Cưng Chiều Vợ Yêu Phúc Hắc Dễ Thương

Chương 33

Edit: Thụy Miên

"Khuynh thành, có người đến thăm ban!"

"Ửm? Là An An đến đây à?" Mặc Khuynh Thành nghi hoặc ngẩng đầu, miệng vẫn đang không ngừng nhai thức ăn. 

"Anh đi xem, em tiếp tục ăn đi." Mặc Dận để đũa xuống, đứng dậy đi ra cửa.

"Tô Thụy?"

Giữa trưa, ánh mặt trời là mạnh nhất, cho dù là tháng Tư, gió nhẹ cũng không thể thổi đi mồ hôi tuôn ra vì chờ đợi quá lâu. 

"Anh Mặc?" Tô Thụy thấy không phải Mặc Khuynh Thành đi ra, có chút kinh ngạc, chẳng lẽ cô ấy biết mình đến?

"Sao cậu lại đến đây?" Vẻ mặt của Mặc Dận không vui, cái tên đáng ghét này dựa vào cái gì mà đến tìm cục cưng, chẳng lẽ là muốn nối lại tình cũ? Tuyệt đối không được! Lúc trước mình chỉ không chú ý một chút đã để cục cưng thích người khác, mối tình đầu không phải anh cũng coi như xong, nhưng là mối tình đầu còn muốn đến quyến rũ, nhất định anh phải bóp chết cậu ta trước khi mầm mống xuất hiện.

Tô Thụy không có cảm giác gì, từ lúc mới bắt đầu Mặc Dân đã không có thái độ tốt với mình. "Anh Mặc, em đến tìm Khuyên Thành, thuận tiện mang theo sách giáo khoa tới."

Mặc Dận nhìn trong tay cậu ta có một đống lớn gì đó, lông mày nhíu chặt, có thể kẹp chết một con ruồi đang sống sờ sờ, ừm, nếu như con ruồi đó là Tô Thụy.

"Đưa thứ đó cho tôi đi." Anh không muốn người này xuất hiện trước mặt cục cưng chút nào. 

Tô Thụy né tránh bàn tay đang duỗi ra của Mặc Dận, cười nói: "Anh Mặc, không cần khách khí, em xách vào là được, tiện thể tìm Khuynh Thành nói chút chuyện ở trường."

Gặp phải người không biết xấu hổ rồi!

Mặc Dận đã tìm không ra được từ gì để hình dung cậu ta, trước khi Tô Thụy đi khỏi, có cảm giác như trí thông minh hơn người của anh đã bị chó ăn!

"Anh Mặc, chúng ta mau đi vào thôi, bên ngoài trời rất nóng." Nói xong, Tô Thụy liền tự nhiên đi vào.

Mặc Khuynh Thành đang ăn cơm có chút nghi hoặc, chỉ là đi đón một người, sao đến bây giờ anh cả vẫn chưa về?

Ngẩng đầu, nhìn Tô Thụy đang đâm đầu đi tới, cùng với gương mặt thối hoắc của Mặc Dận ở phía sau, cô đã hiểu được chuyện gì xảy ra rồi. 

"Bạn học Tô, sao cậu lại đến đây?" Là thiên kim thế gia, nên có lễ phép cơ bản. 

"Khuynh Thành, mình đem cho bạn ít đồ, tiện thể nhìn xem phim trường như thế nào." Tô Thụy bỏ đồ xuống, thuận tiện ngồi xuống bên cạnh Mặc Khuynh Thành, điều này làm cho gương mặt của Mặc Dận lại khó coi vài phần. 

Khuynh Thành? Cô có nghe lầm không? Chẳng phải trước kia Tô Thụy gọi cô là bạn học Mặc hoặc là Mặc Khuynh Thành sao? Cô nhìn ra phía ngoài, không lẽ hôm nay mây đen dày đặc, chặn mất quỹ đạo bình thường của mặt trời rồi à?

"Tô Thụy, cậu đã nhìn thấy cục cưng, có thể đi rồi." Mặc Dận ngồi vào phía bên kia Mặc Khuynh Thành. 

"Anh Mặc, em còn có việc chưa nói xong." Nói xong, nhìn về phía Mặc Khuynh Thành, "Khuynh Thành, tháng sau trường học có cuộc thi, mình thấy thành tích lần trước của cậu cũng không tệ, cho nên tuyệt đối đừng bỏ qua cơ hội này, nghe nói cuộc thi lần này liên quan đến vấn đề thi đại học."

"Được rồi, bạn học Tô, tôi đã biết." Nụ cười trên mặt Mặc Khuynh Thành một phần không tăng, một phần không giảm, có thể nói là hoàn mỹ. 

"Khuynh Thành, chúng ta quen nhau như thế, gọi mình là bạn học Tô thật là xa lạ, nếu không cậu có thể gọi mình là Thụy."

"Ọe..."

Thụy? Ha ha ha, thật muốn cầm đao rạch bụng hắn ta, kiểm tra xem có cái gì khiến cho hắn ta nói ra lời nói buồn nôn khiến người ta ghê tởm như vậy. 

"Bạn học Tô, chúng ta không có quen lắm, thật sự." Mặc Khuynh Thành nhấn mạnh hai chữ cuối cùng nói. 

"Khuynh Thành, có phải cậu còn trách trước đấy mình làm như không thấy cậu không, nếu như vậy, mình thật xin lỗi."

Mặc Khuynh Thành nhìn dáng vẻ chân thành xin lỗi của Tô Thụy, nghĩ thầm, hắn ta bị Văn Tư Tư bám vào người sao? Còn nói ra lời thoại của bạch liên hoa như vậy! So crazy!

"Bạn học Tô, tôi không có bởi vì chuyện trước kia mà tức giận, vốn dĩ chúng ta cũng không có liên lạc, lúc trước là một mình tôi tình nguyện, nên xin lỗi phải là tôi mới đúng."

"Không..." 

"Nhóc Khuynh Khành, tiểu soái ca này là ai vậy? Bạn lâu năm của em sao?" Thôi Nghi Giai không chịu nổi cô đơn lại gần.

"Là bạn học." Ánh mắt sắc bén của Mặc Dận nhìn về phía Thôi Nghi Giai, cái gì mà bạn lâu năm? Miệng chó không mọc được ngà voi!

Nụ cười trên mặt Thôi Nghi Giai ngừng một chúc, anh cả nhỏ tức giận, phải làm sao bây giờ, vì sao cô lại cảm thấy hào hứng, hưng phấn như thế này?

"Thì ra là bạn học, xin chào, tôi là Thôi Nghi Giai."

"Xin chào, ảnh hậu Thôi, tôi tên là Tô Thụy, tôi rất thích phim truyền hình cô diễn."

Thôi Nghi Giai cười đến vui vẻ. "Thế ư, cảm ơn đã cổ vũ."

"Được rồi, Nghi Giai, cô không cần phải lãng phí thời gian nghỉ ngơi của Khuynh Thành, cô không thấy cô ấy còn chưa ăn cơm trưa xong sao?" Tỉnh Triết là nói với Thôi Nghi Giai, nhưng ở đây có người nào là không thông minh, rõ ràng anh ta đang nói Tô Thụy.

Trong lòng Tô Thụy có chút không vui, chỉ là một diễn viên mà thôi, lại ăn nói với hắn như vậy, nhưng hắn vẫn chưa quên lời dặn của ông nội, chỉ có thể biểu hiện ôn hòa, cười nói: "Đều tại mình đột nhiên tới, Khuynh Thành, cậu nhanh ăn cơm đi, mình đi trước."

"Được, đi thong thả."

Tô Thụy nhìn Mặc Khuynh Thành nói xong thì trực tiếp cúi đầu tiếp tục ăn cơm, hoàn toàn không có một tí ý niệm muốn đưa hắn ra ngoài, trong lòng càng không vui, thề nếu về sau tóm được Mặc gia, nhất định sẽ không tha cho cô!

Sau khi Tô Thụy rời đi, Thôi Nghi Giai và Tỉnh Triết đều tản ra. 

Mặc Khuynh Thanh nhai kỹ nuốt chậm ăn cơm trưa, đột nhiên nghĩ đến cái gì đó, dừng đũa lại. "Anh cả, sao anh không ăn?"

"Ăn no rồi." Mặc Dận sẽ không nói khẩu vị của mình vì Tô Thụy làm mất hết rồi, như vậy sẽ khiến cục cưng lo lắng. 

Mặc Khuyên Thành không cần nghĩ cũng biết những lời này của Mặc Dận chỉ là để ứng phó với mình, thở dài, gắp một miếng sườn xào chua ngọt bảo vào chén của anh. "Nhanh ăn đi."

"Được." Tâm tình nhỏ của Mục Dận trước đó thoáng cái biến thành mây khói, vui vẻ cầm đũa gắp miếng sườn lên. 

Buổi chiều, phần diễn của Mục Khuynh Thành có phần nặng, tiến độ ở giữa cũng khá lớn, nên Từ Lập cho cô tập lời thoại. 

Tập lời không lâu thì chính thức quay. 

Kịch bản lần này là lần đầu tiên Ngọc Diện công tử nhìn thấy Nghê Quân và Tần Tu, trong lầu Xuân Phong, Ngọc Thần khó lắm mới ngồi trong đại sảnh, Phấn Điệp và Vũ Cúc đi theo, thế nhưng đáng tiếc hắn lại hữu ý vô tình nhìn về phía một bàn cách đó không xa. 

Nghê Quân mặc nam trang tò mò nhìn vũ cơ đang khiêu vũ trên võ đài, mà Tần Tu thì sủng nịnh nhìn nàng. 

Trong mắt Ngọc Thần hiện lên chút mất mát, bị Phấn Điệp nhìn thấy được. 

"Công tử, hôm nay người sao thế?"

"Công tử đây là đang tư xuân rồi, ừm, dáng vẻ lớn lên không tệ, đáng tiếc, Tương Vương hữu tình, thần nữ vô ý (tình yêu không được đáp lại)." Vũ Cúc rót đầy ly rượu không, theo ánh mắt của hắn nhìn về phía Nghê Quân, liếc thấy ra là nữ giả nam trang.

"Tiểu Cúc, nàng đang ghen tị sao?" Ngọc Thần bưng ly rượu lên buồn bực uống một ngụm.

Trên mặt Vũ Cúc lộ ra nụ cười khổ, ghen? Nàng có tư cách ư, mười ba tuổi bị bán cho lầu Xuân Phong, nếm mọi khó khăn của nhân gian, cho đến khi gặp được công tử, nàng mới có thể thỉnh thoảng yêu cầu cao một chút, chỉ là, chuyện nên tới rồi sẽ tới, tình là cái gì? Mình còn hãm sâu vào trong đó, chẳng lẽ công tử lại không?

"Công tử, đúng là Điệp nhi ghen tị, người kia có tốt bằng Điệp nhi không?"

Trong mắt Phấn Điệp hiện lên ghen tị, nàng làm bạn với công tử nhiều năm như vậy, sao có thể để nữ tử khác thay thế?

Ngọc Thần đặt ly rượu xuống, nâng cằm của Phấn Điệp lên, nói ra một câu tàn nhẫn:"Điệp nhi, làm sao ngươi có thể so sánh với nàng."

Nói xong, hất ống tay áo lên, nghênh ngang rời đi. 

Vũ Cúc châm chọc nhìn Phấn Điệp. Quá rõ ràng rồi, đây là kết cục của mình, lại ngẩng đầu nhìn về phía Ngọc Thần đang càng lúc càng xa, có lẽ từ nay về sau, không có cơ hội gặp lại nữa.
Bình Luận (0)
Comment