền bội ước cũng phải gấp ba, như vậy cũng tốt, người phía dưới không cần làm việc, không công được nhiều tiền bạc đến như vậy.

Lê An An nhìn Mặc Khuynh Thành tươi cười, tức giận nói: “Khuynh Thành, cậu sao lại vẫn còn cười vậy, còn như vậy tiếp, ai còn dám tìm công ty của chúng ta!”

Mặc Khuynh Thành cho cô một ánh mắt “An tâm đừng nóng nảy vội”, nói: “An An, cậu trước nói với những người đó, tạm thời không cần làm việc, chúng ta trực tiếp đi chơi vài ngày.”

Lê An An trực tiếp lấy điện thoại cầm tay ra tuyên bộ liên tiếp tin tức, sau đó thu điện thoại lại, nói: “Được rồi, nói cho mình nghe một chút đi.”

Mặc Khuynh Thành cực kỳ hài lòng hiện tại cô ấy không cần hỏi mình trước nguyên nhân rồi mới truyền đạt tin tức.

Cô nói: “Cát Thiên muốn để cho chúng ta lộn xộn, nếu là chúng ta không làm như vậy, ông ta tự động đưa tiền bạc cho chúng ta, chúng ta liền mang lương đi nghỉ ngơi thật tốt.”

Lê An An vừa nghe, ánh mắt nhất thời sáng lên!

Cô đúng là đã lâu không có nghỉ ngơi, thi vào trường đại học xong, vốn đã vẽ ra một chuyến du lịch hoàn hảo đều bị Mặc Khuynh Thành một câu liền hủy bỏ, cả ngày căng mềm ở trong công ty làm liên tục, giờ tốt rồi, không cần lo lắng không có thời gian đi chơi, cũng không cần lo lắng không đủ tiền.

Nghĩ như vậy, bọn họ thật đúng là muốn cảm ơn Cát Thiên “Khẳng khái trợ giúp” !

Vì thế, trên dưới công ty đều biết lãnh đạo muốn tập thể đi chơi vài ngày, dẫn đến loại tình huống này thật sự phải cảm ơn Cát Bang chủ, làm cho bọn họ đối với ông ta thật sự mang ơn.

“Thật tốt quá, mỗi ngày mệt sống mệt chết, cuối cùng cũng có cơ hội đi chơi rồi.”

“Nên là cảm ơn Cát Bang đó, ngay từ đầu tôi còn lo lắng bọn họ khiến cho chúng ta không công tác tiếp được, công tử sẽ trách tội chúng ta, không nghĩ tới công tử trực tiếp cầm tiền bội ước để cho mọi người cùng nhau đi du lịch, quả thực thật tốt quá!”

“Không sai, công tử bình thường rất tốt, cô ấy không chỉ yêu cầu chúng ta lao động vui chơi kết hợp, còn nói nhất định phải đối tốt với bản thân một chút, mấu chốt nhất là, hiệp ước không biến thái như những công ty khác, đãi ngộ cho chúng ta đều khiến người khác hâm mộ.”

“Cậu nói đúng tình huống tôi cũng đã gặp qua, hiện tại tất cả mọi người đều ghen tị tôi có thể đi vào công ty của công tử, còn hỏi khi nào công ty thiếu người.”

“Cậu nói với bọn họ thế nào? Tôi cũng không biết phải trả lời như thế nào.”

“Tôi nói thẳng là toàn bộ xem ý tứ của công tử, tôi chỉ là người làm công, huống hồ công tử có Đại trang viên, bọn bọ đều nguyện ý làm việc không công cho công tử, quan trọng hơn là, không được hai lòng, không cần lo lắng sẽ đi ăn máng khác.”

Mặc Khuynh Thành ở xa nhìn đám người bọn họ nói chuyện, cô suy nghĩ, bản thân có thật sự cho bọn họ đãi ngộ tốt như vậy sao?
Lê An An trực tiếp đề cao âm lượng, nói: “Các người ở trong này nói cái gì vậy?”

Mấy người vừa thấy quản lý cấp cao ở phía sau đều đã ở đây, đến cả nhân vật chính đều đã đứng ở đằng kia nhìn bọn họ nồng nhiệt rồi.

“Công, công tử khỏe.”

Mặc Khuynh Thành vô tội nhìn về phía Lê An An, “Mình khủng bố như vậy sao?” Lá gan vừa rồi bọn họ thảo luận sau lưng cô đã đi đâu hết rồi.

Lê An An thẳng mắt trợn trắng, “Cậu không khủng bố, trong mắt bọn họ, cậu chính là một vị thần, bọn họ nhìn thấy cậu kích động đến nỗi không biết cha mẹ họ là ai nữa rồi.”

“An An, mình đột nhiên phát hiện không thể để cho cậu làm công tác tuyên truyền.”

Mặc Khuynh Thành đột nhiên nghiêm túc lệnh Lê An An sửng sốt.

“Vì sao?” Cô cảm thấy được bản thân đã làm cực kì tốt.

“Bởi vì cậu khiến cho người khác cảm thấy được cậu là cha mẹ của bọn họ.”

“Ha ha...”

Lê An An giương nanh múa vuốt về phía Mặc Khuynh Thành, “Được lắm, cậu cũng dám cười nhạo mình, Khuynh Thành, lá gan cậu càng lúc càng lớn rồi đấy!”

Mặc Khuynh Thành thoải mái tránh thoát, trên mặt mang theo đương nhên, “Lá gan không lớn ai dám để cho bọn cậu làm xằng làm bậy một năm.”

MD!

Tới cùng là ai bốc đồng trực tiếp rời đi đem công ty vứt cho bọn họ! Là ai chỉ biết tìm cho bọn họ một đống lớn thiên tài mới trở về! Hiện tại ai mắt cũng không chớp nói thẳng là bọn bọ làm xằng làm bậy!

Bọn họ cảm giác tức giận đến toàn thân, làm sao có thể có người không biết xấu hổ đến như vậy.

Lê An An cảm thấy được nếu sau cùng lý trí không ngăn cô lại, cô tuyệt đối sẽ trực tiếp xông lên đánh, bản thân lúc trước làm sao có thể nhận thức được Mặc Khuynh Thành đã đi đâu, hiện tại là người nào đã đánh tráo, xuất hiện, cô tuyệt đối đánh chết người đó!

“Hắt xì...”

Công Thủy đang dạy bảo người ở tầng hầm Hồng lâu, đột nhiên hắt hơi một cái.

“Lâu chủ, người không sao chứ?”

“Không sai, xem ra là có người nhớ ta rồi.”

Lão Vương bên cạnh nói thẳng: “Rõ ràng là có người mắng lâu chủ.”

Công Thủy không cho là đúng nói: “Vậy cũng là sức quyến rũ của ta, làm cho bọn họ nhớ mãi không quên.”

Bên này, Cát Thiên biết được Mặc Khuynh Thành chuẩn bị dùng tiền bội ước kia để tập thể đi chơi, tức giận đến trực tiếp thổ huyết hao mắt chóng mặt.

“Đại ca!”

Chân Nghĩa tiến lên đỡ lấy Cát Thiên, lo lắng hỏi: “Đại ca, anh sao rồi, bác sĩ, các người còn thất thần làm gì!”

Cát Thiên giữ chặt tay ông ta, đứt quãng nói: “Ta, chúng ta cũng đi!”

Nói xong câu này, trực tiếp hôn mê bất tỉnh.

Chân Nghĩa tiếp tục phân phó, xem ra không cần lo lắng tình huống thân thể của Cát Thiên, đã nhanh hôn mê vậy còn muốn theo sau.

Thành phố J, phía tây nam của Đế Đô, nơi đó lưu giữ lại nhiều cổ vật kiến trúc văn hóa, dưới chân giẫm lên đá lát, trên tay bung dù, bước chậm rãi như vậy trên đường phố, giống như xuyên về quá khứ. 

Lần này bọn người Mặc Khuynh Thành là đi đến chỗ này.

Kỳ thật Đế Đô không phải không có vật kiến trúc như vậy, nhưng mà tuyệt đối không có nhiều như chỗ này, kia hàng loạt một hàng nhà mái ngói, san sát nối tiếp nhau.

Lê An An đứng ở dưới cầu nhỏ, nhìn dòng suối nhỏ chậm rãi chảy, không khí tươi mát hòa lẫn với hương vị cỏ xanh, tất cả tâm tình đều đã sung sướng.

“Thành phố J, ta tới rồi!”

“...” Được rồi, đây là phương thức đặc biệt.

Mặc Khuynh Thành tiếp nhận mọi người tới khách sạn đặt trước, đẩy cửa lớn cổ kính ra, gỗ lim chế thành hai giường đặt ở bên trong, bên cạnh đặt hai ngọn đèn ở đầu giường, phong cách hiện đại và cổ đại xen lẫn nhau, hài hòa ngoài dự liệu.

Hai tầng lâu, Mặc Khuynh Thành cùng nữ sinh ở tầng hai, nam sinh ở tầng một, đương nhiên, Mặc Dận đi theo cô sẽ ở cùng một phòng.

Đóng cửa phòng, Mặc Khuynh Thành nằm ở trên giường, trong đầu nhớ lại mọi người nhìn bọn họ hoặc cười gian hoặc vẻ mặt cổ quái, sau đó biến thành tiếng thở dài, khi nào thì mới có thể để cho bọn họ biết sự thật đây?

Lúc này, trên vai Mặc Khuynh Thành có thêm hai bàn tay, đang dùng lực vừa vặn nắm bắt vai cô.

Cô thoải mái nheo hai mắt lại, thả lỏng cơ thể, hưởng thụ “Thợ đấm bóp chuyên thuộc” chính mình.

Nghỉ ngơi một chút, giữ trưa bọn họ liền trực tiếp ăn cơm tại khách sạn.

Bởi vì nhiều người, chia thành hai bàn lớn.

Mặc Khuynh Thành bàn kia trừ bỏ quen thuộc bọn người Lê An An ra, còn có ba người Đồng Ôn Luân ở trong đó.

Vốn là chỗ ngồi cực kì bình thường, chỗ cho bốn người ăn khỏe ngồi cùng một chỗ hậu quả để cho cô thời điểm ăn hoàn toàn không hết cơm, cô quyết đoán chuyển qua bàn khác.

“Mọi người đừng khẩn trương, coi như tôi không tồn tại đi, nên ha ha nên uống uống.”

Sau khí cô nói xong câu đó, trực tiếp ăn đồ ăn Mặc Dận gắp cho cô.

Mọi người ngay từ đầu vẫn khẩn trương, tuy nhiên lúc làm việc ở công ty, tuy ngày thường có thể nhìn thấy nhưng số lần rất ít, bọn họ còn nhìn thấy đám người Lê An An nhiều hơn, tất cả càng miễn bàn nói qua với cô, tối đã chỉ là thời điểm đi qua bên người chào hỏi một cái thôi.

Đúng là không giống hiện tại, cô với bọn họ ngồi cùng một bàn, ăn cùng loại đồ ăn, khoảng cách tiếp xúc rất gần, nhưng dần dần, cô giống như trước nói ra nói như vậy, cúi đầu không nói một tiếng ăn cơm, bọn họ cũng chậm rãi thở ra.

Thậm chí có người có gan hỏi: “Công tử, sao người không ăn cùng Lê tổng?”

Hỏi xong anh ta liền bị người bên cạnh kéo kéo một phen, sau đó mới phản ứng kịp vừa này mình nói cái gì, khẩn trương liếc mắt nhìn Mặc Khuynh Thành một cái, hi vọng cô không có cảm thấy không vui.

Nhưng mà Mặc Khuynh Thành chỉ đem thức ăn nuốt xuống, nhìn về phía bàn bên cạnh, nhăn mày lại nói: “Tôi cướp không lại bọn họ.”

“...” Là bọn họ nghe lần đi, vì sao trong giọng điệu lại mang theo oán hận vậy?

Chỉ là nghe được cô trả lời, lá gan người kia càng lớn hơn.

“Công tử, bọn họ không cho người?”

Mặc Khuynh Thành nghe được vấn đề này, trực tiếp lỗ mãng ném đũa.

“Bốp.”

Cô nói: “Này, mình là bà chủ, sao các cậu có thể cướp đoạt ngay trước mắt mình như vậy!”

Lê An An đầu cũng không ngẩng lên nhanh hơn tốc độ trên tay, “Bà chủ? Khuynh Thành, cậu phủi tay quản lý lại vẫn còn không biết xấu hổ nói hai chữ này.”

Đới Thiên bề ngoài nhàn nhã nhưng công lực ở tay cũng không giảm xuống, “Phủi tay quản lý? A, An An, hóa ra công tử là người như vậy, xem ra cô ấy hoàn toàn không có địa vị, này! Hà Gia Tường, kia là chân gà của tôi!”

Hà Gia Tường tránh thoát thế công của anh ta, bình tĩnh nhét vào trong miệng, sau đó nói: “Đới Thiên, dù sao công tử cũng là người bao cơm chúng ta, nói chuyện phải khách khí một chút, không thì sẽ cắt xén lương thực của cậu vậy.”

Đới Thiên vừa nghe xong, cũng bất chấp thức ăn trên bàn, hướng về phía Mặc Khuynh Thành nói: “Bà chủ, cô là tốt nhất cực kì có uy tín rồi! không cần cắt lương thực của tôi, tốt nhất mỗi bữa cơm tăng thêm nhiều chân gà vào!”

“...”

Mọi người ở bàn khác miệng giật giật nhìn về phía Mặc Khuynh Thành bất đắc dĩ mở tay.

Cô nói: “Xem đi, tôi cũng chỉ ở trước mặt Đại trang viên mới có thể tìm được uy nghiêm của chính mình, nhìn bọn họ xem, bọn Lê An An không sợ tôi liền thôi đi, sao đến cả ba người mới vào cũng không tôn trọng tôi.”

Lâu Kỳ Thâm ngồi cạnh cô cười cực kỳ đôn hậu, nói ra mà nói cũng rất độc, “Đó là bởi vì cô làm.”

“Ồn ào...”

“Bang bang.”

Mặc Khuynh Thành trực tiếp ném chén trà đi.

Lâu Kỳ Thâm không nghĩ lời nói thật của mình sẽ gặp phải kết cục như vậy, theo bản năng ngồi xổm người xuống.

“Khuynh Thành, cậu ném chén trà có thể nhìn trước hay không!” Trên mặt Cam Triết một bên đầy lá trà, trong lòng thầm nghĩ, may mà không phải nước nóng, nếu không thì bị hủy dung mất.

Mặc Khuynh Thành lay hai mắt, lơ đễnh nói: “Không phải là không trúng cậu thôi, vô nghĩa cái gì!”

Cam Triết vừa định nói, chiếc đũa gắp thịt cá liền bị gắp đi.

“Cậu đã không ăn, mình liền ăn.”

Anh hiện tại lại vẫn không quản chuyện chén trà, vội vàng nói: “Trả thịt cá lại cho mình!”

“Không trả!”

“...MD!”

Lâu Kỳ Thâm nhìn cảnh này, nói: “Có một loại cảm giác may mắn không cùng bàn với bọn họ.”

Mọi người không tiếng động mà gật đầu.

Cơm no rượu say xong.

Lê An An xoa xoa bụng, hỏi: “Khuynh Thành, chúng ta tới chỗ nào chơi?”

Mặc Khuynh Thành nói: “Người của chúng ta quá đông, trời xế chiều liền tự do hoạt động, đợi ngày mai chúng ta tập chung hoạt động tập thể.”

“Được.”

“Lộc cộc, lộc cộc, lộc cộc.”

Mặc Khuynh Thành cùng Mặc Dận mười ngón tay đan xen, mặc cùng kiểu quần áo, đi ở trên đường.

Xung quanh phần lớn đều là quán trà, quán bar, cửa hàng công nghệ thủ công.

Bọn họ tùy ý bước vào một của hàng thủ công, trên xà nhà treo các loại hà bao, trên quầy đặt rất nhiều trang sức.

Mặc Khuynh Thành nhìn nhìn xung quanh, sau đó cầm lấy một cái ngân trâm, quơ quơ trước mặt Mặc Dận, hỏi: “Đẹp không?”

“Đẹp.”

Cô cầm lấy cái kia, hỏi: “Cái này?”

“Cũng được.”

“Cái này?”

“Ừ, đẹp.”

Mặc Khuynh Thành mất hứng đặt cây trâm xuống, “Dận, anh đang ứng phó em!”

“Không có nha.”

“Anh có, anh nói những thứ này đều đẹp!”

“Đúng là rất đẹp.”

Mặc Khuynh Thành nhụt chí, hỏi: “Vậy anh cảm thấy cái nào đẹp nhất.”

Mặc Dận đáng giá một hồi, nói: “Em đẹp nhất.”

Mặc Khuynh Thành nhíu đôi lông mày lại, nói: “Mặc Dận, anh trêu chọc em.”

Hai tay Mặc Dận đặt trên eo của cô, từ từ để sát vào, mang theo chút hấp dẫn.

“Nếu như anh nói đúng thì sao?”

Tay phải Mặc Khuynh Thành nắm cằm của anh, khóe miệng mang theo nụ cười xấu xa, “Từ trước tới nay đều là bổn công tử trêu chọc người, không nghĩ tới có một ngày lại bị trêu lại, loại cảm giác này quả thực là.”

Cô ngừng lại một chút, không tiếp tục nói hết.

Mặc Dận cũng không nóng nảy, cúi đầu nhẹ nhàng hôn trên môi cô một cái, sau đó lời khỏi, hỏi: “Cảm giác như thế nào?”

“Không tệ.”

Mặc Dận cười nhẹ, nhìn qua một loạt ngân châm, sau đó dừng lại ở một cái trâm cài tóc đơn giản, tay cầm lên, cuộn tóc Mặc Khuynh Thành lại, xuyên vào bên trong.

“Liền lấy cái này đi.”

Mặc Khuynh Thành nhìn bản thân trong gương, mấy sợi tóc ở trên trán, hai bên má thả mấy sợi tóc, tóc dài bị một cái ngân trâm cố định lại, mà cây trâm kia.

Ánh mắt của cô sửng sốt, không giống với mấy cây trâm mình tùy ý cầm lên, cây ngân châm này xung quanh có vụn hoa bao quanh, phía trên là chạm trổ hoa văn bao lấy một ngọc châu màu tím.

Lúc này, Mặc Dận lại cầm bộ vòng tai tới cho cô đeo, hoa văn giống nhau, ngọc châu giống nhau, đơn giản lại mang theo chút thần bí, phối hợp với váy dài trắng trên người cô, quả thực giống như người từ bức tranh bước ra.

Cánh tay Mặc Dận ôm eo cô không khỏi chặt thêm, có phải mình làm chuyện gì sai không, chỉ là thêm một đôi vòng tai cùng một cái trâm cài tóc, sao lại cảm giác không giống rồi.

Mặc Khuynh Thành cực kỳ hài lòng Mặc Dận chọn cho cô hai cái này, lại nhìn hoa văn trên vòng tay trên quầy.

“Đeo cho em.”

Mặc Dận tiếp nhận, yên lặng cầm tay trái của cô, đeo vào.

“Đẹp không?”

Mặc Dận không có trực tiếp trả lời, trực tiếp ôm cô vào lòng, thì thầm bên tai cô nói: “Đẹp.”

Mặc Khuynh Thành cười rất đắc ý, còn có cái gì so với bạn trai nói chuyện khiến cho cô vui vẻ.

Sau đó, bọn họ chọn thêm một số trang sức khác, đóng gói mang đi.

Trở lại khách sạn, chỉ thấy trừ bọn họ ra, những người khác đều ở đây.

“Xì xào.”

Mọi người thấy hai người, quả thực là kim đồng ngọc nữ.

Mặc Dận kia thân áo trắng sơ mi quần thường, vốn cho là đơn giản không thể hiện ra thời điểm soái khí ở công ty, không nghĩ tới không chỉ có thành thục, mà còn hơn một tia soái khí.

Mà Mặc Khuynh Thành, váy dài trắng trên mang theo hoa văn, tóc dài cuốn lại, tăng thêm một tia tiên khí, lại thêm vòng tai cùng vòng tay nữa, quả thực liền như người cổ đại tới.

Lê An An mắt sắc nhìn tay hai người đang nắm nhau, trong lời tràn ngập mùi dấm.

“Các người vẫn biết trở về.”

Mặc Khuynh Thành nói: “Hóa ra có người không chào đón chúng ta trở về, Dận, chúng ta đi thôi, em nhớ một nơi có cái này rất đặc sắc, chúng ta đi xem đi.”

“Được.”

Lê An An vội ngăn bọn họ lại, mất hứng nói: “Làm sao các người có thể như vậy, bỏ xuống nhiều người như vậy đi hẹn hò!”

Mặc Khuynh Thành buông tay nắm tay Mặc Dận ra, nắm cổ áo của anh kéo đầu anh xuống, trực tiếp đem môi son áp xuống.

“Chụt.”

Mọi người kinh ngạc nhìn Mặc Khuynh Thành cười đặc biệt đắc ý.

“Thế nào, chúng tớ đi hẹn hè đấy, các người không phảu đều biết đạo, An An, cậu đây là oán khí độc thân quá nặng sao?”

Lê An An một hơi không nâng lên tới, thiếu chút nữa nghẹn chết.

Cô độc thân quá lâu thì làm sao, độc thân quá lâu liền muốn bị ngược sao! Ai quy định, dựa vào cái gì mà đi du lịch rồi vẫn còn bị ngược, dựa vào cái gì!

Mặc Khuynh Thành tiếp tục nói: “Dận, em mệt rồi, chúng ta trở về phòng đi ngủ đi.”

“Được.”

Mặc Dận ôm lấy thắt lưng của cô chạy lên lầu.

Mọi người loáng thoáng có thể nghe được đối thoại của bọn họ.

“Dận, em ngược bọn họ sao?”

“Không có.”

“Đúng vậy, em là người tốt như vậy làm sao có thể ngược bọn họ.”

“Cục cưng tốt nhất, là bọn họ độc thân quá lâu không thể xem chúng ta như vậy.”

“Dận, anh nói, có phải chúng ta không thể thân thiết với họ rồi không.”

“Cục cưng, không sao, anh hiểu bọn họ độc thân quá lâu, ngược nhiều là được.”

“Thật là như vậy?”

“Ừ.”

...

Cái gì ngược nhiều là được!

Mọi người hung hăng nhìn về phía Lê An An, chính là cô ấy không kiên nhẫn, bằng không sẽ không thành kết cục như bây giờ, lại còn liên lụy đến bọn họ cùng bị ngược.

Cam Triết đồng cam cộng khổ đập vai Tống Tiểu Bảo, nói: “Tiểu Bảo, cuộc sống say này vất vả cậu rồi.”

Tống Tiểu Bảo đẩy đẩy kính, xem Lê An An xem đã không vừa ý, nói: “Quen rồi.” Thói quen cản trở gia hỏa này.

“Giải tán đi, hôm nay nghỉ ngơi dưỡng sức.” Duy nhất không bị ảnh hưởng là Tô Nhạc Thiên, cảnh tượng như vậy thường xuyên nhìn thấy ở nước ngoài, cũng là trong truyền thuyết ngược đến mình đồng da sắt.

“Được.”

Lê An An một nình tại chỗ, quát: “MD, các người một đám gia hỏa vong ân phụ nghĩa!”

Ban đêm một mảnh yên lặng, trên trời ánh trăng cùng sao hòa lẫn.

Đột nhiên, một bóng dáng xuyên qua.

“Mọi người đâu nhanh lên, nhanh.”

“Mau cùng lên.”

Tiếng bước chân nhỏ bé yếu ớt từng chút từng chút tiếp cận lầu hai, cuối cùng dừng ở trước cửa phòng của Mặc Khuynh Thành.


Bình Luận (0)
Comment