Cưng Chiều Vợ Yêu Phúc Hắc Dễ Thương

Chương 64

Edit: TranGem di3ndan.l3quydon

Sau khi cơn bão đi qua, bầu trời được gột rửa sạch sẽ, mùi cỏ xanh tươi mát bay vào trong phòng, không khí cũng như được tinh lọc.

Cô gái trên giường vẫn an tĩnh ngủ say sưa, chàng trai ngồi trên sofa vẫn không rời mắt khỏi thiên hạ của anh, đầu mày cuối mắt đầy vẻ nhu tình.

“Ưm…”

Mặc Dận khép cuốn sách chưa lật được trang nào trên tay lại, bước nhanh đến trước giường, chờ đợi cô mở mắt.

Mặc Khuynh Thành mông lung mở hai mắt ra, đầu đau dữ dội làm cô không nhớ được cái gì: “Đau đầu quá…”

“Cục cưng, đau đầu? Anh cả xoa bóp cho em.” Nói xong, anh lập tức vươn đôi tay thon dài với các khớp xương rõ ràng tới đặt hai bên huyệt thái dương Mặc Khuynh Thành.

Dùng lực không nhẹ không mạnh nhẹ nhàng ấn đầu cho Mặc Khuynh Thành vừa mới tỉnh ngủ cũng thấy dễ chịu đến muốn ngủ tiếp luôn, nhưng một câu của Mặc Dận đã khiến cô bừng tỉnh như sáo.

“Cục cưng, tối qua em làm sao thế?”

Giọng điệu bình tĩnh tĩnh lại làm cho Mặc Khuynh Thành như thể con mèo bị giẫm phải đuôi, thất kinh đứng bật dậy, sau đó…

“Rầm.”

“A…”

Mặc Khuynh Thành ôm đầu, hay rồi, lần này nhất định sẽ bị xưng lên một cục, Mặc Dận chết tiệt!

Mặc Dận thấy vậy, nghe thấy tiếng cộc đầu kia cũng biết là rất đau, đang định đưa tay xoa giúp cô lại bị cô tránh thoát.

“Cục cưng, để anh xoa xoa giúp em.”

“Không cần!”

“Ngoan, xoa xoa rồi sẽ không còn đau nữa.”

“Không cần anh xoa!”

“Để anh bôi thuốc cho em, ngoan nào.”

“Anh biến sang một bên đi, em không cần!”

“Không biến được, nếu không ai sẽ chăm sóc em?”

“Mặc Dận, có tin em đá cho anh một cái để anh biến đi không!”

“Cục cưng, đây là đang chán ghét anh à?”

“Đúng đúng đúng, em ghét anh!”

“Thật sự ghét anh như vậy ư…” Tiếng Mặc Dận đột nhiên nhỏ dần, mi mắt cũng cụp xuống, khóe miệng trễ xuống như mếu máo, thể hiện đúng dáng vẻ “bị vứt bỏ” đầy đáng thương.

Mặc Khuynh Thành thấy Mặc Dận như vậy thì hơi bất ngờ, đau khổ thế cơ à?

“Mặc Dận?”

“Anh cả?”

“Mặc Dận Dận?”

“Dận…”

“Ơi.” Có tiếng đáp nhỏ, khiến Mặc Khuynh Thành thở phào một hơi.

Nhưng cô không biết rằng, khi Mặc Dận nghe thấy một tiếng “Dận” kia, cả người đều thấy tê dại, như thể bị tiêm thuốc phiện, nghe mà nghiện luôn.

“Cục cưng, gọi lại đi.”

“Hửm?” Mặc Khuynh Thành nghi hoặc nhìn anh, gọi cái gì? Gọi em gái anh?

“Em gái anh.” Lời vừa thốt ra cô vội bụm tay che miệng lại, hỏng rồi, mới nghĩ trong lòng mà thế nào đã bật ra tiếng rồi.

“Cục cưng, có phải em bị ngốc rồi không, em gái anh không phải là em sao? Anh bảo em gọi anh, không phải gọi em.” Mặc Dận bật cười nhìn dáng vẻ ngơ ngác của Mặc Khuynh Thành, thật đáng yêu, sau này có khi lại nghiện trêu đùa với cô mất thôi.

“Gọi anh làm cái gì! Tên anh còn không hay bằng tên em!”

“Được rồi, là tên em dễ nghe, có điều nghe em gọi tên anh có cảm giác rất vui, cục cưng, gọi lại tên anh đi.” Mặc Dận chớp mắt, dáng vẻ mong chờ, nhìn đáng yêu như chó Samoyed*.

*Chó Samoyed: Samoyed là một giống chó săn có nguồn gốc từ vùng Siberia, đây là giống chó có bộ lông trắng tinh như tuyết cùng tính cách mang nhiều đặc điểm của chó sói là những đặc trưng nổi bật của giống chó này. – Theo đại thúc Gúc Gồ, các mị có thể lên mạng tìm ảnh hen. 

Mình cũng không hiểu sao bà tác giả lại so sánh thế, chắc do bả thích giống chó này chăng? – TranGem di3ndan.l3quydon.

Mặc Khuynh Thành nuốt nước miếng “Ực” một cái, trừng mắt nhìn anh, chết tiệt, mới sáng sớm đã quyến rũ cô, không biết quyến rũ người khác là có tội à! Nhưng không biết nghĩ thế nào vẫn ngoan ngoãn gọi một tiếng: “Anh cả.”

“Cục cưng, không đúng, gọi lại.”

“Mặc Dận Dận?” Mặc Khuynh Thành cẩn thận dò hỏi, không thể nào, anh lại có loại khẩu vị nặng vậy à?

“Không đúng!” Mặc Dận nghe cách gọi này đã nổi hết cả da gà, lập tức nói.

“Dận?”

Lời này vừa nói ra, cả Mặc Khuynh Thành và Mặc Dận đều có chút khẩn trương.

“Ừ.”

Mặc Khynh Thành nhìn Mặc Dận ngây người, khóe miệng từ từ cong lên cười càng lúc càng lớn, thậm chí còn có chiều hướng… Cười ngây ngô.

“Khụ khụ khụ.” Cơn khó chịu ở cổ họng khiến cô ho khan mấy tiếng.

Mặc Dận vội thu lại vẻ tươi cười, lo lắng hỏi: “Tối qua nên đánh thức em dậy uống canh gừng mới đúng, em dậy rửa mặt trước đi, anh xuống làm đồ ăn sáng cho em.”

“Vâng.” Nói một tiếng thôi mà Mặc Khuynh Thành cũng thấy đau như có con dao cứa vào cổ.

***

“Đùng đùng đùng.”

Mặc Khuynh Thành vừa xuống nhà đã nghe thấy những tiếng động lớn từ trong bếp vọng ra.

“Anh cả, anh đang làm gì đấy?”

“Cục cưng, em uống hết cái này đi đã.” Mặc Dận bưng bát canh gừng đi từ phòng bếp ra, mùi hương nồng đặc công lên khiến Mặc Khuynh Thành nhíu chặt hai hàng lông mày đến mức có thể kẹp chết một con ruồi.

“Không thể không uống, cái này tốt cho cơ thể.”

Lời Mặc Dận đã cắt đứt đường lui của Mặc Khuynh Thành, chỉ có thể kiên nhẫn uống hết bát canh gừng.

“Cay quá, ưm…” Mặc Khuynh Thành cảm nhận được viên đường phèn trong miệng, bèn thưởng cho Mặc Khuynh Thành một ánh mắt “Coi như anh thức thời.”

Mặc Dận buồn cười nhìn chuyển biến của Mặc Khuynh Thành, tốt rồi…

Ăn xong bữa sáng, Mặc Khuynh Thành mới nhớ ra hôm nay phải đi học: “Anh cả, em bị muộn rồi!”

“Anh xin nghỉ cho em rồi.”

“A, vậy được rồi.” Mặc Khuynh Thành lại ngồi xuống ghế, lấy di động ra nhắn tin.

An An: Khuynh Thành, sao tối qua cậu không gửi tin nhắn cho mình, dọa chết mình rồi!

Khuynh Thành: Tối qua về nhà cái là ngủ ngay, ngại quá.

An An: Cậu về nhà bình an là được rồi, đúng rồi, mình nghe lão Ban nói cậu xin phép nghỉ học? Hôm qua về bị cảm lạnh à?”

Khuynh Thành: Ừ, hơi cảm chút, sáng nay dậy muộn nên anh cả xin phép cho mình.

An An: Thật là sướng, mình cũng muốn xin phép nghỉ.

Tiểu Bảo: Lê An An, vào lớp rồi cậu còn dùng điện thoại.

An An: Tống Tiểu Bảo! Nếu cậu không dùng điện thoại làm sao biết mình dùng điện thoại!

Nhạc Thiên: Bởi vì lão Ban gọi tên cậu.

“Phốc.” Mặc Khuynh Thành không cần nghĩ cũng biết Lê An An bị bắt rồi.

“Cười cái gì thế?”

“Anh cả, An An dùng di động bị phát hiện.”

Nụ cười ngọt ngào của Mặc Khuynh Thành khiến Mặc Dận có chút chói mắt, nhưng lại nhíu mày: “Em không gọi anh là Dận nữa à?”

“…” Mặc Khuynh Thành hóa đá trên ghế, cười gượng gạo.

“Cục cưng, gọi anh là gì?”

“…Anh cả.”

“Hửm?”

“Dận.” Đừng trách cô không có cốt khí, một tiếng “Hửm?” kia của Mặc Dận thật sự dọa chết cô rồi, người ta nói: Cốt khí đáng quý, sinh mệnh còn quý hơn!

“Ngoan, lát anh đưa em đi dạo.”

“…”

Đây gọi là đánh một cái tát lại cho một quả táo ngọt* ư!

*Đánh một cái tát lại cho một quả táo ngọt: Tương tự như câu “vừa đánh vừa xoa” của Việt Nam.
Bình Luận (0)
Comment