Cưng Chiều Vợ Yêu Phúc Hắc Dễ Thương

Chương 97

Edit: windy

Một năm sau, sân bay quốc tế Đế Đô.

“Chuyến bay quốc tế AM03 đã hạ cánh, nhiệt độ bên ngoài là 21 độ C, mời hành khách ra nơi nhận hành lý để nhận hành lý. Hành khách cần chuyển máy bay đến những nơi khác mời đến quầy làm thủ tục, cảm ơn đã đồng hành, tạm biệt hẹn gặp lại lần sau.”

“Đát đát đát.”

Mọi người ở sân chờ nhìn người đi từ bên trong ra, trong mắt hiện lên vẻ tươi đẹp.

“Cô gái kia là ai, thật là xinh đẹp.”

“Đúng vậy, nhưng lại hơi lạnh lùng, cảm giác không dễ sống chung.”

“Anh thì biết cái gì, băng sơn mỹ nhân, chinh phục được mới thú vị đó!”

“Ai, Quảng Thí, cậu xem, có người đẹp kìa!”

Người bị gọi là Quảng Thí vẻ mặt chế giễu cười một tiếng, “Thân Toàn, xinh đẹp sao có thể đẹp bằng chị gái tôi được?”

Thân Toàn vội vàng nói: “Quảng Thí, đúng là thế, nhưng người này tuyệt đối đẹp hơn Quảng Y Tả rất nhiều.”

Quảng Thí vừa nghe xong, cũng hứng thú, “Có thật sự xinh như vậy sao? Thân Toàn tôi cho cậu biết, nếu là cậu dám lừa tôi, xem tôi có đem đầu cậu...”

Quảng Thí đột nhiên không nói nữa, nhìn tới người sắp chạm mặt, lần đầu tiên anh ta cảm thấy lồng ngực không kiềm chế được mà đập rất nhanh.

Thân Toàn thấy phản ứng của anh ta như vậy, đắc ý nói: “Quảng Thí, thế nào, đây là một mỹ nhân chứ.”

Chỉ thấy người đó mặc áo da bó sát màu đen, đem toàn bộ vóc người hoàn mỹ của cô ấy phô bày ở trước mặt mọi người, mái tóc đen nhánh buộc ở phía sau ót, trên sống mũi đeo một cặp kính ngăn lại ánh mắt của cô, nhưng mà đôi lông mày dài mảnh, với đôi môi lóe sáng, cho dù không nhìn thấy đôi mắt, cũng là vô cùng xinh đẹp.

“Đẹp, quá đẹp! Thân Toàn, trở về tôi tuyệt đối sẽ thưởng cho cậu!”

Nói xong, Quảng Thí sửa sang lại vạt áo, tự nhận là mình đẹp trai rồi đi lên trước.

“Người đẹp, không biết tôi có vinh hạnh biết được tên của cô không?”

“Tránh ra.”

Âm thanh trong trẻo lạnh lùng phát ra từ đôi môi đỏ tươi kia.

Quảng Thí nghe được tiếng của cô, nhất thời có chút lâng lâng, giọng nói của cô thật dễ nghe, trong trẻo lạnh lùng giống như tuyết trên núi Tuyết Liên, lại lanh lảnh như tiếng chim Hoàng Oanh, xinh đẹp như vậy, nếu là có thể thưởng thức, nghĩ đến cũng làm cho người ta phấn chấn.

Thân Toàn âm thầm kéo kéo anh ta, người đẹp cũng đã từ chối rồi, sao vẫn còn đứng đây, nhanh đi thôi!

Quảng Thí bị anh ta phá hư mộng đẹp, không vui trợn mắt nhìn anh ta một cái, sau đó nở ra nụ cười hoàn mỹ, lại không thấy bóng dáng của người đẹp đâu nữa.

“Chuyện gì xảy ra vậy, người đẹp của tôi đâu!”

Thân Toàn chỉ về hướng cửa ra vào sân bay, “Đó, người ở bên đó.”

Quảng Thí chạy chậm tới bên cạnh Mặc Khuynh Thành, ngăn cản đường đi của cô.

“Người đẹp, tôi thành thật muốn hỏi, cô không muốn nói thì thôi, nếu không tôi tiễn cô một đoạn đường được không?”

Anh chỉ về phía BMW X5 dừng ở ven đường, cười đắc ý, anh cũng không tin, có người có thể cưỡng lại được hấp dẫn của xe sịn.

Đáng tiếc Mặc Khuynh Thành bị kính mắt ngăn trở ánh mắt nhìn cũng không thèm nhìn một cái, vừa đi về phía bên trái.

Quảng Thí lớn như vậy đâu chịu nổi bị coi thường, sau đó vừa nghĩ, muốn thu hút sao? Nếu quả thật như vậy, anh thật muốn nói một câu, cô thành công gợi lên lòng hứng thú của anh rồi.

Anh vội vàng đuổi theo Mặc Khuynh Thành, nói tiếp: “Người đẹp, cô đừng đi vội, tôi tên là Quảng Thí, cô có thể gọi tôi là Thí, nói thật, tôi đối với cô vừa gặp đã yêu, mặc dù cô không có nói cho tôi biết tên cô là gì, nhưng mà tôi tin tưởng trời cao nhất định sẽ làm cho chúng ta gặp nhau lần nữa, vậy sao cô không nói cho tôi biết...”

Mặc Dận tựa người bên cạnh xe Porsche, lúc nhìn Mặc Khuynh Thành, ánh mắt liền sáng lên, nhưng khi thấy Quảng Thí vẫn đi theo cô, trong mắt thoáng qua một chút thâm trầm.

Anh đi lên trước, nhận lấy valy hành lý, sau đó kéo Mặc Khuynh Thành vào trong ngực.

Trong mắt Mặc Khuynh Thành thoáng quan một chút nhớ nhung, ôm chặt lấy thắt lưng cường tráng của anh, tựa đầu vào bờ vai của anh, ngửi mùi hương quen thuộc kia, trái tim trôi nổi không biết đường trở về.

Quảng Thí vốn là nhìn người đàn ông đột nhiên nhúng tay vào, trong mắt hiện lên vẻ tức giận, sau đó lại nhìn Mặc Dận sâu hơn, càng thêm ghen tỵ, sau đó anh ta thấy người này đem người phụ nữ mình nhìn trúng ôm vào lòng.

Không thể nhịn được nữa, cần gì phải nhịn nữa!

“Này! Anh là ai, mỹ nữ này là tôi gặp trước, tại sao anh có thể nhúng tay vào, còn không nhanh cút đi!”

Mặc Dận giống như nhìn Quảng Thí giống như nhìn trẻ con, ánh mắt không mang theo chút cảm xúc nào bắn về phía anh ta, hỏi: “Anh là ai?”

Quảng Thí không tin nổi nhìn về phía anh, lấy tay chỉ chỉ về phía mình, “Anh không biết tôi là ai?” Sau đó giọng nói giễu cợt nói, “Anh là người Đế Đô? Không phải là trong vòng đi, xem cách ăn mặc của anh, đều là hàng hiệu không nổi, còn muốn tới quyến rũ mỹ nữ? Nhưng mà Porsche bên kia không tệ nha, thuê hả, hơn một ngày chứ?”

“Ha ha.”

Mặc Khuynh Thành không nhịn được buồn cười, tay bám lên tay của anh, khổ não nói: “Dận, thì ra Porsche của anh là thuê sao, vậy cũng được sao.”

Mặc Dận không bỏ qua giảo hoạt dưới đáy mắt cô, đưa tay nhéo mũi cô, nói: “Khỏe nghịch.”

Mặc Khuynh Thành lè lưỡi, đầu tựa lên bả vai của anh.

Quảng Thí ban đầu đắm chìm trong nụ cười của cô, thì ra băng sơn mỹ nhân không phải là không cười, cô cười lên trông thật là đẹp, mắt hạnh hơi cong, khóe miệng cong lên, làm cho anh ta cảm thấy, cho dù cô muốn cái gì, chỉ cần cô vui vẻ, toàn bộ đều là đáng giá.

Nhưng mà một khắc sau, lại thấy mỹ nhân thân mật với Mặc Dận, một ngọn lửa trong lòng liền xông lên.

“Mỹ nữ, cô ngàn vạn lần đừng để anh ta lừa gạt, anh ta chính là một gã lừa đảo!”Sau đó quát lên với Mặc Dận: “Anh cái gã lừa gạt này, thức thời thì mau rời khỏi cô ấy đi, đừng làm trễ nãi thanh xuân của cô ấy, anh bồi thường nổi sao!”

Khóe miệng Mặc Khuynh Thành giương lên, hai mắt chăm chăm nhìn Quảng Thí, đáng tiếc câu nói của cô lại khiến cho anh ta rơi thẳng xuống Địa Ngục.

“Tôi thì thích anh ấy.”

Phản ứng của ba người không giống nhau.

Mặc Dận khó nén được vui mừng trong lòng.

Cục cưng nói thích anh? Nói thích anh! Nói thích anh!

Hiện tại anh rất muốn ngửa mặt lên trời hét to, nói cho toàn bộ thế giới biết, Mặc Khuynh Thành thích anh!

Thân Toàn có chút tiếc nuối, mỹ nữ cũng đã có đối tượng, còn dư lại tất cả đều là khủng long, sau này tìm đối tượng càng khó khăn hơn.

Quảng Thí cảm thấy đỉnh đầu có một làn khói xanh bốc lên, lửa trong mắt chợt bùng lên, lần đầu tiên anh ta thấy Mặc Khuynh Thành, đã nghĩ cô nhất định phải thuộc về mình, người phụ nữ của mình lại ở chung một chỗ với người đàn ông khác, đơn giản chính là không thể nhẫn nhịn được!

“Tại sao cô có thể để tôi đội nón xanh, cô bảo tôi để mặt mũi ở đâu! Huống hồ người đàn ông này có gì tốt! Bộ dạng cũng không đẹp trai như tôi, không nhiều tiền như tôi, tiểu tử nghèo không có gì cả, rốt cuộc cô coi trọng cái gì của anh ta?”

Mặc Khuynh Thành nhìn bộ dáng ngu ngốc của anh ta, “Cái người này là ai, tôi biết anh sao, anh tự luyến nghĩ thành nón xanh, cũng phải nghĩ xem nó có nguyện ý ở trên đầu anh hay không chứ!”

Cô không muốn nhiều lời cùng với Quảng Thí, trực tiếp lôi kéo Mặc Dận rời đi.

Quảng Thí nhìn Porsche Mercedes-Benz đi khỏi, giận đến mức mắng to tại chỗ.

“Hai người đợi đấy, lão tử tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho hai người!” 

Thân Toàn khuyên anh ta, “Quảng Thí, bỏ đi, mỹ nữ có đối tượng rồi cũng là chuyện không có cách nào khác.”

Quảng Thí đẩy anh ra, gương mặt hậm hực, “Bỏ qua là thế nào! Người phụ nữ tôi coi trọng, cho dù cô ta có người mình thích rồi, cũng chỉ có thể là tôi!”

“Nhưng mà chúng ta cũng không biết họ là ai.”

Quảng Thí cười xùy một cái, “Sợ cái gì, chỉ cần biết rằng lớn lên ở đây, cho dù bọn họ chạy đến chân trời góc bể, tôi cũng có thể tìm ra.”

“Em phải tìm được cái gì?” Quảng Y đẩy valy thướt tha từ sân bay đi ra.

“Chị!”

Quảng Thí thấy cô ấy, tâm tình ban đầu tốt hơn rất nhiều, cười nói: “Chị, cuối cùng cũng đến nha, em chờ chị lâu lắm rồi.”

“Chị Quảng Y.”

Quảng Y cười lên tiếng chào hỏi, sau đó nói: “ Hôm nay máy bay trễ giờ, chỉ là chị vừa mới nghe được là em nói tìm người gì đó, thế nào, em lại coi trọng cô nào rồi?”

Quảng Thí nói sạo: “Chị, em có thể coi trọng cô nào được, người đẹp nhất ở đây chính là chị gái của em rồi.”

Lời ca ngợi người nào chả muốn nghe, nhưng Quảng Y hiểu rõ em trai của mình, nếu là ngày thường, cho dù máy bay có trễ giờ bao lâu, anh cũng sẽ đứng ở bên trong chờ.

“Em nghĩ chị em là người ngốc sao? Nói đi, lần này nhìn trúng cô gái nhà ai rồi?”

Vừa nhắc tới cái này Quảng Thí liền tức giận, “Nhìn trúng thì có ích gì, cô ta có bạn trai rồi.”

Quảng Y không sao cả nói: “Cho dù kết hôn rồi thì sao..., đây mới chỉ là người yêu, em tức cái gì.”

Quảng Thí vừa nghe xong, lửa giận cũng không còn, “Đúng a, chính là như vậy, chờ hấp dẫn tới tay, mới dạy dỗ thật cẩn thận.”

Bên này, Mặc Dận cùng Mặc Khuynh Thành đều không nói lời nào, bên trong xe an tĩnh tỏa ra hơi thở ấm áp.

“Anh...”

“Em...”

Hai người liếc mắt nhìn nhau, trăm miệng một lời: “Em/ Anh nói trước đi.”

Hai người cười một tiếng, Mặc Khuynh Thành mở miệng nói: “Dận, anh nói trước đi.”

Mặc Dận há miệng, nhưng không biết nói gì, cuối cùng, thiên ngôn vạn chữ biến thành mười chữ, “Cục cưng, một năm này, em có khỏe không?”

Mặc Khuynh Thành giống như nghĩ đến điều gì đó, ánh mắt có chút thâm thúy, nói: “Rất tốt.”

Phải không?

Mặc Dận không có tiếp tục hỏi thăm nữa.

Bên trong xe lại yên tĩnh không một tiếng động.

Mặc Khuynh Thành nhìn ra bên ngoài xe, một năm này, là một năm dài nhất cô từng trải qua.

Mật thất tối om, rừng mưa nhiệt đới nguy hiểm bốn phía, bạn bè giao phó tín nhiệm...

Hết thảy, ở một khắc mình ngồi lên máy bay, liền giống như chưa bao giờ xuất hiện, hầu như biến mất không còn gì...

Mặc Dận đưa cô trở về Mặc gia ở núi Ngọc Tuyền, qua một năm, cây cối trên núi Ngọc Tuyền vẫn xanh um tươi tốt như vậy, thật là vật còn người mất.

Trước cửa nhà Mặc gia, một đám người đang đứng đó.

“Ông già, sao cục cưng còn chưa về tới?”

Mạc Thúy Tư lo lắng nhìn trên đường không có một chiếc xe nào, cháu gái bảo bối của bà, một năm rồi không gặp, cũng không biết con bé có chăm sóc tốt cho mình không.

“Bà già, bà im miệng trước đi, làm cho tôi cũng thấy phiền lòng.”

Mặc Ngật gõ gõ gậy trên tay xuống mặt đất, trên mặt đều là không nhịn được.

Mạc Thúy Tư vừa nghe được, tức giận chỉ vào ông, “Được, bây giờ ông còn tức giận với tôi, vậy chúng ta ly hôn!”

“Ly hôn liền ly hôn, ngày mai chúng ta tới cục dân chính!”

Mặc Tuyển Thần đầu đầy hắc tuyến, hai người này đã bao nhiêu tuổi rồi, nháo lên cứ như trẻ con, cũng không nghĩ tới thật sự tới cục dân chính, sẽ làm cho bao nhiêu người cười đến rụng răng.

“Cha mẹ, hai người cũng đừng làm loạn thêm nữa.”

“Tiểu tử thối, chúng ta sao lại làm loạn được.” Mặc Ngật hừ một tiếng.

Lan Tuyết Mai nói: “Cha mẹ, chẳng lẽ hôm nay cục cưng trở lại, ngày mai hai người liền ly hôn, đây không phải là nói con bé là sao chổi sao?”

Mạc Thúy Tư vừa nghe xong, vội vàng nói: “Phi phi phi, con nói mê sảng cái gì đấy, cháu gái của mẹ là phúc tinh!”

“Đúng vậy, ai dám nói cháu gái bảo bối của ta là sao chổi, lão tử bắn chết hắn ta!”

Mặc Giác xùy một cái, thì thầm một tiếng: “Thế mà nói giờ xã hội pháp chế.”

“Bốp.”

“Mặc Giác, con ở chỗ này thầm thì cái gì đấy?”

Mặc Giác nhìn ánh mắt của Mặc Tuyển Thần, nhịn đau trên đầu, lập tức đứng thẳng lưng lên.

“Con đang nói không biết em gái có ốm đi không.”

Tiếng của anh vừa dứt, trên mặt cũng xuất hiện một thoáng tưởng niệm.

Mặc Khuynh Thành chưa từng xa nhà, sau khi trải qua chuyện kia, dứt khoát lựa chọn làm một người rời xa quê hương.

Ban đầu là đi không nói lời nào, có biết bọn họ rất lo lắng không. Nhưng bọn họ lại không thể tìm ra được, chỉ có thể liều mạng chờ đợi, chờ đợi lúc cô trở lại, nói cho cô biết, vòng tay của bọn họ đã càng mạnh hơn, sẽ ngăn trở cuồng phong bạo vũ cho cô

“Tích tích.”

“Hai đứa trở lại!”

Mạc Thúy Tư đỡ Mặc Ngật bước nhanh lên trước, đi được một thước thì dừng lại.

“Lạch cạch.”

Cửa xe mở ra, đôi chân đi giày cao gót đen đưa ra ngoài.

Mọi người nín thở, thời gian giống như chậm đi một nhịp, Mặc Khuynh Thành chậm rãi bước ra ngoài, ngẩng đầu lên, cười nói: “Con đã trở về rồi.”

“Oanh.”

Mặc Ngật chống đỡ để mình không bị ngã xuống, khóe mắt ươn ướt, vui mừng nói: “Trở về là tốt rồi, trở về là tốt rồi...”

Khóe mắt Mặc Khuynh Thành có chút ướt át, cô nhanh chóng nhào vào trong ngực của Mặc Ngật, giống như khi còn bé vậy, cọ cọ bờ vai của ông, nhỏ giọng nói: “Ông nội, con rất nhớ ông.”

“Con thật không có lương tâm, con cũng không nhớ bà nội sao?”

Mặc Khuynh Thành ngẩng đầu lên, dang tay ôm Mạc Thúy Tư vào trong ngực, nói: “Con cũng nhớ bà nội mà.”

Mặc Tuyển Thần ôm Lan Tuyết Mai, thấy hình ảnh ấm áp này, cũng bèn nhìn nhau cười.

Vào Mặc gia, Mặc Ngật nói thẳng: “Ăn cơm.”

Bác Phúc quản gia dẫn người mang theo thức ăn lần lượt đặt ở trên bàn ăn.

Mặc Khuynh Thành nhìn từng thứ một, trong lòng liền thấy ấm áp, những thứ này đều là những món cô thích ăn nha.

Mặc Ngật và Mạc Thúy Tư vẫn trước sau như một gắp rất nhiều thức ăn cho cô, cuối cùng vẫn như cũ bị Mặc Dận xử lý một nửa.

Một năm, mọi người giống như có thay đổi, lại giống như không có gì thay đổi cả.

Sau khi ăn xong, mọi người cũng không có hỏi thăm một năm qua Mặc Khuynh Thành trải qua những gì, trực tiếp đuổi cô vào phòng nghỉ ngơi.

Đợi khi nghe đến tiếng đóng cửa phòng, nụ cười trên mặt mọi người mới dần dần thu lại.

Mặc Giác đầu tiên không chịu nổi không khí như vậy, “Sao mọi người không nói chuyện đi.”

Mặc Tuyển Thần thổi thổi chén trà đang bốc khói, tùy ý hỏi: “Nói cái gì.”

Mặc Giác bắt đầu, chẳng lẻ bọn họ không muốn biết một năm qua Mặc Khuynh Thành đã gặp những chuyện xảy ra sao?

Lan Tuyết Mai nhìn ra tâm tư của anh, nói: “Không phải là chúng ta không muốn biết, mà là so với chuyện con bé bình an trở về càng quan trọng hơn.”

“Nhưng mà con muốn nói một chút huấn luyện của em ấy, so với con cái nào tốt hơn?”

Nghe nói như thế, Mặc Ngật ném gậy về phía anh, vậy mà bị anh tránh được.

“Hư đốn, con nói cái gì vậy, huấn luyện ở nước ngoài sao có thể so được với huấn luyện trong quân đội! Ban đầu do cục cưng đi quá nhanh, nếu không ta liền ném nó vào trong quân đội mà luyện tập.”

Mạc Thúy Tư nghe nói như thế, trực tiếp châm chọc nói: “Ông cứ ở đây mà vuốt đuôi ngựa đi, người nào mà chả biết ông quý cháu gái như mạng, hận không thể đem tất cả thứ tốt đẹp nhất cho nó, nếu mà đưa nó vào trong quân đội, ngày thứ hai ông liền không chịu được mà kéo nó về đấy.”

Mặc Ngật cũng cười một tiếng, “Bà già, đừng có nói tôi, chính bà không phải cũng giống tôi sao?”

Hai người cùng liếc mắt nhìn, “Hừ” một tiếng quay đầu không thèm nhìn mặt nhau.

Ba người kia vừa nhìn, tiếp tục im lặng bận việc của mình.

Buồn cười, qua nhiều năm kinh nghiệm đã nói cho bọn họ biết, tuyệt đối không được đi lên khuyên can, đến lúc đó người xui xẻo nhất chính là họ.

Mặc Khuynh Thành trong phòng, khóe miệng mang theo nụ cười mà ngủ yên lành.

Cô đã rất lâu không ngủ một giấc ngon như vậy, bị huấn luyện cao độ tạo ra tính cảnh giác giống như xâm nhập vào xương tủy, vậy mà trở lại hoàn cảnh quen thuộc như vậy, cả người cứ như được giải phóng.

Cứ như vậy, cô ngủ thẳng tới mười giờ sáng hôm sau.

“Đát đát đát.”

Mặc Khuynh Thành mặc áo ngủ, mặc kệ đầu rối cứ như vậy mà vội vã chạy xuống.

“Ông bà nội, cha mẹ, Dận, anh hai chào.”

Lan Tuyết Mai đưa tay ý bảo cô tới đây, “Cục cưng, tới ăn điểm tâm.”

Mặc Khuynh Thành đi tới trước bàn ăn rồi ngồi xuống, thuận tiện tùy ý lay phía dưới phát.

Mặc Giác nhìn cô có chút hả hê, “Em gái, ngày hôm qua lúc anh thấy em, anh cho là em đã biến thành thục nữ rồi, không nghĩ tới còn mặc đồ ngủ vịt con cơ.”

Mặc Khuynh Thành trực tiếp thưởng cho anh một “Hạt dẻ xào”, nói: “Anh hai, ít nhất em vẫn giống con gái, còn anh?”

Cô nhìn trên dưới mấy lần, cuối cùng thở dài một cái.

Mặc Giác miệng quất thẳng tới, anh như một người đàn ông như vậy, thế nào đến chỗ của cô, lại trở thành không phải đàn ông?

Anh ấm ức nhìn về những người khác trên bàn ăn, muốn lấy được an ủi của bọn họ.

Ai ngờ, ánh mắt của Mặc Tuyển Thần đều không thèm để ý nói: “Cục cưng nói ra lời trong lòng của cha, lúc tiểu tử thối này ra đời, cha liền hận không thể đuổi nó trở lại.”

Lan Tuyết Mai nói: “Khi đó anh ngày ngày nhìn nó đều không vừa mắt, bảo cũng không chịu bế nó, sau đó lại càng thêm trực tiếp ném tới chỗ cha mẹ, trên đời này có người cha nào như anh không.”

Mặc Tuyển Thần hừ một tiếng, “Còn không phải là nó không chịu thua kém, dáng vẻ thì trắng trẻo, em xem xem, cũng đã lớn lên trong quân đội mấy năm rồi, người khác đều đen đi, con trai của em này lại vẫn trắng như miếng đậu phụ!”

Mặc Giác cãi lại: “Đó là di truyền! Con trắng như vậy không phải là do cha mẹ đều trắng sao, có đúng hay không, em gái.”

Mặc Khuynh Thành nghe được lời của anh, sâu sắc gật đầu một cái. Bên ngoài một năm, cho dù dãi nắng dầm mưa thế nào, cô cũng không đen chút nào, nhưng những người bạn kia lại càng ngày đen đi, nhớ tới lời tràn đầy ghen tỵ của bọn họ, cô không khỏi cười một tiếng, không biết hiện giờ bọn họ như thế nào rồi...

Mặc Tuyển Thần thấy cô cũng gật đầu, lập tức ấm ức nói: “Tiểu tử thối bắt nạt cha coi như xong, ngay cả cục cưng cũng không giúp, vợ à...”

Mí mắt Lan Tuyết Mai cũng không thèm để ý, nói: “Anh còn bé sao?”

“Ầm.”

Sấm sét ầm ầm.

Đánh thẳng vào Mặc Tuyển Thần.

Ông nhìn vẻ mặt Mặc Giác có chút hả hê, cắn răng nghiến lợi thầm nói, chờ nó ra trường về, sẽ cho nó đẹp mặt!

Sau khi ăn xong, Lan Tuyết Mai nói: “Một năm qua cũng không đi học, nếu không mẹ tìm cho con mấy vị gia sư nha?”

Mặc Khuynh Thành lắc đầu, kiến thức trung học cô phải tìm đến gia sư, vậy không phải là cô sẽ mất mặt với việc đã trùng sinh sao.

“Mọi người yên tâm, một năm này con cũng không bỏ bê đâu.”

Mặc Tuyển Thần vừa nghe xong, vẻ mặt kiêu ngạo, “Không hổ là bảo bối của cha, mạnh hơn so với người khác nhiều.

Người khác ở tại chỗ trúng một mũi tên, anh hắng giọng nói: “Cha, cha nói người khác chính là cha đi.”

Ai ngờ Mặc Tuyển Thần khinh thường anh, “Ban đầu mặc dù không hài lòng với thành tích của mình, nhưng mà miễn cưỡng có thể là một thủ khoa tốt nghiệp trung học, còn con?”

Mặc Giác nghe được tan nát cõi lòng, nhìn về phía Lan Tuyết Mai, “Người đẹp, còn mẹ?”

Lan Tuyết Mai cố nén vui vẻ, nói: “Mẹ và cha con đều giống nhau.”

Mặc Giác không dám tin chỉ về phía mình, “Hai người là thủ khoa, anh trai cũng là thủ khoa, vậy con rốt cuộc có là do hai người sinh không?”

Một tờ báo trực tiếp rơi xuống, chỉ thấy mặt Mặc Tuyển Thần có chút xanh mét.

“Mặc Giác, con dám nói lão tử đội nón xanh!”

“Con nào có, ai, cha, cha đừng đánh!”

“Con đứng lại cho cha! Xem xem hôm nay cha có đánh chết con không.”

“Con có còn là con trai của cha không!”

“Con mới không phải là con cha, con được nhặt từ bãi rác về!”

“A, có cần phải ác như vậy không, cha, tình yêu đây sao!”

“Bịch.”

Mặc Tuyển Thần nhìn người nằm trên đất, cười đắc ý, nói: “Đây chính là yêu.”

**

Ngày thứ hai, lịch thi tốt nghiệp trung học gần tới, học sinh ở Nhất Trung cũng đang khẩn trương học tập, thế nhưng, buổi sáng bảy giờ chưa đến, trong trường học liền bắt đầu nhốn nháo.

Lớp mười hai ban ba.

Hôm nay Lê An An hào hứng đến lạ thường, giống như ngồi trên đống băng, thỉnh thoảng muốn giãy dụa mấy cái.

Tống Tiểu Bảo đẩy đẩy cặp kính dày cộm trên mũi, nói: “An An, cậu an phận chút.”

Lê An An không ngắt, đổi thành nghịch bút.

“Cành cạch.”

Tống Tiểu Bảo trực tiếp lấy đi bút trên tay cô, hỏi: “Có phải hôm nay cậu quá rảnh không?”

Lê An An vẫn nhìn về phía cửa, nói: “Cậu mới rảnh rỗi, không thấy lão nương đang bận rộn sao.”

Ánh mắt Tống Tiểu Bảo sau cặp kính thoáng qua một tia sáng, không nói thêm gì nữa.

Tô Nhạc Thiên bên cạnh nhìn đống văn kiện trên tay, nói: “An An, đầu cậu không có vấn đề gì chứ?”

Tô Nhạc Thiên là sau nửa năm Mặc Khuynh Thành rời đi, bị bọn họ kéo đến công ty giúp một tay.

Lê An An ế một tiếng, ánh mắt có chút mông lung, ngượng ngùng cười, “Nhạc Thiên, văn kiện trên tay cậu mau hoàn thành đi?”

Tô Nhạc Thiên nhìn văn kiện tốc độ không đổi, nói: “Văn kiện của cậu tự mình giải quyết.”

Lê An An trực tiếp im lặng, sau đó đem ánh mắt hy vọng bắn về phía Tống Tiểu Bảo.

Đáng tiếc cậu ta trực tiếp cho cô một cái ót.

Hứa Tịnh ngồi phía sau vỗ vỗ bả vai của cô, nói: “An An, thay cậu mặc niệm một giây.”

Lê An An chỉ có thể chấp nhận, vừa lấy một xấp văn kiện trong ngăn bàn ra, miệng vừa lẩm bẩm: “Khuynh Thành thối tha, bắt mình là chủ, làm hại ngày ngày nhìn mấy cái văn kiện xui xẻo này, văn kiện, văn kiện! A, ngày nào đó mới không cần nhìn thấy nó đây!”

Vậy mà, câu nói đầu tiên của Tống Tiểu Bảo liền chặn lại tất cả oán hận của cô, “Không có văn kiện cậu phải đi hít gió tây bắc đấy.”

“Báo cáo.”

Chủ nhiệm Cao đang ngồi trên bục giảng nhìn người đứng ở cửa, ánh mắt sáng lên một cái, sau đó cười nói: “Bạn học Mặc trở lại?”

“Thầy, em đã trở lại.”

Mấy người đang vùi đầu trong đống văn kiện, nghe được âm thanh, lập tức ngẩng đầu.

“Khuynh Thành, Khuynh Thành, cậu trở lại! Hại chết lão nương!”

Lê An An trực tiếp nhào vào trong ngực của cô.

Mặc Khuynh Thành bị quán tính ảnh hưởng, chân bước lùi về phía sau, sau đó ôm lấy cô, nói: “Một năm không gặp, cậu vẫn không thay đổi.”

Lê An An nhìn cô một chút, rất ghen tỵ, nói: “Một năm không gặp, cậu thay đổi thật nhiều.”

Nhìn bộ ngực kia, lại nhìn về phía mình, đơn giản chính là bánh bao thịt với sân bay. Trên mặt không hề có lỗ chân lông, ánh mắt trong trẻo, mái tóc đen buộc gọn ở phía sau cô.

5555. Sự khác biệt lớn như vậy, cô thấy không thoái mái nha!

Cao Kiện lên tiếng, “Mau quay về chỗ ngồi đi, Tống Tiểu Bảo, em nói cho bạn học  Mặc chỗ ngồi học tập của chúng ta đi.”

“Thầy, đã biết.”

Bởi vì bọn họ phải xử lý văn kiện, vị trí của bọn họ đã chuyển từ hàng ba bốn thành ba hàng cuối cùng.

Lê An An kéo Mặc Khuynh Thành đi đến dãy thứ hai, đẩy cô vào, sau đó nói: “Chỗ bên cạnh lão nương đã để trống một năm, lúc này rốt cuộc cũng đã có người ngồi rồi.”

Mặc Khuynh Thành có chút ngoài ý muốn nhìn hai người ngồi cuối, Hứa Tịnh với Cam Triết? Sao bọn họ lại ngồi ở đây.

Lê An An thấy tầm mắt của cô, giải thích nói: “Sau khi cậu đi, công ty chỉ có mình và Tống Tiểu Bảo, mặc dù anh cả Mặc có giúp một tay, nhưng vẫn có chút khó khăn, sau đó cậu cũng biết, bọn mình lôi Tô Nhạc Thiên tham gia, việc dần dần nhiều lên, chúng ta cũng có chút không chịu được.”

Cam Triết nói tiếp: “Có một lần mình phát hiện bọn họ khi đi học lại luôn luôn lật xem cái gì đó, mình liền tò mò, kết quả thấy bọn họ đang xử lý văn kiện, mình liền hỏi có muốn giúp một tay hay không.”

Lê An An nói: “Người này không phải là giúp một tay đâu, đơn giản chính là cứu mạng luôn! Yên tâm, tớ nói cho cậu biết, Cam Triết rất lợi hại! Có gì mà bọn mình không xử lý được, tất cả đều là cậu ta xử lý cho, có lúc mình rất muốn kéo cậu ta vào cho bằng được.”

Hứa Tịnh có chút xấu hổ nói: “Mình, mình không có sở trường gì, chỉ có thể giúp xử lý chút việc vặt thôi.”

Mặc Khuynh Thành nghe xong lời của bọn họ liền cười, nói: “Các cậu có thể giúp bọn họ đã rất khá rồi, vốn là lúc mình đột nhiên quyết định rời đi, cũng không nghĩ tới còn có công ty phải sinh tồn nữa.”

Lê An An mất hứng nói: “Khuynh Thành, cậu đây là đang nói mình với Tống Tiểu Bảo sẽ phá hoại công ty của cậu?”

Mặc Khuynh Thành rất thành thực nói: “Ai bảo công ty chỉ có hai người các cậu.”

Mọi người há miệng, chuyện này thực sự khiến bọn họ đổ mồ hôi, công ty chỉ có hai người bọn họ, một năm sau không có đóng cửa đúng là ông trời phù hộ rồi.

Trên web.

Trứng chim cút nhớ công tử: Một năm rồi, công tử, người ở đâu?

Trái chanh không manh: Tiểu chanh chờ người cũng được, công tử, người mai tới làm dịu người ta đi!

Hàm đản siêu nhân: Siêu nhân bày tỏ, đã không muốn cứu vớt thế giới, chỉ muốn tìm được công tử!

Tống ma ma của công tử: Mọi người đừng nóng vội, công tử nhất định đang ở nơi nào đó để cố gắng, chúng ta cũng không thể rơi ở phía sau được.

Tiểu nô tỳ quả đu đủ: Nhưng mà, lập tức sẽ phải thi tốt nghiệp trung học, công tử vẫn chưa trở lại sao?

Tôi là Dung ma ma: Các vị Đại trang viên, xin kiên nhẫn chờ đợi, công tử sẽ không vứt bỏ chúng ta đâu, thi tốt nghiệp trung học cô ấy nhất định sẽ tham gia.

Tiểu yêu tinh chạy đi đâu: Ma ma nói không sai, công tử sẽ như cô ấy đã nói vậy, mạnh mẽ trở về, hiện tại quan trọng nhất là chờ lúc cô ấy quay lại, nếu là chúng ta không có tiến bộ, nhưng là phải bị ném xuống.

Nhập Hoàn: A, tuyệt đối không nên bị ném xuống, nhanh học tập, theo sát tiến độ của công tử!

Lúc này, điện thoại của bọn họ vang lên một tiếng “Đích.”

Công tử phát Weibo!

Bọn họ vội vàng mở ra mục theo dõi đặc biệt, thấy Mặc Khuynh Thành đăng một bài mới.

Ngọc Diện công tử Mặc Khuynh Thành: Các vị trong Đại trang viên, mọi người có khỏe không?

Phía dưới là hình cô dựa vào cổng trường học.

Weibo sôi trào.

Đầu tiên, từ người đợi rối rít cũng nói, biến mất hơn một năm, còn biết trở lại?

Mà người của Đại trang viên, còn lại là kích động hét lên.

Nhỏ bị lười: A a a a a a a! Công tử quay lại! Thật kích động, công tử, rốt cuộc người đã đi nơi nào, làm chúng tôi khổ cực tìm kiếm rất lâu!

Thị vệ Nhất Hào: Công tử, lần sau ra ngoài xin đem theo Đại trang viên, chúng tôi phải cũng người cùng nhau du ngoạn!

Đẹp trai đến chỉ thích công tử: Đúng vậy, công tử, người ra cửa cũng không sợ gặp người xấu, lần sau nhất định phải mang theo chúng tôi, dưới phong cảnh tự nhiên xinh đẹp, giường ấm áp, làm chút việc gì đó, cuộc sống cứ như thần tiên.

M manh mặt siêu nhân: Thị vệ lầu trên còn dung tục như vậy, đoàn thị vệ đâu! Mau ra đây kéo hắn xuống!

Hoàng hậu nương nương: Bổn cung mới ra ngoài liền thấy tiểu thị vệ không ngừng ném ánh mắt mê hoặc cho công tử, công tử, người thật nam nữ đều ăn được sao?

Tống ma ma của công tử: Nương nương, người yên tâm, loại có nam có nữ như công tử, có thể công có thể thụ, trên đời này chỉ có một lần này.

Tỳ nữ tiểu sáng: Tống ma ma, nương nương lo lắng là hậu cung quá mạnh mẽ, một năm qua cũng không tới phiên người thị tẩm.

...

Mặc Khuynh Thành trở lại, có người vui mừng có người buồn bực.

Văn Tư Tư ở trong lúc một năm cô rời đi, lần nữa thuận lợi đạt được toàn bộ yêu thích của mọi người, sau đó lại gặp được bộ kịch truyền thanh < Phàm trần tựa như gấm>, diễn vai nữ thứ ba, hôm nay, cũng là có chút danh tiếng ngôi sao mới.

Cảm giác như thế khiến cho cô ta thấy lâng lâng, nhưng mà Mặc Khuynh Thành trở về, lại đánh cô ta xuống thẳng Địa ngục.

Mặt cô ta tràn đầy oán độc nhìn bạn bè vây quanh chỗ đó, bút trên tay “Tạch” một tiếng, gãy.

Đường Đan nhỏ giọng hỏi: “Tư Tư, cậu làm sao vậy?”

Kể từ sau khi Hạng Giai gặp chuyện không may, cô vẫn đi theo Văn Tư Tư, cho nên cô vô cùng rõ ràng cô ta là hạng người nào, vì đạt được mục đích, không chừa thủ đoạn nào, cô tận mắt nhìn thấy cô ta đẩy người khác xuống lầu nhưng mặt vẫn làm bộ vô tội, nhìn cô ta mặt ngoài tán gẫu với người khác rất vui vẻ, nhưng sau lưng lại ra tay kéo đối phương xuống ngựa.

Cho nên cô đối với cô ta mỗi lần đều là cẩn thận, rất sợ một lần không chú ý, liền bị cô ta đẩy ra ngoài.

Văn Tư Tư đem vụn bút vứt đi, trên mặt lộ ra nụ cười nhu nhược, “Đan Đan, Khuynh Thành trở lại rồi, cậu nói chúng ta có nên tới hỏi thăm hay không?”

Đường Đan thầm nghĩ, cô ta là thấy cô ấy trở lại cướp đi ánh sáng của mình, trong lòng không thoải mái đây, còn muốn lôi kéo cô cùng đi, nghĩ đến cũng thích thú.

Trên mặt cô từ chối nói: “Tư Tư, cậu đừng làm khó mình, cậu cũng không phải không biết quan hệ của mình với cậu ta.”

Trong mắt Văn Tư Tư thoáng qua vẻ giễu cợt, sau đó làm bộ như hiểu rõ, “Được rồi, vậy mình đi nha.”

Đi thong thả không tiễn, tốt nhất nhanh biến mất luôn.

Mặc Khuynh Thành nơi này, bạn học vây quanh rất nhiều.

“Khuynh Thành, khi đó cậu không có chuyện gì chứ? Chúng ta cũng không biết hóa ra Hạng Giai là hạng người như thế!”

“Đúng vậy, thật là biết người biết mặt nhưng không biết lòng, tại sao cậu ta lại có thể làm ra những chuyện như vậy!”

“Nhưng mà nghe nói sau đó cậu ta bị điên rồi, cũng coi như thoát được một kiếp.”

“Cha mẹ Hạng Giai làm nhiều chuyện thương thiên hại lý như vậy, không trách được cậu ta sẽ làm ra loại chuyện phát rồ này, thật là di truyền.”

Lê An An có chút không nghe nổi nữa, một năm trôi qua, lần này còn nói chuyện đó ra nữa.

“Ai, các cậu đừng nói nữa, Khuynh Thành thật vất vả trở lại một chuyến, nói những chuyện không hài lòng kia làm gì, làm cho cậu ấy ngột ngạt sao.”

Bọn họ vừa nghe, vội vàng đổi đề tài.

“Khuynh Thành, lần này cậu trở về là đặc biệt tham gia thi tốt nghiệp trung học sao? Có nắm chắc hay không?”

“Cậu ấy dĩ nhiên là nắm chắc, cũng không nhìn chút xem cậu ấy là ai, chỉ cần không phải quá sáng, trường học còn không phải là sẽ chọn cậu ấy sao.”

Mặc Khuynh Thành không ngừng nhìn một cái, chỉ là lòng hơi ghen tỵ thôi.

Chỉ là...

“Tư Tư.”

Mọi người nghe được lời của cô, nhìn về phía Văn Tư Tư vẫn đứng ngoài, vội vàng tản ra cho vào.

“Tư Tư, cậu đến đây lúc nào, sao lại không nói một tiếng?”

“Đều tại mình không nhìn thấy cậu, đứng lâu như vậy, có mệt hay không?”

Văn Tư Tư cảm kích cười một tiếng, “Cảm ơn các cậu, mình thấy các cậu đang nói chuyện vui vẻ, sợ quấy rầy các cậu, liền đứng ở đây thôi.”

Mọi người nghe được lời của cô ta, vội vàng nói: “Tư Tư, sao cậu lại tốt bụng như vậy, cậu là tìm Khuynh Thành đi, chúng mình đều nói xong rồi, cậu tới đi.”

Văn Tư Tư cười với cậu ta một cái, đợi đến lúc bọn họ đi rồi, cô ta mới nói: “Khuynh Thành, cậu trở về lúc nào, sao không liên lạc với mình.”

Mặc Khuynh Thành nhìn sách trên tay, giống như hoàn toàn không có nghe được lời của cô ta.

Văn Tư Tư trong lòng nghẹn ngào, ả tiện nhân này không để ý tới mình!

Mặc Khuynh Thành vẫn như cũ không để ý tới cô ta.

Văn Tư Tư cảm thấy ấm ức, cúi đầu xuống, buồn bực nói: “Khuynh Thành, có phải cậu chán ghét tớ hay không?”

Mọi người bên này vẫn chú ý không nhìn nổi.

“Mặc Khuynh Thành, không thấy Văn Tư Tư đang nói chuyện với cậu sao, một năm không gặp, sao cậu vẫn có thái độ  như vậy!”

Văn Tư Tư giải thích, “Bạn học Lục Thái, Khuynh Thành không phải là người như thế, chẳng qua là cậu ấy đọc sách quá chăm chú mà thôi.”

Lục Thái vừa nghe nói như thế, càng thêm tức giận chỉ vào Mặc Khuynh Thành, “Mặc Khuynh Thành, cậu xem Tư Tư đối xử với cậu như thế nào đi, sao cậu lại đối xử với cậu ấy như vậy, cậu không thấy làm cậu ấy thất bại sao!”

Văn Tư Tư cúi đầu, ngăn trở ánh mắt độc ác bên trong.

“Bịch.”

Mặc Khuynh Thành gập sách lại, cuối cùng cũng ngẩng đầu nhìn về phía Lục Thái, đáy mắt lạnh lùng nhìn cậu ta đến lạnh cả người.

“Tôi cũng không biết, một năm nay người ngu xuẩn lại nhiều như vậy.”

Lục Thái sửng sốt, sau đó phản ứng kịp, cả giận nói: “Mặc Khuynh Thành, cậu có ý gì!”

Mặc Khuynh Thành nhìn cũng không nhìn cậu ta, Lê An An tiếp tục nói tiếp, “Lục Thái, ý trên mặt chữ cũng không hiểu, rốt cuộc cậu ngu đến mức nào.”

“Ha ha.”

“Ha ha ha.”

Những người khác hoặc giả vì nể mặt mũi của Lục Thái, nhẫn nhịn cười, bọn người Lê An An cũng sẽ không như vậy.

Cam Triết ôm bụng cười, “Ha ha, An An, cậu nói quá đúng!”

Mặt Lục Thái đỏ lên, “Mặc Khuynh Thành, tại sao cậu lại nói tôi như vậy!”

“Kẹt.”

Mặc Khuynh Thành trực tiếp đứng dậy, một cước đá ngã cái bàn, dọa sợ Lục Thái đến trực tiếp ngã lăn xuống đất.

Cô mắt nhìn xuống cậu ta, không mang theo một chút tình cảm nào, “Rất xin lỗi, cậu nói Văn Tư Tư hay là Lý Tư Tư, tôi cũng không biết, ngược lại là cậu, lá gan thật lớn, chuyện của mình không quản, lại quản chuyện của người khác.”

Thân thể Lục Thái có chút run rẩy, cậu ta nhìn Mặc Khuynh Thành vô tình, chỉ sợ một giây tiếp theo cô ta sẽ động thủ giết mình.

Vậy mà, Mặc Khuynh Thành nói xoang lại xoay người trở lại chỗ ngồi, lúc đi ngang qua chỗ Văn Tư Tư, không thèm nhìn cô ta vẫn như cũ.

Văn Tư Tư kinh ngạc nhìn Mặc Khuynh Thành, cô ta tuyệt đối không tin cô ấy sẽ quên mình.

Lúc này, Lê An An tò mò hỏi: “Khuynh Thành, cậu không nhớ rõ Văn Tư Tư sao?”

Không thể nào nha, chỉ mới một năm, làm sao sẽ quên tới cái người thường xuyên tìm hỏi cậu.

Mặc Khuynh Thành phủi cô một cái, “Cậu sẽ nhớ dáng vẻ của kẻ bỏ đi sao?”

A...

Lê An An há miệng, liếc mắt nhìn Văn Tư Tư, sau đó trong lòng đem so cô ta giống với đồ bỏ đi, a, giống như cô ta còn không bằng đồ bỏ đi.

Văn Tư Tư xấu hổ không chịu nổi, “Khuynh Thành, tại sao cậu có thể nói như vậy, trước đây chúng ta không phải là bạn thân sao!”

Mặc Khuynh Thành nhìn cô ta còn làm bộ giống Bạch Liên Hoa, khinh thường nói: “Bạn thân? Ai vậy, mắt của ai nói bạn thân có thể ngồi lên đầu mình, thể hiện cảm giác mình thật tài giỏi? Còn chưa phải muốn nói cho tôi biết, thích nam sinh hoa si? Còn là luôn làm bộ vô tội khiến cho tôi giúp cô mua quần áo?”

Từng viên đạn một liên tục bắn về phía Văn Tư Tư, cô từng bước từng bước lui về phía sau, kinh ngạc nhìn khóe miệng Mặc Khuynh Thành mang theo chút châm biếm.

Thì ra là cô ấy vẫn luôn biết, vậy tại sao hiện giờ mới nói ra!

Mặc Khuynh Thành thấy bộ dạng của ta, nói tiếp: “Muốn hỏi tại sao hiện giờ tôi mới nói sao? Vốn là cảm thấy thỉnh thoảng giải quyết phiền toái cô tạo ra có thể khiến cho cuộc sống tăng thêm gia vị, ai ngờ vừa trôi qua một năm, cô lại vẫn không có tiến bộ chút nào, Văn Tư Tư, thông mình của cô dừng lại ở một năm trước rồi sao?”

“Xì xào.”

Văn Tư Tư từng bước lui về phía sau, cô ta rất rõ cảm giác ánh mắt của mọi người trong lớp có chút không giống.

Đáng chết, không nghĩ tới tứ trước đến giờ ở trong mắt Mặc Khuynh Thành cô ta chỉ là một nhân vật cỏn con, không được, mình không thể làm rối loạn thế trận được, rất vất vả mới xây dựng hình tượng, không thể ngày đầu tiên cô trở về liền thất bại trong gang tấc được.

Cô ngẩng đầu lên, nước mắt rưng rưng, trong âm thanh mang theo chút ấm ức.

“Khuynh Thành, mình không biết cậu đang nói cái gì, có phải là có người nói xấu mình sau lưng hay không? Khuynh Thành, cậu ngàn vạn lần không nên tin những người đó, cậu quên sao, lúc học lớp mười chúng ta chính là bạn thân nha!”

Mọi người nghe nói như thế, ánh mắt lại nhìn một lần, bọn họ cũng nói, sao Văn Tư Tư là loại người như vậy được, nhất định là Mặc Khuynh Thành đổ oan cho cô ta.

Mặc Khuynh Thành trực tiếp đi tới trước mắt Văn Tư Tư, cao hơn nửa cái đầu khiến cho Văn Tư Tư có cảm giác bị áp bức.

“Văn Tư Tư, tôi có ở trong lòng cô hay không cô hiểu rõ, còn có,” cô ta hơi cúi đầu, nhỏ giọng nói: “Lần đó tôi ngã từ trên cầu thang xuống, rốt cuộc là ai đẩy, trong lòng tôi rất rõ ràng.”

Nói xong, không để ý sắc mặt Văn Tư Tư đã trắng bệch, hướng về phía người ở ba bàn cuối nói: “Đi.”

“Được.”

Bọn họ lục tục đi theo ngang qua người Văn Tư Tư, Lê An An thậm chí trực tiếp hung hăng đụng vào cô ta một cái.

Những người khác cũng không biết ở đó câu cuối cùng Mặc Khuynh Thành nói là câu gì, nhưng thấy sặc mặt của Văn Tư Tư, một chút lý trí con người quyết định, sau này nên cách xa cô ta ra một chút.

Bọn người Mặc Khuynh Thành rời khỏi trường học trực tiếp gọi xe đến công ty.

Tầng mười sáu tòa Phong Thụy.

Mặc Khuynh Thành đi ra từ trong thang máy, nhìn công ty rực rỡ hẳn lên, trong lòng cảm thấy rất là sâu nặng.

Lê An An đắc ý nói: “Khuynh Thành, cậu cảm thấy thế nào? Không tệ chứ.”

Mặc Khuynh Thành gật đầu một cái, vốn là không gian thật lớn bị bọn họ chia thành mấy khu, phòng làm việc của nhân viên, phòng giải khát, phòng nghỉ ngơi, phòng họp, phòng tổng giám đốc, phòng luyện tập... Những khu này cũng từ cách một cái hành lang.

Mà trên sàn nhà, cửa hàng thảm màu đỏ, hành lang hai bên, để chậu cây xanh um tươi tốt, nơi này, càng giống như một ngôi nhà.

Cam Triết cười nói: “Ban đầu lúc chúng mình tới nơi này liền bị sợ hết hồn, không nghĩ tới phòng làm việc có thể trở thành như vậy, hoàn cảnh như vậy, làm cho người ta có lòng trung thành.”

Mặc Khuynh Thành đẩy phòng tổng giám đốc ra, nhìn tổ hợp từ màu trắng đến màu xanh của phòng làm việc, mang theo chút phong cách Bắc Âu.

“Được lắm, tới nói chút về tình hình hoạt động của công đi gần đây đi.”

Tổng Tiểu Bảo trước tiên là nói về: “Một năm qua, bởi vì danh tiếng của Khuynh Thành, đã có rất nhiều công ty tìm cậu làm người đại diện, chỉ là cậu không có ở đây, liền trực tiếp thôi.”

Lê An An oán giận nói: “Khuynh Thành, nếu không phải là vì cậu rời đi, chúng mình một năm nay sẽ kiếm được rất nhiều tiền!”

Tống Tiểu Bảo đồng ý gật đầu một cái.

Mặc Khuynh Thành bật cười nói: “Cho dù mình không có ở đây, không phải không ty vẫn làm ra tiền đó thôi.”

Bọn họ không nói lời nào, người nào sẽ ghét có nhiều tiền hơn đây.

Tô Nhạc Thiên nói: “Sau này chúng ta tìm được người mới có phẩm chất tốt, một năm này, biểu hiện của bọn họ cũng không tệ lắm. Khuynh Thành, cậu có muốn đi xem bọn họ một chút hay không?”

Mặc Khuynh Thành lắc đầu một cái, “Chờ thi xong tốt nghiệp, mình vừa mới về, mấy người này ở công ty còn chưa được, trước đây mình không có ở đây, cũng là các cậu chống đỡ, hiện tại chúng ta thừa dịp còn mấy ngày, vội vàng đem chỗ thiếu sót bổ sung vào.”

“Mặc Khuynh Thành, chẳng lẽ cậu còn muốn ra ngoài?” Lê An An giận trừng cô, nếu là cô dám gật đầu, mình đây lập tức từ chức!

Mặc Khuynh Thành nói: “Chẳng lẽ cậu muốn mình ngây ngô ở công ty làm tổng giám đốc sao?”

Mọi người hiểu ý của cô, tâm tình kích động không nhịn được, công tử vừa xuất mã, tiền liền bay thẳng tới túi!

Hứa Tĩnh vẫn không hề lên tiếng đột nhiên mở miệng, “Bạn học Mặc, cậu chuẩn bị thi tốt nghiệp thế nào rồi?”

Mọi người nhìn về phía Mặc Khuynh Thành, mà cô thì cười thần bí, “Đến lúc đó sẽ biết.”
Bình Luận (0)
Comment