Cưng Chiều Vợ Yêu Phúc Hắc Dễ Thương

Chương 52

Edit: TranGemy

Những ngày mùa xuân, trời không tối nhanh như mùa đông, nhưng 6 giờ chiều, ánh sáng cũng đã bắt đầu trầm xuống.

Trên đường rất đông xe, như những dải băng đủ màu, thong thả di dộng về phía trước. Đây là khu vực đông đúc, vì vậy buổi tối quảng trường Thế Kỷ càng thêm náo nhiệt.

“Kéttttt…”

Ánh mắt mọi người đều nhìn về phía chiếc Bentley xa hoa màu đen đỗ ở trước cửa, nếu không phải gió đêm đang thổi, lá cây phát ra tiếng xào xạc, cùng với những âm thanh bàn tán xung quanh truyền tới, chắc chắn mọi người sẽ cho rằng thời gian đang đứng yên.

“Ai, đoán xem đây là vị thiếu gia nào?”

“Tôi làm sao mà biết được, có lẽ không phải thiếu gia, mà là lão gia thì sao!”

“Loại thẩm mỹ này mà có thể là một lão gia à?”

“Đúng vậy, chẳng lẽ những chàng trai trẻ lại lái loại xe này sao? Không phải Maserati thì cũng phải là BMW, Bentley chỉ hợp với một tầm tuổi nhất định thôi.”

“Nói thì nói như thế, không thể không có trường hợp ngoại lệ được.”

“Loại ngoại lệ này là rất ít, chẳng lẽ chúng ta lại gặp được à!”

“Cuộc sống lúc nào chẳng chứa đựng bất ngờ…”

“Cạch.”

Đúng lúc này, cửa ghế lái mở ra, một bộ đồ Armani quần tây thẳng thớm, giày đen sáng bóng, một đôi chân dài thong thả bước xuống, thân hình thon dài thẳng tắp, những ngón tay khoát lên khung cửa với những khớp xương rõ ràng, mạnh mẽ hữu lực.

"A a a a a!"

“Đẹp trai quá!”

“Đúng là nhân gian tuyệt sắc mà!”

“Phi, đàn ông mà có thể dùng từ tuyệt sắc à? Cũng không biết là ai vừa khẳng định là một lão gia chứ!”

“Khó có được tôi tính sai nha! Lại nói, không biết anh đẹp trai này đã có bạn gái chưa nhỉ?”

“Tiếp tục nhìn đi mới biết được.”

Mặc Dận đóng cửa xe lại, xoay người đi tới bên cửa xe ghế phó lái, mở ra, đưa tay về phía trước làm mọi người đều đỏ mắt ghen tị.

Mặc Khuynh Thành ôm hoa hồng, phức tạp nhìn cái tay trước mặt, cô nghe rất rõ ràng những tiếng nói bên ngoài, trong tình huống này mà bước ra ngoài, ngày mai đầu đề nhất định sẽ là cô, tiêu đề chính là nữ sinh trung học hẹn hò với thiếu gia nhà giàu.

“Cục cưng, xuống xe.” Mặc Dận nhẹ giọng nhắc.

“Anh cả, hay là chúng ta đổi chỗ khác đi.” Mặc Khuynh Thành vẫn chưa muốn bị người ta đem ra bàn luận.

“Chỗ này là mẹ sắp xếp.” Ngụ ý, không có cách nào thay đổi được.

Mặc Khuynh Thành cúi đầu, trong lòng là đủ các loại oán trách Lan Tuyết Mai, mẹ chính là đá cô vào hố lửa rồi!

Rơi vào đường cùng, chỉ có thể đặt bàn tay nhỏ bé của mình vào trong tay Mặc Dận, Mặc Dận dùng chút lực, kéo cô vào lòng anh, Mặc Khuynh Thành thuận thế giơ bó hoa hồng lên che ở trước mặt mình, tất cả mọi thứ đều diễn ra thuận lợi, hay chính là hoàn mỹ.

Đóng cửa xe lại, Mặc Dận đưa Mặc Khuynh Thành vào trong trung tâm thương mại, không quan tâm tới những ánh mắt ghen tị, hâm mộ hay là hóng hớt, lúc này trong lòng anh đang rất cao hứng.

Đi dọc theo hành lang tầng năm, một nhà hàng lớn sang trọng đang mở rộng cửa.

“Tối nay ăn đồ Pháp à?” Mặc Khuynh Thành ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên nhìn.

“Ừ.”

Một người phục vụ đứng ở cửa, nhìn thấy Mặc Dận và Mặc Khuynh Thành đi tới, nở một nụ cười chuyên nghiệp: “Xin hỏi hai vị có hẹn trước không ạ?”

"Mặc Dận."

“Vâng, xin mời đi theo tôi.”

Mặc Khuynh Thành chưa bao giờ cần để tâm đến việc gọi món, nhìn Mặc Dận thuần thục gọi những món cô thích ăn nhất, có chút ngẩn người, nhớ tới chuyện xảy ra ở cổng trường, gò má lại nóng lên như áng mây hồng.

“Anh cả, sao anh lại tới đây?” Mặc Khuynh Thành từ xa đi tới, nhìn thấy trong tay Mặc Dận ôm một bó hoa hồng, nhìn thật chói mắt, anh là chuẩn bị cho ai vậy?

“Cục cưng, tặng em.” Mặc Dận đưa bó hoa hồng tới trước mặt Mặc Khuynh Thành, nụ cười tươi trên mặt vẫn không đổi, nhưng lòng bàn tay đang cầm hoa đã đổ đầy mồ hôi.

“Tặng em?”

“Ừ.”

Mặc Khuynh Thành không nói gì, cũng không nhận lấy hoa, chỉ nghiêm túc nhìn nhìn, hoa hồng rất đỏ, như ngọn lửa hừng hực thiêu đốt lòng cô, trên cánh hoa còn đọng lại những giọt sương, tưới mát cho đóa hoa, cũng là tưới mát cho tâm hồn cô.

"Ai!"

Mặc Khuynh Thành nhìn thấy Lê An An đón lấy bó hoa rồi nhét vào lòng cô, mặt đỏ hết lên, không biết làm sao nhìn Lê An An.

“Khuynh Thành, hiếm khi anh cả Mặc tặng hoa hồng cho cậu, còn không mau nhận lấy, không thấy xung quanh có một đống người háo sắc nhìn chằm chằm vào bó hoa của cậu đấy à!” Lê An An tùy ý nhìn lướt qua xung quanh, xem xem, những con sói xung quanh, đã bắt đầu lộ ra răng nanh, nước miếng cũng nhỏ tong tỏng rồi, chính là đã sẵn sàng xông lên rồi.

Mặc Khuynh Thành cũng nhìn thấy những người xung quanh đó, nhất là mấy gương mặt quen thuộc kia, trong mắt ánh lên một chút không vui, ôm chặt đóa hoa tươi trong ngực, anh cả là của một mình cô.

“Anh cả, sao anh lại tới đây?”

“Mẹ bảo anh đến đón em.”

“Nhưng lát nữa em còn…”

Lê An An vội vàng chặn lời Mặc Khuynh Thành, nụ cười trên mặt cực kỳ rực rỡ: “Khuynh Thành, cậu mau đi cùng anh cả Mặc đi.”

“Được rồi, bạn học Lê, tôi đưa cục cưng đi trước.” Nói xong, nhanh chóng đi tới mở cửa xe, chờ Mặc Khuynh Thành ngồi vào.

"An An..."

“Được rồi, đi nhanh đi, hẹn lại lần sau là được.” Lê An An không để ý vẫy vẫy tay với cô.

“Mình đi đây.”

Cầm bó hoa hồng to trong tay, Mặc Khuynh Thành ngồi vào ghế phó lái, Mặc Dận còn ân cần thắt dây an toàn cho cô, khiến cho nai con trong lòng cô chạy loạn, vành tai cũng hồng lên.

"Cục cưng, cục cưng?"

"A?" Mặc Khuynh Thành mờ mịt nhìn Mặc Dận.

"Đang nghĩ cái gì đấy, ngơ ngẩn như vậy." Mặc Dận buồn cười gõ nhẹ vào mũi cô.

"Không, không có gì." Hơi ngừng lại, cúi xuống, lại nói thêm: “Anh cả, anh…”

“Cái gì?” Mặc Dận cẩn thận cắt bít tết đưa cho Mặc Khuynh Thành.

“Anh cả, hôm nay anh tặng hoa cho em làm gì vậy?”

Ánh mắt Mặc Dận dịu dàng, cầm ly rượu vang đỏ trên bàn lên nhấp một chút: “Muốn tặng thì tặng.” Anh làm sao có thể nói trước khi anh đến trường đón cô, Lan Tuyết Mai đã nói một tràng dài về vấn đề này, thậm chí còn kiếm trên mạng được một quyển sách gọi là “Bách khoa toàn thư về Tình yêu” cho anh xem.

“À!” Mặc Khuynh Thành không chút để ý, lại hỏi: “Vậy ăn xong chúng ta đi đâu?”

“Khụ, anh đã sắp xếp xong cả rồi, không cần lo lắng.” Mặc Dận cảm thấy Mặc Khuynh Thành cứ hỏi nữa, chắc anh sẽ cuống đến bốc khói mất.

“Được rồi.” Mặc Khuynh Thành quyết định thuận theo tự nhiên không hỏi nữa, dù sao cũng đã đi theo đến đây rồi, hỏi nhiều cũng không giải quyết gì, còn không bằng từ từ chờ đợi.

Ăn xong bữa tối, Mặc Dận trực tiếp đưa Mặc Khuynh Thành vào thang máy, lên thẳng tầng cao nhất của tòa nhà thương mại, đây chính là địa điểm tiếp theo của bọn họ —— rạp chiếu phim.

Rạp chiếu phim ở quảng trường Thế Kỷ là nơi rất có tiếng ở đế đô, không chỉ có ghế ngồi thông thường, còn có ghế tình nhân, cũng có cả ghế lô*, thỏa mãn mọi loại nhu cầu của khách hàng.

*ghế lô: được thiết kế đặc biệt ngăn thành một gian riêng, trong đó có vài ghế ngồi. – TranGemy DĐLQĐ

Mà vé xem phim Lan Tuyết Mai đưa cho Mặc Dận, chính là cái loại ghế lô cao cấp nhất này, hoàn toàn riêng tư, có phục vụ kèm miễn phí đồ uống và trái cây, còn có tầm nhìn xem phim rất tốt.

Mặc Dận dẫn Mặc Khuynh Thành vào chỗ ngồi, bức tường phía sau có màu hồng phấn, mặt sau ghế ngồi là một hình trái tim to tướng, trong khi ở trên ghế còn để hai con búp bê bằng bông.

Má ơi, đây rõ ràng là ghế lô cho tình nhân!

Mặc Khuynh Thanh liếc mắt nhìn trộm Mặc Dận một cái, chậc.

Sau khi ngồi vào chỗ, cũng vừa vặn là lúc phim bắt đầu chiếu, đây là một bộ phim nghệ thuật tình cảm, diễn ra trong một dinh thự cổ, một cô gái con nhà giàu yêu một chàng trai nghèo khổ, chàng trai ấy vẽ tranh để kiếm sống, sau này nhà cô gái gặp chuyện khó khăn, nhưng lại không tìm được chàng trai…
Bình Luận (0)
Comment