Cưng Chiều Vợ Yêu Phúc Hắc Dễ Thương

Chương 139

Edit: windy

Mặc gia.

18 nằm ngửa bụng ở trên ghế sofa ngáy ò ó o, Mặc Khuynh Thành nhìn lại bắt đầu ngứa tay.

Cái bụng trắng nõn nà bại lộ ở trong tầm mắt, bốn chân giơ giữa không trung, khẽ nhếch miệng, thỉnh thoảng lại phát ra tiếng ngày phúc hậu, thật là đáng yêu.

Rất muốn sờ sờ...

Đây là Mặc Khuynh Thành giờ phút này không chút nào che giấu nghĩ cách, cũng khiến cho Mặc Dận đi qua dừng bước trong dự kiến.

Anh có chút kinh ngạc, ban đầu chỉ cảm thấy đưa 18 tới, sẽ khiến cho cuộc sống của bọn họ thêm chút lạc thú, không nghĩ tới hiệu quả lại tốt như vậy, nhưng mà...

Một giây trước, Mặc Khuynh Thành nhìn chằm chằm 18, một giây sau, 18 đã bị ôm đi.

Cô không vui nhăn mày lại ngẩng đầu, “Dận, mau đặt xuống, anh sẽ làm 18 tỉnh đấy.”

Mặc Dận ngồi xuống bên cạnh cô, tùy ý để 18 sang một bên, trầm thấp nói: “Cục cưng, em không thấy anh đến sao?”

Hai mắt Mặc Khuynh Thành mở to, không lẽ anh không phải mới đến?

Mặc Dận nhìn biểu cảm của cô, liền biết vừa rồi cô thật sự không chú ý tới mình đến đây lúc nào, đôi mắt thâm thúy liếc nhìn 18 một cái, có lẽ, mình không nên đem nó về.

Có lẽ cảm nhận được suy nghĩ của anh, 18 mơ hồ mở hai mắt ra, móng mềm nhỏ nhắn đặt ở trên đùi anh, miệng oa một cái, tiện lại nhắm chặt hai mắt lại.

Mặc Khuynh Thành túm áo của anh, trong giọng nói không hề che giấu ghen tị của mình.

“Nói, vì sao 18 lại ỷ lại với anh như vậy!” Vừa rồi nhìn 18 lâu như vậy, kết quả nó một lần cũng không có tỉnh lại.

Mặc Dận dở khóc dở cười nhìn Mặc Khuynh Thành ăn dấm chua của mình, lại ý thức được, đem 18 cho cô là một quyết định sai lầm.

“Cục cưng, nếu không chúng ta tặng 18 cho người khác đi.”

“Vì sao?” 18 đáng yêu như thế, hoàn toàn phù hợp với tất cả dự đoán của cô với sủng vật.

“Bởi vì chúng ta đều không có thời gian chăm sóc cho 18 đó, em ngẫm lại xem, trường học không thể nuôi động vật, công việc bình thường của anh cũng rất vội vàng, trong nhà mặc dù có bọn người dì Trương, nhưng như vậy khả năng sau cùng nó sẽ không thân với em lắm.”

Không thể không nói, Mặc Dận lần này là trợn mắt nói lời bịa đặt quả thực rất kĩ thuật rồi, cũng khiến cho Mặc Khuynh Thành luôn kiên định có chút lắc lư.

Ngay từ đầu cô chỉ nghĩ tới có 18 ở đây, cho dù ngày nào đó Mặc Dận đicông tác gì gì đó, bản thân mình sẽ không cô đơn, nhưng mà đúng như anh vừa nói vậy, laij có chút đạo lý, nhưng nhìn 18 bình yên ngủ không có chút phòng bị nào, cô lại có chút không nỡ.

“Em một tuần về một lần, sẽ không xảy ra chuyện như vậy.” Cô muốn thuyết phục Mặc Dận cũng là thuyết phục chính mình.

“Cục cưng, vậy khả năng tính chúng ta vẫn là không cần là tốt.” Thừa dịp bây giờ còn chưa thân quá, nhanh chóng tặng cho người khác, nếu không sau này phát triển thành bóng đèn mười vạn vôn.

Mặc Khuynh Thành lên án nhìn anh một cái, người này sao lại một chút cũng không theo ý mình!

Không được, cô mới không cần đem 18 tặng cho người khác, 18 là của mình, ai cũng không có thể quyết định nó đi hay ở.

Cô nhanh chóng đem 18 ở trước mặt mình ôm lấy, để cho tư thế ngủ đáng yêu của nó đối với Mặc Dận.

“Dận, đi mà đi mà, giữ 18 ở lại đây đi.”

Mặc Dận khẽ nhếch miệng, lại nói cái gì đều nói không nên lời, vốn là đang nghĩ cách giờ nhìn thấy bộ dạng Mặc Khuynh Thành bán manh khi đó, toàn bộ hóa thành mây khói.

Thôi thôi, chỉ cần cô vui vẻ, có cái bóng đèn liền có đi.

“Được rồi, 18 liền để lại.”

Mặc Khuynh Thành vừa nghe, ánh mắt nháy mắt phát sáng lên, khóe miệng toét ra, trên tay không ngừng lắc 18, nhắc tới: “18, con xem mẹ tốt với con chưa, cha con đúng là hư, nhanh chóng vứt bỏ anh ấy vào vòng ấm áp của mẹ đi!”

Mặc Dận: “...”

Anh dùng ánh mắt nhu tình nhìn cô, rất lâu không nói gì.

“Tiểu thư, bên ngoài có người tìm cô.” Tối hôm qua dì Trương đến đây hỗ trợ đi lên phía trước nói.

Mặc Khuynh Thành cùng Mặc Dận nhìn nhau, tràn đầy nghi hoặc. Cô chưa bao giờ nói thân phận của mình cho bất cứ ai cả, rốt cuộc là ai tới nơi này tìm mình.

“Dì Trương, người tới có nói là ai không?” 

Dì Trương: “Nói là người Quảng gia.”

Mặc Ngật từ hoa viên trở về nghe được những lời này, có chút kích động nói: “Người Quảng gia? Mau mời bọn họ vào!”

“Vâng ạ.”

Mặc Khuynh Thành có chút tò mò hỏi: “Ông nội, người biết người Quảng gia sao?”

Mặc Ngật ngồi xuống, hơi chút cảm khái nói: “Bảo bối, người Quảng gia này, trước kia có quan hệ rất tốt với ông nội, chẳng qua lúc trước cha con sống chết không chịu cưới người Quảng gia, dẫn đến quan hệ hai nhà chúng ta vỡ tan, từ đó đến nay không có liên lạc nữa.”

“Vậy bọn họ vì sao đột nhiên lại tới tìm cửa?” Hay tìm chính mình.

Mặc Ngật cũng không biết lý do, chỉ có thể nói: “Chắc già rồi, sẽ nhớ tới người bạn cũ.”

Mặc Khuynh Thành không dám gật bừa, nhưng mà cũng không nói nữa, đi một bước tính một bước, lúc nhìn thấy người đó bản thân liền biết mục đích của người đó là gì thôi.

“Ông nội Mặc, không có nói trước một tiếng cứ tới đây, không có quấy rầy người chứ?”

Giọng nói có chút quen thuộc khiến chân mày Mặc Khuynh Thàn thâm thúy nhếch lên.

Là cô ta!

Quảng Y mang theo Quảng Chỉ từ cửa từ từ đi tới, trên mặt tươi cười nhìn thấy Mặc Dận, càng thêm sáng lạn.

“Là nha đầu Quảng gia hả, không quấy rầy không quấy rầy, vui mừng còn không kịp đây!”

Quảng Y không khách khí ngồi ở bên cạnh Mặc Ngật, nói với ông: “Ông nội Mặc vui mừng liền tốt, gần đây thân thể thế nào?”

“Cũng không tệ lắm, ông nội của cháu thì sao?”

“Người á, vẫn là bộ dáng hồi trước.”

Mặc Ngật có thể biết được tình hình gần đây của Quảng Lương Bình, cũng xem như là một phần tâm nguyện, nhìn Quảng Chỉ bên cạnh Quảng Y, hỏi: “Đây là em trai Quảng Chỉ của cháu đi?”

Hôm nay Quảng Chỉ khó có được mặc toàn thân bộ đơn giản, cười tít mắt: “Ông nội Mặc, người thật thông minh, một lần liền đoán đúng rồi.”

Mặc Ngật cười ha ha một tiếng, sau đó nói: “Này có gì mà thông minh, có thể để cho Tiểu Y dẫn theo tới, không phải Tiểu Chỉ, chẳng lẽ lại là bạn trai con bé?”

Quảng Y kéo chặt tay ông, gắt giọng: “Ông nội Mặc thật biết nói đùa, người ta còn chưa có bạn trai đâu.”

“Ha ha ha, được, Tiểu Y, hôm nay cháu tới là có chuyện gì vậy?” Cho dù là vui vẻ thế nào, ông cũng sẽ không cho là đột nhiên tới mà không có mục đích.

Quảng Y cũng không che dấu gì cả, liếc nhìn Mặc Dận một cái, “Ngày hôm qua ở Phúc vườn, gặp phải lưu manh, may được Mặc Dận ra tay giúp đỡ mới có thể chuyển nguy thành an, lại biết ngày hôm qua là sinh nhật của em Mặc Khuynh Thành, phá hoại hưng trí của em ấy cảm thấy có chút thật có lỗi, cho nên hôm nay tới, một là để cảm ơn, hai là nói tiếng xin lỗi.”

“Không cần.” Mặc Dận cùng Mặc Khuynh Thành đồng loạt nói ra.

Mặc Ngật cũng nói: “Tiểu Y, không cần khách khí như vậy, ta nghĩ Dận Nhi nếu là thấy người khác như vậy, cũng sẽ ra tay cứu giúp, mà bảo bối lại càng không vì thế mà trách lỗi cháu.”

Tươi cười trên mặt Quảng y mang theo chút ảo não, “Ông nội Mặc, lời này không thể nói như vậy, nếu là cháu không biết liền thôi, nhưng mà đã biết rõ liền không thể như vậy được, còn...”

Cô ta với Quảng Chỉ đưa lên túi quà được đóng gói tinh xảo đưa cho Mặc Khuynh Thành.

“Đây là một chút lòng của bọn chị, mong rằng em Khuynh Thành có thể nhận lấy.”

Mặc Khuynh Thành cười nhàn nhạt, tiếp nhận quà nhìn cũng không thèm nhìn đem quà bỏ vào trong tay Mặc Dận, “Quảng Y học tỷ không cần tiêu phí như vậy đâu, vốn không là chuyện đại sự gì.”

Quảng Y biến sắc, lại lập tức trở lại bình thường, chỉ là đôi mắt thâm sâu, nhìn Mặc Khuynh Thành trong lòng cười thầm.

Muốn đấu với cô ta, chắc chắn sẽ khiến cô khó chịu!

Quảng Chỉ thật không chú ý những thứ này, từ khi anh ta ngồi xuống, trừ bỏ nói câu kia với Mặc Ngật, ánh mắt liền không có rời khỏi trên người Mặc Khuynh Thành.

Hóa ra cô ở nhà cũng đẹp như vậy, cô giống như là một bức tranh nhìn thế nào cũng không thấy chán, mỗi một lần gặp mặt đều có thể mang đến mới mẻ cho mình, điều này cũng làm cho anh ta muốn ngừng mà không được.

“Em Khuynh Thành, chút này không là gì, tôi cũng muốn nói tiếng xin lỗi em, mỗi lần gặp mặt đều không thoải mái.”

Mặc Ngật nghe lời nói của anh ta xong, lại nhìn vẻ mặt của anh ta, không cần suy nghĩ liền biết anh ta tới nhà là để gặp bảo bối rồi.

Ý cười trên mặt tăng thêm vài phần, “Bảo bối, sao ta lại không biết mấy đứa có gặp qua nhau rồi?”

Quảng Chỉ nói thẳng: “Ông nội Mặc, cháu với Khuynh Thành cũng gặp qua mấy lần, chỉ là mỗi lần đều là cháu, trêu chọc cô ấy tức giận.”

“Bảo bối, là như thế sao?”

Trong lòng Mặc Ngật là cuồng phong bạo vũ, không nghĩ tới mục đích của hai người này tới đây là vậy, quả thực buồn cười! Thực cho rằng trước kia Mặc gia có lỗi với bọn họ, mà lần này cũng có thể tiếp diễn sao?

Không nói đến hiện tại Mặc Dận và Mặc Khuynh Thành đã bên nhau rồi, cho dù không bên nhau, hôn sự của con cái Mặc gia, ông cũng tuyệt đối không nhúng tay.

Mặc Khuynh Thành dùng ánh mắt nhìn người xa lạ nhìn Quảng Chỉ một cái, “Anh là ai?”

Khóe mắt Quảng Chỉ lóe lên mất mát, vì sao mỗi lần gặp mặt đều hỏi cái này, chẳng lẽ anh ta thật sự là lớn lên có khuôn mặt đại chúng sao?

“Em Khuynh Thành, em đây thật sự là quý nhân hay quên chuyện, không phải chúng ta đã gặp qua nhiều lần rồi sao, trước còn thổ lộ với em ở trường học nữa.”

Thổ lộ!

Người ở đây sắc mặt liền thay đổi.

Tay Mặc Ngật nắm gậy thiếu chút nữa liền quất tới, tiểu tử Quảng gia này thực làm càn quá mức, cũng dám trực tiếp thổ lộ với bảo bối trước công chúng, thế nào, là không coi Mặc gia là ai phải không!

Trong đôi mắt âm trầm của Mặc Dận hiện lên một tia nguy hiểm, nếu Mặc Ngật không ở đây, anh khẳng định sẽ trực tiếp ra tay xách anh ta ném ra ngoài, nhưng mà không sao, món nợ này về sau từ từ tính.

Quảng Y thì hận không thể tức giận mắng anh ta một trận, quả thực đúng là bạn bè mà giống như heo! Trước liền không nên dẫn anh ta tới, giờ thì hay rồi, kế hoạch ban đầu cũng không thực hiện được, chỉ có thể kỳ vọng vào cảm giác của Mặc Ngật đối với bọn họ không quá rơi xuống đáy cốc thôi.

“Mỗi ngày đều có nhiều người thổ lộ như vậy, tôi nào biết anh là ai.”

Mặt Quảng Chỉ trực tiếp hiện ra hiện tượng da nẻ.

Cô làm sao có thể nói như vậy! Không lẽ lần đó mình thổ lộ không đủ đi sâu vào lòng người sao!

Mặc Dận ý cười chợt lóe lên, cục cưng lại nghịch ngợm rồi.

Quảng Y nhìn tình hình xấu hổ, vội vàng cười nói: “Em gái Khuynh Thành thật biết chê cười, còn có A Chỉ, nào có người nào lại nói thẳng ra như vậy, không biết con gái sẽ thẹn thùng sao!”

Mặc Ngật cười ha ha, “Tiểu Chỉ à, thổ lộ cũng không thể tùy tiện thổ lộ được, nếu không nhờ lời này của cháu, ta còn không biết bảo bối nhà ta lại được yêu mến như vậy.”

Mặc Khuynh Thành trực tiếp trợn trừng mắt, lười nhác tựa vào trên người Mặc Dận, tay vẫn còn không ngừng vuốt vuốt lông của 18.

“Ông nội, những thứ này với con quả thực rất phiền toái.”

Mặc Dận cười mắng: “Nha đầu này chiếm được tiện nghi lại còn khoe mẽ, người khác muốn được hoan nghênh như vậy còn không được.”

“Ai muốn liền cho người đấy.”

Quảng Y cười theo, chỉ là cô ta đã biết dưới tình huống này mình không thể ở lại rồi.

“Ông nội Mặc, quan hệ của mọi người thật là tốt, đúng là ghen tỵ chết chúng cháu rồi.”

Mặc Ngật chỉ chỉ cô, nói với Quảng Chỉ: “Tiểu Chỉ, cháu trở về nói chuyện với lão già Quảng kia một chút, chị cháu là đang khóc tố cáo đó!”

Thái độ Quảng Chỉ không nhiệt tình như trước, nhưng vẫn bày ra bộ dạng vui vẻ.

“Ông nội Mặc, nếu là ông nội không tốt với chị ấy, cháu đây liền càng muốn khóc.”

“Ha ha ha...”

Quảng Y sau đó nhìn đồng hồ, có chút thật có lỗi nói với Mặc Ngật: “Ông nội Mặc, thời gian không còn sớm nữa, chúng cháu đi về trước đây.”

“Không sao, mấy người trẻ tuổi các cháu bận rộn, ta liền không giữ lại nữa, có rảnh trở lại nha.”

“Nhất định sẽ.”

Quảng Y nói đến câu này, thâm sâu nhìn Mặc Dận một cái, sau đó mang theo Quảng Chỉ rời khỏi Mặc gia.

Mặc Ngật nhìn hai người rời khỏi, tươi cười trên mặt đột nhiên biến mất.

“Bảo bối, đây rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?” Ông không tin cô thật sự quên rồi.

Mặc Khuynh Thành nhún vai, bất đắc dĩ nói: “Con nào biết cái gì, đang tự nhiên xuất hiện trước mặt con, nói cái gì mà nhất kiến chung tình, nghĩ rằng mình là bạch mã hoàng tử, kỳ thật chính là một con tắc kè hoa.”

Mặc Ngật nghĩ rất nghiêm túc lúc nghe được lời này của cô liền trực tiếp bật cười, nhưng mà vẫn có chút lo lắng nói: “Một khi đã như vậy, liền tận lực không tiếp xúc với cậu ta đi, vừa rồi ta quan sát, hai đứa đều bị người Quảng gia để ý rồi.”

Mặc Dận: “Con không có.” Đáy mắt anh chỉ có một mình cục cưng.

Mặc Khuynh Thành a một tiếng, ngón trỏ chọc chọc ngực của anh, căm giận nói: “Anh nói như vậy, không sợ Quảng Y học tỷ quay lại trực tiếp khóc cho anh xem sao?”

“Chuyện cô ta khóc đâu có liên quan gì tới anh?” Anh cảm thấy rất là kỳ quái, Quảng Y với anh là có quan hệ thế nào vậy.

Mặc Khuynh Thành cười khúc khích, nhìn Mặc Ngật nói: “Ông nội, người xem anh ấy kìa!”

Mặc Ngật cười tít mắt, nhìn hai người, nhìn thế nào cũng thấy được bảo bối nên ở bên cạnh Mặc Dận, không khí giữa hai người hài hòa, là người khác có thể nào cũng không thể phá hoại được.

“Được rồi, hai đứa ân ái thì ra chỗ khác đi, ta người gia không chịu được bị lăn qua lăn lại đâu.”

Mặc Khuynh Thành đỏ mặt lên, trực tiếp hô: “Bà nội, người xem ông nội kìa!”

“Mặc Ngật, ông lại ngứa da rồi hả!”

Sắc mặt Mặc Ngật khiếp sợ, không nói gì chỉ chỉ Mặc Khuynh Thành, tiện vụng trộm chạy ra ngoài.

Phòng khách chỉ còn hai người, chẳng biết lúc nào không khí lại bắt đầu hồng lên.

Mặc Khuynh Thành bỏ ngón tay ra khỏi Mặc Dận, mà anh chỉ im lặng im lặng nhìn cô chăm chú, cứ việc một lời không nói, đều đã cảm thấy rất tốt.

“Dận, anh nói ngày hôm qua ba người kia có phải Quảng Y tìm hay không?” Mặc Khuynh Thành tùy ý hỏi.

“Ừ.”

Cô xoay người nhìn anh, không rõ vì sao anh lại xác định như vậy, chẳng lẽ...

“Anh bắt ba người kia rồi?” Chỉ có thể là khả năng này.

Mặc Dận gật gật đầu, “Bọn họ phá hủy tâm tình của em.”

Mặc Khuynh Thành cười nhạo một tiếng, “Không lẽ anh không phải bởi vì bọn họ phá hủy mấy cái bàn trong quán?” Được rồi, bọn họ thật sự chưa bao giờ xem trọng Quảng Y cả.

“Cái kia là thuận tiện.”

Cô chỉ là lộ ra nụ cười rực rỡ, cũng không nói thêm gì.

“Oa!”

18 ngủ không sai biệt lắm rốt cục cũng tỉnh dậy.

“Nhóc con, con ngủ thật ngon nha.” Mặc Khuynh Thành chọc chọc trán nói, cười mắng.

18 ngẩng đầu lên, đem ngón tay của cô nhét vào trong miệng, không ngừng cắn cắn,

“Ha ha ha...”

18 không có răng dùng lực không lớn, đầu lưỡi bao vây lấy đầu ngón tay, có chút ngứa ngứa.

Ánh mắt Mặc Dận nheo lại, nhanh chóng lấy tay cô ra, nhàn nhạt nói: “Không sạch sẽ.”

“Oa!”

Ai ngờ, Mặc Khuynh Thành vẫn không nói gì, còn 18 lại kêu lên trước.

“Ngậm miệng.”

“Ấu ấu ấu ấu ấu!” ( 18 mới không bẩn!)

“Còn kêu nữa không cho mày ăn cơm.”

“Ấu ấu ấu ấu ấu!” (Cha không thích con rồi!)

“Ấu ấu ấu ấu ấu, ấu ấu ấu ấu ấu!” (Cha là người xấu, nhất định là có niềm vui mới rồi!)

“Ấu ấu ấu ấu ấu, ấu ấu ấu ấu ấu!” (Quá đau lòng rồi, con muốn bỏ nhà ra đi!)

Mặc Dận: “...”

“Ha ha ha...”

Mặc Khuynh Thành trực tiếp cười ôm bụng ghé người trên thân anh.

“Ấu ấu ấu ấu, ấu ấu...” ( Cười cái gì, 18 rất đau khổ đấy!)

Mặc Khuynh Thành rất không dễ dàng dừng lại, khóe mắt mang theo nước mắt, cười ôm lấy 18, theo nó nói: “18, con đây là nói nhảm lộ bản tính thật ra rồi hả?”

“Ấu ấu ...”

“Con kêu cái gì vậy, mẹ nghe không hiểu.”

“Oa...”

Mẹ thật là ngu ngốc, 18 trực tiếp cự tuyệt trao đổi!

Mặc Khuynh Thành nhìn 18 đột nhiên nằm sấp xuống ngậm miệng lại, trực tiếp níu chặt cổ nó túm lấy bộ lông mượt mà.

“18, con mà không ngoan ngoãn nói chuyện với mẹ, cũng sẽ bị khấu trừ lương thực đấy!”

“Ấu ấu ấu!” (Còn lấy thức ăn của con đi, không yêu nữa rồi!)

Nhìn 18 giương nanh vuốt, cô ác liệt nói: “Lồng sắt có rất nhiều độc đáo, chỉ cần có thể chế ngự con là được.”

“Oa hu!”

18 trực tiếp nhe răng trợn mắt, đáng tiếc cái miệng kia không có cái răng nào, chỉ làm nó có vẻ càng thêm đáng yêu.

Cuối cùng vẫn là Mặc Dận giải cứu 18 trong tay cô, đặt nó ở trên đùi.

“Cục cưng, thời gian không sai biệt lắm.”

Mặc Khuynh Thành nhìn đồng hồ trên tường, gật gật đầu, theo Mặc Dận lên lầu thay bộ đồ tiện đến công ty.

Công ty Mặc Ấn.

Bọn người Lê An An đang khẩn trương bận rộn, bởi vì ngày hôm qua là sinh nhật Mặc Khuynh Thành, xế chiều hôm nay lại bắt đầu mở một party sau sinh nhật, mà 100 fan được chọn, chính là những người được chọn ở lễ ra mắt trước đó.

“Khuynh Thành, cậu rốt cục cũng tới, oa, sao lại có chó con ở đây?” Lê An An vội vàng choáng váng thấy Mặc Khuynh Thành vừa mới vào công ty liền chạy lên kêu khổ.

Mặc Khuynh Thành ôm 18, đắc ý nói: “Nó tên 18, là quà sinh nhật Dận tặng mình.”

Lê An An miệng chậc chậc, một bộ không chú ý đến cẩu lương này.

“Mình mới mặc kệ nó là 18 hay là 17, hôm nay cậu biểu diễn cái gì đã chuẩn bị tốt chưa?”

“Không có.” Cô không cảm thấy chút xấu hổ nào.

“Không có?”

Mặc Khuynh Thành nhìn cô hô to gọi nhỏ, bình tĩnh trấn an: “Đừng nóng vội, từ từ sẽ đến.”

Lê An An cảm thấy mình làm ma ma bên cạnh cô quả thực là giảm thọ.

“Công tử của mình ơi, sao cậu không cho người khác bớt lo đi vậy, cậu nói buổi chiều liền muốn bắt đầu, hiện giờ cậu còn chưa có chuẩn bị cái gì, đến lúc đó cậu chuẩn bị làm gì trên sân khấu?”

Mặc Khuynh Thành lạnh nhạt vuốt ve bộ lông của 18, tùy ý nói: “Mình không phải đã đến trước rồi đây sao, để chuẩn bị trước khúc luyện tập trước rồi, là có thể rồi.”

Tâm Lê An An bị cô nói chợt cao chợt thấp, nhưng mà may mà nghe được đáp án hài lòng.

“Vậy cậu mau đi đi, mình tiếp tục làm việc.”

Mặc Khuynh Thành ôm 18 đi tới phòng thu âm, đem nó đặt ở bên ghế sofa bên cạnh.

Thử thử tiếng của Piano, vốn là tùy ý luyện hạ cuống họng, sau đó mới đưa ra bản nhạc được chuẩn bị tốt đánh lên.

Lần này là một bản hiện đại, ngoại trừ đàn Piano ra, cái khác đều là hậu kì chuẩn bị.

Cô cẩn thận nghe tiếng hậu kì truyền nhạc đến, lại sửa chữa một chút, mới mang tai nghe vào bắt đầu ngâm nga.

Ngẫu nhiên gặp ở trạm xe bus kia

Lẳng lặng đứng yên ở bên kia

Em giống như vẫn như cũ có thể nhìn thấy người

Tinh linh kì lạ

Người là phong cảnh trong mắt em

Cửa sổ ngăn cách nhưng vẫn thấy rõ ràng như thế

Tâm đã yên lặng cũng không thể tiếp sát được người

Đầu ngón tay trắng xanh muốn chạm vào tâm tình người

Không dám hứa hẹn

Đặt dưới đáy lòng

Cầu nguyện kiếp sau có thể gặp lại

...

“Oa!”

Mặc Khuynh Thành đang đắm chìm trong âm nhạc đột nhiên bị tiếng tru này cắt ngang, cô nhìn về hướng 18 trên sofa, chỉ thấy nó ngồi dậy, cái đuôi vung vẩy lè lưỡi, đợi cô tiếp tục hát tiếp.

Mặc Khuynh Thành bỏ tai nghe ra, đi lên phía trước nói: “18, mẹ đang làm việc nha, con không thể làm loạn, có hiểu không?”

“Oa!”

“Thật ngoan.”

Cô vui vẻ vuốt lông của nó, trong đầu đột nhiên hiện lên linh cảm, ánh mắt sáng rực nhìn 18.

“18, mẹ cần cô hỗ trợ, con có đồng ý không?”

“Oa!”

Cô ôm lấy 18 đến trước đàn piano, vốn là đàn một đoạn ngắn, sau đó nghe được tiếng nó kêu tại chỗ âm cao kia.

“18, con giỏi quá, tiếp tục!”

“18, chỗ này ngắn một chút, không sai.”

...

Bốn giờ rưỡi chiều, Lê An An đẩy cửa tới ban công.

“Khuynh Thành, có thể trực tiếp rồi!”

Mặc Khuynh Thành ôm 18, nhìn cô hỏi: “An An, trực tiếp làm gì?”

Lê An An kiên nhẫn giải thích: “Trước tiên là trực tiếp đó, fan của cậu nhiều như vậy, chỉ chọn có 100 người, còn lại những người khác chỉ có thể xem trực tiếp thôi.”

Mặc Khuynh Thành hiểu rõ, đem 18 giao cho cô, đầu tiên phát Weibo thông báo một tiếng, sau đó mới phát trực tiếp.


Bình Luận (0)
Comment