Cưng Chiều Vợ Yêu Phúc Hắc Dễ Thương

Chương 227

“Leng keng, leng keng.”

“Xin hỏi cô tìm ai?”

Lão Vương cúi cúi người, khàn khàn hỏi.

Gina chỉ nhìn ông ta một chút, liền hỏi: “Mặc Dận có nhà không?”

Tìm Mặc đại thiếu?

Lão Vương ngẩng đầu nhìn, cúi đầu nói: “Xin hỏi có hẹn trước không?”

Hẹn trước?

Nghi hoặc một chút, thành thật nói: “Không có, ông có thể nói là đại tiểu thư gia tộc Franklin muốn gặp.”

“Chờ chút.”

Xoay người đi vào biệt thự, nhìn người ngồi trên sofa, nói: “Mặc nhị thiếu, bên ngoài có vị tiểu thư gia tộc Franklin tới cửa muốn gặp Mặc đại thiếu.”

“Franklin?” Cúi đầu hỏi Hồng Thủy nằm ở trong ngực, “Không phải em gái ở bên kia sao?”

Hồng Thủy nhắm mắt lại “Ừ” một tiếng.

Được lời khẳng định, Mặc Giác liền bắt đầu kích động, “Hừ hừ, cái gì mà tiểu thư gia tộc Franklin, không phải đồ giả mạo sao, đi ra xem cô ta thử!”

“Anh muốn làm gì?” Hồng Thủy trong lòng mở hai mắt, không vui nhìn anh.

Tên ngốc này, thế mà lại nổi lên hứng thú với người khác, thật là thiếu dạy dỗ mà!

“Anh đi gặp cái gì tiểu thư kia.”

Mặc Giác không biết vì sao Hồng Thủy tức giận, nhưng vẫn thành thật nói.

“Hừ!”

Mặc Giác: “...” Tức giận?

Chọc chọc.

Không để ý.

Lại chọc.

Vẫn không để ý.

Tiếp tục chọc.

“Mặc Giác, anh muốn tạo phản sao?”

Quay đầu trừng mắt.

Mặc Giác liền phát hoảng, lại cười cười nói: “Thủy Thủy, có phải em tức giận không?”

Biết còn hỏi!

Ngốc muốn chết!

Mặc Giác lại bị trừng mắt có chút vô tội, nhưng mà là một người đàn ông tốt, anh phải sủng vợ nhà mình vô điều kiện.

“Thủy Thủy, nếu em tức giận không cần chịu đựng, đánh anh là được.”

Khuôn mặt tới cực kì gần, Hồng Thủy thậm chí có thể thấy rõ mồ hôi trên mặt anh, mi cong cong, đôi mắt thâm trầm bên trong đều là ý cười, một lực hấp dẫn không chút lưu tình hút anh ta vào, hãm sâu trong đó...

“Thủy Thủy, Thủy  Thủy?”

Bàn tay quơ quơ trước mặt, đôi mắt thất thần hồi phục lại.

“Khụ khụ.” Ho lên hai tiếng, hất tay anh ta, “Anh làm gì?”

“Muốn em để ý anh.”

“Để ý anh làm gì, không phải anh muốn đi gặp cái gì tiểu thư gia tộc Franklin sao?”

Lời vừa ra khỏi miệng, tràn đầy vị chua.

Mặc Giác ngây ngốc cười, ôm chặt lấy anh ta, cả người tản ra vui vẻ, “Thủy Thủy, anh rất vui.”

Hồng Thủy trong lòng mặt đỏ lên, chôn ở trong ngực, ấp úng nói câu: “Đồ ngốc.”

“Hai người đây là đang ngược cẩu?”

Hai người quay đầu, nhìn Mặc Dận đứng ở bên cạnh lão Vương.

“Anh, lão Vương sẽ không để ý.”

Mặc Dận hơi sững sờ, nhấc chân không tiếng động đi tới trước sofa ngồi xuống, trong lòng không tiếng động nói câu, anh là không có vợ ở bên cạnh nha.

Lão Vương đi ra biệt thự, chỉ chốc lát sau, chỉ chốc lát sau đưa Gina đi vào.

“Franklin tiểu thư tới nơi này làm gì?” Mặc Dận trực tiếp hỏi.

Gịna đầu tiên nhìn tới sofa, hai người đàn ông đang ôm nhau, mà Mặc Dận ngồi đối diện bọn họ, bản thân cũng chỉ có thể...

Ngồi vào bên cạnh Mặc Dận, lộ ra nụ cười tươi cười, “Mặc thiếu còn nhớ tôi không, lúc trước gặp mặt ở trong biệt thự của Abigail.”

“Không nhớ.”Vẫn đạm mạc như trước.

Độ cong khóe miệng Gina cứng đi vài phần, tiếp theo lại gợi lên, “Mặc thiếu không nhớ rõ cũng không  sao, hôm nay tôi đến đây, là muốn hợp tác với anh.”

Cô ta xin đẹp như hoa vậy cũng không nhớ rõ, xem ra giống như hai người đàn ông phía đối diện rồi.

“Tôi không muốn nói chuyện làm ăn với người của gia tộc Franklin.”

Mặc Dận không cần đoán cũng biết mục đích cô ta tới đây, chỉ là, anh xem giống như người phá hoạch kế hoạch của mình?

Sắc mặc Gina trầm xuống, anh ta khinh thường người gia tộc Franklin?

Trong lòng quýnh lên, lại nghĩ đến mục đích của mình, bình tĩnh lại, nói: “Mặc thiếu, tuy tôi không biết anh có ý kiến gì với gia tộc Franklin, nhưng tôi muốn nói, lần hợp tác này, liên quan tới người Mặc gia luôn truy đuổi.”

Ngước mắt, đôi mắt thâm thúy không nhìn rõ cảm xúc, “Người gia tộc Franklin có phải đều thích điều tra người khác không?”

Gina cho rằng là bởi vì cô ta điều tra nên mới tức giận, xin lỗi: “Mặc thiếu, vì tôi điều tra mà tức giận hả, như vậy tôi xin lỗi, chỉ là lần hợp tác này có liên quan tới lợi ích hai bên, mong Mặc thiếu có thể quan tâm.”

Cố ý nhấn mạnh hai chứ quan tâm, hàm ý bên trong không cần nói cũng biết.

Mặc Dận nhàn nhạt nhìn cô ta, “Tóc tai cực kì gọn gàng, trên người là bộ mới nhất của KB, vòng cổ cùng bông tai đều là trang sức số lượng có hạn, Gina tiểu thư, có phải mỗi lần gặp đàn ông cô đều chuẩn bị đầy đủ như vậy hết?”

“Mặc thiếu, đây là lễ nghi cơ bản nhất của tôi.” Gina cho rằng anh đang khen mình, liền khiêm tốn nói câu.

“Chậc!”

Thình lình phát ra tiếng châm chọc khiến đôi mi thanh tú nhíu lại, ngẩng đầy nhìn hai người ngồi trên sofa, “Anh có ý gì?”

“Anh, cô ta vậy mà không biết có ý gì? Vị tiểu thư này, tôi đây giải thích cho cô, tôi đây đang châm chọc thẳng thắn!”

“Bốp.”

Mạnh mẽ đánh xuống bàn trà, “Anh cũng dám châm chọc tôi?”

Người này ghê tởm như vậy, lớn lên không tồi, nhưng làm việc lại bị  người áp chủ, còn dám châm chọc tiểu thư gia tộc Franklin, cũng không xem anh ta có năng lực gì!

“Thủy Thủy, cô ta thật hung dữ!”

Mặc Giác hơi sợ vỗ vỗ bộ ngực, sợ hãi cúi đầu nhìn Hồng Thủy trong lòng.

Trong lòng Hồng Thủy châm chọc một câu: Giả vờ!

Nhưng trên mặt lại lộ ra chút đau lòng, đứng thẳng vươn khớp ngón tay lên, chạm lên hàm dưới Mặc Giác, tiến gần.

“Bốp!”

Tiếng động vang lên, trực tiếp làm một người trong đây thất thần.

“Ngoan, tôi giúp anh dạy dỗ cô ta.”

Bình thản nói câu, lại khiến Gina cả kinh.

Tức giận, chỉ là một gã diêm dúa lòe loẹt, làm sao có thể khiến cô ta sợ hãi như thế.

Hồng Thủy vẫn “Trấn an” Mặc Giác như trước, đầu không quay lại, tiếp tục nói: “Lão Vương.”

“Vâng ạ.”

Là cái gì? Gọi lão già kia làm gì? Muốn đối phó cô ta? Còn không bằng tìm một người đàn ông khỏe mạnh một chút.

Nhưng nhìn lão Vương càng ngày càng gần mình, tiếng tim đập trực tiếp truyền vào trong tai.

Thình thịch...

Lúc chỉ còn cách một bước, lão Vương ngừng lại, thong thả giơ bàn tay chai sạn ra, chậm rãi tới gần cổ cô ta.

“A!”

Không khí bỗng nhiên ngưng lại, há to miệng cũng chỉ phát ra được một tiếng, cô ta bây giờ, hoàn toàn không nghi ngờ ông già trước mặt sẽ không chút do dự liền giết chết mình.

“Giác, vui không?”

Hồng Thủy không thèm nhìn tới bộ dáng đau khổ của Gina, ánh mắt chuyên chú nhìn Mặc Giác ở trước mặt.

Gò má Mặc Giác có chút ửng đỏ, lần đầu tiên cảm thấy ánh mắt Thủy Thủy chói mắt cỡ nào, khiến anh không lỡ rời khỏi ánh mắt của anh ta, làm sao bây giờ, anh cảm thấy bản thân trúng độc quá sâu, hoàn toàn không cứu được!

“Thủy Thủy...”

“Hả?”

“Anh muốn...”

“Muốn cái gì?”

Lại tiến sát hơn, chóp mũi phun ra hơi thở trên mặt Mặc Giác, cũng khiến thân thể anh không thể tự chủ được mà mềm ra.

Nóng quá, làm sao bây giờ, sức chống chọi của anh ở trước mặt Thủy Thủy hoàn toàn sụp đổ.

“Thủy Thủy, Thủy Thủy...”

Chôn ở trong cổ áo anh ta, hô hấp trên người anh ta tự nhiên lại thơm như vậy, biến hóa của thân thể rất rõ, đáng tiếc...

“Thủy Thủy, chúng ta lên lầu đi.”

Hồng Thủy cười một tiếng, không biết đối với ảnh hưởng như vậy thì nên vui, hay nên vì cậu ta thường phát xuân mà buồn rầu.

“Hèn hạ, mau thả tôi ra!”

Thanh âm bén nhọn hoàn toàn phá tan không khí giữa hai người.

Hồng Thủy môi mỏng khẽ nhếch, ánh mắt như đao bắn về phía Gina đang bị lão Vương gắt gao bóp cổ.

“Lão Vương, ông còn chờ cái gì, còn không mau giải quyết đi!”

Lửa giận rõ ràng khiến lão Vương không chút do dự mà tăng thêm sức lực trên tay.

Vừa rồi bởi vì không khí ái muội giữa hai người, động tác của ông cũng không tự chủ được buông lỏng ra, mới khiến cho Gina phá hư.

“Ưm.”

Gina rất vất vả mới thở được chút, một giây sau lại càng thêm đau đớn, bản năng sinh tồn khiến cho cô ta không ngừng nắm lấy cánh tay lão Vương, nhưng vẫn không hề nhúc nhích chút nào.

Thật, thật khó chịu, làm sao bây giờ, chẳng lẽ hôm nay chính là ngày giỗ của cô ta? Không, cô ta không muốn!

Trước mắt càng ngày càng hoảng hốt, giãy dụa càng ngày càng nhỏ...

“Được rồi.”

“A!”

“Khụ, khụ, khụ...”

Gina ngã trên mặt đất điên cuồng hô hấp, sợ hãi nhìn đôi giày trước mặt, cà người run lên.

“Cô tốt nhất nên cảm ơn thân phận của cô, tuy bổn lâu chủ không quan tâm cái Franklin gì, nhưng cũng không thể gây chuyện cho tên bên cạnh.” Tuy rằng anh ta thật sự muốn làm thịt cô gái này, bản thân nghĩ kế hoạch của Mặc Dận hoàn thành hay không phải thỉnh cầu anh ta rồi?

“Gina tiểu thư, cô cũng thấy đấy, xem ra chuyện hợp tác giữa hai chúng ta là không có cách nào nói chuyện rồi, nếu không có chuyện gì nữa, sẽ không tiễn.”

Mặc Dận nhìn màn kịch này xém lấy đi sinh mạng của Gina đã kết thúc, đứng dậy vuốt vuốt nếp nhăn trên người.

Gina nghe nói như thế, vội vàng đứng lên cầm lấy túi, chân như lướt chạy ra ngoài.

“Hừ, may là em gái không lớn lên trong gia tộc như vậy, bằng không còn không biết trưởng thành thành dạng gì rồi.”có thể sống làm nữ chính xinh đẹp như này nữa không.”

Hồng Thủy liếc mắt một cái, “Nếu như sống trong gia tộc kia, còn không biết có thể sống làm nữ chính xinh đẹp như bây giờ nữa không.”

“Thủy Thủy, em gái anh lúc đó chẳng phải em gái em rồi sao, bằng không em thừa dịp dạy dỗ cô gái này chút đi?”

Mặc Giác nghĩ với năng lực của Hồng Thủy, chỉ cần không phá hư kế hoạch của Mặc Dận, khẳng định có thể dạy dỗ cô gái xấu xa kia rồi.

“Anh trả tiền?”

Lắc đầu, tỏ vẻ rất nghèo.

“Vậy anh có gì trao đổi?”

Trao đổi?

Mặc Giác buồn rầu một lát, một giây sau đã nói: “Chúng ta đề là của em, còn có cái gì mà trao đổi nữa, bằng không đêm nay?”

“Phụt...”

“Ầm...”

Lợi hại, em trai anh!

Hồng Thủy cảm nhận được ánh mắt xung quanh, hận không thể đem tên cợt nhả trước mắt nhét vào trong túi áo!

“Thủy Thủy, em cảm thấy đề nghị này thế nào?”

Cười như tên trộm, anh quả thực chính là quá thông minh, không những có thể khiến Thủy Thủy giúp dạy dỗ cho, còn có thể thỏa mãn suy nghĩ trước nay của mình, hiện tại chỉ chờ Thủy Thủy đáp ứng nữa!

“Không được!” Rống lên, tức giận đến ngực không ngừng phập phồng.

Tên này thiếu dạy rồi! Thế mà dám ở trước mặt mọi người nói ra lời như vậy, cậu ta không biết xấu hổ nhưng anh ta còn muốn mặt mũi!

Mặc Giác có chút mất mác, ấp úng nói: “Chỗ nào không được, anh cảm thấy rất được, không phải em luôn luôn trầm mê trong vẻ đẹp của anh mà?”

Phi!

Không biết xấu hổ!


Bình Luận (0)
Comment