Cưng Chiều Vợ Yêu Phúc Hắc Dễ Thương

Chương 59

Sau khi buổi họp báo ra mắt phim kết thúc, mọi người không hẹn mà gặp cùng ồn ào bình luận, không ngừng thể hiện tình cảm của mình với bộ phim 《 Nghê Quân 》, ai cũng mong chờ bộ phim nhanh chóng công chiếu.

Còn nữa, bảng xếp hạng top search trên weibo cũng ghi danh 《 Nghê Quân 》với tốc độ thăng hạng chóng mặt.

“Các người không tới xem buổi họp báo ra mắt phim hôm nay thật sự là đáng tiếc! Tôi tuyệt đối sẽ không kể cho các người nghe, thật sự là quá phấn khích luôn!”

“Lầu trên, cô có thể đừng khoe khoang lệ liễu thế không, có tin chúng tôi ném đá cho cô ngập đầu không?”

“Tôi này, vốn tính sáng sớm sẽ đến giành mua vé, thế mà vé bán hết nhanh không tưởng luôn! Làm tôi tới sớm vậy mà còn ra về tay không đây!”

“Các người có thể chờ mà, chắc video họp báo cũng sắp được chiếu trên mạng rồi.”

“Nghe mọi người nói thế, trong lòng tôi cũng thấy thoải mái hơn.”

“… Nói đi mà, các người ra oai lâu như vậy thấy vui lắm sao, chẳng lẽ chỉ còn mình tôi là không biết rốt cuộc đã có những gì diễn ra trong cuộc họp báo ư?”

“Lầu trên à, hết sức bình tĩnh nghe tôi nói nhé, ôi trời ơi, họp báo ra mắt phim không chỉ có đạo diễn Từ xuất hiện, còn gặp được cặp đôi ảnh hậu ảnh đế, mà tuyệt vời nhất là sự có mặt của người mới kia, không sai đâu, chính là một người mới, dĩ nhiên cô ấy chính là người giả nam sắm vai Ngọc Diện công tử, ôi mẹ ơi, thế giới quan của tôi cũng sụp đổ luôn rồi!”

“Sao cơ, sao cơ, Ngọc Diện công tử của tôi mà lại là một cô gái đóng ư, vậy thì làm sao diễn đạt được?”

“Đương nhiên diễn được rồi! Phải nói là quá được luôn, xem cái đoạn phim trailer kia thôi mà tim tôi đã bị chàng câu đi mất rồi!”

“Ôi, bỗng nhiên hối hận kinh khủng vì không cướp được vé vào. Đài truyền hình Dâu Tây, lúc nào các người mới chiếu video clip họp báo hôm nay đây, tôi sốt ruột không chịu nổi nữa rồi!”

“Các người hối hận là đúng rồi, mỗi lần đạo diễn Từ tổ chức họp báo ra mắt phim tôi đều đi xem, mà lần này là có ấn tượng sâu sắc nhất, trước tiên chưa nói nội dung phim thế nào, chỉ riêng khúc nhạc phim cuối buổi thôi đã làm tôi say như điếu đổ rồi!”

“Nhạc phim? Là ảnh hậu Thôi Giai Nghi hát phải không, cô ấy hát thật dễ nghe.”

“Không phải cô ấy, là một người mới, chính là người diễn vai Ngọc Diện công tử đó.”

“Là anh ta? Để một người mới hát nhạc phim, lần này đạo diễn Từ cũng quá tùy tiện rồi.”

“Chị chưa từng nghe cô ấy hát nên mới nói vậy thôi, tôi nghe xong còn tưởng cô ấy là một ca sĩ chuyên nghiệp cơ, hơn nữa, tôi nói lại một lần nữa nhé, cô ấy là một nữ sinh.”

“Nữ sinh?! Đừng có đùa, Ngọc Diện công tử rõ ràng là con trai mà.”

“Không cần kinh ngạc như vậy. Con trai thì sao, nữ thần nhà tôi diễn vai nam còn đàn ông hơn.”

“… Nữ thần nhà cô là ai?”

“Nữ thần nhà tôi đi không đổi tên ngồi không đổi họ, chính là Mặc Khuynh Thành.”

**

Sáng sớm ngày thứ hai, Mặc Khuynh Thành đeo túi sách đi học như thường lệ, cô không hề hay biết những chuyện xảy ra trên mạng internet, mà cho dù có biết cũng không có tâm tư nghĩ tới, bởi tình hình trước mắt cũng đủ phiền rồi.

“Bạn học Mặc, mình thích cậu, cậu làm bạn gái mình đi.”

Mặc Khuynh Thành nhìn Lộ Phàm mặt đỏ bừng, không biết lấy dũng khí ở đâu mà chạy đến trước mặt cô thổ lộ, trong tay còn cầm một bó hoa đủ chín mươi chín bông hồng, giống y như lần đó Mặc Dận tặng cô.

Cô nhíu mày, hoàn toàn không tin được một người hay ngại như cậu ta lại thổ lộ với cô trước mặt bao nhiêu người thế này, trừ phi…

Còn chưa suy nghĩ ra điều gì thì suy nghĩ của cô đã bị cắt ngang.

“Bạn học Mặc, mình thật sự rất thích cậu, tớ biết, ở trường Nhất Trung này, sự tồn tại của mình chỉ như thể một hạt cát không có ai chú ý tới. Nhưng tình yêu thì không phân biệt giàu nghèo sang hèn, Mặc Khuynh Thành, cậu có thể cho mình một cơ hội theo đuổi cậu không?”

Mọi người ai mà không muốn hóng hớt chuyện thị phi, túm tụm vây lại xem, thấy Lộ Phàm nói như vậy thì đều rất cảm động, ở một bên ồn ào nói vào.

“Bạn học Mặc, cậu xem Lộ Phàm đã nói như vậy rồi, cậu đồng ý người ta đi!”

“Đúng vậy, bạn học Mặc, Lộ Phàm cũng rất đẹp trai, gia thế so với bạn thì không tốt bằng nhưng cũng không phải là tệ.”

“Mặc Khuynh Thành, cậu không còn nhớ thương Tô Thụy sao?”

Lộ Phàm nghe thấy thế thì nhìn Mặc Khuynh Thành: “Bạn học Mặc, chẳng lẽ cậu còn thích bạn học Tô ư?”

Mặc Khuynh Thành vẫn không đáp lại lời nào, cho dù là với lời tỏ tình của Lộ Phàm hay với những lời khuyên ồn ào của mọi người xung quanh, cô vẫn không thể hiện thái độ gì.

Lộ Phàm thấy cô không nói gì mà vẫn nhìn chằm chằm mình, trong mắt mang theo chút gì đó thâm thúy không phù hợp với độ tuổi, từ từ cong môi nở một nụ cười, không khỏi làm trong lòng cậu ta run lên, có một loại dự cảm xấu.

“Bạn học Lộ, cậu đùa cũng có chút quá rồi đấy.”

Giọng nói nhẹ nhàng, mà làm Lộ Phàm cảm thấy sững sờ, hoảng loạn nói: “Bạn học Mặc, ai lại có thể lấy chuyện tình cảm ra đùa chứ.”

Mặc Khuynh Thành nhìn rõ sự hoảng loạn trong đáy mắt cậu ta, quả nhiên đúng như cô đoán, có điều rốt cuộc chuyện này là do ai bày ra…

“Phải không? Vậy thật xin lỗi, mình không có tình cảm gì với Tô Thụy, cũng không có cảm tình gì với cậu, mình nghĩ bạn học Lộ cũng sẽ không làm chuyện bắt ép trong tình cảm với ai đúng không?”

Lộ Phàm xấu hổ cúi đầu, Mặc Khuynh Thành trước sau đều chặn đứng ý tứ của cậu ta rồi thì cậu ta còn có thể nói gì đây.

“Được rồi…”

“Khuynh Thành, không phải cậu cũng rất thích bạn học Lộ sao, lần trước nhận được thư tình của cậu ta, không phải cậu còn chuẩn bị trả lời rồi còn gì?”

Không biết từ lúc nào, Văn Tư Tư đã đứng giữa đám người, bên cạnh còn có người vừa được nhắc tới, Tô Thụy.

Lộ Phàm nghe vậy thì lập tức bị thu hút!

“Bạn học Mặc, lúc đó cậu thật sự định trả lời cho mình sao? Vậy bây giờ sao cậu lại không chấp nhận lời thổ lộ của mình?”

Một giây kia Mặc Khuynh Thành nhìn thấy Văn Tư Tư đã biết ngay, nhất định chuyện này có liên quan tới cô ta. Trên mặt vẫn nở một nụ cười vô hại: “Tư Tư, sao cậu biết được là mình muốn trả lời?”

Trong mắt Văn Tư Tư mang theo vẻ bất đắc dĩ nói: “Khuynh Thành, cậu quên rồi à, lúc ấy mình đang ở cạnh cậu mà.”

“Thế à? Thật ngại quá, gần đây bận nhiều việc, với một số tình tiết linh tinh không quan trọng thì cũng không nhớ rõ lắm.”

Văn Tư Tư cảm thấy trái tim co rút một cái, sao cô ta có thể không hiểu lời Mặc Khuynh Thành nói nhiều việc là thế nào, hiện giờ trên mạng đang bàn tán ầm ầm, không phải là họp báo của Từ Lập, mà là bài nhạc phim kia, vốn dĩ lúc này cô ta mới là người được chú ý! Đều là cô, là Mặc Khuynh Thành đã cướp đi hết thảy mọi thứ của cô ta!

Nghĩ đến đây cô ta đã tức tím ruột, nhưng ngoài mặt vẫn không thay đổi, còn tỏ ra thông cảm nói: “Mình biết dạo này cậu nhiều việc, hôm qua không phải mới tham gia họp báo ra mắt phim sao, không nhớ rõ cũng không sao, nếu đã có tình chàng ý thiếp thì có cớ gì mà lại không đồng ý?” Bỗng nhiên, cô ta như thể nghĩ đến cái gì mà kinh ngạc che miệng: “Chẳng lẽ Khuynh Thành, cậu là vì nổi tiếng rồi nên…”

Dù lời còn chưa nói hết, nhưng ý tứ trong đó ai mà chưa nghe ra được, nên tất cả đều nhìn về phía Mặc Khuynh Thành bằng ánh mắt phức tạp, không ngờ cô lại là người như vậy.

Mặc Khuynh Thành trực tiếp lờ đi những ánh mắt xung quanh, trên mặt còn hiện lên vẻ nghi hoặc, như thể không hiểu rõ ý tứ của Văn Tư Tư: “Có tình chàng ý thiếp? Ơ, Tư Tư, cậu không biết mình định trả lời để từ chối sao?”

------ Chuyện bên lề ------

Mặc Dận: Lúc trước là thư tình, bây giờ là công khai tỏ tình, thế này là cô vứt tôi ở đâu rồi hả?

An Nhiên: Vứt lên trời rồi! Khi nào được Khuynh Thành xác nhận thân phận cho thì mới tính là chính chủ!

Mặc Dận: Theo ý của cô, vậy cô tạo cho tôi bao nhiêu tình địch như vậy, đến giết quân địch tôi còn không đủ thời gian! Đều là lỗi của cô.

An Nhiên: Sao lại là lỗi của tôi! Nhiều tình địch mới cho thấy ánh mắt cậu tốt, biết nhìn người chứ!

Mặc Dận: Sao lại không phải lỗi của cô! Nếu không phải là cô ném tôi ra nước ngoài, tình địch là cái gì, còn không phải đều bị tôi trực tiếp bóp chết sao!

An Nhiên: Chúng ta là người văn minh, không thể thô bạo như vậy, bình tĩnh, bình tĩnh…

Mặc Dận: Biến đi, vợ còn chưa cướp được, bình tĩnh cái quỷ gì!

An Nhiên: … Tới đây, đổi nam chính được không, người này không biết ai mới là người cầm quyền thực sự!
Bình Luận (0)
Comment