Cưng Chiều Vợ Yêu Phúc Hắc Dễ Thương

Chương 201

Edit: windy

“King kong, king kong.”

“Đến đây.”

“Phu nhân, tiểu thư, hai người về rồi!”

“Ừ, mẹ tôi đâu?” Lan Tuyết Mai nắm tay Mặc Khuynh Thành, nhìn nhìn bên trong, hỏi.

“Lão phu nhân ở trên lầu, để tôi lên gọi.”

Mặc Khuynh Thành vội vàng ngăn lại, để cho trưởng bối xuống tiếp mình là không được, “Không cần, để chúng tôi trực tiếp đi lên là được.”

Nói xong, liền cùng Lan Tuyết Mai đi lên lầu.

Mạc Thúy Tư đeo kính lão, trong mắt hiện lên vẻ hoài niệm.

“Bà nội, bà đang nhìn cái gì vậy?”

Mặc Khuynh Thành lặng yên không một tiếng động xuất hiện phía sau lưng bà, tò mò nhìn Album có chút cổ xưa trên tay bà.

Oa, người phụ nữ này rất quen!

Mạc Thúy Tư vội vàng đóng lại, có phần giấu đầu hở đuôi, “Bảo bảo, hai đứa về khi nào, dọa bà nội nhảy dựng.”

“Bà nội, không phải là con muốn cho người kinh hỉ thôi!”

Mặc Khuynh Thành tới lắc lư cánh tay của bà, nhìn Mạc Thúy Tư vẻ mặt đầy ý cười, nhẹ nhàng bóp chóp mũi cô, “Con cũng không nhỏ nữa, lại vẫn còn bưởng bỉnh như vậy.”

Không cảm thấy hổ thẹn mà còn thấy vinh hạnh, ngẩng đầu nói: “Con đây không gọi là bướng bỉnh, gọi là có một trái tim trẻ trung, nhưng mà bà nội, rốt cục là bà nhìn cái gì mà chăm chú vậy, còn không phát hiện ra có người đi vào.”

Mạc Thúy Tư tuy lớn tuổi, nhưng lúc còn trẻ được huấn luyện ở quân doanh ra cảnh giác một chút cũng không có giảm, nếu là bình thường, khẳng định lúc bọn họ vừa tới cửa là đã phát hiện ra rồi.

Lan Tuyết Mai đi đến, nhìn đến bìa ảnh quen thuộc kia, trong lòng hồi hộp một tiếng, bất động thanh sắc đổi sang đề tài khác.

“Bảo bảo, con hỏi nhiều như vậy làm gì, chỉ là mấy tấm ảnh trước kia, có phải không mẹ?”

Mạc Thúy Tư gật đầu, vội vàng nói: “Đúng vậy, bảo bảo, những tấm ảnh này là chụp bà nội lúc còn trẻ với bạn bè, nhiều năm như vậy, có người đã không liên hệ được, có người cũng đã qua đời, ài, chỉ còn lại có một mình bà già này lẻ loi thôi.”

Thật là như vậy?

Có chút nghi hoặc, tuy cô không biết người bà nội quen lúc còn trẻ, nhưng nhìn bình thường bà luôn ra ngoài gặp bạn bè, liền biết sự thật không hề giống như bà nói, huống hồ cô cũng không phải người bi quan, bọn họ như thế rốt cuộc là đang giấu diếm cái gì?

“Bà nội, không phải bà còn có con sao, người yên tâm, con nhất định cùng người tới thiên hoang địa lão.”

Mạc Thúy Tư vừa nghe, nụ cười càng sáng lạn, “Vẫn là bảo bảo tốt nhất, không giống như cha của con vậy, một chút cũng không tri kỉ.”

“Bà nội, tuy cha con không tri kỉ, nhưng cha làm một chuyện tốt, cưới về được một người vợ hiền lành không phải sao?” Vừa nói, lại vẫn trêu chọc nhìn Lan Tuyết Mai ở bên cạnh, khiến bà đỏ bừng cả mặt.

“Bảo bảo, con học xấu.”

Sau đó, ba người hàn huyên rất lâu, mà quyển album kia, vẫn đặt trên bàn, không ai động vào.

“Được rồi, hai con mới trở về, nhanh trở về phòng nghỉ ngơi đi, không cần đi theo bà già này đâu.”

“Bà nội, người đâu có già, nếu là đứng cùng một chỗ với con, khẳng định người khác sẽ nói là chị em sinh đôi!”

“Xem cái miệng này đi, Tuyết Mai à, nhanh đưa nó đi, nói thêm gì nữa thì ta sẽ nghi ngờ bản thân có cải lão hoàn đồng không nữa.”

Mạc Thúy Tư cười trêu chọc, dơ tay sờ sờ nếp nhăn trên mặt, tuy đã trôi qua nhiều năm cũng cực kỳ hài lòng, nhưng năm tháng lại vẫn để lại dấu vết trên khuôn mặt mình.

Mặc Khuynh Thành nhìn thấy động tác của bà, lơ đễnh nói: “Bà nội, cũng không phải là miệng con nói ngọt, mà là bà nội thật sự rất đẹp.”

Lời này cô nói ra một chút cũng không sai, mỗi khi cùng bà nội ra ngoài gặp bạn bè bà, bà nội đều đã là xinh đẹp, có thể nghĩ, lúc trẻ bà nhất định là hoa khôi của quân doanh.

“Được rồi, bà nội biết tâm ý của con, không nói nữa, mau đi nghỉ ngơi, khi nào tới giờ cơm ta sẽ gọi.”

“Vậy mẹ, con với bảo bảo đi trước đây.”

“Đi thôi đi thôi, lúc ra ngoài nhớ đóng cửa cho ta.”

“Vâng.”

Cửa phòng đóng lại, nụ cười trên mặt Mạc Thúy Tư giảm đi vào phần.

Đi tới trước bàn học, đôi tay già nua từ từ vuốt dọc theo cạnh cuốn album chậm rãi mở ra.

Andrea, các người ở bên kia có tốt không? Bảo bảo rất tốt, cảm tình với Dận nhi cũng tốt, sau khi giải quyết xong việc bên kia, liền sẽ không có ai quấy rầy cuộc sống của nó nữa...

Ngoài cửa, Mặc Khuynh Thành cùng Lan Tuyết Mai tạm biệt nhau rồi trở lại phòng của mình.

Trong phòng toàn bộ đều không thay đổi, ngón tay đặt ở trên bàn, không có chút bụi bẩn nào, cảm thấy ấm áp, những ngày cô không ở đây, nơi này vẫn giống như trước.

Khóe miệng cong lên, sau đó hạ xuống.

Rốt cục bà nội cùng mẹ có chuyện gì lừa cô? Còn có người phụ nữ cô nhìn thấy trong lúc vô ý nữa, thật sự rất quen thuộc, cô đã từng gặp qua ở đâu rồi?

Rất nhiều vấn đề đều nghĩ không ra, cô nhớ rõ là hiện giờ bà nội không chịu nói rõ người phụ nữ kia là ai, có thể lo lắng cô sẽ biết được chuyện không muốn cô biết tới.

Xoắn xuýt, đôi mày thanh tú trực tiếp nhăn lại.

Mà lúc cô xoắn xuýt, Lan Tuyết Mai vốn là trở vể phòng của mình lại quay đầu về phòng của Mạc Thúy Tư.

“Mẹ, mẹ lại nhớ tới Andrea sao?”

Mạc Thúy Tư nhìn bà, trong mắt tất cả đều là hồi ức, “Con à, lúc trước lúc gặp bọn họ, ta còn nói bọn họ sinh nhiều vào, thậm chí còn nói đùa đợi lúc bảo bảo lớn lên, liền cho kết hôn với Dận nhi của chúng ta, nhưng mà, vì sao sau ngày hôm đó liền xảy ra chuyện ngoài ý muốn?”

Vẻ mặt Lan Tuyết Mai buồn rầu, Andrea là cô gái trẻ trung tươi đẹp biết bao, ban đầu lúc du học ở nước ngoài cùng giúp đỡ bà rất nhiều, nhưng một người như vậy, đã cứ như vậy mà qua đời, khiến cho người ta không thể nào tưởng được.

Nhưng mà...

“Mẹ, chúng ta không cần nghĩ tới cái này, thế sự vô thường, may mắn duy nhất là có thể giúp cô ấy bảo vệ bảo bảo.”

Mạc Thúy Tư gật đầu, cảm thán: “Đúng vậy, nếu không phải là Dận nhi thích bảo bảo như vậy, cô ấy cũng không để bảo bảo lại, đây cũng là nhân duyên định sẵn của Dận nhi và bảo bảo.”

“Tuyết Mai, một tuần sau là ngày giỗ của bọn họ rồi...”

Mạc Thúy Tư nói, giờ phút này Lan Tuyết Mai cũng không biết nói cái gì cho phải, thời gian trôi qua thật sự rất nhanh, chỉ chớp mắt liền đã mười mấy năm trôi qua...

“Tuyết Mai, con nói chúng ta có cần nói cho bảo bảo biết không?” Thật sự định giấu diếm cả đời sao?

Mặt Lan Tuyết Mai trầm xuống, xoắn xuýt một phen, cực kì trịnh trọng nói: “Mẹ, con định lúc bảo bảo mười tám tuổi con sẽ nói về Andrea cho bảo bảo.”

“Tuyết Mai, con quyết định rồi?”

Gật đầu, thật sự quyết định rồi.

Thở dài, trên mặt lộ ra đau lòng, “Nếu là bảo bảo biết, không biết đau lòng cỡ nào nữa...”

Lan Tuyết Mai nắm chặt bờ vai bà, vô thanh dùng sức xuống.

Bà biết ngày đó có nhiều gian nan, nhưng điều cần đối mặt vẫn phải đối mặt, những năm gần đây, người đã đủ vất cả rồi.

“Được rồi, đến lúc đó lại tính đi...”

Bọn họ không biết, Mặc Khuynh Thành đang đứng ngoài cửa.

Cô không phải người Mặc gia...

Mẹ của cô không phải là Lan Tuyết Mai...

Cha mẹ ruột của cô đã chết, mà ngày giỗ chính là ngày sinh nhật của Mặc Dận?

Chợt đột nhiên, cô cảm thấy trong lòng đau đớn, cô không biết là bởi vì cha mẹ ruột không có chút ấn tượng nào, hay là vì sinh nhật của Mặc Dận...

Nhớ tới trước đây, khóe miệng lộ ra nụ cười khổ...

“Anh cả, vì sao anh không tổ chức sinh nhật?”

“Bởi vì hôm nay là ngày còn quan trọng hơn ngày sinh nhật của anh...”

Là ngày quan trọng hơn...

Cô vẫn không hiểu ngày gì mà quan trọng hơn cả ngày sinh nhật? Hiện tại cô đã hiểu, vì sao vừa đến ngày đó, mọi người đều mặc đồ trắng hoặc đồ màu đen, vì sao ngày đó đồ ăn đều là đồ chay, vì sao ngày đó mẹ sẽ đưa cô tới Tự Miếu thắp hương bái Phật, vì sao...

Hóa ra toàn bộ, đều là vì đó là ngày giỗ của cha mẹ ruột cô.

Cô không biết bản thân sao về được phòng, chỉ biết mí mắt rất nặng, nặng đến mức không mở ra được, từ từ nhắm mắt lại, tiến vào ngủ say...

“Bộ dáng của nó thật là xinh đẹp, thân ái, nó chính là con gái của chúng ta!”

Là ai, ai đang nói chuyện!

Mặc Khuynh Thành cả người ở trong một thế giới u ám, không nhìn thấy bất cứ bóng dáng nào.

“Đúng vậy, bộ dáng xinh đẹp như vậy, bảo bối, sau khi con lớn lên nhất định sẽ mê đảo tất cả đàn ông.”

Đây là ai?

Nhìn xung quanh, rốt cục nhìn thấy được phía không xa có một đứa trẻ nằm ở giường, hai người đứng cạnh bóng dáng mơ hồ. Nhanh chóng chạy về phía bọn họ, lại phát hiện có chạy thế nào cũng không thể tới cạnh họ được, chỉ có thể ngoan ngoãn đứng ở đằng kia, nghe bọn họ nói chuyện tiếp.

“Anh không cần, con gái của anh, không cần giao cho người khác chăm sóc!”

“Ha ha, thân ái, anh là đang ghen tỵ sao?”

“Không phải ghen, trên đời này, có người đàn ông nào yêu con hơn anh!”

“Nhưng chúng ta không thể chiếu cố con cả đời được!”

“Vì sao không thể, Breenda anh đã từ bỏ thân phận, dùng năng lực bản thân, tuyệt đối có thể lo cho hai người không lo áo cơm bảo đảm sống trong vui vẻ.”

“Đừng nói nhảm, sau này con gái trưởng thành, khẳng định sẽ tìm được một người yêu con cả đời, đến lúc đó, cho dù anh không nỡ, cũng không có cách nào.”

Người đàn ông không nói gì, mày kiếm nhăn lại, giống như gặp phải vấn đề khó có thể giải quyết.

Tay Mặc Khuynh Thành lặng lẽ nắm chặt, người đàn ông kia nhanh chóng nói.

“Có! Đến lúc đó khiến người đàn ông kia ở rể!”

“Anh nói cái gì vậy, ở rể?!” Người phụ nữ quả thật không thể tin được ông nói ra được lời này.

“Có cái gì phải kinh ngạc, ở cổ đại không phải rất nhiều sao? Huống hồ con gái của Breeda anh, cho dù là con trai tổng thống, ở rể cũng là đủ tư cách.”

“Nói mạnh miệng không sợ ế?”

“Bảo bối, anh không phải mạnh miệng, đời này, trừ em ra, con chính là người phụ nữ quan trọng của anh, trên đời này có thiên thiên vạn vạn cái tốt, cũng không bằng một phân của con gái.”

Hóa ra đối với ông thật sự mà nói, con gái thật sự quan trọng như vậy sao....

Không tự chủ được nở nụ cười, nhìn hai bóng dáng mơ hồ này, dơ tay, lại không thể chạm được...

“Thân ái, con gái của chúng ta sau này nhất định cực kì hạnh phúc cực kì hạnh phúc.”

Ôm người phụ nữ, kiên định nói: “Đó là đương nhiên!”

Bóng dáng từ từ biến mất, cô bối rối chạy lại...

Không được, không được đi, không được rời khỏi cô!

“Bảo bảo, bảo bảo, con làm sao vậy?”

Hai mắt mở ra, liền nhìn thấy khuôn mặt lo lắng của Lan Tuyết Mai.

“Mẹ...”

Tay lau khóe mắt, lau nước mắt của cô đi.

“Bảo bảo, gặp ác mộng sao? Mẹ ở đây, không cần sợ.”

“Mẹ!”

Ngồi dậy trực tiếp ôm lấy Lan Tuyết Mai, tựa đầu vào trong ngực bà, che đi vẻ yếu ớt.

Ôm chặt lấy cô, ôn nhu nói: “Bảo bảo, mơ đều trái ngược, không cần sợ, mẹ sẽ ở bên cạnh con, sẽ không rời đi.”

Không!

Mơ như vậy tuyệt đối không phải trái ngược!

Nhưng bà nói như vậy lại khiến cô nói không lên lời, chỉ có thể vô thanh nhắm mắt lại, lực trên tay tăng lên vài phần.

Cảm nhận được bất an của cô, Lan Tuyết Mai tiếp tục nói: “Bảo bảo, ác mộng vậy khẳng định vẫn chưa xong, mẹ nghĩ kế tiếp nhất định là, mẹ mặc đồ siêu nhân, bay tới cứu con, sau đó mang con đến một thế giới ấm áp hạnh phúc, con sẽ tìm được Dận nhi con yêu, tiếp đó là 18 kiêu ngạo, còn có rất nhiều fan của con, bảo bảo đừng sợ, cho dù mẹ không xuất hiện, mẹ cũng tin, ở thế giới này ở bất cứ đâu, nhất định có hai người vẫn bảo vệ con.”

“Bọn họ ở đâu?” Rầu rĩ hỏi, cho dù trong lòng cô biết rõ hai người kia là ai.

Lan Tuyết Mai sửng sốt, sau đó mang theo một chút đau thương không dễ phát hiện, “Bọn họ, ở nơi rất xa...”

Buổi tối, mọi người cực kì rõ ràng cảm nhận được cảm xúc cô không tốt, thay đổi cách chọc cười cô, sau bữa cơm chiều cũng tri kỉ nói cô không cần nghĩ quá nhiều, nghỉ ngơi sớm đi.

Trở lại phòng, trực tiếp tắt đèn đi, mở cửa sổ, đi tới ban công, nhìn bầu trời đầy sao.

Đều nói sau khi người nào đó qua đời, sao trên trời sẽ nhiều thêm một viên, như vậy hai ngôi sao sáng kia là bọn họ sao?

Nhìn kỹ, cảm giác không có một ngôi sao nào, có chút ủ rũ, khóe mắt vừa định cúi xuống, liền dừng lại ở chỗ hai ngôi sao ở gần nhau.

Là hai ngôi sao kia!

Trên bầu trời muôn vàn ánh sao, có hai vì sao cách rất xa, có vẻ cô độc, nhưng khiến cho cô liếc mắt một cái liền biết, chúng chính là ngôi sao mình muốn tìm.

Gắt gao nhìn một chỗ, xung quanh không có một ngôi sao nào khác, hai ngôi sao như là không chứa ngôi sao khác, giống như ở trong mơ người đàn ông kia sủng người phụ nữ đến mức tận cùng...

Cha mẹ ruột sao...

Mí mắt cụp xuống, bên trong tất cả đều là quyến luyến, cho dù trong trí nhớ không có bọn họ, cho dù là ngẫm lại, đều thấy tràn ngập ấm áp, cô thật muốn biết nếu như bọn họ còn sống, có giống như lời họ nói không, cô sẽ thành người hạnh phúc nhất, lúc mình đưa Mặc Dận về gặp bọn họ, người đó có giống như Mặc Tuyển Thần, nhìn anh giống như thấy kẻ địch đem mình ra phía sau, không cho người khác bắt mất không...

“Ha ha...”

Cho dù ngẫm lại, cũng cảm thấy cực kì vui vẻ...

“Ong ong...”

Trên tủ đầu giường, điện thoại không ngừng rung.

Cô không để ý tới, vẫn nhìn hai ngôi sao như cũ.

Điện thoại tối xuống, sau đó lại sáng lên.

Bất đắc dĩ, xoay người đi tới trước giường cầm lên.

“Cục cưng, em vừa làm gì vậy?” Trong giọng nói của Mặc Dận tràn ngập lo lắng.

Vốn là sửng sốt, chắc là Lan Tuyết Mai quá lo lắng cho mình nên mới nói cho anh biết rồi.

“Dận, em không sao, vừa rồi mải nghĩ chút chuyện liền không để ý.”

Mặc Dận nhẹ nhàng thở ra, sau đó nói: “Lần sau không được như vậy, cục cưng, anh cực kì lo lắng cho em.”

Nói trắng ra lo lắng của mình, không hề che giấu.

Nghĩ muốn nói với anh không có chuyện gì, nhưng ba chữ đơn giản đó có thế nào cũng không nói ra miệng.

Mặc Dận cách di động cũng cảm nhận được, “Cục cưng, có thể nói với anh không?”

“Em...” Mới mở miệng nói, phía sau liền không nói được.

Cô có thể nói cái gì, nói với anh là cô đã biết chuyện của cha mẹ ruột rồi? Nói với anh là cô rất nhớ bọn họ?

Không, cô cái gì cũng không thể nói, thậm chí trước lúc sinh nhật mười tám tuổi phải giả bộ cái gì cũng không biết.

“Dận, em không sao.”

Ánh mắt hơi trầm xuống, mấy người khác nhìn mặt tiếng nuốt nước miếng cũng nhỏ hẳn.

Anh đang có chuyện gì? Trước lúc họp nghe một cuộc điện thoại, sau đó liền gọi cho chị dâu, chẳng lẽ chị dâu không vui, nhưng lại không nói cho anh biết?

Sự việc lần này lớn rồi! Chị dâu không ở trong này, chịu khổ là bọn họ rồi!

Điều hòa vốn là để nhiệt độ ấm, hiện tại giống như là dưới 0 độ rồi!

Hu hu hu, quả thực là lạnh hơn so với với bên ngoài!

“Cục cưng, Sakura đã từng nói một câu, phụ nữ nói không có việc gì chính là có việc gì rồi, có phải em không muốn cho anh biết hay không?”

Sakura trong lúc vô ý nằm cũng trúng đạn hai mắt trừng lớn, vô thanh chỉ vào chính mình, cô nói như vậy bao giờ?

Mặc Khuynh Thành nghẹn lời, vậy mà không hề lừa được anh.

“Dận, sắp sinh nhật anh rồi, muốn quà gì?”

Một tuần sau sinh nhật, chính là ngày giỗ...

Đối với kiểu gượng gạo nói sang chuyện khác này, Mặc Dận không vạch trần, có lúc họ không muốn nói cho người khác biết, xem ra cô thật sự không muốn anh biết.

“Quà? Không phải em là quà của anh sao?”

Giọng điệu nhẹ nhàng, mang theo chút đùa giỡn.

?!

Vì sao bọn họ cảm thấy cho dù đùa giỡn chị dâu như vậy, cảm giác nhiệt độ trong phòng cũng không tăng trở lại?

“Dận, anh lại giở trò lưu manh?”

“Không sai.”

Mặc Khuynh Thành nắm chặt điện thoại, đột nhiên nở nụ cười, “Vậy xin hỏi đồ lưu manh, ngoại trừ em là quà, anh còn muốn gì nữa không?”

“Em có thể tìm bạn cho 18 đi.”

Suy nghĩ nửa ngày, ở chung với nhau ít, thật sự là 18 rất quấn cục cưng! Thời gian ở chung cũng không nhiều lắm, còn tới phá hoại, quá tức giận!

“Cái này không vội, nó còn nhỏ, đợi lớn một chút liền tìm cho nó một người bạn cực đẹp trai đi.”

“Ừ.”

Hai người không nói gì, truyền vào tai chỉ có tiếng hít thở của anh.

Qua một lúc sau, cô cho rằng anh ngủ thiếp đi, theo bản năng nói: “Dận.”

“Ừ.”

“Anh đang làm gì vậy?” Phía bên nước Y giờ đang là ban ngày thì phải.

“Họp.”

“Không phải là em quấy rầy anh rồi sao?”

“Em quan trọng nhất.”

Lại giật mình, bên tai cô giống như vẫn vang lên câu nói kia của cha: Trừ em ra, con là người phụ nữ quan trọng nhất của anh!

Lại phân tâm rồi hả?

Mặc Dận nhăn mày lại, hôm nay không xảy ra chuyện gì cả, rốt cục cô bị làm sao?

“Mặc Dận, anh sẽ rời khỏi em sao?” Đột nhiên, cô hỏi những lời này, cô thật sự sợ người bên cạnh mình sẽ rời đi.

“Sẽ không.”

Không chút do dự, trực tiếp phun ra hai chữ.

Cả đời này, anh sẽ không để Mặc Khuynh Thành một mình, cả đời này, sống chết bên nhau!

“Mặc Dận, em yêu anh.”

“Tút tút tút.”

Sao lại thế này?

Mấy người liếc nhìn nhau, rốt cuộc chị dâu nói cái gì, khiến cho Mặc Dận sửng sốt như vậy!

Mặc Dận nhìn điện thoại bị rơi xuống, độ cong khóe miệng vậy mà trước nay chưa từng cười tươi như vậy.

MD?

Mặc Dận đang cười?

Đáng thương cho bọn họ tâm tư tràn đầy bát quái, nhưng không có can đảm đem điện thoại ra chụp cảnh này, không khỏi khóc lóc nức nở, bao nhiêu năm mới được cảnh tượng này mà!
Bình Luận (0)
Comment