Cưng Chiều Vợ Yêu Phúc Hắc Dễ Thương

Chương 23

Edit: Sokute_112k

“Đạo diễn Từ, đây là có chuyện gì? Một diễn viên hạng A như tôi, chắc hẳn nên có một gian phòng hoá trang riêng, tại sao lại có thể để tôi dùng chung phòng cùng một đám diễn viên như vậy?”

Sau khi Văn Tư Tư rời đi, Thạch Vũ liền chạy vọt ra, lông mày vẽ đậm, lại vì tự anh ta làm loạn liền trở nên xiêu vẹo.

Cơn giận của Từ Lập mới giảm xuống một chút, nhìn thấy Thạch Vũ lao ra, lập tức tăng cao ngút trời.

“Thạch Vũ! Nếu cậu không muốn quay nữa thì lập tức cút đi cho tôi! Cậu thực sự nghĩ là đoàn phim này không có cậu thì sẽ không thể tiếp tục quay nữa sao?”

“Đạo diễn Từ, tôi vào nghề cũng đã được một khoảng thời gian, gần đây cũng có chút danh tiếng, chẳng lẽ muốn một phòng hoá trang riêng cũng khó?” Thạch Vũ gạt tay Diệp Mạn Lệ, ánh mắt tràn đầy kiêu ngạo.

“Cút! Đoàn phim này nghèo, không nuôi nổi người như cậu! Mau cút đi!” Từ Lập lập tức ném thẳng quyển kịch bản trong tay vào mặt Thạch Vũ, trong mắt hừng hực lửa giận.

“Ái.”

“Lão già thối, sao ông dám đánh tôi!” Sau đó liền quát Diệp Mạn Lệ: “Còn ngây ra đó làm gì, lấy gương cho tôi mau!”

Diệp Mạn Lệ khó chịu nhìn Thạch Vũ, nhưng vẫn lấy gương cho cậu ta.

Thạch Vũ xem đi xem lại mặt mình, trực tiếp quăng bỏ gương: “Từ Lập! Ông đừng tưởng ông là đạo diễn thì giỏi lắm, có tin là tôi sẽ để giám đốc Vương rút vốn đầu tư không!”

Từ Lập bình nứt không sợ bể, không phải chỉ là rút vốn thôi sao, thực sự nghĩ mình có bản lĩnh lớn như vậy? Ô, anh ta sợ quá.

“Có bản lĩnh thì bảo giám đốc Vương rút vốn luôn đi! Ông đây cũng không phải không thể tìm được nhà đầu tư khác, thật là tự cho mình là một nhân tài sao? Tôi đưa cậu hai chữ, ha ha!”

“Ông!”

“Thạch Vũ!”

Diệp Mạn Lệ hận không thể đập chết cậu ta, rõ ràng là không biết cái gì nên nói, cái gì không nên nói, chỉ sợ người khác không biết bản thân có chỗ dựa, như thế cũng thôi đi, nhưng lúc xông lên làm bia đỡ đạn, đừng mang theo luôn cả tiền đồ của cô!

“Đạo diễn Từ, Thạch Vũ trẻ người nóng vội, ngài đừng chấp nhặt với cậu ấy, giám đốc Vương sao có thể rút vốn lại, ai chẳng biết phim truyền hình của đạo diễn Từ, bộ nào bộ nấy đều là kiệt tác!”

“Mạn Lệ, cô đừng nói tốt cho cậu ta nữa, dù sao cũng chỉ có một câu thôi, mau cút đi! Tôi không muốn sau này quay phim còn phải lãng phí thêm vài cuộn phim nữa.”

“Đạo diễn Từ, chúng ta mỗi người nhường một bước thì hơn, cùng trong chốn phim trường hỗn loạn, vả lại cũng khó ăn nói với giám đốc Vương bên kia.”

Ý của Diệp Mạn Lệ chính là khuyên Từ Lập nhẫn nhịn, nếu giám đốc Vương thật sự rút lại vốn, lúc đó hối hận thì đã muộn.

“Đạo diễn Từ, có thể hỏi chút, em có thể đầu tư được hay không?” Mặc Khuynh Thành đứng ở một bên bỗng mở miệng hỏi.

“Khuynh Thành, em đừng tạo thêm phiền phức, một học sinh trung học như em lấy đâu ra tiền để đầu tư.” Từ Lập từ chối thẳng thừng.

Liễu Vĩnh lại do dự, ông cảm thấy gia cảnh Mặc Khuynh Thành không hề bình thường, không nói đến khí chất, riêng chuyện ở vườn trà ngày đó, có thể nhìn ra sự khác thường, có lẽ...

“Lão Từ, tôi thấy có thể được.”

“Lão Liễu, ông nói bậy gì vậy.”

“Đúng vậy, đạo diễn Liễu, cô gái này trông không tệ, chẳng lẽ ông thích kiểu này?” Diệp Mạn Lệ không vui khi Mặc Khuynh Thành đột nhiên chen ngang, trong lời nói còn mang chút châm chọc.

“Diệp Mạn Lệ, thích kiểu dáng nào là việc riêng của tôi, tôi luôn luôn công tư phân minh, nhưng còn cô, tiêu chuẩn nghề nghiệp càng ngày càng thấp, thật không biết mấy năm này làm sao lại biến chất thành như vậy.”

Biến chất?!

Ý là nói cô ta như mấy con súc sinh tiến hóa không thành công?!

“Đạo diễn Liễu, tiêu chuẩn nghề nghiệp của tôi ai có mắt cũng đều thấy được, hơn nữa như đạo diễn Từ nói, một học sinh trung học thôi, thực sự coi mình như nữ chính trong tiểu thuyết, gia thế hiển hách, muốn gì cũng được? Em gái nhỏ, mau về nhà tắm rửa sạch sẽ đi.”

“Đạo diễn Từ, chuyện đầu tư để sau thương lượng đi.”

Mặc Dận vừa dứt lời, Liễu Vĩnh liền nói: “Mặc Dận, lát chúng ta ra hậu trường bàn bạc một chút.”

“Các người không nên quá đáng! Cậu ta chỉ là một đứa trẻ mới lớn, làm sao có thể so sánh với giám đốc Vương!” Thạch Vũ khinh thường nhìn Mặc Dận, vẻ khinh miệt chỉ liếc một cái cũng thấy rõ.

“Thạch Vũ, không nên nói như vậy, có lẽ trong nhà họ có tiền thì sao?” Diệp Mạn Lệ nói thì nói như thế, nhưng trong mắt rõ ràng không nhìn được vẻ ngoài quá mức xuất sắc của Mặc Dận.

“Lão Từ à, ông có nghe thấy tiếng vo ve hay không? Thật ồn ào quá, xem ra đoàn phim này cần phải thêm chút kinh phí nữa, mau mau, nhanh đi mua thêm ít thuốc khử trùng về, nhiều côn trùng quá rồi, cẩn thận tới lúc đó có người vờ nũng nịu kêu ca về chúng ta, sẽ khiến đoàn phim chúng ta phải đắc tội mất.”

“Đạo diễn Liễu, ông nói lời này là không đúng rồi, chúng ta đã hợp tác làm nên bao nhiêu bộ phim truyền hình rồi, ông cũng không phải không biết tôi là người phải chịu khổ nhiều nhất.” Thôi Nghi Giai mặc bộ áo váy hồng nhạt viền bạc, đầu cài một chiếc trâm ngọc hình hoa đào, bên hông đeo một chiếc chuông nhỏ, rung lên những tiếng đinh đinh đang đang.

“Nghi Giai, từ lúc nào mà cô lại là người phải chịu khổ nhiều nhất rồi? Mọi người nói coi, điều này khiến tôi muốn ngay lập tức đập cho cô một phát.” Lúc này người đang nói là một người mặc áo choàng gấm màu xanh, bên hông gài một thanh trường kiếm khảm ngọc thạch.

“A, đây không phải là Tỉnh đại ảnh đế của chúng ta sao? Đạo diễn Từ à, ông làm thế nào mà đến cả đại nhân vật như vậy cũng mời tới được, ảnh đế ảnh hậu, bộ phim này, quả thực là kiệt tác đỉnh cao rồi.”

“Nghi Giai, có bộ phim nào của đạo diễn Từ không phải là kiệt tác, có minh tinh nào mà không muốn ôm đùi cơ chứ.”

“Tỉnh Triết, vậy mà có người như thế đó, không ở đâu xa, ngay trước mắt chúng ta thôi, cũng không biết lũ trẻ hiện giờ nghĩ ra sao nữa, có được cơ hội tốt như vậy để vào đoàn phim của đạo diễn Từ mà cứ vô tư đánh mất nó.”

“Nghi Giai, người ta có chỗ dựa, còn chúng ta từ trước tới giờ đều không có chỗ dựa, làm sao tranh giành với cậu ta.”

“Đúng, đúng, đáng thương thay cho chúng ta đều là ảnh đế ảnh hậu, so ra còn kém một người có chỗ dựa, thật là đáng xấu hổ.”

...

Hai người tôi một câu anh một câu, nói tới mức sắc mặt Thạch Vũ cùng Diệp Mạn Lệ trở nên vô cùng đặc sắc.

“Hai người nói ít vài câu đi, tốn nước miếng mà không cần tiền nữa sao, mau đi dọn dẹp, còn phải chuẩn bị quay phim nữa.”

“Được rồi được rồi, tiểu Khuynh Thành, chúng ta mau đi thôi, bằng không đạo diễn Từ lại tức giận nữa.” Thôi Nghi Giai nghịch ngợm nháy mắt.

“Được ạ.” Mặc Khuynh Thành nhìn về phía Mặc Dận: “Chờ em chút nhé.” Sau đó theo Thôi Nghi Giai đi khỏi.

“Bảo vệ đâu, hai người kia đã không còn là người của đoàn phim nữa rồi, mau đuổi họ đi, nếu không các cảnh hậu trường mà bị tiết lộ ra ngoài tôi sẽ tới tìm các cậu tính sổ đấy.” Từ Lập nói xong, nhìn cũng không thèm nhìn Thạch Vũ thêm một giây, liền đi tới địa điểm quay phim.

“Thạch tiên sinh, Diệp tiểu thư, mời.”

“Hừ, hãy đợi đấy!” Thạch Vũ hung hăng trừng mắt nhìn Mặc Dận, liền xoay người rời đi.
Bình Luận (0)
Comment