Cưng Chiều Vợ Yêu Phúc Hắc Dễ Thương

Chương 56

Edit: TranGemy

Vừa mới tiến vào hội trường đã thấy khán đài chật kín chỗ ngồi, bọn họ cầm vé vào trong tay, chờ người soát vé, cảm giác như mình là một thần tượng sắp xuất hiện.

“Ai nha, mọi người nói xem, hay là mình cũng đi kiếm một cái bảng khẩu hiệu để cổ vũ nhỉ?” Lê An An suy tính.

“Còn bao nhiêu phút nữa?” Tô Nhạc Thiên không trực tiếp trả lời vấn đề của Lê An An.

“A?” Lê An An vẫn đang nghiêm túc đánh giá xung quanh, không kịp hiểu điều Tô Nhạc Thiên muốn nói.

Nhưng Tống Tiểu Bảo thì trả lời rất rõ ràng:” Còn 2 phút nữa.”

“Hai phút nữa là bắt đầu rồi, không đủ để chạy quay lại cổng đại học D đâu, cậu xác định chỉ vì một tấm bảng hiệu mà tới trễ họp báo ra mắt phim của thần tượng cậu à?”

“Đúng nha, vẫn là Nhạc Thiên thông minh, với tính cách dễ xúc động của mình, có khi đã chạy đi kiếm bảng rồi cũng nên, như vậy sau này nhất định sẽ hối hận!” Lê An An vỗ đầu bừng tỉnh đại ngộ.

“...” Tống Tiểu Bảo không có một biểu cảm gì trên mặt, liếc nhìn cô nàng một cái.

Lê An An tức giận, sao cô ấy thấy ánh mắt kia của Tống Tiểu Bảo lại tràn đầy vẻ khinh bỉ như thế: “Tống Tiểu Bảo, ánh mắt đó của cậu là có ý gì?”

Tống Tiểu Bảo nghi hoặc nhìn cô, như thể đang muốn nói: “Vừa rồi mình có dành cho cậu ánh mắt nào sao?”

Lê An An chán nản, ai đã trộm mất Tống Tiểu Bảo ngốc nghếch hiền lành nhà cô đi đâu rồi, mau trả lại đây!

Hậu trường.

“Đạo diễn, cô nhóc Khuynh Thành đâu, sao giờ này còn chưa tới?” Thôi Nghi Giai đang sửa sửa lại móng tay, khác với bộ móng đỏ tươi lần trước, hôm nay cô nàng sơn màu hồng nude đang hot, phía trên còn vẽ một đóa hoa đào đang nở rộ, tinh tế lại xinh đẹp.

“Sẽ nhanh tới thôi, tôi còn chưa sốt ruột, cô gấp cái gì chứ?” Từ Lập ngoài miệng thì nói như vậy, nhưng bước chân vòng vòng hỗn loạn đã bán đứng tâm tư gấp gáp của ông.

“Đúng vậy, Nghi Giai. Cô gấp cái gì chứ, khi nào đến thì sẽ tự xuất hiện thôi.” Tỉnh Triết ở bên cạnh đang nhắm mắt lại, hưởng thụ động tác nhẹ nhàng của thợ trang điểm đang dùng cọ nhẹ nhàng đánh phấn trên mặt anh.

Thôi Nghi Giai bĩu môi, được thôi, một bên là đạo diễn, một bên là lão hồ li trong nghề, cả hai bên cô đều không thể đắc tội được.

“Cái gì gấp gáp vậy?” Mặc Khuynh Thành đến vừa kịp lúc, lên tiếng hỏi.

“Khuynh Thành, cuối cùng em cũng tới rồi, chị chờ em lâu muốn chết!” Thôi Nghi Giai như thể một cánh bướm hồng lao về phía Mặc Khuynh Thành, đè cả người lên ôm dính lấy cô.

“Thôi Nghi Giai, cô nhanh chóng nhấc cái thân thể cồng kềnh của cô ra cho tôi!” Từ Lập nhìn Mặc Khuynh Thành nhỏ bé bị Thôi Nghi Giai ôm cứng ở trong lòng, đau lòng muốn đi lên kéo cô ra.

“Tôi không đấy, tôi muốn đè chết nhóc con Khuynh Thành này, thật là một con bé vô tâm, trở lại trường học lâu như vậy, còn không để lại cách liên hệ, hại tôi mắc bệnh tương tư rồi, nhóc con thối tha, em muốn bồi thường cho chị thế nào đây!” Thôi Nghi Giai cọ cọ vào Mặc Khuynh Thành, bày ra cái vẻ ngang ngược.

“Chị Nghi Giai, chị đứng lên trước đã.” Thôi Nghi Giai cũng không nặng, nhưng thân hình mềm mại kia không ngừng cọ tới cọ lui trước ngực cô, dù cùng là con gái, nhưng cũng làm cô không được tự nhiên cho lắm.

“Không đứng dậy, em mau trả lời chị trước đi, rồi chị sẽ đứng lên ngay.” Thôi Nghi Giai hưởng thụ sự ấm áp ở trong lòng, thật là thoải mái mà, rất luyến tiếc không muốn buông ra.

“Thôi Nghi Giai, mau đứng lên cho ông, nhóc Khuynh Thành mà bị cô ôm cho hỏng luôn thì lát đến phần nhạc phim vang lên cô ra mà hát!” Từ Lập chỉ có thể ở một bên lo lắng suông, nếu không phải lo lắng cho Mặc Khuynh Thành đang bị ôm cứng bên dưới thì ông đã trực tiếp tiến lên túm lấy con bạch tuộc đang bám dính lấy cô ra.

“Nghi Giai, cô vẫn nên đứng lên đi, nhất định Khuynh Thành không nhớ đến chúng ta đâu, ai nha, cô thật là đáng thương mà, ngày nhớ đêm mong, đến cơm còn ăn không được, mặt mày đều vàng bủng vàng beo rồi.” Tỉnh Triết ở một bên đâm chọc.

Mặc Khuynh Thành nghe thấy lời này, cười khổ, Tỉnh đại ảnh đế, cũng không cần anh phải đứng cạnh đổ thêm dầu vào lửa đâu!

“Em sai rồi, em sai rồi, các người muốn gì em cũng đáp ứng hết!”

Mặc Khuynh Thành bỏ cuộc, chào thua.

“Được rồi, coi như em có chút thành tâm, hôm nay chị đây tạm tha, để buổi họp báo này kết thúc thì em không thoát được đâu!” Thôi Nghi Giai hung tợn nói, động tác trên tay cũng nới lỏng ra.

Lại kéo lấy Mặc Khuynh Thành, vuốt phẳng những nếp nhăn trên váy áo của cô, lúc này mới vừa lòng cười ngọt ngào: “Khuynh Thành nhà ta thật là một cô gái xinh đẹp, nhìn xem một thân váy áo đơn giản vậy thôi, mà đã có thể thu hút ánh mắt của tất cả mọi người!”

Ở bên cạnh, Tỉnh Triết và Từ Lập cũng gật gù đồng tình.

Đương nhiên Mặc Khuynh Thành cảm thấy cô không phải diễn viên chính nên ăn mặc khá đơn giản, một bộ váy dài thanh thuần, vừa vặn ôm lấy cơ thể mềm mại, phía trên không có nửa điểm hở hang, điểm thu hút duy nhất là phần chân váy được thiết kế bằng vải xuyên thấu, làm tăng thêm mấy phần gợi cảm.

“Tốt lắm, họp báo sắp bắt đầu rồi, Khuynh Thành mau đi trang điểm lại đi.” Từ Lập vẫy gọi thợ trang điểm.

Thợ trang điểm Lí Mộng rất có năng lực nhanh chóng kéo Mặc Khuynh Thành sang, để cho cô ngồi vào cái ghế xoay trước bàn trang điểm, tươi cười hòa nhã không có chút nào giả tạo lấy lòng: “Em gái Mặc có làn da rất đẹp, cơ bản là không cần phải trang điểm, cùng lắm là dặm thêm ít má hồng là hoàn hảo, như vậy khi lên sân khấu nhìn sẽ tươi tắn hơn một chút.”

Lí Mộng nói như vậy, tay đã cầm lấy cọ trang điểm nhẹ nhàng phơn phớt qua gò má Mặc Khuynh Thành.

“Được rồi.” Không bao lâu sau cô ấy đã dừng động tác, nhìn gương mặt ửng hồng xinh xắn của Mặc Khuynh Thành, trong lòng có chút đáng tiếc vì tay nghề của mình không có đất dụng võ, dù sao cũng không có cảm giác thành tựu.

“Cảm ơn chị.” Mặc Khuynh Thành ngắm mình trong gương, từ khi trùng sinh cho tới giờ, cô chưa động tới đồ trang điểm lần nào, cho nên hôm nay đến đây cô cũng không có trang điểm, giờ phút này nhìn gương mặt được trang điểm nhẹ nhàng, làm tăng thêm mấy phần tinh xảo, bớt đi một phần nhợt nhạt.

“Không cần khách khí.” Nếu nói trước kia chỉ biết cô là người đóng phim của Từ Lập thì nay cô ấy lại đặc biệt quý mến cô bé Mặc Khuynh Thành này, lễ phép, hào sảng, không ỷ thế được mấy người Từ Lập chiếu cố mà đắc ý kiêu ngạo, hơn nữa còn có một ánh mắt rất thuần khiết, đen lay láy, rất hấp dẫn người đối diện.

Nếu lúc này Mặc Khuynh Thành biết được suy nghĩ trong đầu Lí Mộng, nhất định sẽ nói: “Chị nghĩ nhiều rồi!”
Bình Luận (0)
Comment