Cưng Chiều Vợ Yêu Phúc Hắc Dễ Thương

Chương 187

Edit: windy

“Két.”

Cửa phòng mở ra.

“Rita, chuyện cô gái kia không cần cô tò mò.”

“Arthur!”

“Lão đại, anh ra rồi!”

“Anh ta có làm khó anh không?”

Nhìn mọi người trong nhóm quan tâm mình, đường cong trên mặt ôn nhu vài phần.

“Mọi người yên tâm, tôi không sao, thật là mọi người đều đứng ở cửa, nếu là bị biết được, tôi sẽ không cứu được mọi người đâu.”

“Lão đại, tôi không sợ, chỉ cần anh không có việc gì là được.”

Trong lòng Arthur cảm thấy ấm áp, lại thở dài một hơi, tính cách Bart cùng với Bonnie có vài phần giống nhau, đương nhiên anh ta không yếu đuối như Bonnie, nhưng khi kích thích tính cách vẫn có, trước đó còn có anh ngăn lại, nhưng lúc nhận nhiệm vụ đều là tách ra để hoàn thành, nếu là...

“Bart, sau này nhiệm vụ của cậu làm cùng với Kiều.”

“Vì sao!”

“Vì sao!”

Rõ ràng là muốn nói rõ, nhưng giọng điệu lại không giống nhau.

Bart cướp lời mở miệng trước, “Lão đại, vì sao tôi không được cùng một đội với anh?”

“Bart, nhiệm vụ của tôi là một người hoàn thành, mang theo cậu sợ tôi sẽ phân tâm.”

Lời này tuy đả kích, nhưng lại là cách hữu hiệu nhất để anh ta chết tâm.

Quả nhiên, Bart có chút mất mác, nhưng cũng không muốn trở thành phiền toái liên lụy anh ta.

“Được rồi, nhưng mà lão đại, tôi không muốn cùng đội với Kiều.”

Nói xong, vẫn ghét bỏ nhìn về phía Kiều, bày tỏ anh ta thật sự không muốn cùng đội với người này.

“Không được, cậu phải cùng đội với Kiều.”

Chuyện gì cũng có thể theo ý anh ta, nhưng chuyện lần này quá lớn, cho dù thế nào cũng không thể để xảy ra lỗi lầm thêm lần nào nữa.

Bart vẫn muốn nói gì đó, lại bị Lali ngăn lại.

“Kiều, cậu làm gì!”

Kiều không để ý tới anh ta, nói với Arthur: “Arthur, tôi sẽ chú ý anh ta.”

“Ài, bản thân tôi có thể chiếu cố bản thân, không cần anh, lão đại, lão đại...”

Giọng nói dần dần đi xa, Arthur thở dài, cũng chỉ có thể trông cậy vào Kiều thật sự có thể trông chừng Bart rồi.

“Lão đại, anh đối tốt với tên ngốc kia như vậy làm gì, nếu anh ta không nếm quả đau tuyệt đối sẽ không biết thu liễm lại.”

Rita cực kì không muốn thấy Bart, người như vậy sao có thể trở thành Lính đánh thuê được, chẳng lẽ chính là vì thân thủ anh ta không tệ? Được rồi, không phải không sai, là rất không sai.

“Chịu khổ chút cũng phải là sau này, tôi không hy vọng nhiệm vụ lần này lại có người xẩy ra chuyện không may nữa.”

Minogue hỏi: “Lão đại, nhiệm vụ lần này rất khó?”

“Ài, xưa nay chưa từng có.”

Thấy anh không nguyện nhiều lời, hai người khác cũng không hỏi lại, chỉ là trong lòng trầm trầm, đến anh cũng đã đánh giá như vậy rồi, xem ra bọn họ phải chuẩn bị thật tốt.

Hoa Hạ.

“Bốp.”

“Cậu nói cái gì! Vẫn không tìm thấy người?”

Mặc Tuyển Thần nổi trận lôi đình khiến cho người phía dưới sợ không dám nói lời nào.

“Chúng tôi đã tận lực, nhưng dù sao đó cũng không phải là nước mình, bàn tay chúng tôi cũng không vươn dài như thế được.”

“Không vươn ra được?”

Châm chọc nhìn đám người này, đừng tưởng rằng ông không biết tâm tư bọn họ, nói thật dễ nghe, còn không phải là không muốn giúp đỡ đi?

“Tôi mặc kệ các người có lý do gì, tôi muốn kết quả chính xác, các người không làm được, tìm người có thể làm được!”

“Này...”

Mấy người nhìn nhau khó xử, ai cũng không muốn tiếp nhận việc này.

“Thế nào, không muốn tìm?”

Ông biết mấy người này vừa gặp chuyện sẽ trốn tránh, chết tiệt, Mặc gia bọn họ cống hiến cho quốc gia bao nhiêu vậy mà bọn họ làm như vậy! Lần đầu tiên ông cảm thấy tín ngưỡng mình được giáo huấn từ nhỏ khác biệt như vậy.

“Không, không phải, chỉ là chuyện này không phải là chúng tôi muốn làm là có thể làm được, còn cần mệnh lệnh phía trên...” Một người kiên trì giải thích.

“Ầm.”

Tiếng gậy vang lên, Mặc Ngật dẫn theo Mặc Thúy Tư đến.

“Cha, sao cha lại tới đây?”

“Vô liêm sỉ!”

Chiếc gậy nâng lên, không chút lưu tình đập vào lưng Mặc Tuyển Thần.

Những người khác lén nghe được tiếng gậy vang lên, cũng thấy sợ hãi, nếu là gậy này đập lên trên người bọn họ, đừng nói là đứng, trực tiếp quỳ trên mặt đất là chắc chắn rồi.

“Cha, cha đánh con làm gì.” Xoa xoa phía sau lưng, hí, thực là không hạ thủ lưu tình mà.

Đánh con khẳng định là vì con dám tự tiện điều động lực lượng quân doanh!

Nhưng lời nói của Mặc Ngật lại khiến cho người ở phía dưới lảo đảo một cái.

“Con hỏi làm gì! Bảo bối đã xảy ra chuyện còn không thông báo cho ta một tiếng!” Mặc Ngật nói xong lại nâng gậy lên một lần nữa.

Mọi người theo bản năng lui về phía sau một bước, sợ không chú ý một cái liền bị đánh trúng.

“Nếu như tìm được bảo bối, để cho con bé biết được người lớn tuổi như con vẫn phải quan tâm cái này quan tâm cái kia, nó sẽ cười con mất!”

“Cộc.”

Tuy cây gậy không rơi vào trên lưng Mặc Tuyển Thần, nhưng lại hung hăng tiếp xúc với mặt đất, tiếng vang khiến cho da đầu mọi người run lên.

“Xú tiểu tử, con còn dám nói lý! Vậy con nói cho ta biết, bảo bối ở đâu?”

Mặc Tuyển Thần a một tiếng, châm chọc nhìn mọi người tận lực thu nhỏ người lại, “À, xem xem mấy người lính của cha đó, một đám không làm hết phận sự, nói cái gì mà không có lệnh cấp trên, bọn họ không thể dùng quá nhiều nhân lực.”

Xong rồi!

Chỉ là ánh mắt của Mặc Tuyển Thần khiến cho bọn họ chịu không nổi, càng miễn bàn là trên chiến trường, chứ đừng nói là Mặc Ngật.

Trong ánh mắt cơ trí tràn đầy lửa giận, chất vấn cùng thất vọng.

“Được, được rồi! Đây là quốc gia lão tử tôn kính cả đời, không nghĩ tới thậm chí đến ngay cả cháu gái mình cũng bảo vệ không được, Tuyển Thần, chúng ta đi, bọn họ không giúp được việc, chúng ta tự nghĩ cách, hừ!”

“Rõ!”

Mặc Tuyển Thần sớm đã nghĩ muốn rời khỏi, nhiều đời Mặc gia bọn họ hy sinh đích thị vì kết cục này sao, không quan hệ, cho dù Mặc gia bọn họ không có lực lượng quân đội, cũng có thủ đoạn của mình, nhưng mà kết quả như vậy, ha ha...

“Đừng! Lão thủ trưởng, có chuyện gì chúng ta cứ từ từ nói!”

“Có cái gì để nói nữa, lão tử lớn tuổi rồi, các người cũng không đem tôi để trong mắt, được thôi, tôi cũng không đứng ở trước mắt các người làm gì cho vướng bận nữa!”

“Không, không phải như thế, lão thủ trưởng, chúng tôi không có ý đó, ngài đừng kích động!”

“Cháu gái tôi còn không tìm thấy, các người bảo tôi không được kích động hả! Có phải là tôi đem cháu các người giết chết các người cũng nói là không nên kích động hả?”

Người kia nghẹn lời, cả mặt đỏ lên, lời này ông ta nên tiếp thế nào, nếu là cháu ông ta thật sự bị giết, khẳng định ông ta còn kích động hơn so với Mặc Ngật, nhưng mà...

“Lão thủ trưởng, tôi hiểu cảm giác của ngài, nhưng quy định là quy định, không có lệnh ở phía trên, chúng tôi chỉ có thể huy động hữu hạn người thôi.”

“Cút đi đi! Thời gian lão tử tòng quân còn dài hơn với các người, giết người còn nhiều hơn các người ăn muối! Loại lời nói hồ đồ này còn dám nói trước mặt lão tử! Có tin lão tử bắn cho các người một phát không!”

Người nộ cũng không nói thêm gì, đối với lời Mặc Ngật nói ông ta vẫn còn tin tưởng.

Người kia nói tiếp: “Lão thủ trưởng, lời này không thể nói như vậy, ngài cũng nói là trước kia mà, hiện tại không giống rồi, nếu chúng tôi huy động nhiều người bởi vì tìm cháu gái ngài, đến lúc đó chúng tôi giải thích với bên trên như thế nào?”

“Ý của cậu là sao, quân nhân chúng tôi đến người nhà cũng không bảo vệ được, còn muốn để cho quân nhân bảo vệ chúng tôi?”

Cửa lớn lại mở ra, mọi người đều kinh ngạc.

“Lão thủ trưởng, thật là tôi quản giáo không nghiêm, vậy mà để cho xảy ra nhiều chuyện như vậy.” Thủ trưởng Nhất Hào Chung Trường Minh tiến lên bắt tay Mặc Ngật, vẻ mặt xin lỗi.

“Nhất Hào hả, không phải vấn đề của cậu, chỉ là lời cậu nói vừa rồi rất đúng, chuyện này thật sự cực kỳ làm cho tim tôi băng giá, tôi nghĩ chúng tôi vẫn nên đi thôi.”

Thân thể Chung Trường Minh chấn động, vội vàng nói: “Ngài ngàn vạn lần đừng nói như vậy, quốc gia này cần mọi người, tôi cũng cần mọi người.”

Lời này ông ta nói không hề sai, lúc cạnh tranh vị trí Thủ trưởng Nhất Hào, chỉ có Mặc gia một đường kiên trì, có thể nói nếu không phải có Mặc gia, liền không có ông ta bây giờ.

“Quốc gia không cần tôi, Nhất Hào à, sau này chúng tôi không giúp được cậu nữa rồi, cứ như vậy đi.”

“Lão thủ trưởng!”

Chung Trường Minh ngăn Mặc Ngật lại, xoay người giận dữ mắng mỏ mọi người, “Các người thật sự là quá tuyệt vời!”

“Nhất, Nhất Hào, không phải chúng tôi nghĩ như vậy...”

“Đúng vậy, chúng tôi cũng phái người đi rồi.”

“Tôi...”

“Tôi không muốn nghe giải thích của các người! Vừa rồi ở cửa tôi đều nghe rất rõ ràng rồi! Mệnh lệnh của cấp trên? Lão thủ trưởng mới ra bao lâu mà các người cứ như vậy rồi hả?”

Mọi người cúi đầu không nói lời nào, là bọn họ đắc ý vênh váo rồi.

“Hôm nay, tôi liền ở trong này nói rõ ràng, cho dù lão thủ trưởng đã nghỉ hưu, nhưng mỗi một người đàn ông của Mặc gia chức vị của bọn họ đều cao hơn các người!”

Có người không phục, “Nhất Hào, tuy chúng tôi biết Lão thủ trưởng cống hiến cho Hoa Hạ rất nhiều, nhưng ngài cũng không thể nói chuyện không phù hợp với thực tế như vậy!”

Trong lòng Chung Trường Minh hừ lạnh, xem ra bình thường ông đối xử với bọn họ tốt quá rồi, cũng dám nghi ngờ mình.

“Hứa Vi, cậu ngày mai không cần đến nữa.”

Nhàn nhạt một câu, trực tiếp hủy bỏ toàn bộ thành quả phấn đấu của anh ta đến bây giờ.

Hứa Vi hai mắt trừng lớn, một bộ hoàn toàn không biết bản thân nói sai ở đâu, lại nhìn mấy người vừa rồi còn đứng cùng một chiến tuyến với mình lại nhao nhao tránh mình như tránh độc.

“Nhất Hào, tôi...”

“Mang cậu ta ra ngoài.”

Chung Trường Minh phất tay, bên ngoài nháy mắt đi tới hai người lính, đưa Hứa Vi rời khỏi phòng.

Trong phòng yên tĩnh, không khí khẩn trương quay quanh mọi người.

“Cha, Nhất Hào đã nói như vậy rồi, chúng ta cũng không cần đi nữa, dù sao bảo bối cũng đang chờ chúng ta cứu nữa.”

Mặc Ngật hừ lạnh một tiếng, “Thôi, lão tử không muốn cho Nhất Hào khó xử nữa.”

Chung Trường Minh nhẹ nhàng thở ra, hiện giờ vận mệnh khẩn trương như vậy, nếu là mình thực không có Mặc gia trụ giúp, sẽ gặp phải rơi đài như thế nào đây.

“Lão thủ trưởng, nước M bên kia tôi sẽ đích thân đi chào hỏi, nhất định đưa Khuynh Thành tiểu thư an toàn bình an trở về.”

“Vậy thì làm phiền Nhất Hào rồi.”

“Người một nhà không cần khách khí như vậy đâu.”

Mọi người thấy hai người họ như bạn bè, càng hiểu rõ, Mặc gia là hậu thuẫn kiên cường của Nhất Hào, như thế...

Tâm tư tất cả đều khác nhau, nhưng trên mặt đều là mỉm cười, ngoài miệng còn nói: “Giờ chúng tôi liền đi phân phó lệnh.”

“Phía Lãnh sự quán có Mặc trung tá đã nói chuyện, lão thủ trưởng, không thể không nói, người có một người cháu ngoan nha.”

Vuốt mông ngựa rõ ràng như vậy khiến cho tất cả mọi người khinh thường nhìn ông ta một cái.

“Mặc gia cũng không chỉ có một đứa cháu ngoan, tôi nghe nói toàn bộ đàn ông Mặc gia sự nghiệp đều thành công, huống hồ không phải Nhất Hào đã nói sao, bọn họ đều có quân hàm!”

Lời khen ngợi này giống như cao giọng mà nói, nhưng nghe thế nào vẫn thấy khó chịu...

“Cậu nói rất đúng nha, đàn ông Mặc gia đều rất tốt, còn nhớ rõ bọn họ từ nhỏ đã bị ném vào quân doanh huấn luyện, tôi nghĩ con mình cũng nên huấn luyện từ nhỏ thôi, đáng tiếc, bà xã trong nhà không lỡ.”

“Đúng vậy, nhà tôi cũng giống thế, khi đó đứng giữa một đám người mạnh mẽ cường tránh, lại có một bóng dáng nho nhỏ ngoan cường đứng ở đó.”

“Cậu vừa nói như vậy tôi liền nhớ tới...”

Người vốn định châm ngòi nhìn thấy không khống chế được nữa, mặt đỏ lên, xám xịt chạy mất.

Nước M.

Mặc Khuynh Thành đi ở trên hành lang biệt thự, Nhan Tử Diệp không có hạn chế phạm vi đi lại của cô, nhưng cô hiểu rõ, bản thân không thể đi ra.

“Hắc, mỹ nữ, sao cô bị bắt vào đây vậy?”

Rita cảm thấy vận khí mình thật tốt, tùy ý đi lại trong nhà liền gặp được đôi tượng mình đang tò mò.

Mặc Khuynh Thành nhàn nhạt nhìn cô, nước M nối tiếng là có mỹ nữ, tuy cô ấy đeo mặt nạ.

“Không biết.”

Rita hiển nhiên không hài lòng với câu trả lời của cô, nhưng xem bộ dáng của cô nói không sai, cũng hiểu được khả năng cô thật sự không biết.

“Được rồi, cô cũng đủ đáng thương rồi, vậy mà không biết bản thân vì sao bị bắt tới đây, nhưng cô cũng không cần quá lo lắng đâu, tôi nghĩ anh ta sẽ không đối xử với cô như vậy đâu.”

“Cô làm sao mà biết?”

Cô biết là Nhan Tử Diệp sẽ không đối xử với mình như thế nào, cho nên mới càng thêm không hiểu anh ta muốn bắt mình lại để làm gì, chẳng lẽ người anh ta kiềm chế không phải mình mà là người khác?

Nhớ lại khả năng có thể kiềm chế người khác, trong lòng cô càng trầm xuống.

Có thể bị cô kiềm chế hơn nữa bị ảnh hưởng tới chỉ có Mặc gia!

Rốt cục Nhan Tử Diệp muốn làm gì!

Rita nhìn Mặc Khuynh Thành sắc mặt không ngừng thay đổi, thật sự tò mò, cô ấy tới cùng là đang nghĩ cái gì?

“Này, cô không biết lúc nói chuyện với người khác mà lại thất thần rất là không lễ phép à!”

Được rồi, cô ta thừa nhận bản thân đang bới móc, ai bảo cô ấy bỏ qua mình đâu.

“Vậy cô có biết nói chuyện với người khác mà không lộ mặt cũng rất là không lễ phép không?”

Rita nghẹn lời, sau đó vui vẻ nở nụ cười, “Có ý gì! Tôi biết vì sao anh ta lại phí công bắt cô lại rồi!”

“Vì sao?” Tuy cô đã đoán được, nhưng vẫn nói theo cô ta.

“Bởi vì cô thú vị đó!”

Cô ta cũng không đợi Mặc Khuynh Thành mở miệng, tiếp tục nói: “Đừng nhìn anh ta bộ dáng đẹp trai, kì thực là người có tâm lý biến thái.”

Gật đầu, điểm này cô đồng ý.

Rita thấy cô gật đầu, nói càng thêm hưng phấn: “Nhưng là bởi vì chỉ số thông minh của anh ta rất cao, cho nên đối với nhiều chuyện đều cảm thấy không thú vị, điều này cũng tạo thành lý do chỉ cần người hoặc thứ khiến cho anh ta cảm thấy thú vị, anh ta đều sẽ không từ mọi thủ đoạn mà đoạt tới tay.”

Mặc Khuynh Thành lại gật gật đầu, sau đó lại lắc lắc đầu.

Cô tin Nhan Tử Diệp là người không đạt mục đích không từ bỏ, nhưng sau lưng anh ta nhất định có người khác, mà người này nhất định rất quan trọng với anh ta.

“Cô lắc đầu làm gì? Cảm thấy tôi nói không đúng?”

Rita có chút không vui, nhưng nghĩ đến trong này người có cơ hội tiếp xúc với Nhan Tử Diệp không nhiều lắm, khả năng cô thật là không có cùng quan điểm như vậy.

“Rất đúng.”

“Hừ!”

Hừ lạnh một tiếng, Rita chướng mắt nhất là kiểu người nói nửa vời, xoay người chuẩn bị rời đi.

“Đợi một chút.”

Dừng bước lại, miệng nhếch lên.

“Làm gì!”

“Còn chưa hỏi tên cô là gì?”

“Tôi là Rita, cô?”

“Mặc Khuynh Thành? Tên này nghe rất quen nha?”

Rita cau mày, đáng tiếc bị mặt nạ che đi, Mặc Khuynh Thành không nhìn ra sắc mặt của cô ấy.

“Mặc Khuynh Thành xin chào, tôi là Rita, nhưng mà tôi cảm thấy tên cô rất là quen?”

Mặc Khuynh Thành trái lại không ngờ cô ấy lại hỏi trực tiếp như vậy, nhưng rất hào phóng nói: “Có lẽ là cô nghe thấy tên tôi qua TV đấy.”

Mắt Rita sáng lên, tay nhỏ bắt lấy, “Không sai, chính là nghe trên TV!”

Cô ta tràn đầy hứng thú đi quanh Mặc Khuynh Thành vài vòng, miệng tấm tắc lấy làm kỳ, “Không nghĩ tới anh ta lại có thể bắt một minh tinh về, bộ dáng không tồi nha, ít nhất xinh xắn hơn những cô gái Hoa Hạ khác.”

Mặc Khuynh Thành không nói gì, cũng không biết vì sao những người ngoại quốc này nhìn thấy mình liền nói khác với những cô gái Hoa Hạ khác, chẳng lẽ đối với bọn họ bộ dáng người Hoa Hạ lớn lên lại khác như vậy?

“Này, Mặc Khuynh Thành, tôi cảm thấy ham muốn chiếm hữu của anh ta thật sự quá mạnh mẽ, nếu không tôi giúp cô chạy đi nhé?”

Mặc Khuynh Thành không nói gì nhìn cô một cái, rồi nhàn nhạt nói: “Không cần, cảm ơn.”

Mặc kệ thế nào, bọn họ là người của Nhan Tử Diệp.

Rita làm bộ cắt một tiếng, “Tôi nói là thật, tôi sớm đã nhìn anh ta không vừa mắt, nếu là có thể làm ra chuyện khiến anh ta kinh ngạc, cớ sao tôi không làm chứ!”

Nói xong, ánh mắt còn không ngừng nháy, bên trong đều là “Tin tôi đi!”

“Không sợ bị trừng phạt?”

Rita vừa nghe xong, nhìu mày tỏ vè buồn rầu, “Trừng phạt sao, thật sự là rất dọa người, nhưng mà có thể để cho anh ta kinh ngạc, chịu khổ một chút cũng không có gì.”

“Cảm ơn ý tốt của cô, nhưng tôi không cần.”

Tuy cô không phải người tốt, nhưng cô cũng không có thể lấy một sinh mệnh vô tội ra đặt cược được, huống hồ cô tin tưởng nếu là Rita thực sự giúp mình chạy trốn, cái giá phải trả chính là sinh mệnh của cô ấy.

“Ài, tôi nói này, sao cô lại nhát gan như thế! Nơi này tôi rất quen thuộc, tôi nói có thể giúp cô chạy đi chính là có thể chạy đi, chẳng lẽ còn sợ tôi hại cô sao?”

Thật là, khó có được một lần có lòng tốt, lại bị từ chối, quả thật là chó cắn Lã Đậu Tân, không phải người tốt.

Mặc Khuynh Thành cười mà không nói, đối với cách nghĩ của người khác về mình, cô tuyệt không để ý, chỉ là...

Cô lộ ra vẻ khiếp đảm, “Rita, không phải tôi nhát gan, mà là anh ta thật sự quá lợi hại, nếu là không quen thuộc địa hình, cho dù cô muốn đưa tôi ra ngoài, hệ số nguy hiểm cũng là rất lớn.”

Rita nâng cằm lên, theo bản năng gật đầu, “Cô nói có lý, nhưng mà địa hình...”

Cô cũng không ngốc nghếch, biết Mặc Khuynh Thành thắc mắc cái gì, nhưng bản đồ địa hình tuyệt đối không thể cho.

“Tôi biết cô khó xử, cô cần không cho quá nhiều, tôi chỉ nghĩ muốn rời khỏi nơi này, nhưng cô phải nghĩ kĩ, dù sao trong phòng tôi anh ta cũng thiết kế rồi..”

Lời nói còn chưa dứt, Rita đã nghe ra, trên mặt lộ vẻ cổ quái, Nhan Tử Diệp vậy mà lo lắng cô ấy như vậy?

“Cô để cho tôi nghĩ chút đi.”

“Rita, mặc kệ cô có giúp tôi hay không, cũng cảm ơn cô.”

“Cảm ơn cái gì?”

Phía ngã rẽ đột nhiên xuất hiện bóng dáng của Nhan Tử Diệp.

Thân hình Rita lập tức cứng ngắc, anh ta, anh ta đến đây lúc nào? Lời nói nãy giờ anh ta có nghe được gì không?

Mặc Khuynh Thành cũng chấn động, lại nhanh chóng khôi phục, xoay người trở về như bình thường, “Anh tới làm gì?”

Nhan Tử Diệp đi lên phía trước, tiếp sát thân thể anh ta, ngón tay khoát lên trên cằm cô, nhẹ vỗ về.

“Khuynh Thành, đây là chỗ của tôi, vì sao tôi không thể tới?” Ngừng một cái, ánh mắt làm như vô ý liếc nhìn Rita một cái, lại rơi vào trên thân thể cô, “Khuynh Thành, cô đang nói gì với cô ta vậy?”

Rita không nói gì, cẩn thận liếc nhìn Mặc Khuynh Thành một cái, muốn nghe xem cô giải thích thế nào.

“Thế nào, chuyện con gái người ta anh cũng quản hả?”

“Chuyện riêng của người khác tôi mặc kệ, nhưng chuyện của cô là chuyện của tôi.”

Mặc Khuynh Thành nhìn anh ta nhẹ nhàng bâng quơ gạt tay anh ta ra, một bộ không thèm nói.

“Tôi hỏi cô ấy có băng vệ sinh không.”

Nếu anh ta muốn nghe, bản thân vẫn còn không cầm lấy cơ hội ghê tởm này.

Cực kì hiển nhiên, cô cảm thấy ngón tay anh ta đặt ở trên tay mình cứng ngắc vài phần, vài giây sau, một trận cười khoái trá vang lên.

“Ha ha ha.”

“Anh cười cái gì.” Mặc Khuynh Thành không vui cau mày lại.

“Khuynh Thành, tôi nhớ không lầm thì, ngày đó của cô còn chưa tới.”

Tròng mắt hơi híp lại, “Anh điều tra tôi?” Lại điều tra tường tận như vậy.

“Khuynh Thành, tôi đã nói rồi, cô là của tôi, đối với vật sở hữu của mình, đương nhiên phải biết rõ.”

“Bốp.”

Dơ tay đẩy ngón tay trên cằm ra, lạnh lùng xuy một tiếng, “Nhan Tử Diệp, bệnh của anh đúng là không nhẹ.”

“Ừ, bệnh của tôi chính là Mặc Khuynh Thành, cô, chính là thuốc giải của tôi.”
Bình Luận (0)
Comment