Cưng Chiều Vợ Yêu Phúc Hắc Dễ Thương

Chương 233

Edit: windy

Xung quanh tối om, không có một chút ánh sáng, trong hoàn cảnh yên tĩnh chỉ nghe được tiếng chuột kêu.

Mặc Khuynh Thành có chút giật mình.

Đây là chỗ nào?

“Tỉnh rồi?”

Mày nhíu lại, liếc về phía phát ra âm thanh, “Tôi ngược lại không biết, mới cách một thời gian, Đại gia chủ còn đem tôi đi theo.”

Không sai, người kia chính là Make.

Make từ trong bóng tối đi đến gần, cúi đầu nhìn Mặc Khuynh Thành, khóe miệng lộ ra nụ cười độc ác.

“Mặc Khuynh Thành, không nghĩ tới cô chính là đứa nhỏ kia, nhưng càng không nghĩ tới chính là, bọn họ lại dám nói với bên ngoài là một bé trai!”

Lộp bộp!

Ông ta đã biết!

Nhìn Mặc Khuynh Thành chớp mắt kinh ngạc, Make hừ lạnh một tiếng, “Xem ra cô biết thân phận của mình rồi, nếu lão già kia biết cô rồi, hôm nay tuyệt đối sẽ không cho cô đi.”

“Làm sao ông biết được?”

Cô tin tưởng lúc tối hôm qua, Make chưa biết thân phận của mình, trong thời gian ngắn như vậy, rốt cuộc ông ta biết được từ chỗ nào?

“Từ chỗ người cha thân yêu của tôi đó, ông ta không trừng phạt tôi, nhưng cũng không tính giúp tôi, để tôi tự sinh tự diệt, ha ha ha ha, chứng cứ này giao ra, nửa đời sau tôi sẽ ở trong tù thôi! Gia tộc Franklin chỉ còn một mình tôi kế thừa vị trí gia chủ, cho nên tôi đặc biệt tò mò vì sao ông ta quyết tuyệt như vậy.”

“Cho nên ông liền nghe được lời bọn họ nói.” Mặc Khuynh Thành khẳng định lời ông ta định nói.

Make gật đầu, đôi mắt xuyên qua gọng kính có chút đáng tiếc, nếu cô không phải đứa nhỏ kia, ông ta cũng sẽ không như thế với cô.

“Ông muốn giết tôi?”

Mặc Khuynh Thành tuy không nhìn rõ ông ta ở đâu, nhưng trực giác được bồi dưỡng cảm giác rất rõ ràng được sát khí nhàn nhạt, nhưng cô cũng thấy kì quái.

“Không sai.”

“Tôi có thể hỏi ông một vấn đề không?”

Mặc Khuynh Thành nằm trên mặt đất khó khăn ngồi dậy, đối mặt với Make.

“Cô hỏi đi.”

Đối với người sắp chết, Make vẫn rất khoan dung.

“Chuyện cha mẹ tôi rốt cuộc ông có động tay động chân vào không?”

Đoán là một chuyện, khẳng định lại là một chuyện khác, huống hồ nhiều nă,m như vậy đến cả Lão gia chủ và Mặc gia đều không tra ra được, cô cũng muốn hỏi cho rõ ràng.

“Ha ha ha ha, không sai, là tôi động tay động chân!”

Ông ta tiếp tục nói: “Muốn trách thì trách bọn họ quá mức xuất sắc đi! Cô khẳng định muốn biết vì sao nhiều người như vậy mà không tra được chân tướng không, bởi vì chuyện  này không chỉ là một mình tôi động tay!”

“Là có ỳ gì?”

Sắc mặt liền trầm lại, không chỉ có một người, chẳng lẽ còn có người khác?

“Ý ở mặt chữ! Tôi ghen tị với năng lực của bọn họ, ghen tị Breenda có thể được cha yêu quý!”

“A, đừng nói đường đường chính chính như vậy, không phải là ông muốn vị trí gia chủ của gia tộc Franklin sao, tôi nói cho ông biết, bọn họ một chút cũng không cần.”

Tuy cho tới bây giờ cô vẫn chưa từng gặp bọn họ, nhưng cô tin tưởng, những thứ hư vô đó tuyệt đối không quan trọng bằng một nhà hạnh phúc ở bên nhau.

“Không sai!” Make hét lên hai chữ, đôi mắt đầy tơ máu hung hăng nhìn Mặc Khuynh Thành ngồi dưới đất, “Cô nói một chút cũng không sai, nhưng chỉ bởi vì vậy, bọn họ mới càng thêm đáng giận!”

Mặc Khuynh Thành sáng tỏ, Make để ý tới, cái cha mẹ cô không cần lại dễ dàng có được, chỉ cần là người, đều sẽ không cam lòng.

“Tôi nghĩ ông chưa từng nói với bọn họ là ông muốn gì.”

Một lời trúng đích, biểu cảm Make điên cuồng chớp mắt liền cứng ngắc.

Xem ra thật là chưa từng nói rồi...

Mặc Khuynh Thành quả thực không biết nói ông ta quá ngu xuẩn hay là bệnh đa nghi quá nặng.

“Người rất thương ông.”

“Làm sao cô biết!”

Make rất giật mình, chuyện này cha tuyệt đối sẽ không nói cho cô biết.

“Từ sau khi bọn họ ra đi, ông liền không tới phòng của bọn họ, phải không?”

Tối hôm qua lúc cô lén tới phòng của cha mẹ, nhìn ảnh chụp bày trên giường cùng ảnh cưới vĩ đại trên tường, trong lòng cô vô cùng ấm áp, cha thật sự rất yêu mẹ, chỉ có một tấm hình thôi cũng có thể nhìn ra, tiếp đó, cô lại nhìn tấm ảnh gia đình đặt trên bàn, nhìn Make đứng cạnh cha.

Không biết vị trí sắp xếp thế nào, nhưng nếu là cô, nhất định sẽ để người thân nhất đứng cạnh mình, cho nên, cha thật sự rất thương Make, điểm này lúc cho tìm thấy mấy bức thư trong ngăn kéo, liền càng thêm khẳng định.

Make nhếch môi, “Vì sao phải vào, huống hồ, sau khi bọn họ chết, đồ đạc con gái, đều bị đuổi ra khỏi nhà cũ.” Mà cha của ông ta, cứ nắm chặt di vật, yên lặng vượt qua mười mấy năm.

Lắc đầu, đề nghị: “Ông có thể đến phòng bọn họ nhìn xem.”

Có một số việc, chỉ có bản thân tự mình nhìn thấy, cảm nhận thấy, mới biết người khác có thật tình với mình không.

“A, cô đang muốn tôi buông tha cho cô đi.”

Cho rằng cô nói như vậy ông ta có thể buông tha cho cô? Quả thật buồn cười, ông ta đã có thể tàn nhẫn giết hại người anh yêu thương mình, thì đứa trẻ này, ông ta cũng không thể giữ lại!

Mặc Khuynh Thành thấy nói không được, cô chỉ muốn cho Make biết là cha thật sự yêu thương ông ta, ai ngờ lại bị nghĩ thành cô muốn ông ta tha cho mình nên mới nói ra những lời này, cô lại loại người lấy tình thân ra nói vậy sao?

“Thôi, ông không muốn nhìn cũng không sao, tôi nghĩ bọn họ đã đủ thất vọng với ông rồi.”

Không sai, thất vọng, bị người em trai mình yêu thương nhất liêp hợp với những người khác để sát hại mình, không có hận, chỉ có thất vọng.

“Hừ, tôi cũng không muốn nghe cô nhiều lời, hiện tại tôi sẽ đưa cô đi gặp mặt bọn họ!”

Phất phất tay, trong không khí răng rắc một tiếng, đây là tiếng nạp đạn của súng.

Make đắc ý cười tươi, xoay người đi tới cửa.

Tiếp theo ông ta không cần nhìn nữa, đợi đến khi bọn họ đem xác của Mặc Khuynh Thành ra, ông ta sẽ đem toàn bộ mọi chuyện đổ lên đầu cô, cho dù cha có tức giận, nhưng so với người đã chết, ông ta là người còn sống càng thêm quan trọng.

“Bang!”

Đã chết!

Cuối cùng đã chết!

Ông ta nhịn không được cười toét, không tiếng động mà nở nụ cười.

Breenda, vợ của anh, con gái của anh, cản trở đường của tôi, tất cả đều đã diệt sạch rồi!

“Ai nha, trượt tay.”

Kẽo kẹt!

Vội cầm lấy tay cửa một chút.

Sao lại thế này! Chẳng lẽ ông ta nghe lầm rồi?

“Make, súng của thuộc hạ ông thật là đồ bỏ đi.”

Quay đầu, nhìn Mặc Khuynh Thành vốn đã chết lại đứng lên, trong tay cầm lấy súng lục cô cướp được, một mặt ghét bỏ, thuộc hạ đã nằm trên đất hôn mê bất tỉnh.

“Cô, cô cử động được khi nào!”

Ông ta có chút sợ hãi, Mặc Khuynh Thành lại có thể thoát được bị trói, hơn nữa còn đánh ngã thuộc hạ của ông ta, đây căn bản không giống với truyền thông nói! Chẳng lẽ Mặc gia âm thầm chỉ cho cô ít cách phòng thân?

Nghĩ nghĩ, cũng chỉ có thể có suy nghĩ này.

“Tôi sớm đã có thể động rồi.”

Make càng thêm khiếp sợ, tròng mắt trừng đến nhảy ra khỏi hốc mắt.

“Chỉ trong lúc đó!”

Hai tay liền giơ lên, rất rõ ràng là thật, không phải sao?

Make tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, Mặc Khuynh Thành này thật giảo hoạt, so với Breenda còn đáng giận hơn!

“Người đâu, đem cô ta loạn thương đánh chết!”

Vốn chỉ muốn nhẹ nhàng giải quyết cô, nhưng thuộc hạ lại vô dụng, hiện giờ cho dù gây ra động tĩnh lớn, ông ta cũng muốn cô chết!

Mặc Khuynh Thành vẫn nở nụ cười như trước, đôi mắt thâm sâu nhìn bốn phía, xung quanh có bao nhiêu người cô không biết, nhưng súng trên tay chỉ còn chín viên đạn, nếu cô dùng hết đạn cũng không giải quyết hết được, như vậy thứ chờ đợi cô, chính là tay không đối đầu rồi.

“Răng rắc.”

Giết cô ta, giết cô ta, giết cô ta!

Trong lòng điên cuồng hét lên, tựa như một giây sau có thể nhìn thấy Mặc Khuynh Thành máu chảy ròng ròng nằm trên đất, thống khổ kêu rên, cuối cùng không còn âm thanh nào nữa.

“Anh, người này ngu chưa kìa?”

Mặc Giác giơ sũng chĩa vào ót của Make, hỏi Mặc Dận ở bên cạnh.

“Giác, nếu ông ta không ngốc, sẽ không chỉ để một thuộc hạ trong phòng này.”

Gật đầu, cũng không phải ngốc đâu!

Chỉ lo tiêu diệt người có khả năng cản trở ông ta thành chủ nhân gia tộc Franklin, nhưng ông ta lại không tra ra rõ ràng, chỗ dựa sau lưng Mặc Khuynh Thành rốt cuộc là ai, đó chính là Mặc gia! Mấu chốt chính là, hai người Mặc gia ở đây, MD nó còn dám đòi giết em gái bọn họ dưới tầm mắt bọn họ, giống hệt Gina, không chỉ ngốc, còn ngu xuẩn!

Make đổ mồ hôi, sao lại thế này, người của ông ta đâu, người phía sau là ai!

Mặc Giác có chút khinh thường nhìn bóng lưng của Make, “Đừng run!”

Có gan giết người, lại còn làm cho bọn họ tiêu phí nhân lực mười mấy năm điều tra chân tướng sau lưng việc “Ngoài ý muốn” kia, kết qua hiện tại chỉ là bị súng chĩa vào đầu, liền sợ tới mức không ngừng run rẩy, có vẻ nhẫn tâm, nhưng là rất uất ức rồi!

Make theo bản năng ngừng run lại, tận mắt nhìn Mặc Khuynh Thành buông súng trong tay ra, cười xán lạn đi đến phía sau mình, đến bên cạnh Mặc Dận.

“Dận, anh hai, chị Hồng, mọi người đến đây rồi!”

“Ừ, chơi đã không?”

“Em gái, anh hai em đẹp trai không?”

“Em gái Mặc, em rất vô dụng rồi.”

Ba giọng nói không đồng nhất đồng thời vang lên, khiến cho khóe miệng Mặc Khuynh Thành không khỏi giật giật.

Ho nhẹ một tiếng, “Chơi đã, có một số việc cũng đã biết rõ ràng, Dận thật đẹp trai!”

Hồng Thủy trợn trừng mắt, anh ta đã thành người đàn ông của anh hai cô ấy rồi, giờ lại còn cố ý không trả lời câu hỏi của anh ta, thật đáng giận, hơn nữa...

“Em gái Mặc, tôi dạy em một năm, thế mà còn để liên tục bị bắt cóc, quả thật rất vô dụng! Nếu không sau khi chuyện này qua đi, tôi cố huấn luyện lại thêm một năm nữa là được.”

“Không được!”

Hồng Thủy nhíu mày, Mặc Dận không đồng ý còn có thể hiểu, nhưng tên ngốc này không đồng ý là có ý gì!

Mặc Giác nhìn sắc mặt của anh ta, vội vàng giải thích: “Thủy Thủy, em gái còn phải quay phim, đi theo em, sao quay phim được, huống hồ, huống hồ...”

Lắp bắp, nói không ra lí do gì khác.

“Huống hồ cái gì?”

Liếc mắt nhìn anh một cái, chờ anh ngụy biện tiếp.

Mặc Dận nhìn xung quanh, nhỏ giọng ghé bên tai Hồng Thủy nói câu liền lập tức thẳng người.

Oanh!

Cả khuôn mặt liền đỏ ửng, lan xuống bên dưới, quả thực như con tôm luộc chín.

“Mặc Giác!”

Tai bị kinh động, Mặc Khuynh Thành có chút tò mò anh hai mình nói cái gì khiến cho Hồng Thủy thành như vậy, a, thẹn quá hóa giận rồi.

Hồng Thủy cười hắc hắc, tay không trực tiếp ôm lấy eo Hồng Thủy, “Vợ, anh ở đây.”

Hồng Thủy không nói ra lời, chỉ có thể giương mắt nhìn.

Tên đáng ghét này, lúc vờ ngớ ngẩn lúc lại nghịch ngợm, lúc lại như ngực đực nổi máu, thật là một người hay thay đổi!

“Nơi này sao náo nhiệt như vậy, Arthur, xem ra chúng ta tới kịp lúc rồi.”

Nhan Tử Diệp mang theo Arthur xuất hiện trước mặt bọn họ, trên mặt còn mang theo nụ cười chế giễu.

“Sao anh lại tới đây!”

Mặc Khuynh Thành mở miệng trước, đối với Nhan Tử Diệp, cô cực kì chán ghét, đồng thời cũng rất cảnh giác.

“Khuynh Thành không chào đón tôi sao? Mà tôi lại luôn luôn rất nhớ cô.”

Buồn nôn!

Hồng Thủy lần đầu tiên nhìn thấy người trong truyền thuyết, nghĩ Mặc Khuynh Thành trong tay anh ta cam chịu nhiều lần như vậy, không khỏi tò mò.

“Anh chính là Nhan Tử Diệp?”

Nhan Tử Diệp hoàn toàn không để ý Mặc Khuynh Thành làm bộ nôn khan, dù sao đây cũng không phải lần đầu tiên cô làm như vậy với anh ta. Theo thanh âm nhìn về phía Hồng Thủy, không hề nghĩ ngợi, “Nói vậy vị này chính là lâu chủ hồng lâu đi.”

“Xem ra bổn lâu chủ ở nước ngoài cũng rất nổi tiếng.”

Nói là nói như vậy, nhưng với hiểu biết về anh ta Mặc Giác cảm thấy nên suy nghĩ sâu xa.

“Lâu chủ không cần cảnh giác như vậy, chỉ cần là người có liên quan tới Khuynh Thành, tôi đều sẽ tra rõ ràng.”

Điều này phải nên cảm ơn Quảng gia, bằng không anh ta cũng sẽ không nắm rõ lòng bàn tay với chuyện của Mặc gia như vậy, cũng sẽ không nổi lên hứng thú với Mặc Khuynh Thành, đây có lẽ là duyên phận trời đã định.

“Quảng gia rơi đài, anh còn chú ý tôi làm gì!”

Không thể không nói, Mặc Khuynh Thành có chút xù lông, tất cả mọi người nói cô dễ thu hút điều xấu, nhưng chuyện tình đơn giản lại bị Nhan Tử Diệp thôi miên vào, liền biến thành chuyện lớn, mà anh ta hôm nay đột nhiên xuất hiện ở đây, không thể không khiến cho cô dâng lên chút bất an.

“Bởi vì tôi muốn ở bên cô.”

Tùy ý nói một câu, làm sắc mặt mọi người đều thay đổi.

Bọn họ không tin tưởng lời Nhan Tử Diệp nói, cho nên lời nói này nhất định chính là ở bên nhau, vì hứng thú mà ở bên nhau, cũng có thể bởi vì hứng thú mà từ bỏ, người không có ràng buộc như vậy, sẽ càng thêm dựa theo yêu thích của bản thân mà làm việc.

“Khuynh Thành, lần này cô nguyện ý đi cùng tôi không?”

Lần trước để cô rời đi, lần này anh ta vẫn hỏi như trước, gặp mặt vài lần, hứng thú với cô không giảm chỉ có tăng lên, đây cũng làm anh ta càng thêm chấp nhất đem suy nghĩ để Mặc Khuynh Thành ở bên mình.

“Không đồng ý.”

Đứng sát vào bên cạnh Mặc Dận, tay nhỏ đan xen vào tay anh, có lẽ như vậy mới khiến cô an tâm.

“Vẫn là không đồng ý sao...”

Cái này khó quá, anh ta không muốn đối đầu với Mặc Dận, dù sao người có thể đối đầu với anh ta không nhiều lắm, lại không muốn buông tha cho Mặc Khuynh Thành, ài, anh là bác sĩ tâm lý, lại giống như lần đầu tiên gặp phải căn bệnh khó chữa.

“Arthur, tôi nên chọn thế nào bây giờ?”

Arthur ngẩn ra một chút, lần đầu tiên anh ta thấy Y lộ ra vẻ mặt như vậy, suy xét một chút, “Y, không bằng chúng ta mang Mặc Khuynh Thành đi đi.”

Thực lực củaMặc Dận cho dù muốn tiêu diệt cũng không có khả năng, còn không bằng bị thiệt một chút, trước đoạt Mặc Khuynh Thành, về phần Mặc Dận, sau này còn có nhiều thời gian để chơi.

Nhan Tử Diệp hài lòng gật đầu, đôi mắt tràn ngập ý cười dừng ở trên người Mặc Khuynh Thành, khen ngợi, “Arthur, chủ ý này tôi rất thích.”

Mặc Dận tiến lên nửa bước che ở phía trước Mặc Khuynh Thành, “Nhan Tử Diệp, đối thủ của anh là tôi.”

Thuận tay giơ lên, có chút bất đắc dĩ, “Nhưng hôm nay tôi không muốn động tay với anh.”

Ngụ ý, mục tiêu của anh ta chính là Mặc Khuynh Thành.

Nhưng đối với Mặc Dận mà nói, muốn cướp đi cục cưng, chính là đang tuyên chiến với anh.

Nhan Tử Diệp sớm đã biết đáp án này, chỉ có thể bất đắc dĩ nhìn Arthur một cái.

“Lên!”

“Đát, đát, đát, đát.”

Đám người vây lấy Mặc Dận.

“Các người mau thả tôi ra! Y, cậu mau cứi tôi! Chúng ta là quan hệ hợp tác!”

Make kinh ngạc nhìn nòng súng lạnh như băng, mồ hôi lạnh không chút do dự chảy xuống.

Arthur châm chọc nhìn ông ta, người như vậy, căn bản không xứng để hợp tác với Y, đương nhiên, có cứu hay không cũng chỉ cần một câu nói của Y.

Nhan Tử Diệp dựa ở trên tường, hỏi lại: “Ông cảm thấy tôi sẽ cứu một người tính kế tôi?”

Make nghẹn lời, kì thực ông ta rất muốn nói không có tính kế nữa, huồng hồ bọn họ còn có một hạng mục trong tay, lợi ích ở trước mặt, không phải là nên bỏ thành kiến này đi chứ?

“Y, chúng ta nói chuyện lại được không, bằng không tôi đưa tất cả lợi nhuận cho cậu hết!”

Hiện tại ông ta đã không cần chủ quyền gì nữa rồi, có cái gì quan trọng hơn tính mạnh của mình chứ, không! Ông ta không thể chết! Ông ta còn muốn lấy được vị trí gia chủ kia! Còn muốn đem thân phận con riêng hung hăng đạp dưới chân!

“Ông chết, lợi nhuận vẫn là của tôi.”

Nhưng sẽ không cần lo lắng bị tiểu nhân phá rối ở sau lưng, thật tốt, anh ta cảm thấy Make chết đi là một chuyện không hề sai.

“Không, không! Y, chúng ta thương lượng một chút đi! Cậu cứu tôi trước đã!”

Nhưng Nhan Tử Diệp không thèm nhìn ông ta, phất phất tay, đợi bọn họ đưa Mặc Khuynh Thành đến bên cạnh mình.

Mặc Dận cũng ra lệnh, mấy người từ góc tối đi ra.

“Chúng ta lại gặp mặt!”

Hứa Minh Chí khiêng súng cùng mấy người khác xuất hiện phía sau bọn họ.

Đám người Rita biến sắc, ban đầu ở nước M quyết đấu, bọn họ bị nhốt vào cục cảnh sát, tuy chỉ có mấy ngày, nhưng đã đủ khiến cho bọn họ cảm thấy bị sỉ nhục rồi.

Bali nhìn nhìn Bonnie đôi mắt trống rỗng bên cạnh, cảm thấy chấn động, ban đầu ở cửa cục cảnh sát thực hiện thôi miên, mấy ngày sau, luôn hãm sâu trong đó, anh ta muốn tỉnh lại, nhưng vẫn thất bại, điều này cũng làm cho anh có ấn tượng sâu sắc với năng lực của Nhan Tử Diệp, mà những người ở trước mắt, có lẽ chỉ cần cho anh ta một chút thời gian, thời gian để trao đổi, thì bị khống chế cũng chỉ mất một giây thôi.

Chẳng biết từ lúc nào, Mặc Dận đã mang theo tai nghe bluetooth, đối với trạng thái của Bonnie, anh cũng thấy rõ, nhẹ giọng nhắc nhở: “Cẩn thận Nhan Tử Diệp.”

Mọi người không thể nhận ra càng cảnh giác sâu hơn, lúc ở nước M bọn họ biết Nhan Tử Diệp là bác sĩ tâm lý, mà thêm chuyện của chị dâu khi đó, có hơn phân nửa đều có liên quan tới anh ta, hiện tại lão đại lại nhắc nhở, nói vậy bọn họ vẫn xem nhẹ năng lực của anh ta rồi.

Nhan Tử Diệp đem toàn bộ để vào trong mắt, cũng không thèm để ý, dù sao anh ta tin tưởng năng lực của mình, chỉ cần muốn là được.

“Cục diện hiện tại xoay chuyển, này, anh còn muốn mang chị dâu của bọn tôi đi sao?”

Hứa Minh Chí là người tán thành Mặc Khuynh Thành trước, đối với thiên phú của cô với súng, cho dù không có tầng quan hệ này, anh cũng tuyệt đối sẽ không để cho anh ta đưa đi.

“Arthur, các người còn chờ cái gì nữa?”

Nhan Tử Diệp như không nghe thấy lời Hứa Minh Chí nói, hướng phía Arthur hỏi.

“Nổ súng!”

Arthur không hề do dự nhắm về phía Mặc Dận, cũng bất giác một phát này có thể bắn trúng, bắn xong liền tìm một nơi có thể trốn vào.

Mà lúc nổ súng anh ta Mặc Dận đã nghiêng người tránh thoát, kéo Mặc Khuynh Thành đi đến phía sau một chiếc xe.

“Giác, chú trông chừng Make.”

Lời này vừa nói ra, khiến cho Mặc Giác nháy mắt tức giận, “Anh, vì sao là em trông chừng lão già này!”

Vừa xấu vừa nhát gan, động cái là cầu cứu, nếu không phải là ông ta mang danh gia tộc Franklin, anh tuyệt đối sẽ một phát bắn chết ông ta.

“Tên ngốc, bảo anh coi thì cứ coi đi, hai người các người nhanh lên chiến đấu đi!”

Hồng Thủy rất tự giác lựa chọn ở lại, vẫy vẫy tay không kiên nhãn đuổi hai người đi.

“Ài, anh cũng phải đi!”

Hồng Thủy nhanh chóng níu chặt cổ áo anh lại, “Anh ngu ngốc đi theo làm gì, vốn là chiến trường của bọn họ, anh thành thật trông chừng lão già này là tốt rồi.”

Mặc Giác không vừa ý, hắng giọng nói: “Ai nói anh ngu ngốc! Anh là muốn hỗ trợ, huống hồ, lão già kia...” Dừng lại một chút, đôi mắt đảo một vòng, cười hì hì nói: “Không phải là còn Thủy Thủy ở trong này sao, em trông chừng cũng giống nhau mà.”

Hồng Thủy nhíu mày, “Anh xác định muốn tôi trông chừng?”

Mặc Giác không lập tức trả lời, nhìn móng tay trong suốt cùng đôi tay mảnh khảnh non mềm, rồi lại nhìn đến tay Make, da dày thịt béo, mặt bóng nhoáng, để Thủy Thủy chạm vào ông ta? Không được không muốn.

Lắc lắc đầu, vợ mình sao có thể chạm vào thứ này được, nhưng tình huống hiện tại kịch liệt như vậy, trong lòng anh rất ngứa ngáy, muốn chiến đấu...

Rối rắm nửa này, cuối cùng chỉ có thể nhận mệnh rầu rĩ nói: “Thôi, vẫn là để anh đi.”

Hồng Thủy không hề thấy ngoài ý muốn với quyết định của Mặc Giác, bởi vì anh ta biết Mặc Giác yêu mình tuyệt đối sẽ không để anh ta chạm vào ông ta.

Make bị hai người ghét bỏ mở to hai mắt, tức giận dâng lên, còn thiếu phun máu ra.

Hai người này ghét bỏ ông ta như vậy, sao không trực tiếp thả ông ta ra là được rồi! Huồng hồ gen gia tộc Franklin tốt lắm, cho dù ông ta là con riêng, năm đó cũng là soái ca số một số hai!

Chỉ là suy nghĩ này ông ta không thể nói ra miệng, không nói tới súng đang chĩa sau ót, chỉ với Hồng Thủy ở trước mặt, vừa rồi ông ta nghe thấy Y nói, anh ta là lâu chủ hồng lâu, đây chính là vai ác, mà nhìn tình hình hai người, thích người đàn ông này, chậc, rất muốn khinh thường, đương nhiên, ông ta cũng thể hiện ra như vậy.

Hồng Thủy không bỏ qua đôi mắt thoáng hiện lên vẻ khinh thường kia, lập tức chấc chân đá tới.

“Bộp.”

“Cái đồ ái nam ái nữ này! Đá tôi làm gì!”

Make tức giận miệng không chừng mực, ngay tại lúc dứt lời, ông ta liền thấy sắc mặt Mặc Giác từng chút từng chút thay đổi.

“Không, tôi không có ý kia, anh, các người không cần tới đây!”

Make không ngừng lui về phía sau, nhìn Mặc Giác hai tay nắm quyền, răng rắc rung động, chỉ dám nuốt nuốt nước miếng.

Thật, thật đáng sợ!

Vì sao bỗng nhiên trở nên đáng sợ như vậy, chẳng lẽ lúc trước chỉ là bộ dạng đùa giỡn thôi sao?

Cho dù thế nào, Make cảm nhận được tuyệt vọng trước nay chưa từng có, ai, ai tới cứu ông ta mau!

Giống như nghe được nội tâm kêu cứu của ông ta, một viên đạn nhanh chóng bắn về phía ông ta và Mặc Giác trúng vào cửa xe.

Mặc Giác dừng bước lại, quay đầu nhìn Arthur đột nhiên xuất hiện ở bên này, “Không nghĩ tới anh lại tới chỗ này.”

Anh ta cảm thấy sức chiến đấu của anh kém hơn Mặc Dận, hay là cảm thấy anh có hai người vướng chân?

Nhìn Hồng Thủy, tiếp theo liền tiến lên một bước, quả nhiên, ông trời thấy anh đáng thương, cho anh một người để chiến đấu, về phần Make, cho dù Thủy Thủy không động vào ông ta, cũng có cách giam cầm ông ta.

Arthur một mặt nghiêm túc, ngay từ đầu anh ta đã tính toán bắt hai người này, Y không ra tay, mà Mặc Dận cùng Mặc Khuynh Thành cũng chưa động, thuộc hạ mỗi người đều có một người để chiến đấu, mà anh ta nhất định phải giải quyết được hai người này, bằng không cục diện sẽ mãi giằng co.

“Anh không lợi hại bằng Mặc Dận.”

Mặc Giác thành thật gật đầu, xác thực anh không lợi hại bằng anh của anh, để đối phó với Y vừa có thân thủ vừa có bản lĩnh, hai người là vừa vặn thôi.

Không nhiều lời, hai người trực tiếp chiến đấu.

Nắm tay mạnh mẽ trực tiếp đụng vào nhau, lần này, chính là thử. Sau, bọn họ mạnh mẽ chiến đấu, tôi một quyền anh một quyền, đầy uy vũ.

Hồng Thủy không chớp mắt nhìn hai người, bàn tay dưới ống tay vô thức nắm chặt, tuy thực lực hai người tương đương nhau, nhưng lúc nắm đấm của Arthur đánh lên người Mặc Giác, tim anh ta liền đau, cảm thấy đau đớn.

Lúc ở cùng Mặc Giác, anh chỉ biết yêu thương anh ta, chỉ là anh ta không thừa nhận, bản thân yêu còn nhiều hơn so với Mặc Giác, nhưng đến bây giờ, nhìn hai người đánh nhau không thể tránh khỏi đau xót, anh ta cả thấy ngực như bị một bàn tay xé nát, máu tươi chảy ròng ròng, hô hấp khó khăn.

Hóa ra, anh ta đã yêu cậu ta như vậy rồi sao...

Luôn luôn chú ý Hồng Thủy không để ý đến, Make bị ngã đã đứng lên từ khi nào, mà trong tay ông ta còn cầm một cây súng.

Mặc Giác đang đánh nhau với Arthur thấy một màn như vậy, hai mắt dữ tợn, nhưng lại nhanh chóng đẩy Arthur ra chạy như điên về phía Hồng Thủy.

“Thủy Thủy, cẩn thận!”

Hồng Thủy lập tức phản ứng kịp, mà giờ khắc này đã muộn rồi, Make cầm súng lục, không chút do dự bắn ra.

“Thủy Thủy!”

“Giác!”


Bình Luận (0)
Comment