Cưng Chiều Vợ Yêu Phúc Hắc Dễ Thương

Chương 87

Edit: windy

Tốc độ truyền bá của internet luôn làm mọi người kinh ngạc.

Giống như lúc này, trên internet điên cuồng nổi tin Mặc Khuynh Thành “Vĩ đại.”

“Công tử V5! Công tử thật lợi hại!”

“Công tử công tử, có phải người không có nhiều thời gian để chụp diễn phải không?”

“Còn mong đợi bộ tác phẩm tiếp theo của công tử!”

“Thật ra thì tôi mong chờ công tử có thể ra đĩa nhạc hơn, ca khúc <Y Nhân nguyện> công tử hát kia thật là hay!”

“Tôi cũng vậy, công tử có thể phát triển toàn bộ phương diện, thật là đa tài đa nghệ!”

“Cái gì công tử hay không công tử, chính là một thiếu nữ thiếu niên, diễn được kêu là giỏi? Các người là không thấy tốt hơn đi!”

“Lầu trên là Hắc Tử rồi, không ăn được bồ đào thì nói bồ đào xanh, công tử chúng tôi rất tốt, chỉ có người thật lòng mới có thể phát hiện được, loại người chưa từng xem công tử diễn và ca hát, chắc chắn sẽ không hiểu!”

“Không sai, chúng tôi chưa từng có yêu cầu tất cả mọi người đều thích công tử như chúng tôi, thích công tử, pháp luật cho các người quyền tự do ngôn luận, cũng định cho tội các người nói xấu!”

Trong phòng tối, Đường Đan nhìn chỉ vì một cái bình luận của mình lại phát hiện ra nhiều người hâm mộ Mặc Khuynh Thành như vậy, ghen tỵ tràn ngập cả đầu óc, vừa mới muốn bình luận tiếp, màn hình máy tính lại đột nhiên tối lại.

“Đáng chết, đáng chết! Cái máy tính rách nát, mau sáng lên cho tao!”

“Bịch, bịch.”

Tiếng Đường Đan đập máy tính quấy rầy cha Đường vừa mới về nhà.

Đường Cương có chút không vui, mở cửa, hỏi: “Đan Đan, con làm sao vậy?”

Đường Đan nhìn thấy bóng dáng quen thuộc, lo lắng cả ngày cuối cùng hóa thành nước mắt.

“Cha!”

Đường Cương vừa nhìn con gái nhào vào trong ngực, cảm nhận vạt áo ướt át, không vui ban đầu hầu như không còn, lo lắng hỏi: “Đan Đan, con làm sao vậy, có phải ở trường có người bắt nạt con không?”

“Cha, cha...”

Đường Đan không trả lời vấn đề của ông, chẳng qua là càng không ngừng khóc, khóc không ngừng, giống như đang phát tiết sợ hãi trong lòng ra, cô sợ, cô sợ Mặc Khuynh Thành hỏi ra được gì đó, sợ Mặc gia sau khi biết chuyện sẽ không buông tha cho mình, càng sợ, nhận được đơn triệu tập của tòa án.

“Đan Đan, ngoan, có cha ở đây, cha sẽ không để cho con chịu ấm ức.” Trong mắt Đường Cương thoáng hiện vẻ tàn nhẫn.

Đường Đan vừa khóc vừa lắc đầu, cô không biết nên nói như thế nào, chỉ có thể nắm chặt vạt áo của Đường Cương.

Một đêm này, có người trắng đêm chưa ngủ, cũng có người ngủ đến yên bình.

Mười giờ sáng ngày thứ hai.

“Dận nhi, cục cưng còn đang ngủ sao?” Lan Tuyết Mai uống cháo trong chén, nhìn chỗ trống bên cạnh Mặc Dận.

“Vâng, để cho em ấy ngủ nhiều một chút.”

Lan Tuyết Mai nghe được như vậy, mang theo chút đùa giỡn, “Dận nhi, con cưng chiều cục cưng như vậy, cẩn thận sau này không ai cần con bé.”

Mặc Dận bình tĩnh trả lời một câu, “Không sao, con cần em ấy.”

Lan Tuyết Mai ế một tiếng, nhìn Mặc Dận không thú vị ở đối diện. Ai, đừng tưởng bà không biết trong lòng tiểu tử thối này đang vui vẻ.

“Đát, đát, đát.”

Lan Tuyết Mai nghe được âm thanh, ngẩng đầu nhìn về phía cầu thang, chỉ thấy Mặc Khuynh Thành mặc áo ngủ viền hoa, tóc có chút xốc xếch, cặp mắt sương mù hiện lên rõ ràng cô vẫn chưa tỉnh hẳn.

“Cục cưng, con tỉnh rồi.”

“Mẹ, Dận, chào buổi sáng.”

“Chào cục cưng.”

“Cục cưng chào.”

Mặc Dận đứng dậy, đưa tay sửa lại tóc cho Mặc Khuynh Thành, “Cục cưng, em lên thay quần áo trước đi, ăn điểm tâm lát anh bưng lên cho.”

“Không cần, Dận, em muốn ăn cùng mọi người.”

“Được.”

Lan Tuyết Mai nhìn dáng vẻ hai người tương thân tương ái, có chút phức tạp. Không phải bà không nghe thấy lời của cục cưng, không còn là anh cả, tiến bộ như vậy bà nên vui vẻ mới đúng, nhưng mà, cục cưng mà nuôi lớn như vậy, chẳng lẽ cứ như vậy để Mặc Dận lừa vào túi sao?

Chỉ là, bà vẫn không có định phá đi bầu không khí này, đợi sau khi Mặc Khuynh Thành đi lên lầu, bà mới nói: “Dận nhi, cục cưng còn nhỏ.”

“Mẹ, con biết.”

Lan Tuyết Mai nhìn trên mặt anh không đau khổ cũng không vui vẻ, đâu còn có vẻ mặt vui vẻ trước Mặc Khuynh Thành, thật là, sự đãi ngộ khác biệt mà!

“Con trai, cười với mẹ một cái.”

Đột nhiên thay đổi, khiến cho Mặc Dận có chút kinh ngạc, nhưng vẫn nói: “Không muốn.”

“Cười một cái đi, giống như ở trước mặt cục cưng vậy.”

“Không.”

“Mặc Dận, con có còn là con mẹ không?’

Mặc Dận ngẩng đầu lên không nói lời nào, trong mắt lại tràn đầy ý “Mẹ thật là trẻ con!”

Lan Tuyết Mai trực tiếp nhụt chí, con trai nuôi hơn hai mươi năm, thành bạch nhãn lang!

Ăn xong điểm tâm, Mặc Dận liền lôi kéo Mặc Khuynh Thành ra cửa.

Trên xe.

“Dận, mẹ làm sao vậy?” Mặc Khuynh Thành đến bây giờ còn không quên được, trước khi ra cửa cả người Lan Tuyết Mai phát ra oán khí.

“Thời mãn kinh.” Mặc Dận tùy ý tìm một cái lý do.

“...”

Mặc Khuynh Thành há miệng, trong lòng không khỏi mặc niệm cho Lan Tuyết Mai.

Đột nhiên, xe ngừng lại, “Dận, anh muốn mua nhà?”

Mặc Dận mở cửa xe, kéo cô xuống, “Cứ cho là vậy đi.”

Cho là vậy?

Không kịp nghĩ nhiều, liền bị một vị nhân viên trẻ tuổi tiếp đãi.

“Chào tiên sinh chào tiểu thư, xin hỏi hai vị cần gì?”

“Gọi Lưu Tòng ra đây.”

Nhân viên kia sửng sốt, tìm quản lý?

“Xin chờ một chút.”

Một lát sau, âm thanh không nhịn được truyền ra, “Đây đây, ai tới tìm tôi vậy!”

Ban đầu nhìn thấy Mặc Dận, sửng sốt một giây, vui mừng nói: “Là Mặc tiên sinh sao, ngọn gió nào thổi ngài đến đây vậy.”

“Lưu Tòng, tôi tới mua nhà.”

“Cần tôi đề cử không?”

“Không cần, tôi nhìn trúng tầng mười sáu của tòa Phong Thụy.”

“A!”

Mặc Khuynh Thành kinh ngạc nhìn Mặc Dận, “Dận...”

Mặc Dận quay đầu nhìn về phía cô, cười nói: “Không phải là em muốn mở công ty sao?”

“Nhưng mà không cần mua nha.”

“Anh biết, nhưng mà anh còn không thiếu chút tiền này.”

Ngụ ý chính là, anh không thiếu tiền!

---

An Nhiên: Buổi chiều tôi chơi một trò chơi.

Mặc Dận: À

An Nhiên: Trò chơi đó gọi là The Bezier Game

Mặc Dận: Sau đó?

An Nhiên: Sau đó tôi dùng cả buổi chiều dùng bút máy không ngừng vẽ phác thảo, phác thảo...

Mặc Dận: Cho nên cô không gõ chữ.

An Nhiên: Đúng...

Mặc Dận: Sau đó cô lưu bản thảo.

An Nhiên: Đúng...

Mặc Dận: Như vậy cô có thể vào nhà của Tiểu Hắc.

An Nhiên: ... 55555, tôi không muốn đâu, để tôi đi ra ngoài đi!


Bình Luận (0)
Comment