Edit: windy
Tuy Mặc Khuynh Thành bởi vì ba người kia mà trì hoãn thời gian ở trên đường, nhưng vẫn là người đầu tiên trở về phòng.
“Khuynh Thành, cậu rốt cục cũng trở lại, thành thật khai báo, vừa rồi cậu đi làm cái gì!”
Lê An An vừa mới nhìn thấy cô liền đem nghi vấn trong lòng ra hỏi.
Mặc Khuynh Thành tùy ý nói: “Con người có ba cái gấp.”
Lê An An bĩu môi, bất đắc dĩ nói: “Được rồi.” Xem ra cô không muốn nói, đợi tới lúc có hai người rồi lại hỏi vậy.
Phương Hoành Nham cũng không có hỏi, ông xem như biết rõ, nghĩ muốn chỉnh Mặc Khuynh Thành đến cực kì khó khăn, xem ra phải về cẩn thận suy nghĩ cách rồi.
“Khuynh Thành, cô vất vả rồi, có mệt hay không?”
Lông mi Mặc Khuynh Thành khẽ chớp, cười nói: “Đạo diễn Phương, tôi làm sao có thể mệt được, mới chơi có nửa tiếng, tiếc quá, còn chơi chưa đã.”
Miệng mọi người giật giật, còn chơi chưa đã, chẳng lẽ cô còn muốn cả ngày không được ở trong phòng sao?
Phùng Trật người đại diện chung của Kiều Vĩnh Minh cùng Liêu Hề mỉm cười từ trong đám người đi lên phía trước.
“Tôi gọi cô là công tử đi, công tử, tôi vừa mới nhìn thấy cô giúp hai tiểu tử kia hoàn thành nhiệm vụ, thật sự là rất cảm ơn cô.”
Anh ta là thật lòng cảm ơn, nếu không có Mặc Khuynh Thành, người đầu tiên cho 100 đồng, thì hai người kia còn không biết đến khi nào mới hoàn thành nhiệm vụ.
“Giúp đỡ nhau thôi, bọn họ cũng rất chiếu cố tôi, nếu là trong trò chơi tôi bị người nào đó thiết kế có vẻ cực kì bi thảm, đến lúc đó khẳng định sẽ cần bọn họ.”
“Lời này không cần phải nói, bọn họ khẳng định sẽ sẵn sàng giúp, đến lúc đo, khả năng tiểu tử Kiều Vĩnh Minh còn giành chơi ý.” Phùng Trật dở khóc dở cười lắc đầu, cũng không biết tính tình của Kiều Vĩnh Minh như vậy, Liêu Hề sao lại chịu được.
Mặc Khuynh Thành cũng nghĩ như vậy, cười mà không nói, cô có đôi khi đặc biệt hâm mộ tính tình của Kiều Vĩnh Minh, có sức sống như vậy.
Phương Hoành Nham nhìn không coi ai ra gì nói chuyện trợ giúp nhau như vậy, trong lòng hừ lạnh, nghĩ muốn trợ giúp nhau? Cũng không xem xem ông có cho cơ hội hay không nữa.
Nhậm Hải Vệ nhìn hai người đứng nói chuyện ở một chỗ, thờ ơ lạnh nhạt.
Anh ta là đại diện của Ninh Ngọc Giang và Khưu Khả Văn, về sau muốn tạo quan hệ với các đại diện khác, ai ngờ toàn là một đám thành tinh, cho dù thế nào đều là đánh thái cực quyền, trong cơn tức giận đứng ở bên cạnh không nói lời nào.
Người đại diện của Tả Tâm Địch Trương Thịnh trái lại lại tùy ý đi lên phía trước hỏi: “Mặc Khuynh Thành, cô tới xem Tâm Địch xem, tôi thấy tính huống của cậu ta không sao tốt được, nếu không hoàn thành nhiệm vụ cô giúp cậu ta một chút.”
“Không cần.”
Đến ánh mắt Trương Thịnh cũng không rơi vào trên người cô liền bị cô không chút do dự nào trả lời biến thành sửng sốt.
“Không cần?”
Mặc Khuynh Thành nhìn anh ta, lặp lại, “Không cần.” Cô cũng không phải thánh mẫu, anh ta cũng không phải người của mình, thái độ tốt chút mình cũng sẽ tốt bụng đáp ứng giúp, nhưng lại không coi ai ra gì, nói chuyện với mình lại có thái độ như bố thí, cô không trực tiếp giẫm lên là đã không tệ rồi.
“Cô dựa vào cái gì mà nói không cần? Mặc Khuynh Thành, cô cần phải nghĩ rõ ràng, nói thế nào Tâm Địch cũng phát triển trong vòng tròn này lâu như vậy rồi, thêm người thêm quan hệ không phải sao?”
Mặc Khuynh Thành vô tội mở to đôi mắt, chớp mắt vài cái, “Vị tiên sinh này, anh là ai, huống hồ tôi có công ty riêng, nói trắng ra là, ở đó cũng kiếm được tiền, hơn nữa, tham gia <Vượt qua cực hạn>, đi ra khỏi chương trình nhân khí của tôi tự nhiên vậy mà đi lên, mà còn anh cũng là ngốc nghếch, trước mặt đạo diễn Phương lại nói ra như vậy, đừng nói giúp anh ta, đến bản thân tôi lúc đó khả năng cũng sẽ gặp phải nhiệm vụ biến thái thôi.”
Trương Thịnh giận dữ, tuy là cô nói không sai, nhưng nhiều năm qua cũng chưa từng gặp phải người nói thẳng ra như vậy, mặt mũi nhất thời không nhịn được, phất tay áo trực tiếp xoay người đi đến một góc.
Phùng Trật cho cô biểu tượng ngón tay cái, cô cười hề hề thản nhiên tiếp thu.
Bên trong nhất thời không có tiếng gì cả, tất cả mọi người nhìn màn hình cùng đợi nghệ sĩ nhà mình trở về.
“Rầm.”
“Đạo diễn, xem chúng ta mang đến cho ông cái gì này, vịt nướng mới ra lò đây, oa, Tiểu Phùng Phùng sao lại ở trong này?”
“Phốc...”
Lê An An không hề phòng bị bật cười lên.
Một người đàn ông trưởng thành như vậy lại bị gọi thành tiểu Phùng Phùng?
Ánh mắt không tự giác nhìn Phùng Trật lạnh nhạt, anh ta bình tĩnh đi lên phía trước, trực tiếp túm lấy vị nướng, “A Hề, tiểu Kiều Kiều có hay như thế với cậu không?”
“Không có.”
Kiều Vĩnh Minh trực tiếp giậm chân, “Tiểu Phùng Phùng, anh có suy nghĩ gì vậy, tôi sẽ thế nào với anh ấy? Anh nói đi, tôi liền như vậy không được anh tin tưởng sao?”
Phùng Trật liếc mắt một cái, “Tiểu Kiều Kiều, cậu ở đây nói từ tín nhiệm này?”
Anh nghẹn lời, ngẫm lại hành vi trước đó, có chút chột dạ, sau đó lại hợp tình hợp lý nói: “Tiểu Phùng Phùng, anh là người đại diện của tôi, tín nhiệm cơ bản là nên có.”
“Tiểu Kiều Kiều, chính bởi vì tôi là người đại diện của cậu, cho nên mới hiểu rõ cậu nhất đấy.” Cho nên cậu ở đây một chút tin tưởng tôi cũng không có.
Kiều Vĩnh Minh mất hứng trực tiếp nhào vào trong lòng Liêu Hề, “Liêu Hề, anh xem Tiểu Phùng Phùng kia, anh ta bắt nạt em!”
Nôn...
Lê An An nôn khan, một người đàn ông bổ nhào vào lòng một người đàn ông khác, quả thực muốn mù mắt mà.
Liêu Hề mặt không chút thay đổi giơ tay lên vỗ vỗ phía sau lưng anh ta, “An ủi cậu.”
Phốc, cái này tính là an ủi!
Nhưng mà, càng làm cho Lê An An kinh ngạc chính là, Kiều Vĩnh Minh lại vẫn một bộ được dỗ dành, cao hứng cọ xát trong ngực Liêu Hề.
Toàn thân Lê An An nổi da gà, nhưng lại cảm thấy được màn này rất có tình, nhìn kỹ tới, bọn họ vẫn rất hợp nhau.
“Khuynh Thành, cậu có cảm thấy quan hệ của bọn họ rất tốt không?” Cô nở một nụ cười gian.
Mặc Khuynh Thành đưa mắt nhìn, lạnh nhạt nói: “Ừ, nếu là CP thì càng tốt rồi.”
Lê An An mở to mắt lui về phía sau một bước, không nghĩ tới cô ấy là người như thế!
Mặc Khuynh Thành thưởng cho cô ấy một cái nhìn “Hiếm thấy điều lạ”, bình thường không phải bọn họ luôn đem Mặc Dận cùng Công Thủy cùng một chỗ YY sao, cô không so đo không có nghĩa là không biết.
Mà Kiều Vĩnh Minh đang vòng qua vòng lại trong lòng Liêu Hề, hoàn toàn không biết hai cô đang ghép bọn anh thành đôi rồi.
Mấy người khác cũng lục tục trở về, sau cùng chỉ có Tả Tâm Địch là đang một mình ngoài đường.
Trương Thịnh gấp gáp đi tới đi lui trong phòng, cái người kia, tới cùng là anh ta đang làm sao, những người khác đều đã trở về rồi, sao anh ta vẫn còn đang chật vật đi trên đường vậy, không chỉ có như vậy, ôn nhã anh ta được dạy đâu! Anh ta nóng nảy như vậy rốt cục sao lại thế này!
Tả Tâm Địch giờ phút này đang ngồi xổm một góc, trong lòng cuồng loạn không thôi.
Anh ta vẫn một phân tiền cũng không có, bản thân anh ta chưa bao giờ biết, có một ngày lại bởi vì chút tiền sinh hoạt mà sứt đầu mẻ trán.
“Ầm.”
Một đồng tiền xu chậm rãi rơi tới trước chân anh ta.
Tả Tâm Địch ngẩng đầu, nhìn một đôi nam nữ ở trước mặt mình, mà người đàn ông kia tay vẫn còn để động tác ném đồng xu.
“Anh có ý gì!” Xem anh ta là ăn xin sao!
Người đàn ông kì quái nhìn xuống, “Anh không phải ăn xin? Đừng có tham lam, cho anh một đồng là đã không tệ rồi.”
Tả Tâm địch cảm giác lửa giận cuồn cuộn nổi lên, anh ta đường đường là diễn viên xuất sắc nổi tiếng, một tập phim tối thiểu cũng cần bốn mươi vạn, khi nào thì bị người khác cho một đồng xu, lại còn là bố thí!
Nhặt đồng tiền lên, trực tiếp ném tới chân người đàn ông đối diện, “Đem đồng tiền của anh lại đi! Tả Tâm Địch tôi là loại người cần người khác bố thí sao!”
“A, còn nói là Tả Tâm Địch, tôi khuyên anh nhanh đổi tên đi, không nên làm nhục Tả Tâm Địch, anh ấy là thần tượng của tôi!”
“Bảo bối, thấy thế nào anh ta cũng không phải Tả Tâm Địch trên TV, anh thấy em về sau cũng đừng thích người kia nữa, cùng tên với một kẻ ăn xin, cũng à đủ đau khổ rồi.”
Người đàn ông khinh thường nhìn anh ta, dạng chó hình người, bản thân thấy bộ dạng của anh ta không tệ, chỉ là quần áo quá mức cũ nát, cho nên mới lòng tốt cho anh ta một đồng, ai ngờ anh ta vậy mà lại có thái độ như vậy, hừ, không cần thì không cần, coi lòng tốt của anh thành lòng lang dạ thú.
Tả Tâm Địch hớt mái tóc trước mắt ra, lộ ra khuôn mặt của bản thân, “Anh nhìn kĩ xem, tôi chính là Tả Tâm Địch kia! Ánh mắt các người làm sao vậy, vậy mà lại coi tôi là ăn xin!”
Hai người nghi ngờ cẩn thận nhìn kĩ anh ta, mặt đầy bụi, lờ mờ có thể thấy được làn da trắng nón, lông mi vẽ rất sạch sẽ, chân mày hơi hơi nhíu lên, trong mắt đầy rẫy vẻ dè chừng.
“Hình như, thật sự có phần giống...” Cô gái không xác định nói xong, nhưng, Tả Tâm Địch là đại minh tinh như vậy sao lại mặc thành ra như vậy, lại còn chật vật như thế?
“Bảo bối, anh ta là thần tượng ôn nhu kia của em sao? Gạt người đi, đồ trên người anh ta mặc còn không bằng đồ của anh, huống hồ, em không ngửi thấy mùi trên người anh ta sao? Thật thối, tối hôm qua anh ngủ ở cạnh lừa hả.”
Cô gái cũng lấy tay che mũi mình lại, cau mày lui về sau nửa bước, “Anh yêu, chúng ta đi thôi, em thấy đầu anh ta không tỉnh táo rồi.”
Nói đầu không tỉnh táo là rất khách khí rồi, nhưng mà cô đúng thật là, ánh mắt dài chỗ nào rồi, vậy mà thực cảm giác được bộ dáng của anh ta giống với thần tượng của mình!
“Ừ, chúng ta đi thôi, đừng để ý người điên này!”
Hai người từ từ đi xa, Tả Tâm Địch nắm chặt quả đấm, để cho A Bảo camera của anh ta, tim có chút đập nhanh.
Lửa giận thật lớn nha...
Chết tiệt, anh ta làm sao có thể là ăn xin được, anh ta là minh tinh nổi tiếng của Làng giải trí, là ôn nhu công tử ca trong đáy mắt fan, là ảnh đế không ngừng đi lên đỉnh cao! Sao anh ta lại biến thành như bây giờ, còn không phải tại Phương Hoành Nham kia! Nếu không phải do ông ta tạo ra cái trò chơi quỷ quái này, anh ta sẽ biến thành như bây giờ sao?
Đúng rồi!
Phương Hoành Nham cũng không nói không thể bại lộ thân phận, như vậy anh ta có phải có thể để thời điểm không chú ý khiến người khác phát hiện ra anh ta là ai, sau đó thu hoạch tiền sinh hoạt hai ngày tới?
Tức giận bị vui sướng thay thế, anh ta càng ngày càng thấy cách này rất hay, chỉ là làm thế nào để lộ thân phận đây?
Cúi đầu nhìn toàn thân, giống như hai người trước vừa nói vậy, Tả Tâm Địch sao có thể mặc bộ quần áo rách rưới như vậy được, do chính mình không có tiền thôi, thôi, vẫn là nên tìm một chỗ để tắm sạch sẽ rồi tính tiếp.
Anh ta tìm một nhà vệ sinh, đem bụi bẩn trên mặt cùng mì hương trên người rửa sạch đi, thời điểm đi ra, mặc dù không giống với anh ta trên TV, nhưng cũng sẽ không có người nói mình là ăn xin nữa.
Trên đường tìm một chỗ đầu đường mãi nghệ, anh ta đứng nói với người đó: “Này cậu, đàn ghi-ta của cậu có thể cho tôi mượn dùng một chút hay không?”
Sở Thịnh Vượng đang hát ngửa đầu lên nhìn anh ta, tiếp tục hát tiếp.
Lửa giận trong lòng Tả Tâm Địch không dễ dàng đi xuống lại dần dần nổi lên.
Người này cũng dám đối xử với anh ta như vậy, chờ anh ta quay xong chương trình này, nhất định bảo Trương Thịnh tìm người giáo huấn một chút, nhưng mà hiện tại, anh ta còn có chuyện quan trọng phải làm.
Anh ta chậm rãi ngồi xổm người xuống, để cho Sở Thịnh Vượng nhìn thẳng mặt anh, “Cái kia, ngại quá, cậu có thể cho tôi mượn đàn ghita dùng một chút không, tôi ở ngay bên cạnh cậu, cầu xin cậu đó.”
Anh ta tự cho là thái độ của mình đã tốt rồi, khóe miệng vẫn mang theo nụ cười như cũ, anh ta không tin với bộ dạng này Sở Thịnh Vượng còn có thể không nhận ra anh ta.
“Không cho mượn.”
Sở Thịnh Vượng lại nhìn anh ta một cái, sau đó yên lặng cúi đầu gảy đàn ghita.
Chân mày Tả Tâm Địch hơi nhíu lại, người này không có mắt, vậy mà thật sự không nhận ra anh ta!
“Người anh em này, tôi thật sự cực kì cần cây đàn này, cậu có thấy anh camera đứng cách đó không xa không, tôi đang quay một chương trình, nếu là trong khoảng thời gian này tôi không kiếm ra tiền, nhiệm vụ của tôi liền thất bại.”
“A...”
Tả Tâm Địch: ...
Anh ta đã nói rõ ràng như thế rồi, người này vì sao vẫn còn bình tĩnh như vậy!
“Người anh em, vậy cậu tới cùng là đồng ý hay vẫn là không đồng ý?”
“Không được.”
Sở Thịnh Vượng bỗng nhiên ngẩng đầu không vui nhìn anh ta một cái, sau đó lấy từ trong túi ra một chiếc khăn tay sạch, lau lau đàn ghita.
Tả Tâm Địch cảm giác miệng có mùi tanh, nếu không phải là đang ở trước mặt công chúng, anh ta tuyệt đối là một phát phun máu.
Cái chương trình này tuyệt đối không hợp với bát tự của mình!
Chưa bao giờ có suy nghĩ mãnh liệt như vậy, lúc mới quay hơn một ngày, đã khiến cho anh ta chật vật như này, càng miễn bàn hơn bây giờ còn đói bụng, một ngày rưỡi tới còn không biết giải quyết thế nào, Tả Tâm Địch ơi Tả Tâm Địch, mày chừng nào thì biến thành bộ dạng này rồi.
Anh ta đứng lên, khóe miệng cứng ngắc nở nụ cười, “Một khi đã như vậy, tôi liền không miễn cưỡng cậu nữa, nhưng mà vẫn cực kì cảm ơn cậu.”
Xoay người rời đi, Tả Tâm Địch kiêu ngạo, cho dù bị chỉnh thành như vậy, cũng không cho phép bị giẫm đạp.
Trương Thịnh tức giận trực tiếp quát với màn hình: “Tả Tâm Địch, cậu cái đồ vô dụng, nhiệm vụ đơn giản như vậy cũng không hoàn thành được!
Anh ta sao có thể không tức giận, ban đầu còn nghĩ, tham gia chương trình này còn có thể gia tăng thêm chút nhân khí, tuy <Vượt qua cực hạn> mùa 1 cũng biến thái, nhưng tại thời điểm khách mời không hoàn thành được nhiệm vụ, sẽ xuất hiện một người giúp đỡ, đến sau cùng cho dù thế nào, cũng sẽ thua không quá thảm, nhưng mùa này vì sao lại thay đổi hết vậy, chẳng lẽ Phương Hoành Nham thật sự tính toán đem mặt nạ của khách mời xé ra, lộ ra mặt xấu xí của bọn họ?
“Trương Thịnh, cậu tức giận làm gì, bình tĩnh chút đi, không phải chỉ là một chương trình thôi sao, yên tâm, nếu là sau cùng Tâm Địch không có kiếm được một đồng tiền nào, tôi cũng sẽ không để cho cậu ta đói chết.”
Cho dù anh ta không đói chết, bộ dáng này truyền ra ngoài cũng sẽ mất đi một số fan!
Trong lòng anh ta điên cuồng hét lên một câu, sau đó hít sâu một hơi, một bộ lo lắng.
“Đạo diễn Phương, tôi đương nhiên biết ông sẽ không để cho Tâm Địch của chúng tôi chết đói, nhưng ông cũng biết, cậu ấy chưa từng nghèo túng bao giờ, tuy là một kiểu tôi luyện, nhưng như vậy có phải hơi quá...” Câu nói tiếp theo anh ta cũng không có nói ra, chỉ là nhìn chằm chằm vào đạo diễn Phương.
Phương Hoành Nham cười ha ha, cánh tay gầy yếu đặt lên trên vai anh ta, một bộ người anh em tốt.
“Trương Thịnh, yên tâm yên tâm, chương trình <Vượt qua cực hạn> này chính là vì để cho khách mời vượt qua bộ dáng thường ngày của mình, nếu là truyền ra giống như đúc với trên TV, chương trình này của tôi cũng không cần làm tiếp tục rồi.”
Trương Thịnh cũng cười theo, chẳng qua bên trong mang theo một chút phẫn nộ.
Lão hồ ly này, mặt ngoài so với người khác còn dễ nghe hơn, kết quả thì, còn không phải là sống chết không nhả miệng ra sao!
“Đạo diễn Phương, tôi đương nhiên biết ý của ông, nhưng mà với Tâm Địch như vậy cũng đủ rồi, ông xem cậu ấy đi, vẫn là lần đầu tiên bị người khác nói là ăn xin.” Anh ta nhìn màn hình, đát mắt hiện lên vẻ âm hiểm.
Bộ dáng của hai người kia anh ta đã nhớ kỹ, chờ một lúc nhất định tìm người đi giáo huấn họ, phải biết rằng, anh với Tâm Địch là ở chung một chỗ, nếu là anh ta xấu mặt, như thế anh đây cũng không tốt hơn chút nào.
Phương Hoành Nham đem vẻ mặt của anh ta để vào trong đáy mắt, trong lòng châm chọc càng thêm mãnh liệt.
A, ông cũng không phải tiểu bạch trong Làng giải trí, lăn lộn nhiều năm như vậy, nhân phẩm Trương Thịnh như thế nào, ông còn không rõ ràng, chỉ là ông có biết cũng sẽ không quan tâm, mọi người đều có khổ của mọi người.
Sự tính phía sau trái lại thuận lợi không ít, Tả Tâm Địch thành công mượn được cây đàn ghita, thâm tình biểu diễn mấy bài, mặc dù không thể đánh đồng với giọng hát của Hạ Nhàn, nhưng tính là cũng không tệ rồi.\
Chờ anh ra rốt cục thở nhẹ cầm số tiền bình thường không để vào mắt trở lại, mới phát hiện mình là người cuối cùng hoàn thành nhiệm vụ.
“Tâm Địch, cậu thế nào rồi, cho tôi xem xem, mới có một ngày thôi, sao lại gầy đi như vậy!”
Mọi người: ...
Trong mắt anh ta Tả Tâm Địch tới cùng béo bao nhiêu, mới có thể nói ra như vậy.
Tả Tâm Địch xấu hổ gạt tay anh ta ra, “Trương Thịnh, sao anh lại tới đây?” Nháy mắt nhìn thấy anh ta liền vui vẻ lên, nhớ lại nhiều ấm ức như vậy đều có thể phát tiết, nhưng nghĩ đến ở đây nhiều người như vậy, chỉ có thể nhịn xuống.
Trương Thịnh không có lập tức nói chuyện, đánh giá một lượt, lại đau lòng nói: “Sao cậu lại chật vật như vậy, đạo diễn Phương, có thể để cho Tâm Địch rửa mặt chải đầu trước được không?”
“Đi đi đi đi, dù sao tất cả mọi người cũng kiếm được tiền sinh hoạt trong hai ngày rồi.” Còn xếp hạng như thế, ông nghĩ chính Tả Tâm Địch cũng đã rõ ràng rồi.
“Được được, Tâm Địch, tôi đưa cậu đi đổi bộ quần áo.”
Tả Tâm Địch cũng không do dự, bộ quần áo này anh ta sớm đã muốn thay rồi.
Tòa Phong Thụy.
Lý Lợi vụng trộm lôi kéo Dịch Thần đi tới một góc nhỏ.
Vẻ mặt Dịch Thần vô nại: “Lật Tử, nếu cậu không nói có chuyện gì ra, tôi liền lột da cậu đưa đến Châu Phi.”
Lý Lợi cũng không vội vàng, thật sự nói: “Tranh tử, cậu đừng có uy hiếp tôi, chuyện lần này tôi nói tuyệt đối là đại sự!”
Dịch Thần lần này cũng không có xoắn xuýt cách gọi của anh ta, Lật Tử tuy bình thường có chút không biết điều, nhưng trong chuyện quan trọng, không có chút sai lầm nào.
“Tới cùng là chuyện gì?”
Lý Lợi quan sát bốn phía, nhỏ giọng nói: “Chị dâu của chúng ta bị theo dõi.”
“Cái gì?”
“Suỵt.”
Lý Lợi vội vàng che miệng Dịch Thần lại, “Cậu lớn tiếng như vậy làm gì, sợ người khác không biết phải không!”
Dịch Thần kéo tay anh ta ra, cau mày, “Cậu cần gì phải che miệng tôi lại vậy, còn có, ý của cậu là những người khác còn chưa biết? Lý Lợi, cậu tới cùng là muốn làm gì!”
Lý Lợi vội vàng giải thích nói: “Là chị dâu không cho mình nói, nhưng mà mình cảm thấy chuyện này một mình mình thật sự không có cách giải quyết, cạu cũng biết rõ, kỹ thuật của mình tuy không tệ, nhưng không tốt như cậu, mà hiện tại chị dâu còn đi quay chương trình thực tế, có lẽ ba người kia cũng sẽ đi theo.”
Dịch Thần theo lời của anh ta nói, mày nhíu lại càng sâu thêm, coi như một phát có thể giết chết một con ruồi.
“Lật Tử, chuyện này, tôi nghĩ người của công ty chị dâu cũng phải biết được, An An hôm nay đi tới chỗ chị dâu bên kia, chúng ta gọi điện hỏi một chút, nếu là không có chuyện gì, có thể chứng mình ba người kia vẫn chưa hành động, chúng ta liền còn có cơ hội.”
“Mình cũng nghĩ như vậy, tuy chị dâu nói không cần lộ ra, nhưng mà sau khi anh Dận đi, nhiệm vụ bảo vệ chị dâu liền để cho chúng ta gánh vác.”
Dịch Thần gật gật đầu, nhanh chóng nói: “Cậu báo cho người trong công ty chị dâu biết, người phụ trách chủ yếu liền tốt, những người khác biết cũng không sao, mình gọi cho chị dâu một chút xem giờ chị dâu đang ở đâu, sau đó đem một loạt người bên cạnh điều tra một lượt, cần phải xác nhận xem có ai theo dõi hay không.”
“Yên tâm đi, mình nhất định sẽ không bỏ qua bất cứ dấu vết để lại nào.”
Lê An An bên cạnh Mặc Khuynh Thành nghe thấy nhạc chuông điện thoại vang lên, nháy mắt cảm giác mang tai hơi hồng lên, cẩn thận liếc bốn phía, không ai phát hiện, sau đó làm bộ bình tĩnh lấy điện thoại ra nhìn số điện thoại một lần, nói với Mặc Khuynh Thành: “Khuynh Thành, mình ra ngoài nghe một cuộc điện thoại,”
“Đi thôi.”
“Alo, Dịch Thần, làm sao vậy?” Cô kiềm chế tâm tình kích động lại, nói cho mình nhất định không để lộ ra.
“An An, cô có bên cạnh chị dâu không?”
“Tôi ở bên ngoài, có chuyện gì xảy ra rồi hả?” Trong lòng Lê An An lòng đầy nghi hoặc, vì sao cô lại nghe ra chút lo lắng vậy.
Dịch Thần nghe được chị dâu không có chuyện gì, nhẹ nhàng thở ra, không tồi, toàn bộ đều tới kịp.
“An An, vừa rồi Lật Tử nói cho tôi biết, có ba người vẫn luôn theo dõi chị dâu, cô ở bên cạnh chị dâu chú ý nhiều thêm một chút.”
Lê An An thu liễm nụ cười trên mặt lại, nghĩ đến vừa nãy Mặc Khuynh Thành không có trả lời câu hỏi của cô, mặt lập tức trầm xuống nói: “Dịch Thần, tôi cảm thấy ba người kia đã hành động rồi, vừa rồi Khuynh Thành biến mất một đoạn thời gian, nói là đi vệ sinh, nhưng tôi cảm thấy cô ấy có chỗ giấu diếm.”
Dịch Thần ban đầu hạ được tảng đá xuống lại bị nhấc lên, “An An, cô tìm lúc không có ai hỏi chị dâu một chút.” Nếu là chị dâu xảy ra việc gì, sau khi anh Dận trở về còn sẽ trực tiếp diệt bọn họ.
“Biết rồi.”
Lê An An sau khi cúp điện thoại xong lại khôi phục tươi cười, giống như bình thường trở về bên cạnh Mặc Khuynh Thành.
“Làm sao vậy?” Mặc Khuynh Thành tùy ý hỏi.
“Chút việc nhỏ thôi.”
Mặc Khuynh Thành cũng không nói gì thêm.
Đợi cho sau khi Tả Tâm Địch trở về, Phương Hoành Nham để cho mọi người đem số tiền kiếm được ra đếm, lại căn cứ vào đó, lên thứ tự xếp loại.
“Tôi tin tưởng trong lòng mọi người đều rõ, không ngoài sở liệu, Mặc Khuynh Thành vẫn là người đứng đầu, vẫn là ở phòng Tổng thống như cũ.” Ông cúi xuống, cảm thán nói: “Khuynh Thành, cô chơi trò chơi này có thể để cho người khác chút không, nhiều lần đứng thứ nhất như vậy, một chút ngoài ý muốn cũng không có.”
“Đạo diễn Phương, lời này ông nói là không đúng rồi, chúng tôi đều lớn hơn so với Khuynh Thành, còn muốn nhỏ để cho bọn tôi, chúng tôi mất mặt nhiều rồi, huống hồ, như vậy mới có khiêu chiến, tôi nhớ lại ngày nào đó bạo phát một lần, cố gắng đoạt được danh thứ nhất này!”
Kiều Vĩnh Minh hùng dũng oai vệ khí phách hiên ngang nói xong, lại bị Phùng Trật đánh cho một cái.
“Cậu còn muốn đứng đầu, nghĩ thật hay! Hôm nay nếu công tử không hỗ trợ, cậu có thể nhẹ nhàng kiếm được tiền sinh hoạt như vậy!”
Kiều Vĩnh Minh kiêu ngạo hừ một tiếng, “Tiểu Phùng Phùng, anh đừng có khinh thường tôi, Khuynh Thành chỉ là một người dẫn đầu thôi, cho dù không có cô ấy, tôi cũng có thể kiếm được nhiều tiền như vậy.”
“Không có khả năng.”
Kiều Vĩnh Minh đau lòng ghé vào trên người Liêu Hề, cáu kỉnh nói: “A Hề, anh vậy mà không giúp em, anh nói xem, có phải anh đứng núi này trông núi nọ không, anh anh anh, quả nhiên là chỉ thấy người mới cười, không thấy người cũ khóc!”