Cưng Chiều Vợ Yêu Phúc Hắc Dễ Thương

Chương 209

Edit: windy

Cửa lớn đột nhiên bị đẩy ra, Gina mang theo một đám người tiến vào, nhìn về phía Make, lửa giận nổi lên.

“Y, anh cũng dám làm như vậy với cha tôi!”

Nhan Tử Diệp nhìn bàn tay sơn móng đỏ chót, mày hơi nhăn lên, quả nhiên không đẹp bằng đôi tay kia...

“Anh vậy mà xem như không có tôi? Người đâu, bắt anh ta lại cho tôi!”

“Vâng ạ.”

“Ai dám động!”

Arthur nhàn nhạt nói bên trong mang theo ngoan độc, họng súng nhắm vào sau đầu Make.

“Anh dám!” Lần đầu tiên Gina gặp phải cảnh như vậy, một người là người thân của mình, một người là mình có hảo cảm, kết quả chuyện khoa trương lại giả tạo lại cứ như vậy mà xảy ra trên người cô ta, mà giờ phút này cô ta đến ôm một chút hi vọng cũng không có, Y đối với cô ta một chút tình cảm cũng không có.

“Được rồi, Arthur, bỏ súng xuống, chỉ là chuyện hợp tác, sau bàn bạc lại biến thành như vậy.” Nhan Tử Diệp không thú vị nói.

Arthur buông Make ra, cất súng đi.

Gina nhẹ nhàng thở ra, liền bước lên phía trước, đỡ Make đang lảo đảo, nhẹ giọng hỏi: “Cha, sao rồi, có sao không?”

Make vẫy vẫy tay, bày tỏ ông ta không sao, chuyển mắt nhìn về phía Nhan Tử Diệp, “Y, tôi nói, hợp đồng này tôi sẽ không ký, nếu là thật sự có thành ý hợp tác, đưa ra một phần tôi sẽ hài lòng.”

“Một khi đã như vậy, Arthur, đưa bản khác ra.”

Mọi người hoàn toàn thật không ngờ, Nhan Tử Diệp lại chuẩn bị hai bản hợp đồng!

Arthur cầm hợp đồng đi tới trước mặt Make, “Mời xem.”

Make phản xạ có điều kiện lui về phía sau một bước, có chút hoảng sợ nhìn Arthur, mới run rẩy nhận bản hợp đồng.

“Này, này...” Kinh ngạc ngẩng mắt lên.

“Thế nào, có phải vẫn có chỗ không hài lòng?”

“Không, không phải!”

Hợp đồng này cũng không khác gì bản trước, tuy bản thân vẫn không có chủ quyền mấy, nhưng về phần tài chính đã khác rồi, cũng được rồi.

“Vậy ông còn không ký?” Chân mày nhíu lại, trong giọng nói nhàn nhạt mang không theo chút tình cảm nào.

“Ký, ký.”

Run rẩy cầm bút, nhanh chóng ký tên mình xuống đó, sau đó chuyển lại.

“Hợp tác vui vẻ.”

Đợi cho Arthur nhận lại văn kiện xong, nụ cười trên mặt càng thêm sâu sắc, vươn bàn tay được chăm sóc cẩn thận ra, bắt lấy bàn tay đang run rẩy.

“Hợp, hợp tác vui vẻ.”

Nhưng  mọi người ở đây không cho rằng giờ phút này là Y đang thiện lương, trước anh ta có thể mặt tươi cười ra lệnh, hiện tại anh ta cũng có thể trong nháy mắt liền thay đổi.

Sau đó toàn bộ giống như đang châm chọc bọn họ suy đoán lung tung, hợp tác xong, tiến hành ăn một bữa tối như rất vui vẻ, sau đó liền nhà ai người ấy về.

“Make, hi vọng thời gian sau này chúng ta có thể ở chung hòa bình.”

Đây là câu nói cuối cùng Nhan Tử Diệp nói trước khi đi.

Nhìn xe rời đi, Make nói với Gina một câu: “Trở về rồi hãy nói”, tiện quay đầu trực tiếp lên xe.

“Sakura, cô thấy đây có tính là chó cắn chó không?”

Archibald rất hứng thú nhìn xe rời đi.

“Không, đây là kẻ đi săn giả vờ trêu chọc con mồi.”

Archibald gật đầu bày tỏ đồng ý, “Nhưng mà lợi hại nhất vẫn là chúng ta.”

Đế Đô.

“Đạo diễn Từ, ngọn gió nào thổi để cho người bận rộn đây tới tìm cháu vậy.”

Đẩy cửa ra, Mặc Khuynh Thành đi thẳng tới ngồi đối diện Từ Lập.

“Nha đầu Khuynh Thành, hôm nay ta tìm cháu tới, là có chuyện tốt.”

Mặc Khuynh Thành nhấp ngụm nước, ngẩng mắt ,lên, chuyện tốt?

“Cháu cũng không nên cảm thấy là ta đang nói đùa, đây quả thực là một chuyện tốt, không tin cháu xem.”

Lấy một quyển kịch bản thật dày đặt lên bàn.

Mặc Khuynh Thành cúi đầu nhìn bìa tên, trêu chọc: “Đạo diễn Từ, người thật là kịch bản nào cũng có thể lấy ra mà.”

“Ha ha, ở trong vòng tròn này lâu như vậy, có quen mấy đạo diễn không tồi.”

“A...? Nếu đạo diễn Từ đã nói như vậy, xem ra cháu nên xem cẩn thận rồi.”

“Yên tâm, đảm bảo sẽ hài lòng.”

Mặc Khuynh Thành không dám nói không, mở trang đầu tiên ra, thật sự xem thử.

Từng giây từng phút trôi qua, Từ Lập uống một tách cà phê, lướt Weibo, một chút cũng không ngoài ý Mặc Khuynh Thành chuyên chú xem, bởi vì đây thật sự là một tác phẩm khó có được.

“Phù.”

Ngẩng đầu lên, vẫn buộc bản thân không cần nhìn xuống nữa, cảm thán: “Đạo diễn Từ, tác phẩm này thật sự là không tồi.”

Từ Lập vừa nghe, bị hấp dẫn rồi!

“Đúng vậy, lúc trước khi ta xem cũng bị hấp dẫn, vừa lúc đạo diễn này là người mới tìm được, tên là Bàng Tịch, các diễn viên khác đều đã tìm xong, chỉ có một vai, nữ chính, luôn nói với ta là không tìm ra được người thích hợp, cho nên, ta liền tiến cử cháu, nha đầu Khuynh Thành, thế nào, nể mặt đạo diễn Từ này chút, đi thử vai chút không?”

Mặc Khuynh Thành không lập tức trả lời, cho dù kịch bản này cô cực kì thích, cũng cực kì xác định, nếu là cô biểu diễn, nhất định có thể vượt qua, nhưng mà...

“Đạo diễn Từ, người với đạo diễn Tôn là bạn bè, nên cũng biết vai diễn bên kia cháu còn chưa quay xong.”

Nói cách khác, cho dù cô muốn diễn thế nào đi nữa, cũng không có thời gian.

Từ Lập gật gật đầu, “Chuyện này ta biết, nhưng mà, vừa rồi cháu cũng xem rồi, nói vậy cháu cũng không chê kịch bản này, huống hồ bên Bàng Tịch chờ đã lâu, ông ta là muốn tìm ra một người thích hợp, cháu xem, không cần lo lắng cứ thử một phen?”

Mặc Khuynh Thành xoắn xuýt một hồi, sau cùng chỉ có thể nói: “Đạo diễn Từ, bằng không người để cho cháu trở về nghĩ lại, này thật sự khiến người ta khó có thể dứt bỏ.”

Nghe câu này, Từ Lập cũng yên tâm, ông thật sự hi vọng cô gái nhỏ này do chính mình đưa vào Làng giải trí, có thể có tương lai tốt đẹp.

Sau đó, hai người cũng không nói chuyện nhiều, Mặc Khuynh Thành lập tức về nhà, muốn tìm người có thể giúp mình đưa ra quyết định.

“Phim chiến tranh?”

Mặc Dận ngẩng đầu, lặp lại.

Mặc Khuynh Thành gật gật đầu, đem kịch bản đưa ra trước mặt anh, “Chính là cái này, anh xem, em thật sự rất thích.”

Giọng điệu khiến cho anh cũng nghe ra cô thật sự cực kì xoắn xuýt.

“Được, để anh xem thử.”

“Ừm.”

Tốc độ đọc của Mặc Dận rất nhanh, cũng có một phần là vì nội dung kịch bản không nhiều lắm, rất nhanh, anh liền hiểu vì sao cục cưng lại khó nói lời dứt bỏ như vậy.

“Cục cưng, kịch bản này rất được, nếu là em diễn, nhất định có thể đạt được thành tích rất khá.”

Mặc Khuynh Thành tán thành: “Em cũng nghĩ như vậy.” Có thể tưởng tượng đến còn có trong lúc quay phim, mày nhăn lại, buồn rấu nói: “Nhưng còn chưa quay xong phim ở nước M, em thật là muốn nhận, nhưng thời gian không biết có vướng không?”

“Vấn đề này...”

Nếu là ở Hoa Hạ, đến lúc đó vất vả chạy tới chạy lui cũng được, nhưng đây là ở nước M xa xôi, bay máy bay cũng mất mười hai tiếng, đến lúc đó, càng thêm lãng phí thời gian.

“Cục cưng, bên kia rất vội?” Lắc lắc kịch bản trong tay.

Đỡ trán, kêu thảm: “Thật là rất vội, đạo diễn Từ cũng nói, đạo diễn bên kia chỉ thiếu mỗi vai nữ chính chưa xác định thôi.”

Mặc Dận đứng dậy, nắm lấy hai tay cô, dáng người mảnh khảnh cũng đứng lên theo, “Cục cưng, nếu em không bỏ được, liền đi thử xem, huống hồ kết quả cuối cùng thế nào, ai biết được.”

“Đúng vậy!” Hai mắt sáng lên, bản thân sao lại đi vào ngũ cụt như vậy được, kiểu người này có phải bản thân nên không có không.

“Dận, anh quả thật là phúc tinh của em!”

Môi mỏng hạ xuống, vui vẻ cầm lấy kịch bản chạy ra khỏi thư phòng, cô muốn nhanh chóng trả lời cho đạo diễn Từ, sau đó tiếp tục đi nghiên cứu kịch bản.

Mặc Dận cảm nhận được trong lòng hơi trống trải, cứ vậy mà đi mất, châm lửa xong liền đi, xem ra buổi tối phải giáo huấn một chút mới được.

Từ Lập mới vừa về đến nhà không lâu liền nghe thấy tiếng điện thoại Mặc Khuynh Thành gọi, biết được suy nghĩ của cô, cười ha ha, “Nha đầu Khuynh Thành, cháu có ý nghĩ như vậy rất tốt, nhưng mà đến lúc đó thật đúng là làm cháu đau đầu rồi.”

Bởi vì nếu ông dám tiến cử, liền nhất định nắm chắc.

Đầu bên kia truyền đến giọng không thèm để ý tới, “Không sao, đạo diễn Từ, đến lúc đó ai biết được thế nào, huống hồ cháu thật sự không nỡ bỏ kịch bản này, đến lúc đó nếu như thực sự vướng phải, đến lúc đó rồi tính.”

“Ha ha, hay cho câu thuận theo tự nhiên, nha đầu Khuynh Thành, vậy cháu nhanh nghiên cứu kịch bản đi, ta đi liên hệ cho tiểu tử Bàng Tịch, nói cho tin ông ta tin tốt này.”

“Vậy thì làm phiền đạo diễn Từ rồi.”

Cúp điện thoại, khẽ xoa ngực, chạm vào nơi không ngừng đập, loại cảm giác này là chưa từng có.

Khuynh Thành, cố lên, mày có thể!

Tô gia, đã không còn bộ dáng của trước kia, trong biệt thự người đã rời khỏi rất nhiều, chỉ còn lại đám người Văn Sương.

“Anh Thụy, anh ăn chút cơm đi.”

Lily ngồi xuống bên cạnh Tô Thụy, khổ sở cầu xin.

Lại nhìn Tô Thụy, đôi mắt trống rỗng nhìn dưới mặt đất, đắm chìm ở trong thế giới của mình.

Nhìn thấy anh ta như vậy, trong lòng Lily liền thấy phẫn nộ. Đàn ông yếu đuối, năng lực không có, xảy ra chút chuyện cũng chỉ giống như kẻ ngốc ngồi ở một chỗ, mà cô ta bây giờ lại không thể rời khỏi anh ta.

Thu hồi suy nghĩ lại, cô ta tiếp tục khuyên: “Anh Thụy, anh như vậy khiến cho em và bác gái cực kì lo lắng, bác gái mấy ngày nay đều ra ngoài tìm người quen giúp đỡ, nghĩ cách đưa ông nội và bác trai ra ngoài, mà anh lại như này, anh Thụy, Lily sợ, anh có thể tỉnh táo lại được không, em thật sự rất sợ...”

Giọng nói tràn đầy ấm ức cuối cùng cũng thức tỉnh Tô Thụy.

“Lily, em về nước M đi.”

Anh ta hiện giờ, đã không thể cho cô ta được hạnh phúc rồi...

“Không!” Lily không thể tin được gào lên, đôi mắt gắt gao nhìn anh ta, “Tô Thụy, Lily này là loại người ham vinh hoa phú quý sao? Anh nói đi!”

“Không, không phải! Lily, em tốt như vậy, lúc nhìn thấy em khi đó, anh đã nghĩ đem tất cả những gì anh có được trao cho em, nhưng mà hiện tại anh hoàn toàn không làm được bất cứ cái gì, Lily, em còn có tiền đồ phía trước, hiện tại lại bởi vì anh mà buông tha cho toàn bộ, Lily, anh không thể làm như vậy!”

Hai tay nâng gương mặt anh ta, bốn mắt nhìn nhau, “Anh Thụy, Lily một chút cũng không cần tiền đồ gì đó, em chỉ quan tâm mỗi anh, anh biết không, nếu không có anh, em cũng không có tương lai.”

“Oanh.”

Vốn định vùng vẫy xong đột nhiên giật mình thất thần, nhìn người phụ nữ trước mặt nén lệ, thổ lộ quyết tâm của cô ta, muốn nói không cảm động, là tuyệt đối không có khả năng, nhưng chính bởi vì như vậy, anh ta không thể ích kỉ như vậy.

“Lily, em biết không, anh vẫn luôn nghĩ đến tương lai của chúng ta, ở tại Đế Đô giàu lịch sử này, có một ngôi nhà nho nhỏ, mỗi ngày anh đi làm kiếm tiền, em thì làm chuyện mình thích, sau đó chúng ta kết hôn sinh con, sinh một trai một gái, nhìn các con từ từ lớn lên, trưởng thành, có gia đình riêng.”

“Anh Thụy, hiện tại chúng ta cũng có thể!”

“Không, Lily, em không biết, em còn nhỏ, lúc này có lẽ em sẽ không oán giận, bởi vì chúng ta còn chưa tới đường cùng, nếu thật tới lúc đó, nhà lớn cũng không có, khả năng chỉ là nhà dân nho nhỏ, mỗi ngày vì kế sinh nhai mà bôn ba khắp nơi, cuộc sống như vậy, Lily, anh không muốn em chịu khổ cùng anh.”

Lily kiên định nhìn anh ta, “Anh Thụy, những điều anh nói em đều đã nghĩ tới, thật sự, em không cần những cái này, điều em quan tâm, chỉ có anh.”

“Lily, em nghĩ kỹ rồi sao?”

Lily không nói tiếp, hung hăng gật đầu, bày tỏ quyết tâm của mình.

“Tôi không đồng ý!”

Garci đi giày cao gót giẫm xuống sàn nhà tiêu sái đi vào, vô tình kéo hai người ra.

“Garci, cô làm gì vậy!”

Garci cúi đầu, lạnh nhạt nói: “Tôi đang cứu cô!”

“Garci, tôi biết cô là vì tốt cho Lily, tôi cam đoan với cô, tôi nhất định sẽ đối xử tốt với cô ấy.”

Cười trào phúng, “Đối xử tốt với cô ấy? Tô Thụy, lúc trước anh cũng nói như vậy, nhưng anh xem anh bây giờ đi? Còn có bộ dáng hiện giờ của anh nữa, mấy ngày nay vẫn là Lily chiếu cố anh, nhìn hai tay cô ấy xem, tất cả đều là bọc nước!”

Tô Thụy kinh ngạc nhìn trên bàn tay mềm mịn, vậy mà xuất hiện nhiều bọc nước, đây là vì chiếu cố anh ta mà bị thế sao?

“Tô Thụy, anh không có năng lực làm cho Lily hạnh phúc, từ khi quen biết đến nay, Lily chúng tôi từ bỏ tiền đồ tốt đẹp, cùng anh tới Hoa Hạ xa lạ, không chỉ có như vậy, ngay từ đầu anh căn bản không tìm được cơ hội cho cô ấy, cô ấy vấp phải trắc trở khắp nơi, cũng không muốn làm phiền anh, mà hiện giờ, anh gặp chuyện, liền suy sút ở trong này, trong nhà anh xảy ra chuyện lớn như vậy, nhưng mà anh có nghĩ tới cô gái vô tội này không, cô ấy mới là người vô tội nhất!”

“Garci, cô không cần nói, toàn bộ đều là tài nguyên của tôi!” Chuyển mắt nhìn Tô Thụy vẻ mặt đau khổ, lo lắng nói: “Anh Thụy, anh không cần để ý, những chuyện này đều là em tự nguyện.”

“Lily...”

Tô Thụy không biết nên nói cái gì cho tốt, mấy ngày nay anh ta thật sự đắm chìm ở trong nỗi đau của mình, nhưng tựa như lời Garci nói vậy, Lily là vô tội, cô ấy không nên thừa nhận toàn bộ, cô ấy lại lựa chọn yên lặng trả giá.

“Anh Thụy, nếu anh còn muốn nói những lời muốn đẩy em ra, thì không cần nữa, em không muốn nghe!”

“Không, không phải!” Nghĩ muốn tiến lên biểu đạt suy nghĩ của mình, lại bị Garci ngăn lại, bất đắc dĩ, đứng tại chỗ, “Lily, là anh quá vô liêm sỉ, đều là lỗi của anh, anh xem nhẹ cảm nhận của em, vốn nghĩ hai người trước, anh càng yêu em, kết quả hiện thực lại tát anh một cái, Lily, là anh không tốt.”

“Anh Thụy...”

Nước mắt ở một giây này cuối cùng mới rơi xuống.

Tô Thụy bất chấp Garci, trực tiếp đẩu cô ta ra, ôm chặt lấy Lily, “Lily, anh sẽ không đẩy em ra nữa, cho dù về sau còn gặp khó khăn gì, anh cũng sẽ không buông tay đâu.”

“Hừ, anh tốt nhất nói được làm được, nếu không thì tôi liền không giống như bây giờ chỉ nói cảnh cáo thôi đâu.”

Tô Thụy nâng mắt lên, kiên định nói: “Garci, tôi tuyệt đối không để cho cô thất vọng.”

Nước M.

Hai người Quảng Chỉ Văn Phong xuất hiện ở sân bay liền tới cục cảnh sát.

“Chào hai vị, xin hỏi có thể giúp gì không?”

Một vị cảnh sát nói cực kì chuẩn mực.

“Xin chào, chúng tôi muốn chuộc một người bạn ra, xin hỏi cần phải nộp bao nhiêu?”

Văn Phong không để cho Quảng Chỉ mở miệng, sợ không chú ý một liền lộ tính tình ra.

Cảnh sát ngẩng đầu, nghi hoặc nhìn hai người, “Xin hỏi bạn của hai vị là?”

“Tên Quảng Y, nữ, quốc tịch Hoa Hạ, tóc dài đen sẫm, rất xinh đẹp.” Quảng Chỉ vẫn nhanh miệng nói.

Cảnh sát sửng sốt, rồi xem ghi chép, sau đó vô cùng đáng tiếc nói: “Hai vị tiên sinh, thật xin lỗi, chỗ chúng tôi không có ai tên là Quảng Y cả.”

“Cái gì? Làm sao có thể? Anh nhìn kỹ xem, chị ấy nhất định ở chỗ này, chúng tôi đã điều tra rất lâu, chị ấy chính là ở trong này.”

“Chỉ thiếu gia!”

Nhíu mày, Văn Phong nhìn Quảng Chỉ đã dặn đi dặn lại đều không có tác dụng, trong lòng cảm thấy bất đắc dĩ, anh ta thật sự không biết bản thân vì sao vẫn muốn tiếp tục quản họ.

“Văn, Văn Phong, tôi không nói còn không được, nhưng anh mau bảo bọn họ điều tra lại đi, chị ấy nhất định ở trong này!”

“Thật xin lỗi, Quảng Y đã bị chúng tôi đưa đi rồi, chỉ là tốc độ của hai vị hơi chậm, chúng tôi đều đã chờ mấy ngày rồi.”

Hứa Minh Chí nói ra hiện thực tàn khốc, sau đó vẻ mặt vô nại nhìn hai người, trợn trừng mắt.

“Minh Chí, không thể nói như vậy, có lẽ bọn họ được Quảng gia mật báo, bằng không hai người nên trở về Hoa Hạ sao đột nhiên thay đổi tuyến đường được, nhưng mà lão đại chính là lão đại, sớm đã tính đến các người nhất định sẽ trở về cứu Quảng Y.”

“Anh, anh chính là tay sai của Mặc Dận? Tôi nói cho các người biết, các người không có quyền bắt bọn tôi, chúng tôi không phạm tội gì cả!”

Quảng Chỉ ưỡn ngực, cho dù có chút bất an, về mặt khí thế, anh ta cũng không nguyện hạ xuống.

“A, không hổ là người Quảng gia, còn hiểu pháp luật, nhưng mà tôi nghĩ nói đúng lắm, anh không phạm lỗi gì lớn, nhưng người bên cạnh anh, chuyện làm ra đủ để ở trong tù cả đời rồi.”

Quảng Chỉ tiến lên một bước, che ở trước mặt Văn Phong, “Các người có chứng cứ gì?”

“Chứng cứ?” Lặp lại một lần, tiếp tục nói: “Chứng cứ đầy, tin tưởng anh cũng không muốn lãng phí thời gian nghe tôi nói cái này, Liễu Uông, đưa hai người này đi.”

“Dựa vào cái gì ra lệnh cho tôi, anh cũng lên đi, chúng ta mỗi người một người.”

“Chạy!”

Nhìn hai người càng ngày càng gần, Văn Phong hô lớn một câu, cũng đem toàn bộ văn kiện ném về phía bọn họ, kéo Quảng Chỉ chạy đi.

“A! Bắt!”

Hứa Minh Chí gầm lên một câu, động tác cũng trở nên nhàn nhã rất nhiều, nhìn Liễu Uông, bên trong đều là ý cười.

Hai người chạy ra khỏi cục cảnh sát thở phì phò, cũng không dám lơi là.

“Bên này!”

“Đi ngõ nhỏ làm gì?” Quảng Chỉ theo bản năng hỏi.

“Trốn sau xe.”

Đầu không quay lại nói một câu, cũng để cho Quảng Chỉ quay đầu nhìn mấy chiếc xe đen có rèm che, trong lòng mắng, phái nhiều người tới bắt bọn họ như vậy, xem ra Mặc gia muốn đuổi cùng giết tận rồi!

“Văn Phong, tôi mệt quá!”

Chạy trong ngõ hẻm đã lâu, không nghe thấy tiếng bước chân nào phía sau, Quảng Chỉ cuối cùng không nhịn được nói.

“Lại chạy thêm chút.”

Lần này Văn Phong không thỏa hiệp, liên quan tới sống chết, anh ta không muốn tiến vào nhà tù lạnh băng kia.

“Văn Phong, tôi thật sự không chạy nổi nữa, nghỉ ngơi chút đi.”

Hất tay anh ta ra, tự nhiên ngồi xuống.

“Đừng, chết tiệt, mấy người này quả thực không dứt, chúng ta lại không làm gì, vì sao cứ bám lấy chúng ta không rời.”

“Bởi vì Văn Phong là nhân chứng rất quan trọng.”
Bình Luận (0)
Comment