Cưng Chiều Vợ Yêu Phúc Hắc Dễ Thương

Chương 26

Edit: Sher

Dù thời tiết có sáng sủa đẹp đẽ thế nào cũng đều không át nổi hơi thở của Văn Tư Tư.

Lạnh lẽo, u ám, như cuồng phong khàn giọng gào thét.

"An An, chúng ta đi thôi." Mặc Khuynh Thành nói.

Lê An An bĩu môi, liếc mắt nhìn Văn Tư Tư một cái, bỏ đi theo Mặc Khuynh Thành.

Sân thể dục dần dần thưa người, chỉ còn lại Văn Tư Tư và Tô Thụy đứng ở đó.

"Anh Thụy..." Không biết qua bao lâu, Văn Tư Tư mới tìm lại được giọng nói của mình.

"Đi thôi." Bao nhiêu lời muốn nói, đưa tới bên miệng cũng chỉ còn lại hai chữ.

**

"Khuynh Thành, sao vừa rồi cậu lại kéo tớ đi sớm thế chứ, cậu không nhìn khuôn mặt tái mét của Văn Tư Tư kìa!" Lê An An oán trách nhìn Mặc Khuynh Thành, nghĩ đến bộ dáng vừa rồi của Văn Tư Tư, cô thật muốn dùng di động chụp lại mà.

"An An, nếu lúc đó cậu lấy di động ra chụp, Văn Tư Tư có thể lập tức ngồi sụp xuống khóc lóc, sau đó uất ức nói rằng cậu độc ác, cô ta giỏi nhất là giả làm bạch liên hoa, khiến cho tất cả mọi người đều phải chú ý đến cô ta."

"Mình sẽ vạch trần cô ta lần nữa, mình không tin tất cả đều bị mù!"

Mặc Khuynh Thành cười không nói, nếu thật sự đơn giản thế, lúc trước bản thân cô cũng sẽ không chết như vậy.

"Không nói chuyện này nữa, môn thi chạy một nghìn mét là cuối cùng, còn đẩy tạ thì sao?"

"Môn đẩy tạ ở ngay trước, dù sao thì mình cũng chỉ tùy tiện ném thôi." Lê An An thờ ơ nói.

"Bạn học Mặc, bạn học Lê."

"Đường Đan?"

"Lớp đã chuẩn bị đồ uống cho vận động viên trong nhóm, đây là của hai cậu." Đường Đan đưa nước chanh trong tay cho hai người.

"Cám ơn." Mặc Khuynh Thành nhìn nhìn nước chanh, cười nói.

"Đừng khách sáo, nước chanh này là của Hạng Giai mua riêng, các cậu nhất định phải uống đấy!" Đường Đan nhấn mạnh.

"Được."

Nhìn Đường Đan rời đi rồi, Lê An An mới nói: "Đồ uống này chắc không có vấn đề chứ?"

"Cậu cũng không ngốc lắm."

Mặc Khuynh Thành nhìn đồ uống, nụ cười bên khóe môi càng lúc càng rạng rỡ, lần trước là nước khoáng, lần này là nước chanh, xem ra mấy người đó đã hạ quyết tâm không để cô được yên.

"Ngọa tào, quả nhiên có trá! Không được, chúng ta mau đi tìm bọn họ tính sổ!" Lê An An xắn tay áo, bộ dáng sẵn sàng ẩu đả.

"An An, cậu đừng xúc động, nhớ kỹ chuyện này, sau này sẽ trả lại."

"Hừ, đây đã là lần thứ hai rồi, đừng nghĩ là mình không biết lần trước nước khoáng cũng có vấn đề."

Mặc Khuynh Thành có chút kinh ngạc nhìn cô ấy.

Lê An An bị cô nhìn như vậy thì hơi giận: "Mặc Khuynh Thành, cậu thực sự xem mình là con heo ngu ngốc đấy à!"

"Không, tuyệt đối không! Cậu là đại trí giả ngu*, làm sao có thể ngu ngốc được chứ." Mặc Khuynh Thành nhìn cô ấy nổi đoá, chỉ thiếu nước thề thốt để bày tỏ sự chân thật của mình.

*đại trí giả ngu: bên ngoài trông có vẻ đần độn nhưng lại là người có tài

"Được rồi, nhìn ngươi tha thiết chân thành như vậy, trẫm đây liền tha thứ." Lê An An hếch lông mày, cằm giơ lên, bộ dáng  barbie ngạo kiều, khiến Mặc Khuynh Thành nhịn không được lại bắt đầu...

"Mặc Khuynh Thành, cậu làm gì đó! Còn chưa tới buổi tối mà, không được ăn đậu hũ của tớ!" Lê An An trốn tránh, hai tay bưng ôm má, không cho Mặc Khuynh Thành nhéo.

"An An, tớ không muốn ăn đậu hũ của cậu, thật đấy, tớ chỉ muốn ăn thịt cậu thôi."

"Đừng tới đây! Cậu là con sói háo sắc!"

"Vậy cậu là cô bé quàng khăn đỏ à?"

"Đi chết đi cô bé quàng khăn đỏ!"

"Không phải cô bé quàng khăn đỏ thì cậu chính là con heo nhỏ!"

"Mặc Khuynh Thành, cậu muốn bị đánh có phải không hả!"

"Có bản lĩnh thì cậu đánh đi!"

"Dám xem thường mình? Xem cửu âm bạch cốt trảo đây!"

"A ha ha ha..."

Mười giờ sáng, trên sân thể dục tấp nập người, tiếng hò reo cổ vũ vang rền, trên khán đài, phát thanh viên đang kích động bốn phía, vài người khác cầm bản thảo đọc kĩ. 

Bởi vì sắp tới môn đẩy tạ của Lê An An cho nên Mặc Khuynh Thành đi đến sân chờ của sân vận động.

Những người ném trước đều là nam sinh, không phải mét tám thì là mét chín, Mặc Khuynh Thành có chút lo lắng Lê An An háo thắng sẽ khiến bản thân bị thương.

Chỉ thấy Lê An An một thân đồ thể dục, mái tóc đuôi ngựa sau đầu khẽ lay động, không nhìn ánh mắt của các nam sinh xung quanh, cầm lấy tạ, bày ra tư thế đúng tiêu chuẩn nhất ném ra ngoài.

"Uỳnh."

"Rầm."

Trong đám người yên tĩnh mơ hồ có thể nghe thấy tiếng nuốt nước miếng.

"Phì ha ha ha ha..."

Mặt Lê An An đỏ lên, ánh mắt có chút né tránh, lần đầu xuất hiện tình huống như vậy, hiển nhiên có chút không biết làm sao.

"Lê An An, không mét." Giáo viên thể dục cũng cố nén cười, nói ra của thành tích của cô.

"Khuynh Thành..."

Mặc Khuynh Thành trực tiếp ôm lấy cô ấy, nhìn quả tạ không bay được kia, trong mắt hiện lên một chút ý cười. "Không có việc gì, nhất thời sai sót mà thôi."

"Ừ."

Sau đó, Mặc Khuynh Thành cùng Lê An An trực tiếp ra cổng, đi dạo phố.

**

"Mặc Khuynh Thành đâu?" Ba giờ chiều, trận thi đấu chạy một nghìn mét sắp bắt đầu, Hạng Giai lại không tìm thấy bóng dáng Mặc Khuynh Thành.

"Đến rồi kìa!" Có bạn học mắt tốt nhìn thấy Mặc Khuynh Thành đang chậm rì đi tới, nói.

"Mặc Khuynh Thành, sao bây giờ cậu mới đến!"

"Sao vậy? Trận đấu bắt đầu rồi à?" Cô nghe được tiếng radio mới đến mà.

"Không có, mọi người sợ cậu ngủ quên, không tới tham gia trận đấu." Văn Tư Tư vờ tốt bụng giải thích.

"Làm sao có thể? Khuynh Thành có khi nào ngủ quên chứ, lần nào cũng đúng giờ!" Sao Lê An An có thể nghe không ra Văn Tư Tư đang nói móc Mặc Khuynh Thành.

"Tốt lắm tốt lắm, trận đấu sắp bắt đầu rồi, bạn học Mặc, cậu mau đi đi."

"Được."

Cùng tổ với Mặc Khuynh Thành còn có Hà Hân cùng lớp, nhưng cách cô hai đường băng.

"Chuẩn bị, bắt đầu!"

Tiếng súng vang lên, Mặc Khuynh Thành cứ chạy theo tốc độ của mình, bởi vì cô ở đường băng thứ nhất, cho nên chỉ cần chạy đúng đường băng là được.

Một vòng, hai vòng, Mặc Khuynh Thành đều giữ nguyên tốc độ, mà các vận động viên vượt qua cô ở phía trước, tốc độ đều đã chậm dần.

Một vòng, hai vòng rồi ba vòng,...

Tới nửa vòng cuối cùng, Mặc Khuynh Thành nghiễm nhiên đứng thứ ba.

Phía trước một là Hà Hân, một là Triệu Lộ học năm thứ ba.

Nhưng mà vào lúc Mặc Khuynh Thành sắp vượt qua Hà Hân, một chuyện ngoài ý muốn xảy ra.

"Á!"
Bình Luận (0)
Comment