Cưng Chiều Vợ Yêu Phúc Hắc Dễ Thương

Chương 159

Edit: windy

“Rắc rắc...”

Cửa Mặc Khuynh Thành cùng cửa Mặc Tuyển Thần đồng thời mở ra.

Mặc Khuynh Thành kinh ngạc nhìn Lan Tuyết Mai trong ngực Mặc Tuyển Thần.

Chỉ thấy Lan Tuyết Mai đỏ bừng cả mặt, trong mắt lưu quang dật thải, xuân sắc dạt dào.

Cô rất nhanh liền hiểu hai người ở trong phòng làm cái gì, khóe môi nhếch lên trêu chọc, càng thêm hứng thú nhìn bọn họ.

Lan Tuyết Mai bị cô nhìn đến má đỏ bừng, lại hờn dỗi đánh phá Mặc Tuyển Thần một phen.

Đều tại người này không biết xấu hổ, bằng không cũng sẽ không để cho cục cưng chế giễu.

Mặc Tuyển Thần cảnh xuân đầy mặt, một chút cũng không ngại vừa rồi, ngược lại cười tít mắt cầm tay cô, giống như không có chuyện gì xảy ra nói với Mặc Khuynh Thành: “Cục cưng, có đói không, cha làm cho con ăn?”

Mặc Khuynh Thành cũng biết một vừa hai phải, thu hồi ánh mắt, đáy mắt lại còn quét xuống, mà Mặc Tuyển Thần phía đối diện cũng nhìn thấy rõ ràng.

Nhưng ông không cảm thấy có gì đáng ngại, vợ nhà mình, không ân ái với bà ấy thì ân ái với ai.

“Vâng, đói bụng.” Trêu chọc xong rồi, nếu là tiếp tục nữa, bảo đảm mẹ liền tức giận.

“Vậy ta đi làm cơm, con với mẹ con ra sofa ngồi một lát, đợi cơm nước xong chúng ta cùng nhau xem tivi.”

“Vâng.”

Sau khi ăn xong, ba người ngồi trên ghế sofa chờ tập đặc biệt của <Ma kiếm truyền kỳ>.

Khúc mở đầu qua đi, hình ảnh thay đổi đến Ma Cung âm trầm nguy nga.

Ma Cung yên tĩnh, không có một bóng người.

“Lộc cộc, lộc cộc, lộc cộc...”

Tô Ngưng Vân toàn thân mặc đồ màu đỏ, từ ngoài điện đi vào.”

“Toàn bộ lui ra.” Nàng lạnh lùng nói với đại diện không một bóng người.

“Hưu.”

Dần dần, trong góc tối vang một tiếng động nhỏ.

Đại điện lúc này, chỉ còn lại một người là Tô Ngưng Vân.

Nàng giờ phút này, hoàn toàn không giống với ngày thường, đôi mắt thâm thúy nhìn không thấy đáy, ngẫu nhiên chợt lóe lên huyết sắc lại lộ ra phần nguy hiểm của nàng, môi mỏng vốn thẳng tắp, giờ lại cong lên.

“Cuối cùng, không ai quấy rầy rồi...” Môi mỏng đỏ tươi như máu khẽ mở, cũng không biết lời này là ai nói.

“Lại đây, nhanh lại đây...”

“Ta chờ ngươi đã lâu, nhanh lại đây...”

Tô Ngưng Vân thong thả nhấc chân, một bước lại một bước đi về phía sau.

Xuyên qua hoa viên phong cảnh như vẽ, nàng đi tới một tòa núi bên cạnh, đôi tay thon dài trắng nõn tìm kiếm bên trong, sau đó núi giả bắt đầu di chuyển, dưới, xuất hiện một con đường sâu thẳm.

“Nhanh, nhanh tới đây...”

Từng tiếng gọi, thanh âm vội vàng, ở giữa lại vẫn cất dấu hưng phấn, thích thú.

Tô Ngưng Vân từ từ đi xuống.

Chung quanh một mảnh tối đen, không có một chút ánh sáng, mà nàng cũng chưa từng bước sai một bước, đi theo chỉ dẫn trong lòng, rốt cục cũng tới một Huyết Trì nóng bỏng bên cạnh.

Huyết Trì rất lớn, lớn đến đá nham thạch đều đã nhiễm lên đỏ như máu. Huyết Trì cực kì nóng, sâu không thấy đáy máu loãng không ngừng tuôn ra.

Đáng tiếc toàn bộ này không có ảnh hưởng đến nàng, tầm mắt của nàng, vẫn dừng lại phía trên Huyết Trì.

“Ngươi rốt cục cũng đến, chúng ta rất vất vả, mau cứu ta...”

Đôi mắt thâm sâu trầm trầm, không thấy rõ bất cứ cảm xúc gì, sau tất cả, biến thành một cái bóng, đó là một thanh kiếm màu rượu đỏ, xung quanh nó bị một dây xích sắt thô kệch trói buộc lại.

“Nhanh lên, nhanh cứu ta xuống, nơi này rất khó chịu, mau giúp ta...” Giọng nói càng ngày càng vội vàng, hận không thể ngay sau đó liền thả ra.

Dưới giọng nói không ngừng vang vọng, Tô Ngưng Vân rốt cục cũng nâng cánh tay lên.

Chỉ là một giây sau, trong đôi mắt thâm thúy, xuất hiện vùng vẫy.

“Không, ta không thể như vậy!”

Nàng đặt cánh tay xuống, thống khổ nghĩ muốn đem giọng nói kia từ trong thân thể đuổi ra ngoài.

“Ngươi vì sao lại không thể như vậy, Ngưng Vân, không phải ngươi vẫn muốn để cho Âu Dương Trạch cùng Tử Thư Hoa Hàn sống chung hòa bình sao, ngươi chỉ cần có được ta, tất cả nguyện vọng đều có thể thực hiện được! Ngươi còn đang chờ đợi cái gì nữa!”

“Không! Ta không thể, giáo chủ đã nói rồi, ma kiếm không thể rời khỏi nơi này, ta, ta sẽ không giúp ngươi! Ma kiếm, ngươi đừng mơ khống chế ta!”

Tô Ngưng Vân nâng hai tay lên, tinh thần chịu không được kích động, mạnh mẽ cùng nó đối kháng.

“Ngưng Vân, ta làm sao có thể khống chế ngươi được, ngươi ngẫm lại thiên hạ hiện tại xem, chính tà đang trong lúc đấu tranh, ngươi không nghĩ muốn để bọn họ ngừng chiến tranh sao? Ngưng Vân, ngẫm lại ngươi yêu Âu Dương Trạch, ngẫm lại ngươi vẫn coi Tử Thư Hoa Hàn như huynh trưởng, chẳng lẽ ngươi muốn để cho bọn họ tự giết lẫn nhau sao?”

“Không, ta không muốn bọn họ tự giết lẫn nhau, bọn họ, bọn họ vốn là huynh đệ tốt của nhau, kết quả hiện tại bởi vì lập trường khác nhau, liền, liền biến thành như vậy, ta, ta muốn bọn họ đều...”

Tô Ngưng Vân vùng vẫy càng lúc càng nhỏ, lo lắng giấu sâu trong lòng bị ma kiếm nói ra.

Không được, nàng không muốn nhìn thấy hai người bọn họ tự giết lẫn nhau, nàng nhất định phải ngăn cả, nhất định phải...

Giọng của ma kiếm mềm nhẹ xuống, nó biết giờ phút này không thể sốt ruột.

“Ngưng Vân, chỉ cần ngươi đạt được ta, ngươi liền có năng lực có thể ngăn cản được của bọn họ, ngươi cũng ngươi cũng không muốn nhìn đến ngày máu chảy thành sông đúng không?”

“Đúng, không sai, chỉ cần ta có được ngươi, ta liền có được năng lực cường đại.”

Tô Ngưng Vân thong thả buông hai tay xuống, đôi mắt lại bị màu đỏ bao trùm, ngẩng đầu nhìn ma kiếm bị xích sắt trói buộc, vươn người nhảy lên trước mặt, tay phải cầm chuôi kiếm, dùng một lực kéo lại.

“Ầm.”

“Rắc rắc...”

Xích sắt đứt ra, Huyết Trì cuồn cuộn lên, sơn thể cũng rung động, như là đang sợ hãi thanh ma kiếm này xuất thế.

“Ha ha ha, rốt cục ta cũng tự do, khà khà khà!”

Ma kiếm hưng phấn, thân kiếm không ngừng chấn động, thanh âm vang vọng phía chân trời, cũng kinh động mọi người trong Ma cung.

“Sao lại thế này!”

“Chỗ cấm địa đã xảy ra chuyện, mau đi xem một chút!”

“Vù, vù...”

Một đám người đi tới phía trước cấm địa, rút kiếm bên hông ra, nhìn Tô Ngưng Vân cầm ma kiếm từ bên trong đi ra, trên mặt một trận giật mình.

“Thánh nữ?!”

“Thánh nữ, người làm gì vậy, mau đem ma kiếm trở về đi!”

Tô Ngưng Vân nghiêng đầu nhìn bọn họ một cái, khóe môi nhếch lên nụ cười tà mị, “Ta rất không dễ dàng gì xuất hiện, muốn đưa ta trở về, các ngươi quả thực muốn chết rồi!”

“Nàng không phải Thánh nữ, Thánh nữ đã bị khống chế!”

“Vậy làm sao bây giờ?”

“Lại còn phải làm sao, giết!”

Vừa dứt lời, mọi người đồng loạt vây lấy Tô Ngưng Vân vào giữa, không có bất cứ khe hở nào.

Tô Ngưng Vân hừ lạnh một tiếng, nâng ma kiếm lên quét ngang một cái.

“A!”

Mọi người trực tiếp ngã trên mặt đất, hoảng sợ nhìn ma kiếm trong tay nàng.

Bọn họ không nghĩ tới, uy lực của ma kiếm lại mạnh như vậy!

Tô Ngưng Vân rút kiếm ra từ từ bước qua từng bọn họ, đi ra ngoài.

“Lộc cộc lộc cộc lộc cộc...”

Tả Hữu Hộ Pháp mang theo người tới trước mặt nàng.

Nàng dừng bước lại, hai mắt đỏ tươi nhàn nhạt nhìn bọn họ một cái, “Các ngươi cũng muốn ngăn cản ta?”

Hữu Hộ Pháp Địch Thiên Tâm có quan hệ không tệ với nàng nhìn nàng, “Ngưng Vân, ngươi sao có thể biến thành như này!”

Tả Hộ Pháp: “Hữu Hộ Pháp, hiện giờ nói những lời nhảm nhí này làm gì, thừa dịp thời gian hiện tại vẫn còn không dài, nhanh chóng giết nàng!”

“Không! Không thể giết nàng! Nhất định vẫn còn cách!”

Trần Đương quay đầu nhìn về phía hắn ta, châm chọc nói: “Địch Thiên, ngươi không cần lừa mình dối người nữa!”

Địch Thiên run rẩy, hắn biết cách duy nhất chính là giết nàng, nhưng hắn không muốn xuống nặng tay!

“Các ngươi đừng ở đó mà nhiều lời, muốn giết cứ giết, ta ngược lại muốn nhìn xem, tới cùng là ta trở về chỗ đó, hay là đám người các ngươi chết đây!”

“A...? Xem ra ngươi cực kì có tự tin.”

Tử Thư Hoa Hàn toàn thân màu đỏ cùng với Âu Dương Trạch áo trắng cùng nhai đi tới.

Độ cong khóe miệng Tô Ngưng Vân càng lúc càng lớn, “Tử Thư Hoa Hàn, ngươi rốt cục cũng tới đây!”

Tử Thư Hoa Hàn rét lạnh nhìn Tô Ngưng Vân cầm ma kiếm trong tay, trong mắt hiện lên vẻ phức tạp, “Ma kiếm, người trái lại thật có bản lãnh, vậy mà có thể khống chế Thánh nữ.”

“Ha ha ha! Ta biết người để ý ả nữ nhân này, Tử Thư Hoa Hàn, có bản lĩnh ngươi liền giết nàng ta đi, dù sao ta cũng đã ra rồi, giết nàng ta, ta còn có thể khống chế người khác!”

Lãnh khí toàn thân Tử Thư Hoa Hàn toát ra, Âu Dương Trạch vội vàng cầm tay hắn, “Hoa Hàn, không cần kích thích.”

Hắn trực tiếp thoát tay hắn ra, trợn mắt, “Không cần kích thích? Âu Dương tiên nhân, vậy ngươi nói cho ta biết một cách vẹn toàn đôi bên đi?”

Âu Dương Trạch mím môi, phun ra một câu: “Sẽ có cách.”

“Ha ha ha...”

Tử Thư Hoa Hàn giận đến nở nụ cười, “Sẽ có cách? Âu Dương Trạch, ngươi phải nhớ kỹ, hiện tại nếu không đem nó giải quyết, như thế chờ đợi chính là huyết tẩy thiên hạ!”

Nói xong, hắn liền quay đầu nhìn Tô Ngưng Vân, giơ tay lên, “Giết!”

Mọi người phía sau nhao nhao xông lên trước, không chút do dự rút kiếm xông tới, cho dù người kia là Thánh nữ bọn họ tôn kính.

Tô Ngưng Vân cười lạnh, thực nhẹ nhàng ngăn trở công kích của mọi người.

“Đinh.”

Ma kiếm ngăn trở công kích càng ngày càng nhiều, nó cực kỳ hưng phấn!

“Lâu rồi không có ngửi được mùi máu tươi, ngon quá, càng muốn thêm, ta muốn nhiều thêm!”

“A!”

“Phụt!”

Mọi người nhao nhao thổ huyết ngã xuống đất.

Địch Thiên đỡ ngực, đem quay cuồng máu mạnh mẽ kìm nén ở trong miệng.

Hắn càng ngày càng tuyệt vọng, nhìn Tô Ngưng Vân không ngừng chém giết người, hắn mà lại không thể tưởng được, tới cùng có cách nào để có thể thức tỉnh nàng.

Rốt cục, Tử Thư Hoa Hàn cũng ra tay rồi.

Tay áo dài vung dài, kiếm sắc bén nhạy nháy mắt đi tới trước mặt ma kiếm.

“Ha ha ha, không hổ là Tử Thư Hoa Hàn, như vậy mới hợp để chết dưới ma kiếm của ta!”

Tử Thư Hoa Hàn chẳng muốn vô nghĩa với nàng, chiêu thức thần tốc đánh ra ngoài.

Hoành bì, chẻ dọc, đá chân, ra quyền...

Động tác rất nhanh, làm cho đám người Địch Thiên thấy được tàn ảnh.

Địch Thiên nắm thật chặt quả đấm, lo lắng.

“Ưm...”

“Giáo chủ!”

“Hoa Hàn!”

Mọi người kinh ngạc, cho dù Tử Thư Hoa Hàn không giết được Tô Ngưng Vân, nhưng cũng sẽ không không địch lại như vậy, đây là có chuyện gì?

Âu Dương Trạch vươn người tới bên cạnh hắn, một chưởng đánh bay Tô Ngưng Vân.

Hắn nắm thật chặt ma kiếm, khóe miệng chảy ra vết máu, từ từ tựa vào trên người Âu Dương Trạch.

“Hoa Hàn, đệ thế nào rồi?”

“A, a!”

Tô Ngưng Vân đột nhiên ôm đầu gầm rú.

“Tử Thư Hoa Hàn, ngươi vậy mà dùng chính mạng của mình để thức tỉnh Tô Ngưng Vân! Ta muốn chôn cùng ngươi!”

Ma kiếm cắm ở bụng hắn điên cuồng run rẩy, mọi người cảm nhận được máu chảy ra chung quanh thân kiếm.

Âu Dương Trạch nhíu mày, trên tay đánh ra một chuỗi dài thủ thế, mà ngón tay Tử Thư Hoa Hàn cũng thế, phối hợp hắn ta đánh ra thủ thế tương tự.

“A! Các người vậy mà muốn phong ấn ta! Không được! Ta mới đi ra, ta không muốn bị phong ấn tiếp!”

Đáng tiếc, hai người hoàn toàn mặc kệ thanh âm của nó.

Cuối cùng, thanh âm của ma kiếm càng ngày càng nhỏ, mà Tử Thư Hoa Hàn lại giống như nhẹ nhàng thở ra, cả người tựa ở trên người Âu Dương Trạch.

“Hoa Hàn, Hoa Hàn! Chịu đựng đi, ta giúp đệ trị liệu!”

Tử Thư Hoa Hàn vươn bàn tay nhiễm máu ra, ngăn cản hắn, “Trạch, vô dụng thôi, cả đời này, ta quá mệt mỏi, nên nghỉ ngơi rồi, chỉ là...”

Trong mắt mang theo tiếc nuối, nhìn Tô Ngưng Vân hôn mê nằm trên mặt đất, trong lòng thầm nói, muội muội, ca ca có lỗi với muội, không có được câu đồng ý của muội đã kết thúc tính mạng của chúng ta, Ngưng Vân, sống tốt...

“Hu hu hu!”

Nhạc phim vang lên, Mặc Khuynh Thành đầu đầy hắc tuyến nhìn Mặc Tuyển Thần ở bên cạnh khóc cực kì bi thảm.

Cha, cha có cần không khoa trương như vậy không!

Mặc Tuyển Thần lau nước mắt khóe mắt, lại vẫn cực kì mất hồn hỉ mũi, tiếng cực kì lớn, lấn át nhạc phim.

Lan Tuyết Mai vốn là một khắc thấy Tử Thư Hoa Hàn ngã xuống, hốc mắt liền hồng, ai ngờ ông ấy như vậy, ý định khóc hoàn toàn biến mất.

Người này quỷ khóc sói gào làm như cục cưng đã chết thật vậy!

“Ầm...”

Tiếng khóc im bặt.

Mặc Tuyển Thần vô thanh nức nở, mở to đôi mắt vô tội nhìn bà.

“Tuyển Thần, còn khóc cục cưng sẽ cười đấy.”

Mặc Tuyển Thần nét mặt nhăn nhó thoáng đỏ lên, trấn định rút khăn giấy ra lau khô nước mắt, lại vẫn oán giận nói: “Bà xã, nhà chúng ta cần sửa lại rồi, hạt cát cũng thổi vào được.”

Lan Tuyết Mai: ...

Mặc Khuynh Thành: ...

Trợn mắt nói lời bịa đặt, Mặc Tuyển Thần chính là như vậy.

Ngày hôm sau, Làng giải trí nổi lên một trận [Trả Tử Thư Hoa Hàn cho tôi].

[Giáo chủ thực ra là vì Tô Ngưng Vân mà chết, điều này làm cho Âu Dương Trạch làm sao bây giờ?]

[Giáo chủ, Hoa La sẽ không trách người đâu, nhưng mà, Âu Dương Trạch cứ như vậy bị người từ bỏ sao?]

[Đau lòng cho Âu Dương Trạch một giây, đáng thương cho hắn sau cùng vẫn không thắng được Tô Ngưng Vân.]

[Kịch bá này đến đây thôi, nên kết thúc rồi, sau cùng Âu Dương Trạch ôm Giáo chủ một mình ẩn tàng ở trong núi sâu cả đời, mà Tô Ngưng Vân giữ ma giáo, Đạo diễn Từ, kết cục này thế nào?]

...

Mặc Khuynh Thành đang ở trong phòng học hiển nhiên không biết trên mạng đang xảy ra chuyện gì.

Trên bục giảng, Công Thủy đang dùng giọng không giống nam không giống nữ của anh ta đọc giáo trình, cô cúi đầu, tay phải không ngừng xoay tròn bút.

<Vượt qua cực hạn> tổng cộng có mười tập, bên trong công bố một đống nhiệm vụ lớn lớn nhỏ nhỏ, đương nhiên, nhiệm vụ bí mật là ắt không thể thiếu, nhìn những điều lệ trên hợp đồng này, trước khi ghi hình, muốn thu lại toàn bộ điện thoại cùng ví tiền, sau đó toàn bộ đều là hoàn thành nhiệm vụ để lấy được thông tin liên quan, vừa thấy như vậy, trái lại với các chương trình giải trí đang nổi hiện giờ cũng có chút tương tự.

Nhìn đi nhìn lại ba lần, Mặc Khuynh Thành mới ký tên lên một tờ phía sau.

“Khuynh Thành, cậu có xem trên mạng chưa?” Lê An An lướt Weibo hàng ngày đương nhiên không có bỏ qua những tin tức này, nhưng mà cô ấy không hiểu, chỉ là đã chết thôi mà, vì sao còn có thể đem cô trong nháy mắt trở nên nổi tiếng.

“Không có.” Cô nhẹ nhàng bâng quơ nói xong, sau đó đem hợp đồng trên tay cho cô ấy.

Lê An An tiếp nhận, tùy ý bỏ vào trong túi, chỉ tiếc rèn sắt không thành nói: “Cậu xem cậu đi, lại vẫn là minh tinh đấy, đến Weibo cũng không biết hàng ngày lên xem một chút sao.”

“Mình vì sao phải xem?” Mặc Khuynh Thành nhìn cô như nhìn người ngốc.

Lê An An chán nản, lại tìm không ra lý do để phản bác.

“Coi như quên đi, cho cậu có lý đi, vậy vậu hiện tại có thể lên xem một chút không, cậu đều đã nổi trên đó rồi!”

“Hu hu hu...”

Đột nhiên, bên cạnh có tiếng khóc đột ngột vang lên.

Ba người nhìn về phía Đào Hề Nhiễm đang khóc, đầu đầy dấu chấm hỏi.

Đào Hề Nhiễm cũng không để cho bọn họ đợi lâu, mang theo tiếng khóc nức nở nói: “Sao lại cứ như vậy mà chết đi! Hu hu, Âu Dương Trạch phải làm sao bây giờ, đạo diễn Từ vậy mà đem CP hủy đi!”

Mặc Khuynh Thành: “...” Cô bày tỏ không hiểu sao Tử Thư Hoa Hàn với Âu Dương Trạch lại thành CP.

Lê An An trái lại giải thích cho cô, “Được rồi, kết cục như vậy chúng mình đều biết rồi, tuy là đáng tiếc, nhưng cũng không có cách để thay đổi.” Đúng vậy, phim cũng đã chiếu xong rồi, muốn thay đổi cũng không có cách.

“Nhưng cũng không thể để cho Giáo chủ cứ như vậy mà chết đi chứ! Công tử, người làm sao có thể thích tiểu tam Tô Ngưng Vân được!”

Mặc Khuynh Thành: “...” Cô muốn lặng lặng, đừng hỏi lẳng lặng là ai.

“Khụ khụ khụ, phía cuối kia, chú ý một chút, hành vi của các em như thế là không tôn trọng giáo sư đấy.”

Công Thủy làm bộ làm tịch cầm thước gõ gõ lên bàn giáo viên.

Đám người Mặc Khuynh Thành vội vàng ngậm miệng lại, cúi cúi đầu, trong lòng đồng thời tức giận mắng.

Ánh mắt người này sao luôn nhìn chằm chằm bọn họ thế!

Mặc Khuynh Thành tùy ý nhìn phía ngoài cửa sổ.

“Ầm” một tiếng, bút trong tay nháy mắt rơi xuống bàn.

Lê An An nhỏ giọng hỏi: “Khuynh Thành, cậu nhìn cái gì thế?”

Mặc Khuynh Thành trầm mặt xuống lắc lắc đầu, “Có lẽ là mình nhìn nhầm rồi.”

Chỉ là trong lòng vẫn như cũ nhớ lại mới vừa rồi nhìn thấy một bóng dáng.

Làm sao có thể đúng dịp như vậy?

Sau khi tan học, Công Thủy gọi cô lên văn phòng.

Cô buồn bực nhìn anh ta lười nhác nằm ở trên ghế sofa, “Chị Hồng, chị tìm em có chuyện gì?”

Công Thủy hơi hơi giương mắt lên, “Không có chuyện gì, chỉ là người đàn ông nhà em trước khi đi bảo tôi chiếu cố em nhiều chút.”

Người nào cần chiếu cố còn không nhất định a!

Trong lòng cô châm chọc, trên mặt vẫn như bình thường nói: “Vậy làm phiền chị Hồng rồi, không biết chị Hồng có muốn đến nhà em ở vài ngày không?” Chiếu cố bên cạnh sao, nô dịch chết anh!

Nhưng mà, Công Thủy cũng không phải ngốc, chính mình dạy dỗ người khác, chút tâm tư đó anh ta còn không hiểu rõ?

“Em gái Mặc, nhà em sao thoải mái bằng Hồng lâu kia được, nếu không em đi chỗ tôi đi, chị đây còn có thể dạy em làm thế nào để thành một người phụ nữ tao nhã.”

“Nôn...”

Mặc Khuynh Thành che miệng lại, “Thật có lỗi, em không nhịn được.”

Mặc Công Thủy xụ xuống, hít sâu một hơi, “Không chấp nhặt với vị thành niên, đi thôi, chị đây đưa em về nhà.”

Mặc Khuynh Thành yên lặng đi phía sau, thậm chí lại vẫn nhàn nhã hết nhìn đông lại nhìn tây.

Đi tới cổng, cước bộ đột nhiên tụt xuống, sau đó lập tức khôi phục bình thường.

“Chị Hồng, xe chị để ở đâu?”

Cô đột nhiên đi lên phía trước, nắm lấy cánh tay Công Thủy, tò mò hỏi.

Công Thủy hơi hơi nhíu mày, cổ quái nhìn Mặc Khuynh Thành trở nên ngây ngô, nhìn qua nhìn lại phát ngốc cái gì vậy.

Nhưng mà lại vẫn thật sự trả lời: “A, thấy không, ở phía đối diện.”

Mặc Khuynh Thành theo ngón tay của anh ta nhìn tới, ánh mắt đột nhiên sáng lên, chỗ đó vừa lúc có thể nhìn thấy ngõ rẽ.

Công Thủy nhìn ánh mắt của cô, cho rằng cô thấy xe của mình đẹp, ưỡn ngực kiêu ngạo nói: “Nha đầu em thật là tinh mắt, đi, chị đây đưa em đi hóng gió.”

“Được.”

Mặc Khuynh Thành cao hứng nói, kỳ thật trong lòng cực kì châm chọc, nếu không phải vì muốn thấy rõ đến cùng có giống như mình suy đoán hay không, ai ngờ xe này lại là xe thể thao.

Ngồi trên xe, cô mượn tò mò, đem ánh mắt rơi vào ngõ rẽ kia.

Sao lại không có ai rồi?

Chẳng lẽ thật sự là mình nghĩ nhiều rồi?

“Em gái Mặc, chị biết bộ dạng chị xinh xắn, nhưng cũng không cần đại ngốc lúc này, sau này lại nhìn tiếp.” Công Thủy chụp tỉnh cô.

Khóe miệng Mặc Khuynh Thành cong lên, quyết định lấy trầm mặc đáp lại anh ta.

Xe rất nhanh liền khởi động, thâm trầm màu hồng ở trong không khí hóa thành đường cong, tiến về phía trước.

Hai ngày sau, ngày ước định.

Tổng đạo diễn <Vượt qua cực hạn> Phượng Hoành Nham là một vị mang theo ánh mắt đôn hậu, chòm râu lưu trữ gia hỏa, hơn năm mươi tuổi giữa tóc ông chỉ có một chút bạc bạc, khóe mắt mặc dù có rất nhiều nếp nhăn, nhưng tinh thần so với người ba mươi tuổi tốt hơn không ít, mà môi dày vẫn luôn cong lên, giống như chuyện gì cũng không thể để cho khóe miệng ông ta hạ xuống.

Ông ta, rất lợi hại.

Đây là ấn tượng đầu tiên của Mặc Khuynh Thành với ông ta.

Cho dù là ai, ở thời điểm gặp người lạ, trên mặt đều treo nụ cười khách khí, mà ông ta thì không, nụ cười của ông ta, là sang sảng mang theo ôn hòa, giống nhưu gặp được bạn tốt, chỉ có điểm này, ông ta chính là lợi hại.

“Hô hô, cô chính là công tử đi, thật sự là trăm nghe không bằng một thấy a!”

Phương Hoành Nham từ chỗ ngồi đứng lên, nhiệt tình đi lên phía trước, vươn tay ra cầm tay cô, sau đó buông ra.

“Đạo diễn Phương, người đây không phải ngại chết tôi sao, gọi tôi là Khuynh Thành là được.”

Mắt Phương Hoành Nham sáng lên, bên trong hiện lên vẻ hài lòng.

“Tốt lắm, tôi gọi cô Khuynh Thành, tới, đừng đứng, ngồi đi.”

Mặc Khuynh Thành mang theo Lê An An ngồi vào phía đối diện ông ta.

“Hôm nay tìm cô tới, là muốn nói về công việc cụ thể của hạng mục <Vượt qua cực hạn> này.”

Mặc Khuynh Thành gật gật đầu, cũng nói: “Cho dù ngài không tìm tôi, tôi cũng sẽ tìm ngài, tôi chưa từng tham gia chương trình giải trí nào, cho nên có một số việc vẫn là tự mình thỉnh giáo một chút.”

“Hắc, nói cái gì mà thỉnh giáo với không thỉnh giáo, kỳ thật chương trình này chủ yếu là không có kịch bản, cái này chính là muốn xem năng lực phản ứng của cô, nếu là được...”
Bình Luận (0)
Comment