Cưng Chiều Vợ Yêu Phúc Hắc Dễ Thương

Chương 123

Edit: windy

Mặc Khuynh Thành?

Tang Vĩnh Tiệp ngây người, sau đó nhíu mày.

Ông ta biết Mặc Khuynh Thành là ai, Trạng Nguyên thi vào đại học lần này, công tử trong lòng mọi người, sủng nhi Làng giải trí, không chỉ có như vậy, có chút quan hệ cùng với hiệu trưởng, ông đúng là không có xem thường chiếc Land Rover dừng dưới kí túc xá nữ ngày khai giảng đó, cũng chính vì vậy, ông ta mới dùng quan hệ đem Tang Nhất Cầm vào ở cùng phòng kí túc với bọn họ.

Mà lúc này chuyện gì đã xảy ra vậy?

Thu lại suy nghĩ, Tang Vĩnh Tiệp cười với Tang Nhất Cầm nói: “Cầm Cầm, có phải giữa mấy đứa có hiểu lầm gì không? Cha cảm thấy Mặc Khuynh Thành không phải là loại người sẽ chủ động tìm người gây ra thị phi.”

Tang Nhất Cầm vừa nghe xong, đến bàn cũng không lại gần, tức giận: “Cha, ý của cha là con cố ý tìm phiền toái! Hóa ra trong lòng cha lại nghĩ con như vậy!”

Tang Vĩnh Tiệp vội vàng dỗ dành nói: “Cha làm sao có thể nghĩ con gái bảo bối nhà ta như vậy, nhanh ngồi xuống, tính tình động tí liền đùa giỡn, cũng không biết về sau ai có thể chịu được con đây.”

Tang Nhất Cầm trực tiếp dậm chân, “Cha!”

“Được được, cha không nói, vậy con nói một chút, tới cùng sao lại xảy ra chuyện với Mặc Khuynh Thành kia?”

Tang Nhất Cầm ấm ức nói: “Cha, cha không biết đâu, Mặc Khuynh Thành kia thật sự là quá đáng ghét, tại vì cô ta, ở siêu thị cố ý va chạm con, lại vẫn không giải thích, đổi trắng thay đen, nói cái gì có bản lĩnh bảo cha cô khai trừ tôi đi, cha thấy sao, loại phụ nữ này tùy tiện bảo cha khai trừ người khác thôi, con đã nói con sẽ không bảo cha khai trừ cô ta, nhưng phải xin lỗi, ai ngờ cô ta vừa nghe, lại vẫn càng nghiêm trọng khiến cho người chung quanh đều vây tới nói con không đúng, về sau còn đánh con, hại con vào bệnh viện.”

Sắc mặt Tang Vĩnh Tiệp có chút sai sai, trong lòng cũng không miễn đánh mất suy nghĩ muốn cho Tang Nhất Cầm và Mặc Khuynh Thành giao hảo với nhau.

Tang Nhất Cầm nhìn thấy sắc mặt của ông ta, trong lòng mừng thầm, trên mặt càng thêm ủy khuất.

Cô ta tiếp tục nói: “Cha, đây còn chưa tính, ở trong kí túc xá, ba người bọn họ đều thờ ơ với con, con cũng nhịn, ở đại hội tân sinh, bọn họ vậy mà lại vẫn hãm hại con, làm con với Mậu Vĩ Thành xảy ra mâu thuẫn, cha, Mậu Vĩ Thành còn bảo con đi!”

“Ầm.”

“Hơi quá đáng!”

Mặt Tang Vĩnh Tiệp âm trầm, “Không nghĩ tới Mặc Khuynh Thành thực ra là một người như vậy, Cầm Cầm, con yên tâm, chuyện này cha nhất định sẽ lấy lại công đạo cho con!”

Lấy lại công đạo? Cô ta mới không cần, cô ta chỉ cần Mặc Khuynh Thành bị khai trừ!

Tang Nhất Cầm có chút không hờn giận, nhưng cô ta cũng hiểu tính cách của Tang Vĩnh Tiệp, nắm lấy cánh tay của ông ta làm nũng nói: “Cha, kì thật bọn họ cũng không làm gì con, thật sự, không phải là bài xích con, con có thể nhẫn nại, ôi!”

Tang Vĩnh Tiệp nhìn Tang Nhất Cầm đột nhiên che cánh tay mình lại, lo lắng muốn vén tay áo của cô ta lên xem, lại bị cô ta ngăn lại.

“Cha, con không sao, cha không cần xem, con thật sự không bị thương.”

Tang Vĩnh Tiệp trực tiếp kéo tay cô ra, vén lên vừa thấy, trên cánh tay trắng nõn, rõ ràng xuất hiện một mảng da bị trầy.

“Đây là có chuyện gì, cũng là Mặc Khuynh Thành làm?”

“Không, không phải, cha, không phải Mặc Khuynh Thành làm, cô ta không có đẩy con, thật sự!”

Tang Vĩnh Tiệp đau lòng nhìn cô ta, thành khẩn nói: “Cầm Cầm, cha biết tâm tính con rất tốt, nhưng người như thế không thể nuông chiều! Con yên tâm, cha nhất định không để cho Mặc Khuynh Thành ở lại Đại học Đế Đô!”

Tang Nhất Cầm có chút mừng thầm, nhưng lại do dự hỏi: “Cha, như vậy có thể tạo thành ảnh hưởng không tốt cho cha, hay là thôi đi.”

“Cầm Cầm, con cứ yên tâm, chuyện gì cũng không quan trọng hơn chuyện của con.”

Tang Nhất Cầm cảm động nhào vào trong lòng ông ta, che đi đắc ý trong mắt, Mặc Khuynh Thành, cho dù cô có nói khéo như rót mật, ăn nói hùng hồn, cũng tránh không khỏi vận mệnh bị khai trừ!

Sáng sớm hôm sau, ban đầu mọi người nên tập hợp ở sân cỏ lại xuất hiện ở trong phòng học.

“Cậu nói đây là có chuyện gì, không phải là đến sân cỏ tập hợp à?”

“Ai, tâm tư của huấn luyện viên chúng ta sao đoán được, huống hồ ở trong phòng học rất tốt, bên ngoài phơi nắng chết mất.”

“Nói cũng đúng, vẫn là ở trong phòng học thoải mái.”

...

Mọi người nói chuyện, toàn bộ lời đều truyền tới trong lỗ tai Lê An An.

Lê An An rất có hưng trí hỏi Bao Thính Cường bên cạnh.

“Mật thám, cậu nói xem vì sao huấn luyện viên đột nhiên để cho chúng ta ở phòng học chờ người nọ?”

Bao Thính Cường có chút xấu hổ nói: “Bạn học Lê, tôi cũng không phải con giun trong bụng huấn luyện viên, loại chuyện này tôi làm sao có thể biết được.”

Lê An An cực kì mất hứng nhìn mặt bánh bao thịt anh ta, sau đó vươn ma trảo ra, không có chút thương tiếc nào vuốt ve.

“Không phải cậu được xưng là mật thám sao, chút chuyện này cũng không biết, thật sự là quá khiến cho tôi thấy vọng rồi.”

Bao Thính Cường quơ hai tay, ý đồ để cho Lê An An ngừng “ Việc ác” lại, cô nhìn thấy anh phản kháng, ngược lại càng ác liệt véo thịt trên mặt.

“Công tử, cứu tôi!”

Ai ngờ, tay vừa mới đưa ra còn chưa đến trước mặt Mặc Khuynh Thành, đã bị Hứa Tịnh một chưởng chụp được.

“Lớn mật, công tử là cậu có thể sai bảo hả?”

Đôi mắt Hứa Tịnh nhẹ nhàng ngẩng lên, mặt không chút thay đổi, cực kì uy nghiêm.

Bao Thính Cường khóc không ra nước mắt, “Chị Tịnh, cậu liền thương xót, tôi sắp bị An ma ma đánh chết rồi!”

Hứa Tịnh bất vi sở động, “Mật thám, ai kêu chút việc đó cũng không làm được, An ma ma đương nhiên muốn trừng phạt cậu.”

Lê An An: “Có nghe thấy không, công tử không giữ người vô dụng bên cạnh, còn không mau thực thi công đạo!”

Bao Thính Cường nhìn thế nào cũng không tránh khỏi ma trảo của cô, chỉ có thể bất đắc dĩ nhận mệnh, nếu cái gì cũng không nói, mặt mình có lẽ sẽ không còn đâu.

“An ma ma, tôi nói, cậu mau buông tay!”

Lê An An buông tay, hài lòng ôm ngực nói: “Đây vẫn không sai biệt lắm, mau nói đi.”

Bao Thính Cường lấy tay xoa xoa hai má, hí, đau quá, khẳng định đỏ.

“Vì sao huấn luyện viên để cho chúng ta đến phòng học chờ thật là tôi không biết, tôi chỉ biết là huấn luyện viên tới lần này không giống thường ngày.”

“Có cái gì không giống vậy?”

“Đúng vậy, không phải đều là hai mắt, một mũi, chẳng lẽ còn có thể xuất hiện thêm một cái mắt hay sao?”

Bao Thính Cường: “...”

Vì sao mỗi lần từ miệng Lê An An nói ra đều có thể khiến cho anh không thể nói lại được?

Chỉ là một giây sau Lê An An liền thu liễm.

“An An, được rồi, nghe mật thám nói xong đã.” Mặc Khuynh Thành ở một bên rốt cục thu hồi tầm mắt nhìn về phía ngoài cửa sổ, nhàn nhạt nói.

Lê An An lè lưỡi, “A...”

Mật thám cảm kích mắt nhìn Mặc Khuynh Thành, sau đó thu dọn suy nghĩ xuống, nói: “Huấn luyện viên hằng năm đều là từ khu quân nhân phía nam, nhưng lần này lại không giống, nghe nói có một đội ngũ đặc biệt yêu cầu tới đây dậy nhóm chúng ta, không chỉ có vậy, sân tập quân huấn của chúng ta cũng đổi lại Huấn Luyện Địa?”

“Đổi lại Huấn Luyện Địa? Không phải là huấn luyện căn cứ rồi hả?” Lê An An vẫn không chịu nổi hỏi.

Bao Thính Cường hơi thần bí nói: “Đương nhiên không phải, mấy cái huấn luyện căn cứ chỉ là ẩn nấp tính ra đều rất kém cỏi, nghe nói lần này chúng ta phải tới rừng hoang núi sâu, nhưng mà điều duy nhất là, đồ thông tin hay công cụ gì đó, cũng không thể mang.”

Lê An An nghe được chuyện bản thân không mong muốn nhất, như bị đả kích, than ở trên bàn.

“Thiết bị thông tin không thể mang, cuộc sống còn gọi là cuộc sống sao?”

Hứa Tịnh cũng hiểu tâm tình của cô ấy, bình thường trong mấy người, với Lê An An điện thoại là vật bất ly thân, muốn nói cô ấy đang đùa cái gì, cũng là thường ngày lướt lướt trên weibo, nhìn mấy động thái mới nhất, đương nhiên lại vẫn có một chút công việc tất yếu, cho nên bảo cô ấy đột nhiên rời khỏi di động, đừng nói là cô ấy, đến cả bản thân đều có khả năng không quen.

“An An, quân huấn chỉ nửa tháng, nhẫn nhịn chút liền đi qua.”

Lê An An trực tiếp phát điên, “Hứa Tịnh, hiện tại mình chỉ là ngẫm lại đều đã không chấp nhận được, di động của mình, bảo bối của mình a!”

Hứa Tịnh bất đắc dĩ chỉ có thể đem hi vọng nhìn về phía Mặc Khuynh Thành, mong cô có thể trấn an Lê An An không yên ổn như vậy.

Mặc Khuynh Thành cũng không cô phụ hi vọng của con người, trực tiếp bình tĩnh nện xuống một quyền.

“Ầm.”

Hứa Tịnh cùng Bao Thính Cường nhìn Mặc Khuynh Thành lạnh nhạt nện quả đấm xuống, sau đó tất cả nhìn về phía Lê An An bị đập bể ở trên bàn, trong lòng yên lặng.

Thời gian tĩnh lặng ba giây.

Lê An An nhanh chóng ngẩng đầu, ai oán nói: “Khuynh Thành, sao cậu lại thế này, cậu làm gì mà đánh mình không nói một tiếng, không biết đánh sẽ bị ngu dốt sao, đau chết mình, nhất định sưng lên.”

Mặc Khuynh Thành nhíu mày lại, cười như không cười nói: “Sưng lên? Nếu không để mình xoa giúp cậu?”

Lê An An vừa định thuận thế nói một câu được, sau đó lập tức phản ứng kịp, cười hì hì nói: “Không, không cần, sao có thể để công tử động tay được, này không phải là ngại chết ma ma rồi.”

Tay trái Mặc Khuynh Thành để ở trên quai hàm, đôi mắt thâm thúy, khóe miệng lại cười cự rực rỡ.

Lê An An bị xem toàn thân buộc chặt, sau cùng khẩn trương nói: “Khuynh Thành, cậu có chuyện gì, cậu cứ nói, đừng nhìn mình như vậy, rất...” Khủng bố.

Mặc Khuynh Thành thu hồi ánh mắt, không đầu không đuôi nói: “Một tuần ăn phố ăn vặt.”

?!

“Hai tuần!”

Hai vai Mặc Khuynh Thành nhún xuống, “Vậy thôi.”

Lê An An nịnh nọt cười, vội vàng nói: “Một tuần thì một tuần, chỉ là, đêm nay phải đi theo mình, tối hôm qua mình còn có nhiều món chưa ăn đến.”

“Được.”

“Chúng ta bây giờ liền đi đi!”

Nói xong, Lê An An liền đứng dậy nghĩ muốn chạy ra ngoài, Mặc Khuynh Thành tay lanh mắt lẹ giữ chặt cô lại.

“Gấp cái gì, huấn luyện viên tới rồi.”

Lê An An vừa nghe, nhu thuận ngồi xuống, “A..., vậy đợi tối vậy.”

Nhìn thấy cô ngồi an ổn, những người khác nhao nhao thở nhẹ ra, này muốn nháo tiếp, bọn họ liền thật sự không có biện pháp nào rồi.

Chỉ là...

“Công tử, tối hôm qua có phải cậu đụng phải Cam Triết không?”

“Ừ.”

Hứa Tịnh tiếp tục hỏi: “Tối hôm qua Cam Triết nói với mình, hai người đụng phải Tang Nhất Cầm, có phải còn nói uy hiếp cậu nữa không?”

Đáy mắt Mặc Khuynh Thành hiện lên một tia rét lạnh, “Người có thể uy hiếp tôi còn chưa có sinh ra.”

Hứa Tịnh nghe cô nói như vậy, trong lòng thoáng yên tâm.

Vừa định tiếp tục hỏi, lại bị một trận bước chân rõ ràng cắt ngang.

“Lộc cộc, lộc cộc, lộc cộc.”

Tiếng bước chân không giống với người bình thường, tiếng bước chân này ngừng một cái, lại chỉnh tề dị thường, cho dù bọn họ còn chưa thấy đám người này, nhưng riêng tiếng bước chân này, trước mắt bọn họ liền bừng tỉnh xuất hiện một đám quân nhân mặc quân trang màu xanh, bước đều đi tới chỗ bọn họ.

Trong phòng học lặng ngắt như tờ, đến ngay cả tiếng hít thở cũng thâm sâu áp trụ, sợ quấy nhiễu tới đoàn quân kia.

“Két.”

Cửa phòng học mở ra, một quân nhân đứng ở cửa, anh ta khác với đồng đội ý bảo hạ, sau đó từ từ đi lên bục giảng.

“Xì xào.”

“Người giáo quan này sao lại trẻ tuổi như vậy!”

“Rất đẹp trai nha, điện thoại, mình rất muốn chụp được, đây tuyệt đối là huấn luyện viên đẹp trai nhất, có một không hai.”

“Làm sao bây giờ, mình giống như nhất kiến chung tình rồi, mình muốn thổ lộ, huấn luyện viên, em thích thầy!”

“Huấn luyện viên trẻ tuổi như vậy, mình không phải đang nằm mơ chứ, nhưng lại cực kì trắng, một chút cũng không giống như trên TV chiếu tất cả đều đen như than.”

“Cô ngu quá, phim truyền hình đều là gạt người, không nhiều lời với cô, tôi muốn khẩn trương chụp ảnh!”

“Tôi cũng thế, đó là nam thần của tôi!”

“Tách tách tách tách.”

Trong phòng học tiếng động lớn nháo vang lên ở giữa, chỉ có một nơi là an tĩnh.

Mặc Khuynh Thành mắt nhìn người trên bục giảng, cố nén đưa điện thoại văng ra kích thích.

Mà Lê An An bên cạnh lại vẫn nghi hoặc hỏi: “Hứa Tịnh, sao mình cảm thấy người này quen mắt như vậy?”

Hứa Tịnh: “Cậu nói như vậy, hình như là, chúng ta không có gặp qua trai đẹp như vậy nha.”

Lê An An không chút do dự nói: “Làm sao có thể, anh cả Mặc đẹp trai hơn anh ta! Cậu nói có đúng không, Khuynh Thành?”

“Khuynh Thành, Khuynh Thành? Cậu phát ngốc cái gì vậy? Không phải chỉ là giáo quan thôi sao?” Lê An An nhìn vẫn không nhúc nhích gắt gao nhìn chằm chằm người đứng trên bục giảng, trong lòng không khỏi bồn chồn, nếu là Mặc Khuynh Thành thực thích anh ta, vậy anh cả Mặc có phải liền tính là vượt tường rồi không? Y, ngẫm lại đều cảm thấy được trên đầu mang theo nón xanh rồi.

“Yên lặng.”

Quân nhân trên bục giảng khẽ mở đôi môi đỏ mọng, giữa trán mang theo một tia anh khí, nhưng anh ta lại có được đôi mắt yêu mị, cho dù là anh không cười, đều cảm thấy toàn thân tản ra hấp dẫn nhàn nhạt.

Phòng học yên lặng một giây, sau đó tiếng hét chói tai bạo phát hơn nữa.

“A.”

“Giọng nói nghe thật hay, tôi đều đã mềm nhũn rồi!”

“Không được, tôi cảm thấy tôi muốn chết, làm sao bây giờ, giờ bảo tôi chết tôi cũng nguyện ý! Đời này không có tiếc nuối rồi.”

“Coi cậu kìa, đời này mới chính thức bắt đầu thôi, tôi nhất định phải đem điều này, theo đuổi được nam thần!”

“Cô quả thực mơ mộng hão huyền! Nam thần của tôi, không cho phép cô cướp đoạt!”

“Trên người anh ấy có kí hiệu của cô hả, dựa vào cái gì mà nói là của cô!”

“Tôi nói là của tôi liền là của tôi, đừng hòng cướp đoạt nam thần của tôi, nếu không đánh chết cô!”

“Được thôi, tôi ngược lại muốn thử một chút xem cô có thể đánh chết tôi không!”

Nam sinh lớp thấy tràng diện điên cuồng như vậy, lại thấy phía sau vô cùng an tĩnh giống như không có chút ảnh hưởng nào, trong lòng lại thêm sùng bái Mặc Khuynh Thành, đây mới là công tử của bọn họ, không bị sắc đẹp mê hoặc.

Mặc Giác nguyên bản tâm tình rất tốt lúc nhìn thấy cảnh ồn ào như vậy, trực tiếp giáng xuống thung lũng.

Trước Mặc Khuynh Thành nói muốn quân huấn, anh liền cực kì hứng thú tiếp nhận nhiệm vụ này, xét thấy đây cũng không có chuyện gì, cũng phê chuẩn cho đội của mình tới đây làm huấn luyện viên quân huấn, lại không nghĩ tới nữ sinh Đại học Đế Đô đều hoa si như vậy, bản thân không kiên nhẫn phun ra hai chữ cũng thành trọng điểm kích động bọn họ, thật sự là phiến toái, lại vẫn là em gái của anh tốt.

“Ầm.”

Mặc Khuynh Thành nhìn người nào đó phát hỏa trong dự kiến, trực tiếp cúi đầu đỡ trán, anh hai đây một chút cũng không thay đổi.

Lần này phòng học triệt để yên lặng, mọi người sững sờ nhìn Mặc Giác.

Mặc Giác hừ lạnh một tiếng, đôi mắt sắc bén như lưỡi dao, liên tiếp bắn thủng trái tim của mọi người.

“Đường đường là sinh viên tài cao, thậm chí ngay cả trẻ em nhà trẻ cũng không bằng, các người không biết xấu hổ hả! Tôi ban đầu còn muốn chúng ta có thể làm tốt phần tự giới thiệu, nhưng mà, hiện tại tôi cho rằng, hoàn toàn không quan trọng, bởi vì các người đều là một đám trẻ con chưa trưởng thành, căn bản không cần tôi cho các người một chút tôn trọng!”

Anh nhìn phản ứng của đàn em, đáy mắt nháy mắt hiện lên vẻ đắc ý, tiếp tục nghiêm mặt nói: “Từ giờ trở đi, đừng để tôi nghe thấy một chút âm thanh nào, nếu không thì liền cút ra ngoài cho tôi!”

Không khí trong phòng học dần dần ngưng kết, mọi người cho dù cực kì cố gắng áp lực tiếng hít thở, lại vẫn như cũ có thể nghe được.

“Còn có nghi vấn gì?”

Một vị nữ sinh từ từ giơ tay lên.

“Nói.”

“Dạy, huấn luyện viên, sau này chúng tôi nếu có vấn đề, nên hỏi thế nào?”

Mặc Giác nghe thanh âm như ruồi muỗi vo ve, nhíu mày lạnh lùng nói: “Cô chưa ăn cơm hả, vẫn lại nói phim đều đã xem vô ích, hỏi vấn đề trước phải nói báo cáo!”

“Biết rõ.”

“Nói to lên!”

“Biết rõ, huấn luyện viên!”

“Ngồi xuống.”

“Ầm.”

Tiếng đánh rất lớn, làm không khí càng thêm ngưng trọng.

Mặc Giác tùy ý quét một vòng, sau cùng dừng ở phía bên trong cùng.

Lê An An nhìn thấy tầm mắt của anh, nhỏ giọng nói: “Khuynh Thành, sao mình lại cảm thấy được huấn luyện viên đang nhìn cậu?”

“Cậu nghĩ nhiều rồi.”

Phải không?

Lê An An nghi hoặc liếc nhìn bục giảng một cái, sau đó cực kì khẳng định nói: “Mình cảm thấy được anh ấy đang nhìn cậu, có phải hai người quen nhau không?”

Mặc Khuynh Thành rất muốn trực tiếp che miệng của cô ấy lại, não đại cô ấy khi nào thông suốt cũng được, lại cứ thông suốt vào lúc này, không biết là nói cái này ở trong phòng học sẽ khiến cho công phẫn à!

Mặc Giác thu hồi tầm mắt, tiêu sái viết lên trên bảng đen chữ: Mặc.

“Từ hôm nay trở đi, tôi là huấn luyện viên của các người, các người có thể gọi tôi là huấn luyện viên Mặc, một tháng sau này, tôi sẽ cùng các người sớm chiều ở chung, hi vọng các người có thể tuân thủ quy định của tôi, nếu không thì, bốp.”

Mọi người thấy không biết từ nơi nào xuất hiện một cây bút, cứ như vậy bị bẻ gãy.

“Rầm.”

Mặc Giác mỉm cười, “Xem ra mọi người không có ý kiến gì, được rồi, tôi cho các người thời gian buổi sáng, không cần mang theo cái gì không cần mang, chỉ cần mang quần áo để thay, nếu là tôi kiểm tra được có gì đó không nên, cũng đừng trách tôi trực tiếp đập nát. Hai  giờ chiều, tập trung ở cổng trường học, xếp thành hàng, đừng để cho tôi nhìn thấy bộ dáng lười nhác của các người, cứ như vậy đi, giải tán.”

Chờ sau khi anh rời khỏi, trong phòng học một mảng kêu rên.

“Nam thần biến ác ma, làm sao bây giờ, mộng đẹp của tôi còn chưa có bắt đầu liền nghiền nát rồi!”

“Gọi tất cả các người hoa si, lần này hay rồi, chọc giận huấn luyện viên, cuộc sống sau này của chúng ta làm sao qua.”

“Mọi người đừng than thở ở đây nữa, huấn luyện viên chỉ có thể nhìn từ xa thôi, hiện tại quan trọng nhất là chuẩn bị đồ đạc cho ngày mai.”

“Ai, trước không phải nói chỉ nửa tháng thôi sao, hiện tại sao biến thành một tháng, một tháng không có bất cứ thiết bị thông tin nào, vậy phải làm sao bây giờ?”

“Lại còn không chỉ như vậy, đồ ăn vặt, đồ trang điểm, mấy thứ này nữ sinh cũng không được mang theo!”

“Như vậy vừa nói lại vẫn là nam sinh chúng ta tốt, chỉ là một tháng không có chơi trò chơi, cũng không biết lần này phải đi kia, nếu là thực là ngăn cách, tôi tuyệt đối có thể điên rồi.”

“Hiện tại nói những thứ này quá sớm, vẫn lại là nhanh đi thu thập hành lý phù hợp thực tế, đúng rồi, đồ quan trọng nhất định không được quên.”

“Biết rồi biết rồi...”

Tang Nhất Cầm đi qua một nhóm người này, trào phúng hừ một câu, “Một đám hoa si, cũng không nhìn xem bản thân lớn lên trông thế nào.”

Có vài nữ sinh không phục, vừa định xông lên trước tranh luận, đã bị bọn bạn ngăn lại.

“Cậu ngăn cản mình làm gì!”

“Thôi đi, chúng ta không chọc nổi cô ta đâu.”

“Cha cô là không phải chỉ là đổng sự thôi sao, có cái gì đặc biệt hơn người, hung hãn như vậy!”

“Là không có gì khá lắm, nhưng ai bảo hiện tại chúng ta là sinh viên trường này, nhẫn nhịn đi.”

Rời khỏi phòng Tang Nhất Cầm chầm rì rì trở về kí túc xá, mới vừa tới cửa kí túc xá, đã thấy ba người ngồi trên sofa.

Vẻ mặt Lê An An nghiêm túc nhìn Mặc Khuynh Thành, “Khuynh Thành, cậu nói đi, có phải cậu với giáo quan kia có quen biết không?”

Mặc Khuynh Thành không có trả lời thẳng thắn, mà là hỏi ngược lại: “An An, sao trong đầu cậu cứ nghĩ vấn đề này vậy, có phải nhìn trúng anh ta hay không?”

“Phi, đừng nói bừa, mình cũng không muốn bị mấy hoa si kia đánh chết, huống hồ anh ta không phải là mẫu hình mình thích.”

“Vậy cậu thích mẫu hình nào?” Mặc Khuynh Thành rất tò mò, đừng nhìn Lê An An bình thường thân thiết với nam sinh như vậy, nhưng chưa bao giờ qua lại với ai cùng một chỗ.

“Mình thích,” Lê An An ngừng một trận, nháy mắt phản ứng kịp, “Hay lắm, Mặc Khuynh Thành, cậu lại làm mình nói sang chuyện khác, cậu nhanh khai ra mau, tới cùng cậu với giáo quan kia có quan hệ gì!”

“Quan hệ bình thường.”

“Cái gì, cô với giáo quan kia là quan hệ nam nữ?”

Tang Nhất Cầm hét lên, cô ta không tin, cô ta không tin người đàn ông bản thân nhìn trúng, vậy mà lại cùng một chỗ với người mình ghét nhất, dựa vào cái gì! Dựa vào cái gì Mặc Khuynh Thành có được toàn bộ, không chỉ được mọi người yêu thích, đến cả người đàn ông ưu tú như vậy cũng thích, cô ta không phục!

Mặc Khuynh Thành thờ ơ nhìn Tang Nhất Cầm ở cửa, chỉ liếc mắt nhìn một cái, liền thấy rõ biểu tình trên mặt, a, ghen tị quả nhiên là thiên tính của phụ nữ.

Tang Nhất Cầm thấy cô không nói lời nào, bước nhanh tiến lên, cúi người nhìn cô, “Mặc Khuynh Thành, cô nhanh chóng chia tay cho bản tiểu thư, người đàn ông kia là của tôi!”


Bình Luận (0)
Comment