Cưng Chiều Vợ Yêu Phúc Hắc Dễ Thương

Chương 196

Edit: windy

Ở phía xa, hai bóng dáng từ từ đi tới.

Là bọn họ!

“Lão đại, Y.”

Bali đỡ Bonnie, mang theo giọng nói khàn khàn xuất hiện ở trước mặt mọi người.

“Trở lại rồi? Xem ra hai người không có chuyện gì lớn.” Rita hai tay ôm ngực, đối với việc Bali có thể trở về, cô cực kì vui vẻ, nhưng còn Bonnie, cô chỉ có thể dùng hai chữ để hình dung, ha ha...

“Rita, lần này trái lại cô không nhìn lầm, tôi cũng có cảm giác như vậy.” Tuy anh ta có chút đồng tình với Bonnie, nhưng mà sự ra có lý do cả, nếu không phải thành công vĩ đại, cũng sẽ không xuất hiện nhiều chuyện như vậy, lại còn làm phiền hà Bali.

“Hai người đủ rồi, bọn họ có thể bình an trở về đã cực kỳ không dễ dàng rồi.” Arthur không muốn nói nhiều lời.

Bonnie bị thương nghiêm trọng hai má hồng hồng, cả người xấu hổ và giận dữ trong đó.

Vốn định muốn thông qua nhiệm vụ này để nâng cao địa vị của mình, không nghĩ tới lại thảm bại như vậy, tuy hiện tại đã được thả ra, nhưng kiểu sỉ nhục này sẽ đi theo mình cả đời...

“Lão đại, đều là chúng tôi không tốt.” Bali nghiêm mặt, giải thích.

“Cái này sao là vấn đề của cậu được, lúc trước cũng không phải là cậu muốn nhận.”

“Bali, nếu không do cậu đòi đi theo, không chừng ai đó hiện tại còn không về được.”

“Không sai.”

“Sớm biết thế lúc đó tôi liền tìm một người khác tới, cũng không đến mức để Y tự mình ra tay.”

“Mấu chốt nhất là Y có đích thân ra tay chúng ta cũng không có nhìn ra, vẫn là lão đại có suy nghĩ nhất.”

Bọn họ thân là lính đánh thuê, đương nhiên cũng có mắt nhìn, xem tình huống này Arthur sẽ không buông tay Bonnie, nhưng trong lòng cũng khó chịu, tới miệng lại ngại nói ra.

“Xem ra, các người muốn xem tôi tự mình ra tay?” Nhan Tử Diệp đột nhiên lên tiếng nói.

“Y, anh mặc kệ bọn họ đi.” Để cho anh ta ra tay, quả thực là đại tài tiểu dụng rồi.

“Không sao, tôi cũng lâu rồi không ra tay, huống hồ bọn họ đều muốn xem không phải sao?”

Arthur cũng không nói gì thêm, không chỉ có bọn họ, đến ngay cả anh đây, cũng muốn xem Nhan Tử Diệp tự mình ra tay.

“Nhưng mà, tìm ai xuống tay đây?”

Vấn đề này thật đúng là buồn rầu...

“Có!”

Ánh mắt Nhan Tử Diệp rơi trên người Bonnie, “Liền dùng lên cậu thử đi.”

Mọi người liếc nhau, bên trong lóe ra nghi ngờ giống nhau, chẳng lẽ Y muốn lấy Bonnie khai đao?

“Y, như vậy không tốt đâu?” Arthur tuy cảm thấy chuyện lần này lỗi là của Bonnie, nhưng tội không đáng chết!

“Anh cảm thấy chủ ý này của tôi không tốt?” Nhan Tử Diệp hỏi lại một câu, tiếp tục hỏi: “Bonnie, cậu cảm thấy thế nào?”

Bonnie được Bali đỡ toàn thân đổ mồ hôi, thoáng đau đớn.

Rất không dễ dàng gì mà được thả ra, cũng chạy không thoát cái chết sao?

Bali lo lắng nhìn anh ta, “Y, Bonnie vẫn đang bị thương, bằng không để tôi thay thế?”

“Bali!”

Mấy người trừng lớn hai mắt, không nghĩ tới Bali lại làm ra quyết định như vậy, chẳng lẽ anh ta không biết sai lầm Bonnie phạm phải cho dù có thay thế, cũng là vô dụng sao?”

“Ha ha...”

“Bali, có phải anh cảm thấy tôi sẽ giết Bonnie không?”

Chẳng lẽ không đúng sao?

Nhìn ra ý tứ ở đáy mắt bọn họ, liền cười rộ lên, “Tôi làm sao có thể làm ra chuyện phạm pháp như vậy, yên tâm đi, tôi đã lựa chọn tha thứ cho sai lầm của anh ta rồi, sẽ không trừng phạt anh ta.”

“Nhưng mà...”

“Bali, tôi có thể.”

Bonnie trực tiếp cắt ngang lời của anh ta, anh ta biết rõ, nói gì thêm nữa, Y nhất định sẽ tức giận.

“Được rồi, chúng ta lãng phí quá nhiều thời gian rồi.”

?!

Mấy người không hiểu ý của anh ta, đây là không làm nữa hả?

“Nhìn tôi như vậy làm gì, chẳng lẽ các người không phát hiện Bonnie có chỗ nào không thích hợp?”

Theo lời của anh ta, mấy ánh mắt gắt gao đánh giá Bonnie.

Có chỗ nào không giống? Bọn họ có nhìn thế nào cũng không phát hiện ra?

“Thái độ không giống...” Arthur có chút chần chừ nói ra phát hiện của bản thân.

“Nếu biết rõ, liền nhanh đi thôi.”

Người nhấc chân đầu tiên, lúc đi tới cạnh Bali liền cúi xuống, “Bali, tôi là nể mặt cậu.”

“Đã rõ.”

Anh ta là nể mặt mình mới tha cho Bonnie một mạng.

Cách đó không xa một chiếc xe đen dừng trong góc tối.

“Anh, cứ như vậy để cho bọn họ đi sao?”

Cơ hội tốt như vậy, để Nhan Tử Diệp rời đi, sau này còn không biết sẽ làm ra chuyện gì.

“Không có chứng cứ, chúng ta cái gì cũng không làm được.”

Nhan Tử Diệp người như vậy, nếu anh có nắm chắc, liền không để lại bất cứ cán chuôi gì.

“Nhưng mà...” Bọn họ có thể ngụy tạo chứng cứ mà!

Tuy nói như vậy là cực kì đê tiện, nhưng chuyện thả hổ về rừng như vậy, anh không làm được.

“Giác, anh hiểu ý của chú, nhưng chú cảm thấy người như thế, anh ta không nghĩ tới sao?”

Mặc Giác vẫn muốn nói cái gì đó, đã bị Mặc Dận cắt ngang, “Yên tâm, trong thời gian ngắn anh ta không có hàng động gì đâu.”

Nghe anh nói như vậy, Mặc Giác cũng không nói nhiều, cực kỳ tự nhiên nói sang chuyện khác, “Anh, ngày nghỉ của em hết rồi.”

Trong khoảng thời gian này, nếu không phải vẫn lo lắng chuyện của em gái, bên kia cũng sẽ không theo đuổi mình đến tận bây giờ.

Mặc Dận hiểu rõ gật đầu, “Đến lúc đó chú đưa mẹ về.”

“Mẹ vẫn muốn ở lại chỗ này chờ em gái, không nhìn thấy mẹ khẳng định sẽ lo lắng.”

“Được rồi, giờ chú đi luôn?” Mặc Dận biết chỉ có lúc cần đi, anh mới nói thế.

“Vâng, đội bên đó vẫn đang chờ em.”

Ra vẻ bất đắc dĩ nhìn ra phía bên ngoài, mấy người đứng cách đó không xa, rõ ràng chính là mấy người Mặc Giác gặp phải lúc trước.

“Đi đường cẩn thận.”

“Vâng, anh cũng vậy.”

Hai người bốn mắt nhìn nhau, tất cả lời nói đều dừng lại.

Sau khi Mặc Giác rời đi, Archibald ngồi ở phía sau mới nói.

“Kellen, người em trai này của anh rất không tồi.”

“Ừ.”

“Còn hình như nhìn trúng Sakura rồi!”

Lời này vừa nói ra miệng, liền tràn đầy vui sướng khi thấy người gặp họa.

Ánh mắt này tuyệt đối, vậy mà có thể nhìn trúng Sakura bên ngoài phong tình vạn chủng trong lòng lại là một hán tử.

“Thế nào, anh ta nhìn trúng tôi thì không được hả?” Cho dù cô không có hứng thú với Mặc Giác, cũng không thể khiến cho người đàn ông không bình thường này.

Không sai, ở trong lòng cô, Archibald chính là người đàn ông không bình thường.

“Đương nhiên! Nhìn trúng cô chứng minh ánh mắt của anh ta rất tốt!” Sợ cô chắc!

Trong lòng hung hăng mắng chính mình một trận, nhưng ngoài mặt lại mang theo nụ cười nịnh, không có cách nào khác, ai bảo anh ta không nói lại Sakura, đánh cũng đánh không lại cô ấy.

“Hừ.”

Không đàn ông!

Hừ lạnh một tiếng, quay đầu không muốn tiếp tục nhìn thấy người cô không vừa mắt này nữa.

Âm thầm thở ra, tiếp tục nói với Mặc Dận: “Kellen, hiện tại chúng ta phải đợi chị dâu sao?”

Anh ta thật là chờ đợi đã lâu.

Mặc Dận không có lập tức nói tiếp, tùy ý nói, “Thế nào, chờ không nổi rồi hả?”

Cũng không phải!

Điên cuồng hét lên một câu, ngoài miệng lại nói: “Cũng không phải, chỉ là có chút tò mò mà thôi.”

“Vậy cậu về nước Y trước đi.”

Dát?

Archibald không tin hai mắt mở lớn, “Tôi về trước?”

“Không phải nói chỉ tò mò sao? Một khi đã như vậy, chuyện bên kia quan trọng hơn, cậu vẫn nên về trước đi.” Khó có được giải thích, kỳ thật là anh không muốn có bóng đèn quấy rầy anh đoàn tụ với cục cưng thôi.

“Kellen, chuyện bên kia không phải còn có Nhạc Thiên sao, tôi rất không dễ dàng gì mới tới đây được một chuyến...”

Ban đầu không đưa mình về, về sau rất không dễ dàng gì để cho anh qua đây, kết quả còn không đợi chị dâu trong truyền thuyết đến, đã bảo anh quay về? Anh mới không liên quan!

“Cho nên cậu vẫn muốn ở lại, để tôi trở về?”

Nghẹn lời, nhất thời không có lời nào để nói.

“Được rồi, tôi trở về.” Cúi đầu, ấp úng nói.

“Vậy thì hiện tại liền đi thôi.”

“MD, có cần đuổi tôi đi gấp như vậy không!”

Archibald trực tiếp không liên quan rồi.

“Có ý kiến?”

Ánh mắt nhàn nhạt rơi trên người anh ta.

“Không, không dám, giờ tôi đi luôn.”

Mở cửa xe, nhanh chóng xuống xe.

“Kellen, tôi, tôi đi đây.”

Vẫn là chưa từ bỏ ý định, ý đồ dùng thương cảm để giữ mình lại.

“Ừ, đi mau.”

Lại bị đả kích, nhìn Sakura ở phía sau cười đến run rẩy cả người, cắn răng một cái, xoay người rời đi.

Đế Đô, Quảng gia.

“Lão gia chủ, người nói kế hoạch thất bại rồi hả?”

“Sao lại thế này, không phải nói vô cùng hoàn mỹ sao, sao giờ tới thời điểm mấu chốt lại xảy ra vấn đề rồi!”

“Chúng tôi đem toàn bộ vào đó, kết quả ông lại nói thất bại sao?”

“Được rồi, nghe lão gia chủ giải thích đi.”

Người ngồi chỗ chủ vị vẻ mặt âm trầm, nhìn kỹ, bộ dáng quả thực là hủy đi toàn thể.

“Nhị Hào, mọi người, tôi cũng không muốn như vậy, chỉ là bên nước M sớm đã truyền tin sang, người đã bị bắt vào cục cảnh sát, mà Mặc Dận đã phái người cứu Mặc Khuynh Thành ra.”

Thực lực của Quảng gia dù không có Nhan Tử Diệp, vẫn có thể tra ra được tin tức này, chỉ là ông ta có chút nghi ngờ, sao anh ta có thể bị bắt vào cục cảnh sát được?

“Lão gia chủ, ý của ông là chúng tôi đầu tư nhiều như vậy, đều có khả năng tát nước rồi?” Tô Ngạo thiếu kiên nhẫn mở miệng.

Tát nước vẫn là tốt, sợ là còn kéo toàn bộ người nhà của từng người xuống nữa.

“Tô Ngạo, nơi này có chuyện gì tới ông!” Việc này trong lòng mọi người đều biết, nhưng không có nghĩa là có thể nói thẳng ra.

“Quảng Hạo Bân, sao không phải chuyện của tôi, đừng quên, Tô gia chúng tôi nghe theo phân phó của Quảng gia các người!”

Nếu không nghe theo bọn họ phân phó, bọn họ cũng không có gan lớn làm thân cùng Mặc Gia, kết quả hiện giờ, bọn họ tổn thất rất nhiều!

“Ý của ông là, đang trách Quảng gia chúng tôi?” Nhị Hào ngồi ở bên cạnh Quảng Lương Bình sâu xa mở miệng.

“Tô Ngạo!”

Tô Lệ lạnh lùng phun ra hai chữ, sau đó thật có lỗi nói: “Lão gia chủ, chúng tôi không có ý đó.”

Cho dù trong lòng tức giận, nhưng tuyệt đối không dám trách tội thẳng ra như vậy, dù sao Tô gia bọn họ là dựa vào Quảng gia, càng có thể nói, nếu không có Quảng gia cái dù to này, Tô gia không có khả năng trở thành gia tộ đứng đầu thành phố B được.

Quảng Hạo Bân châm chọc nhìn hai người này, hừ, coi như bọn họ tự mình hiểu lấy.

Tô Ngạo rõ ràng đem biểu tình của ông ta vào trong mắt, hai tay yên lặng nắm chặt quả đấm.

Chết tiệt, Quảng gia có gì đặc biệt hơn người, bây giờ còn không phải đang tai họa ngập đầu sao!

“Lão gia chủ, hôm nay ông gọi chúng tôi tới, muốn nói là không ngừng những việc này đi.”

Tào Thiểm tuy bộ dáng không sao cả, nhưng tốt xấu đã làm vị trí Nhị Hào này đợi vài năm rồi.

“Nhị Hào nói không sai, kế hoạch lần này tuy xuất hiện sơ hở, nhưng chúng ta không phải không cứu vãn được đường sống.”

Ánh mắt nhìn bốn phía, sau đó mới hài lòng tiếp tục nói: “Sự việc lần này bọn họ căn bản không biết là chúng ta làm, đương nhiên, nếu biết, cũng không có chuyện này, dù sao pháp luật cũng cần có chứng cứ.”

“Ý của lão gia tử là bảo chúng tôi coi như không có chuyện gì?”

“Này thật sự có thể?”

“Tôi cảm thấy có phần nguy hiểm...”

“Nói là không có chứng cứ, nhưng ai có thể dự đoán được phía bên nước M kia có chứng cứ hay không.”

Dù sao bọn họ cũng không muốn làm bộ như không có bất cứ chứng cứ nào bị Mặc gia nắm giữ, kiểu mong gặp may này chỉ dùng để lừa học sinh tiểu học.

“Ha ha.”

“Lão gia chủ, ông cười cái gì?” Chẳng lẽ bọn họ nói không đúng?

“Các vị, tôi biết các vị lo lắng cái gì, yên tâm, Mặc gia tuyệt đối sẽ không đem cán chuôi của chúng ta ra, cho nên hôm nay tôi muốn hỏi các vị, có muốn tiếp tục hay không?”

Nhất thời không nói gì, mọi người nhìn nhau, ai cũng không muốn làm người mở miệng đầu tiên.

Quảng Hạo Bân đứng ở phía sau Quảng Lương Bình nhíu mày lại, chẳng lẽ bọn họ muốn rút lui?

“Các vị, kì thật đây không phải chuyện khó xử gì, chỉ vẫn giống như trước, thay đổi đường đi phía dưới mà thôi.” Huống hồ, trước đã tiến vào, giờ lại muốn nhảy khỏi hố, cũng không xem xem Quảng gia có nguyện ý hay không.

Nhị Hào cũng mở miệng, “Các vị đề là vì Tào mỗ mới tụ tập đến đây, Tào mỗ cảm thấy vô cùng vinh hạnh, nhưng mà lão gia chủ nói không sai, cơ hội lần này khó có được, nếu là hiện tại liền buông tha, thật sự quá đáng tiếc rồi.”

“Nhị Hào nói không sai...”

“Nói là nói như vậy, nhưng chúng ta cũng không phải một người, gia tộc bên kia...”

“Nếu mọi người vẫn còn lo lắng, có thể trở về suy nghĩ, Tào mỗ không khó xử mọi người.” Nhị Hào làm ra một bộ dáng “Thâm minh đại nghĩa”, nhưng người ở đây ai cũng hiểu rõ tính cách của ông ta.

“Nhị Hào, chúng tôi một chút cũng không khó xử, nhưng dù sao cũng liên quan tới vận mệnh của gia tộc, có thể để chúng tôi gọi điện về nhà chút không?”

“Đúng đúng, Nhị Hào, chúng tôi rất nhanh liền đưa ra quyết định.”

“Nếu tất cả mọi người nói như vậy, vậy không biết nửa tiếng có đủ không?”

Hư hư thực thực hỏi, thái độ lại cực kì đáng tin.

“Nửa tiếng là đủ rồi, Nhị Hào, giờ chúng tôi liền đi gọi điện.”

“Làm phiền lão gia chủ cùng Nhị Hào ở đây chờ một lát rồi.”

“Chúng tôi lập tức liền trở lại...”

Rất nhanh, trong phòng chỉ còn lại Nhị Hào cùng người Quảng gia.

“Lão gia chủ, người nói chuyện này có thật sự thành không?” Lúc này Nhị Hào cũng không giống như trước.

“Tào Thiểm, không thành công thì thành nhân, kế hoạch của chúng ta lâu như vậy, không thể bởi vì một Nhan Tử Diệp liền trực tiếp buông tha được.”

Quảng Lương Bình nhìn chằm chằm chén trà trên bàn, là trà trong chén chìm chìm nổi nổi, dần dần chìm xuống đáy nước.

“Lão gia chủ, không có Mặc Khuynh Thành, Mặc gia bên kia liền không cố kỵ gì nữa rồi.”

Nghĩ đến thủ đoạn của Mặc gia, ông ta không khỏi run lên.

“Thế nào, sợ rồi hả?”

Ngẩng mắt lên, không rõ hàm ý hỏi câu.

Tào Thiểm vội vàng nói: “Đương nhiên không phải, huống hồ hiện tại của tôi đều là lão gia chủ cho.”

“Anh biết thế là tốt.”

Nhìn ông ta không có tức giận gì, cẩn thận hỏi: “Lão gia chủ, vẫn còn có một vấn đề quẩn quanh trong đầu tôi, không biết ông có thể giải thích nghi vấn giúp tôi không?”

“Anh muốn hỏi vì sao tôi không trực tiếp để người nhà ngồi vào vị trí này đúng không?”

“Lão gia chủ thông minh, người kia...”

“Kỳ thật rất đơn giản, người Quảng gia không thích hợp.”

Không thích hợp? Làm sao có thể không thích hợp? Chỉ cần người Quảng gia lên làm Nhị Hào như thế sau lưng liền đại diện cho Quảng gia, đến lúc đó hà tất giống như hiện tại, còn phải đi thương lượng với người khác.

Quảng Lương Bình không giải thích nữa, cho dù Quảng Hạo Bân muốn biết lý do, cũng không dám mở miệng.

Nửa tiếng sau, người rời đi nhao nhao trở lại.

“Lão gia chủ, Nhị Hào, chúng tôi trở lại.”

“Thật xin lỗi, để các người chờ lâu như vậy...”

Tào Thiểm lại khôi phục bộ dáng lúc trước, cười hòa ái, “Không sao, cũng không biết các vị nói chuyện thế nào rồi?”

“Ha ha, đương nhiên là tiếp tục làm.”

“Trước là do chúng tôi sai, nhưng chuyện xảy ra rất lớn, một mình chúng tôi không thể làm chủ, mong rằng lão gia chủ cùng Nhị Hào thông cảm.”

“Tất cả mọi người đều là trên cùng một thuyền, nói nhiều lời khách sáo như vậy làm gì.”

“Nhị Hào nói rất đúng, nếu mỗi người nghĩ muốn rời khỏi, như thế kế hoạch tiếp theo chúng tôi cũng không nhắc tới nữa...”

“Rầm rầm...”

“Trời mưa rồi...”

Lúc biết được Mặc Khuynh Thành đang trên đường trở về, Lan Tuyết Mai liền ở trong biệt thự đợi.

“Phu nhân, người nghỉ ngơi một lát đi?” Dì Trương đứng ở phía sau bà, vẻ mặt lo lắng.

Ài, từ khi tiểu thư gặp chuyện không may, phu nhân liền không chợp mắt.

“Dì Trương, tôi không sao, bảo bối sắp trở lại rồi. tôi muốn là người đầu tiên thấy nó.”

“Phu nhân, người như vậy tiểu thư nhìn thấy sẽ tự trách...”

“Dì Trương, dì không cần nói nữa.”

Cong môi, cầu nguyện tiểu thư có thể nhanh trở về.

Mây đen che khuất phía chân trời, tia chớp xẹt qua, hạt mưa càng ngày càng nhiều, mang tới cảm giác áp bách cho người khác.

“Đến rồi!”

Lúc dì Trương hô lên một tiếng kinh ngạc, trực thẳng từ đằng xa nhanh chóng xuất hiện phía trước biệt thự.

“Dì Trương, mau, chúng ta đi đón bảo bối.”

Cầm lấy dù đã chuẩn bị sẵn ra, chạy chậm vào trong làn mưa.

“Phu nhân, người chậm một chút!”

Còn chưa đến gần, đã nghe thấy một trận oán giận.

“Thời tiết quỷ gì vậy, tự nhiên mưa, bộ đồ đáng thương của người ta!”

“Bảo bối?”

Lan Tuyết Mai nhìn bên trong, hỏi theo bản năng.

“Mẹ, sao mẹ lại ra đây?”

Mặc Khuynh Thành vừa định khuyên Hồng Thủy cởi áo ra, liền nghe giọng nói quen thuộc.

“Bảo bối, con làm mẹ lo chết rồi.”

Đến hiện tại, tâm Lan Tuyết Mai mới chính thực hạ xuống.

Từ trực thăng nhảy xuống, vọt vào trong dù, ôm lấy vòng eo của bà, “Mẹ, thật xin lỗi, con sai rồi.”

Chờ lúc cô ở chỗ Giản lúc đó, mới nhớ tới Lan Tuyết Mai sẽ lo lắng.

Nhéo mũi cô một cái, bà sao có thể trách bảo bối được, “Bảo bối, lần sau có chuyện gì phải nói ra trước, biết không?”

“Vâng vâng, con biết rồi.”

“Chào bác gái.”

Lan Tuyết Mai vẫn muốn nói gì đó, đã bị một bóng dáng màu đỏ thình lình cắt ngang.

“Vị này là?”

Hán phục màu đỏ, tóc dài, dung nhan yêu nghiệt, quả thực còn mê người hơn so với Mặc Giác.

“Chào bác gái, con là Hồng Thủy, là bạn lâu năm của Mặc Dận, cũng là tình địch của em gái Mặc.”

Tình, tình địch?

Người này thật là cái gì cũng dám nói!

“Ha ha...”

Lan Tuyết Mai không nhịn được bật cười, “Hóa ra là bạn của Dận nhi, thật xinh đẹp.”

Được khen rồi!

Cho đu là trời mưa cũng không ngăn được Hồng Thủy vui vẻ.

“Bác, bác gái, người ta cũng không có đẹp như người nói đâu.”

A, lại còn biết thẹn thùng rồi!

Nhíu mày, Mặc Khuynh Thành cảm thấy Hồng Thủy như vậy rất khó gặp được.

“Ai nói, Hồng tiểu thư là người đẹp nhất tôi từng gặp qua.”

Oanh!

Đẹp nhất? Vậy không phải là đại biểu mình có cơ hội trờ thành một đôi với Mặc Dận sao?

Nghĩ như vậy, khuôn mặt liền đỏ ửng, “Bác, bác gái, người gọi con là Hồng Thủy là được rồi.”

“Được rồi, Hồng Thủy, chúng ta nhanh vào thôi, nếu không thì bộ đồ của cô liền ướt mất.”

Nhìn nửa người dưới đã bị nước mưa ngấm ướt, Lan Tuyết Mai nghĩ ngày nào đó cũng để bảo bối mặc như vậy cho mình xem thử.

“Không sao, bác gái, con đỡ người vào trong.”

“Thật là ngoan.”

Cứ như vậy, Hồng Thủy đỡ Lan Tuyết Mai, Mặc Khuynh Thành hưng trí bừng bừng đi theo sau.


Bình Luận (0)
Comment